Thẩm Nhất Bân sau khi nói xong với Thẩm Nhược Tuyết thì trực tiếp lái xe đi tìm Lý Cảnh Trạch. Trong lòng của anh ta lúc này khẩn trương vô cùng.
Trong câu lạc bộ số của thành phố Giang Nam, Lý Cảnh Trạch đang uống rượu ca hát, trong phòng bao chỉ có một người đàn ông. Mà gái tiếp rượu lại có - người, ai cũng mặc quần tất, ăn mặc đều rất ít, ai cũng xinh đẹp. Lý Cảnh Trạch sau khi ném vài trăm triệu tiền mặt lên bàn trà, những em gái tiếp rượu đó càng thêm bán sức.
Lý Cảnh Trạch đang chơi vui vẻ, cửa phòng bao bị đẩy ra, sau đó Thẩm Nhất Bân mang theo nụ cười đi vào. Lý Cảnh Trạch nhiệt tình chào hỏi Thẩm Nhất Bân, vì để thể hiện anh ta coi trọng anh em, trực tiếp đẩy một mỹ nữ thích nhất ở trong lòng sang bên cạnh Thẩm Nhất Bân.
Nếu như bình thường Thẩm Nhất Bân sẽ chơi, nhưng bây giờ trong lòng anh ta đang có chuyện, khá gấp. Anh ta ngồi bên cạnh Lý Cảnh Trạch, sau khi ghé sát vào tai anh ta nói vài câu, Lý Cảnh Trạch tắt nhạc, bảo cái em gái đó ra ngoài.
“Cậu bảo tôi đến nhà họ Thẩm hỏi cưới, cậu với em gái Nhược Tuyết đều giúp tôi? Cậu chắc chắn không? Ả Thẩm Nhược Tuyết đó không phải luôn coi thường cậu hay sao?” Lý Cảnh Trạch nhíu mày nói với Thẩm Nhất Bân.
Thẩm Nhất Bân nghiêm túc gật đầu: “Anh Cảnh Trạch, anh không phải là luôn nhớ mãi không quên với Thẩm Mộng Thần hay sao? Tôi bảo đảm với anh, tên Lâm Chi Diêu đó chính là tên phế vật, ở rể mà thôi. Mặc dù ở trong nhà Thẩm Mộng Thần một năm, nhưng Thẩm Mộng Thần ngay cả tay cũng không để tên phế vật đó chạm vào, càng đừng nói để cậu ta lên giường. Cho nên Thẩm Mộng Thần vẫn còn trong sạch. Anh Cảnh Trạch đây là cơ hội, anh em chúng ta, trong lòng tôi chắc chắn hướng về anh...”
Lý Cảnh Trạch cười, cầm ly rượu uống một ngụm nói: “Nói thật, tôi rất thích Thẩm Mộng Thần, chỉ là tôi là kẻ lêu lổng, nhưng cô ấy nếu như đồng ý gả cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ đối xử tốt với cô ấy. Được, chuyện này phải cảm ơn người anh em rồi. Sau này cậu có chuyện gì, trực tiếp nói một tiếng, anh đây giúp cậu!”
Thẩm Nhất Bân nghe xong thì vô cùng vui mừng... Trong lòng nghĩ, Lâm Chi Diêu à Lâm Chi Diêu, anh nói cậu ngoan ngoãn làm phế vật của anh không tốt sao? Cứ muốn tìm chết. Cậu đắc tội với tôi không sao cả, tôi nhiều nhất đánh cậu một trận, nhưng cậu lại đắc tội với Thẩm Nhược Tuyết? Ha ha, cậu thật là không biết chữ chết viết như thế nào. Người phụ nữ tâm cơ như Thẩm Nhược Tuyết, có thể chơi chết cậu... Không, thậm chí cậu chết rồi cũng không biết cậu tại sao lại chết...
Lý Cảnh Trạch sau khi nói chuyện xong với Thẩm Nhất Bân, gọi mấy em gái lại. Lý Cảnh Trạch cho hết mấy trăm triệu trên bàn cho mấy em gái tiếp rượu đó: “Tối nay, hầu hạ người anh em của tôi cho tốt, tiền à, tôi cho các em trước, hơn nữa còn cho các em gấp mấy lần. Tối nay các em nếu như không hầu hạ tốt người anh em này của tôi, sau này các em cứ đợi đấy!”
Mấy em gái đó nghe xong thì vội cười nói: “Anh Lý anh yên tâm, ngày mai tuyệt đối khiến người anh em đó của anh không buông được giường!”
