Rể Cuồng

chương 150: tâm tư của bà cụ thẩm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vương Lộ Lộ cười nói với Thẩm Nhược Tuyết: "Cô Thẩm, cùng là phụ nữ với nhau, cô không cần phải xấu hổ. Với thân phận và địa vị của quý ông đó, dù là một người phụ nữ tốt đến đâu cũng xứng đáng, về danh tính thực sự của ngài ấy, tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi có thể nói với cô là ngài ấy thực sự rất rất đẹp trai... "

Thẩm Nhược Tuyết đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, mặc dù anh ấy đeo mặt nạ, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được anh ấy vô cùng đẹp trai, khí chất cũng tốt, bá đạo và lạnh lùng.” Thẩm Nhược Tuyết nghĩ tới đây liền lâm vào trầm tư.

Vương Lộ Lộ gật đầu, mỉm cười: "Nhân tiện, người đàn ông ưu tú đó đã nhờ tôi nói lại với cô một câu. Ngài ấy rất mong được gặp lại cô sau ba ngày nữa. Ngài ấy nhờ tôi chuyển lời tới cô rằng ngài ấy rất quan tâm đến cô và mong chờ cuộc hẹn hò lần tới... Đối với loại chuyện kia, ngài ấy hy vọng nó diễn ra một cách tự nhiên, không nên quá vội vàng."

“Anh ấy… anh ấy thật sự đã nói như vậy sao?” Thẩm Nhược Tuyết vô cùng cao hứng hỏi.

Vương Lộ Lộ mỉm cười gật đầu, nhìn Thẩm Nhược Tuyết có chút hâm mộ: "Cô Thẩm, tương lai xin cô hãy chiếu cố khách sạn của tôi nhiều hơn..."

Thẩm Nhược Tuyết đương nhiên biết thân phận của Vương Lộ Lộ là gì, nếu chủ tịch mới của tập đoàn Cửu Châu không có ý nghĩa gì với cô ta, một người phụ nữ hàng đầu như Vương Lộ Lộ sẽ không bao giờ hạ mình nói với cô ta điều này. Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Nhược Tuyết ngọt như đường, cô ta gật đầu lia lịa, rất khách khí nói với Vương Lộ Lộ: "Vương tổng cứ nói đùa, sau này tôi mới cần cô chiếu cố nhiều hơn......"

Trò chuyện với Vương Lộ Lộ một hồi, Thẩm Nhược Tuyết trở về nhà họ Thẩm, dọc đường đi cô ta hết sức vui vẻ. Sau khi trở về nhà, cô ta thấy Thẩm Chấn Hoa và bà cụ Thẩm đang ngây người ngồi trong phòng khách. Hai người họ ngạc nhiên khi thấy Thẩm Nhược Tuyết về sớm như vậy.

Bà cụ Thẩm đứng dậy, hỏi Thẩm Nhược Tuyết: "Nhược Tuyết, sao cháu đã về rồi? Không phải nói là đêm nay cháu không cần phải về sao?" Bà cụ Thẩm bắt đầu nóng nảy, Thẩm Chấn Hoa cũng không yên.

Thẩm Nhược Tuyết nghe thấy lời của bà cụ Thẩm, đỏ bừng mặt, vô cùng xấu hổ nói: "Bà nội, bà đang nói cái gì vậy, cho dù... cho dù cháu nguyện ý, người ta cũng không muốn, người ta không thiếu đàn bà. Cháu... cháu cũng đã thuê phòng rồi, chỉ là... chỉ là anh ấy đã rời đi... "

"Thế là hết..." Bà cụ Thẩm tuyệt vọng ngồi xuống ghế, nhà họ Thẩm đã tiêu hết tiền tiết kiệm chỉ để gặp chủ tịch mới của tập đoàn Cửu Châu. Có thể nói, lần gặp mặt này là tất cả hy vọng của bà cụ Thẩm và Thẩm Chấn Hoa. Nhưng bây giờ nghe Thẩm Nhược Tuyết nói vậy, trong lúc nhất thời niềm tin của bà cụ đã hoàn toàn sụp đổ.

"Nhược Tuyết, con... Haizz..." Thẩm Chấn Hoa cũng thở dài. Ông ta muốn mắng Thẩm Nhược Tuyết mấy câu, nhưng dù sao đó cũng là con gái ruột của mình, hơn nữa ông ta còn chủ động đưa con gái lên giường người khác, làm tới mức này, lấy tư cách người làm cha, ông ta thật không còn gì để nói.

Thẩm Nhược Tuyết cả kinh, nghi hoặc nhìn bà cụ Thẩm và Thẩm Chấn Hoa, không khỏi hỏi: "Bà nội, ba, hai người như vậy là sao? Sao lại đều có biểu tình như thế? Con chỉ nói là tối nay con và anh ấy không làm chuyện kia thôi, đâu nói là thất bại, hai người... "

"Sao? Nhược Tuyết, cháu... Cháu có ý gì?” Bà cụ Thẩm đột nhiên cắt lời Thẩm Nhược Tuyết. Thẩm Chấn Hoa cũng nghi hoặc nhìn Thẩm Nhược Tuyết, chẳng lẽ mọi chuyện có sự xoay chuyển? Không phải như những gì họ nghĩ?

