Rể Cuồng

chương 110: thẩm nhược tuyết độc ác

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tất cả những người ở bên ngoài tập đoàn Cửu Châu đều biết tin tức Giang Hằng muốn từ chức chức vụ chủ tịch của tập đoàn Cửu Châu, vậy thì đương nhiên là người trong nội bộ tập đoàn Cửu Châu biết nhanh hơn, giờ phút này gần như là tất cả các nhân viên trong tập đoàn đều nhỏ giọng nghị luận.

“Này, các người nói xem có phải là chủ tịch Giang có tội gì không? Nếu không thì tại sao đang êm đang đẹp lại bị giáng chức như vậy chứ?” Lúc này trong công ty của Thẩm Mộng Thần, một nhân viên nhỏ giọng nói.

“Đừng có hỏi tôi, tôi nào biết được đâu. Nhưng mà chủ tịch Giang ấy, không phải bản thân của anh ta đã là chủ tịch rồi hả? Sao lại còn có người có thể giáng chức anh ta được chứ?” Lại là một nhân viên nữ thắc mắc lên tiếng nói.

“Xuỵt, nhỏ giọng một chút đi, đừng để giám đốc Thẩm nghe thấy, quan hệ của giám đốc Thẩm và chủ tịch Giang không tệ đâu, nhưng mà lần này tôi nghe nói là chính người nắm quyền kiểm soát cổ đông thật sự của tập đoàn đã để Giang Hằng phải xuống chức. Tôi chỉ lo lắng cho giám đốc Thẩm, đều nói là một triều thiên tử một triều thần, cũng đừng liên lụy đến cô ấy.” Lúc này có một nhân viên nhỏ giọng ngăn cản hai cô gái đang thảo luận với nhau.

Trong phòng làm việc giám đốc, bước chân đang muốn đi ra ngoài của Thẩm Mộng Thần bỗng nhiên dừng lại ở đằng sau cánh cửa cô nghe thấy âm thanh nghị luận của ba nhân viên ở bên ngoài. Cô cũng vừa mới biết tin tức này, hơn nữa bây giờ trong lòng của cô rất lo lắng, bây giờ đang là giữa trưa, cô muốn gặp Lâm Chi Diêu một lần, ăn một bữa cơm rồi hỏi Lâm Chi Diêu xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Dù sao thì hồi sáng này Lâm Chi Diêu đã nói với cô rằng chức vụ của anh có lẽ sẽ được thay đổi, mấy ngày nay sẽ không đến công ty. Lúc đó cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, vậy mà bây giờ Giang Hằng lại xuống chức, vậy thì Lâm Chi Diêu chồng của cô không cần nghĩ chắc cũng sẽ y như nhau. Hiện tại trong lòng của Thẩm Mộng Thần vô cùng lo lắng cho Lâm Chi Diêu, đồng thời cũng lo lắng cho Giang Hằng, dù sao thì bây giờ ở trong lòng của cô, Lâm Chi Diêu chính là người có liên quan mật thiết với Giang Hằng.

Bây giờ Giang Hằng bị người ta động tay động chân, Lâm Chi Diêu cũng sẽ xảy ra chuyện, Thẩm Mộng Thần càng nghĩ thì trong lòng lại càng hoảng loạn hơn nữa, cô hít một hơi thật sâu đẩy cửa bước ra ngoài. Lúc nãy cô vừa mới gọi điện thoại cho Lâm Chi Diêu, biết là Lâm Chi Diêu đang ở Nam Giang, bây giờ cô muốn tranh thủ thời gian gặp Lâm Chi Diêu.

Thẩm Mộng Thần vừa bước đi ra cửa, mấy nhân viên ngoài cửa đều yên lặng, không còn một người nào dám nói chuyện, nhưng mà ánh mắt nhìn về phía Thẩm Mộng Thần của bọn họ đều mang theo lo lắng.

Thẩm Mộng Thần cảm nhận được sắc mặt lo lắng của bọn họ, trong lòng cũng càng gấp hơn nữa, cô nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ là vừa đi xuống dưới lầu bước chân của Thẩm Mộng Thần liền dừng lại, một giây sau cô nhíu mày. Bởi vì trước mặt của cô có hai người đang đứng, một người là Thẩm Nhược Tuyết, một người là Thẩm Nhất Bân.

Hiện tại Thẩm Mộng Thần không muốn gặp người của nhà họ Thẩm, hơn nữa chuyện quan trọng nhất đó chính là bây giờ cô căn bản không có tâm trạng để phản ứng những người này, thế là ngay cả chào hỏi cô cũng chẳng thèm chào hỏi mà quay người đi về một phía khác.

Chỉ là cô vừa mới thay đổi phương hướng thì Thẩm Nhược Tuyết cũng nhanh chân đuổi theo, đồng thời cũng chạy chậm ngăn cản ở trước mặt Thẩm Mộng Thần: “Thẩm Mộng Thần, cô đứng lại đó cho tôi! Ngày hôm nay cô không nói cho xong với tôi thì cô đừng hòng đi được.”