Lý Cảnh Trạch nghe xong sắc mặt tối đen nói: “Cái đó thì đừng quá, chúng tôi ngày mai còn có chuyện lớn phải làm...” Nói xong Lý Cảnh Trạch đi ra ngoài cửa...
Thẩm Nhất Bân thấy Lý Cảnh Trạch muốn đi, không khỏi hỏi: “Anh Lý, anh đi đâu thế? Cùng chơi ?”
Lý Cảnh Trạch lắc đầu nói: “Tôi phải chuẩn bị đi rồi, tôi không phải sớm nói với cậu rồi sao, tôi thật sự thích Thẩm Mộng Thần, cậu tưởng tôi đùa với cậu à? Tôi nói cho cậu biết, nếu như Thẩm Mộng Thần thật sự gả cho tôi, sau này tôi tuyệt đối hoàn lương! Đi đây, cậu chơi vui vẻ, ngày mai tôi đến công ty các cậu, tìm bà nội của cậu...”
Thẩm Nhất Bân thấy Lý Cảnh Trạch thật sự đi rồi, không khỏi sững ra. Thầm nói ‘Thẩm Mộng Thần à Thẩm Mộng Thần, tôi cũng phải nể cô rồi, cậu hai của nhà họ Lý, hơn nữa vậy mà đối với cô là thật lòng!”
...
giờ sáng hôm sau, trong văn phòng tổng giám đốc của công ty nhà họ Thẩm, bà cụ Thẩm đang cầm điện thoại, gọi điện cho mấy đối tác, hai ngày nay bà ta căn bản không ngủ ngon được, sau khi công ty xảy ra chuyện lớn, bà ta cảm thấy rất mệt mỏi.
Bà cụ Thẩm vừa gọi xong một cú, sau khi để xuống thì thở dài, khi đang nhăn mày phiền não, cửa văn phòng vang lên tiếng gõ. Sau khi cửa mở ra, Lý Cảnh Trạch mặc vest đen cùng Thẩm Nhất Bân đi vào trong.
“Bà nội, cháu giới thiệu cho bà, đây là bạn tốt của cháu, Lý Cảnh Trạch ba của anh ta bà cũng quen, chính là Lý Song Hào Lý tổng, phó tổng giám đốc hiện nay của tập đoàn Cửu Châu.” Thẩm Nhất Bân mỉm cười giới thiệu với bà cụ Thẩm.
Bà cụ Thẩm nghe vậy trên mặt lộ ra nụ cười, vội đứng dậy chào hỏi Lý Cảnh Trạch: “Cảnh Trạch, ngồi đi ngồi đi, đừng khách khí, bà với ba cháu rất thân quen, cháu lúc nhỏ bà còn từng bế cháu đó, không ngờ nhiều năm không gặp, cháu đã trở thành một người đẹp trai như này rồi, thật đẹp trai...”
Lý Cảnh Trạch được bà cụ Thẩm khen thì có hơi ngại, vội để hộp quà xách trên tay lên bàn: “Bà Thẩm, đây là một chút tâm ý của cháu, hy vọng bà thích, nhân sâm tự nhiên trăm năm tuổi, tuyệt đối là chân phẩm để bà bồi bổ cơ thể...”
Bà cụ Thẩm mở ra nhìn thử, sắc mặt hơi thay đổi nói: “Cảnh Trạch, cháu đến thăm bà, bà đã rất vui rồi. Cháu còn mang quà cáp gì đến cho bà nữa, quá đắt rồi giữ lại cho ba cháu đi. Đúng rồi lần này cháu đến là có chuyện gì sao? Có chuyện gì cứ nói với bà, cháu với Nhất Bân là bạn tốt, đừng coi mình là người ngoài...”
Lý Cảnh Trạch ngại ngùng mỉm cười nói: “Bà cháu thật sự có chuyện muốn nói với bà, là như thế này, cháu thích Thẩm Mộng Thần, thật sự rất thích cô ấy. Cháu muốn lấy cô ấy...”
Bà cụ Thẩm nghe xong thì nhíu mày, thở dài nói: “Cảnh Trạch, hiếm khi cháu có lòng. Nhưng Mộng Thần đã kết hôn rồi.”
Lý Cảnh Trạch vội nói: “Không không không, bà nghe cháu nói, cháu biết Mộng Thần đã kết hôn rồi, nhưng Lâm Chi Diêu chỉ là một kẻ ở rể, hơn nữa Mộng Thần cũng không có xảy ra quan hệ gì với anh ta. Mộng Thần với tên phế vật đó cũng không có tình cảm gì. Bà cháu thật sự thích Mộng Thần, cháu thật sự muốn lấy cô ấy...”