Thẩm Nhược Tuyết cười tủm tỉm, nói với bà cụ Thẩm và Thẩm Chấn Hoa: "Bà nội, ba, nhìn hai người gấp đến mức kia, con không đùa nữa, lần này thành công mỹ mãn. Chủ tịch tập đoàn Cửu Châu đã đáp ứng chúng ta, chuyện của nhà họ Thẩm anh ấy nói cứ yên tâm đi, hơn nữa anh ấy hẹn ba ngày sau gặp mặt con, còn rất mong chờ cùng con hẹn... hẹn ước... "

"Ha ha ha... Ba biết con gái ngoan của ba sẽ không làm ba thất vọng mà, ha ha ha... Là ba đã trách nhầm con..." Thẩm Chấn Hoa nói với vẻ mặt tự trách, nhưng sự phấn khích trên khuôn mặt của ông ta làm sao cũng không che giấu được.

"Đúng vậy, mẹ đã nói Nhược Tuyết có thể làm được, đúng rồi, Nhược Tuyết, nếu anh ta đã đáp ứng với cháu, tại sao còn bỏ đi? Có phải anh ta không có hứng thú với cháu không? Nhưng nếu anh ta không có hứng thú với cháu, tại sao lại nói ba ngày sau hẹn gặp?” Bà cụ Thẩm cau mày hỏi.

Thẩm Nhược Tuyết xấu hổ dậm chân: "Bà nội! Bà đang nói cái gì vậy, người ta là chủ tịch lớn, cũng không phải là... cũng không phải chưa gặp phụ nữ bao giờ, cũng không phải chỉ nghĩ đến loại chuyện kia. Anh ấy là người rất có khí chất, bà đừng nói xấu người ta!"

Thẩm Nhược Tuyết nói xong, phát hiện ánh mắt quỷ dị của Thẩm Chấn Hoa và bà cụ Thẩm nhìn cô ta. Thẩm Nhược Tuyết sửng sốt một chút: "Hai người... Sao lại nhìn con như vậy?”

Thẩm Chấn Hoa vỗ đầu cười nói: "Ha ha, không có gì, không có gì, ba phải đi ra ngoài có việc, buổi tối sẽ không về, bên ngoài có chút chuyện, Nhược Tuyết, tối con cùng bà nội trò chuyện nhiều một chút... Ba đi đây... "

Mặt Thẩm Nhược Tuyết đầy nghi hoặc nhìn Thẩm Chấn Hoa đang vừa cười vừa đi ra ngoài, sau đó cô ta nhìn về phía bà cụ Thẩm, hỏi: "Bà nội, ý của ba cháu là sao? Sao cháu nghe không hiểu?"

Bà cụ kéo Thẩm Nhược Tuyết ngồi bên cạnh, nhìn Thẩm Nhược Tuyết một lượt, hài lòng nói: "Ừ, Nhược Tuyết nhà ta thật sự rất xinh đẹp, hơn nữa Nhược Tuyết của chúng ta lại thông minh, cho dù đối phương là chủ tịch của Cửu Châu, chúng ta cũng xứng, chúng ta cũng xứng... "

“Bà nội, bà đang nói cái gì vậy, còn chưa biết hợp hay không…” Thẩm Nhược Tuyết xấu hổ nói, mặt đỏ bừng, cúi đầu xuống, đôi tay nhỏ bé vò vạt áo.

Bà cụ Thẩm cười nói: "Ha ha, Nhược Tuyết, bà nội là người từng trải, nghe cháu nói về thái độ của người đàn ông đó với cháu, bà liền chắc chắn anh ta có ý với cháu. Cháu phải nắm cho thật chặt, hơn nữa cháu đều nói tốt cho người ta, cháu thích anh ta rồi đúng không, đúng rồi, theo cách nói của giới trẻ bây giờ thì đây gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên đúng không? "

Thẩm Nhược Tuyết cảm thấy mình không thể nghe bà cụ Thẩm nói thêm nữa, vì vậy vội đứng dậy nói với bà cụ: "Bà nội, tối nay bà ngủ với cháu nhé, cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi, còn... Còn nữa, bà chớ nói chuyện này ra ngoài, có thể người ta sẽ không nghĩ như chúng ta đâu... "

Thẩm Nhược Tuyết nói xong, xấu hổ chạy về phòng, đóng cửa lại, vội vàng đắp chăn. Tắt đèn xong, cô ta trùm chăn lại, hiện tại đầu óc cô ta chỉ toàn là cảnh tượng vô cùng ngượng ngùng kia.

"Ây da, làm sao mình lại làm ra tư thế xấu hổ như vậy, mắc cỡ chết mất, mắc cỡ chết mất... Nhưng hình như anh ấy rất thích? Ô ô, không còn mặt mũi gặp người, không còn mặt mũi gặp người nữa..." Thẩm Nhược Tuyết trong lòng vô cùng kích động.

Trong phòng khách, bà cụ Thẩm đi tới chỗ linh vị nhà họ Thẩm, hít sâu một hơi, nhìn về phía linh bài của ông cụ Thẩm: "Ông nó à, nhà họ Thẩm chúng ta sắp phát đạt rồi... Đây là tâm nguyện nhiều năm của ông, bây giờ đều nhờ cả vào Nhược Tuyết! Ông yên tâm, dù tôi có phải hy sinh bộ xương già này cũng phải giúp Nhược Tuyết hoàn thành chuyện này...”

Bà cụ Thẩm trong lòng vô cùng cao hứng, sau bao nhiêu ngày tháng, cuối cùng nhà họ Thẩm của bà cũng đã qua đoạn thời gian cực khổ, cuối cùng cũng sống sót rồi!

Truyện Chữ Hay