Bà cụ Thẩm nhíu mày hỏi: “Nó đã là người từng gả đi, cháu thật sự không để tâm sao?”
Lý Cảnh Trạch lắc đầu nghiêm túc nói: “Bà nội, cháu thật sự không để tâm! Thật sự năm ngoái cháu theo đuổi cô ấy rồi, nhưng cô ấy và Lâm Chi Diêu lại đi đăng ký kết hôn trước, cháu vốn tưởng cháu hết cơ hội rồi, nhưng bây giờ cháu biết hai bọn họ căn bản không có tình cảm, bà yên tâm, cháu biết bây giờ nhà họ Thẩm gặp khó khăn. Nhưng nếu như cháu với Mộng Thần thành đôi, chuyện của nhà họ Thẩm chính là chuyện của cháu, cháu cho dù ngày ngày quỳ trước mặt ba cháu, cũng phải khiến ba cháu giúp đỡ nhà họ Thẩm vượt qua ải khó này...”
Bà cụ Thẩm nghe thế thì trầm mặc, Lý Cảnh Trạch cũng không vội. Một lúc sau, Lý Cảnh Trạch ra hiệu bằng mắt cho Thẩm Nhất Bân. Thẩm Nhất Bân nói với bà cụ Thẩm: “Bà nội, nhân phẩm của Cảnh Trạch tuyệt đối đáng tin, hơn nữa nhà họ Thẩm sau khi liên hôn với nhà họ Lý, đối với sự phát triển của hai nhà đều có chỗ tốt...”
Khi bà cụ Thẩm đang muốn nói, cửa văn phòng mở ra, Thẩm Nhược Tuyết mặc váy dài màu đen đi vào. Vừa bước vào thì nói với bà cụ Thẩm: “Bà nội, vừa rồi lời Cảnh Trạch nói với bà, cháu ở ngoài cửa đã nghe thấy hết rồi, anh Nhất Bân mặc dù trước đây làm việc không đáng tin. Nhưng lần này anh họ lại thật lòng vì nhà họ Thẩm, anh Nhất Bân nói đúng, Cảnh Trạch so với tên phế vật Lâm Chi Diêu đó mạnh hơn trăm lần, bà nội bà cho dù vì hạnh phúc của Mộng Thần, cũng nên đồng ý...”
Thẩm Nhược Tuyết nói xong không để lại dấu vết mà khẽ gật đầu với Thẩm Nhất Bân.
Bà cụ Thẩm nghe thấy thế, thở dài một hơi nói: “Bỏ đi, vậy bà già này cũng đồng ý. Bà làm chủ để Thẩm Mộng Thần phối hôn với Cảnh Trạch! Đây không chỉ là vì nhà họ Thẩm chúng ta, cũng là vì Mộng Thần! Nó với Cảnh Trạch, tóm lại so với ở cùng tên phế vật Lâm Chi Diêu kia thì tốt hơn!”
Bà cụ Thẩm nói xong thì đứng dậy nói với Lý Cảnh Trạch: “Cảnh Trạch, cháu có thể không để tâm Mộng Thần đã từng kết hôn, có thể thấy cháu thật sự là đứa trẻ tốt, vậy Mộng Thần sau này giao cho cháu rồi...”
Lý Cảnh Trạch bỗng vỗ ngực, bảo đảm với bà cụ Thẩm: “Bà nội bà yên tâm, cháu sau này nếu như đối xử với Mộng Thần có nửa điểm không tốt sẽ bị sét đánh!”
Bà cụ Thẩm nghe thế trên mặt lộ ra nụ cười, mấy ngày nay sự đè nén trong lòng bị quét sạch. Bà ta khẽ vỗ nhẹ vào vai của Lý Cảnh Trạch nói: “ Được, vậy bà gọi mẹ con Mộng Thần đến đây một chuyến, Cảnh Trạch, ba Mộng Thần mất rồi, cháu thật sự không thể ức hiếp nó...”
Thẩm Nhược Tuyết lúc này cũng nhìn chằm chằm Lý Cảnh Trạch nói: “Anh Cảnh Trạch, những năm này em gái em khá vất vả, anh nếu như ức hiếp con bé, cho dù bà nội tha cho anh, em cũng sẽ không tha cho anh đâu...”
Lý Cảnh Trạch mỉm cười sau đó vô cùng nghiêm túc nói: “Bà nội, Nhược Tuyết, hai người yên tâm đi, cháu/anh nếu như dám đối xử không tốt với Mộng Thần, ba cháu với anh cháu mọi người còn không biết sao? Lấy tính cách của hai người họ, chắc cũng không cần mọi người ra tay thì đã không tha cho cháu rồi...”