Chân mày của Thẩm Mộng Thần càng nhíu sâu hơn nữa, lạnh lùng nhìn Thẩm Nhược Tuyết, lạnh giọng hỏi: “Cô muốn nói cái gì? Bây giờ tôi không có thời gian rảnh để nói chuyện với cô, Thẩm Nhược Tuyết, tôi cũng không muốn phải nói chuyện với cô, ngày hôm qua tôi đã nói rồi, tôi với người nhà họ Thẩm đã không còn một chút quan hệ nào, tránh ra!”

Thẩm Mộng Thần tức giận nói với Thẩm Nhược Tuyết, cô nhanh chóng bước ra bên ngoài, nhưng mà cô chưa đi được mấy bước thì phía sau liền truyền đến âm thanh vô cùng trào phúng của Thẩm Nhược Tuyết: “Haha, ôi chao, là đi tìm thằng chồng bỏ đi của cô đó à, hay là cô đang lo lắng cho tình nhân cũ của cô?”

Cơ thể của Thẩm Mộng Thần dừng lại, bỗng nhiên quay người lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Nhược Tuyết, nói: “Cô nói cái gì?”

Thẩm Nhược Tuyết cười lạnh: “Còn giả vờ nữa? Thẩm Mộng Thần, đều đã đến lúc này rồi cô nói xem cô còn giả vờ cái gì nữa chứ? Ngày hôm qua tôi với ba của tôi đã suy nghĩ cả một đêm mới hiểu được một chuyện, cô vừa mới trở về từ Thiên Hải, Giang Hằng đã tuyển cô đến tập đoàn Cửu Châu, đồng thời trực tiếp để cho cô quản lý một chi nhánh của công ty, hơn nữa còn tuyển cái tên phế vật đó vào, cô còn dám nói là giữa cô với Giang Hằng không có gì à? Đừng có giả vờ nữa, không biết là sau lưng đã lên giường với Giang Hằng bao nhiêu lần, bề ngoài còn giả vờ ngây thơ như vậy,... thật là buồn nôn.”

Thẩm Mộng Thần cắn môi, thân thể run rẩy, cô đã bị Thẩm Nhược Tuyết chọc giận, có làm như thế nào cô cũng không thể tin được Thẩm Nhược Tuyết lại còn có thể nói ra những lời độc ác như thế.

Thẩm Mộng Thần nắm chặt nắm đấm, nói với Thẩm Nhược Tuyết: “Thẩm Nhược Tuyết, cô còn có thể ăn nói dơ bẩn thêm nữa hay không?”

Thẩm Nhược Tuyết ha ha cười lạnh, híp mắt nói: “Có thể chứ, ví dụ như là lúc cô hẹn hò với Giang Hằng thì cái tên phế vật đó trông coi cửa cho các người. Haha, mua được biệt viện Tử Trúc đó thật sự uy phong quá nha, cái tên phế vật đó lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? À, chắc là căn biệt thự đó là do cô lên giường với Giang Hằng mà đổi lấy? Nói tới thì Giang Hằng cũng hào phóng quá đó chứ, vì nuôi cô, vậy mà trực tiếp mua cho cô một căn biệt thự.”

Thẩm Mộng Thần bị Thẩm Nhược Tuyết chọc giận, cả người run rẩy kịch liệt, ngón tay run rẩy chỉ vào Thẩm Nhược Tuyết rồi nói: “Thẩm Nhược Tuyết, bây giờ tôi không muốn phải phản ứng lại cô, cút đi cho tôi.”

Mặc dù là bây giờ trong lòng của Thẩm Mộng Thần vô cùng giận dữ, nhưng mà cô vẫn còn có lý trí, còn phải nhanh chóng gặp Lâm Chi Diêu, phải làm cho rõ ràng rốt cuộc là lúc này đã có chuyện gì xảy ra, cô cũng nên xem xem cô có thể giúp đỡ được gì hay không, Thẩm Mộng Thần nói xong thì trực tiếp bước lên phía trước.

Nhưng mà Thẩm Nhược Tuyết thì lại độc ác nói: “Nếu như ngày hôm nay Thẩm Mộng Thần cô không nói chuyện với tôi, vậy thì đừng trách tôi sẽ nói chuyện cô chính là tình nhân của Giang Hằng cho tất cả những người của tập đoàn Cửu Châu biết, làm cho tất cả người ở thành phố Nam Giang điều biết! Haha, hiện tại Giang Hằng có thể giữ được bát cơm của mình hay không còn chưa biết đâu, cô nói xem nếu như để cho ông chủ chân chính của tập đoàn Cửu Châu biết được chuyện này, vậy thì kết cục của Giang Hằng sẽ là như thế nào? Lợi dụng chức quyền, dây dưa với phụ nữ ở công ty, haha.”

“Cô...” Nói về ác độc, về tâm cơ, vậy thì một trăm Thẩm Mộng Thần cũng kém hơn một mình Thẩm Nhược Tuyết, trong lúc nhất thời Thẩm Mộng Thần sắp bị đánh bại tới nơi, chỉ có thể tạm thời đứng lại tại chỗ: “Rốt cuộc là cô muốn nói cái gì?”

Thẩm Nhược Tuyết hài lòng gật đầu, nói: “Lúc này mới đúng đó, nói chuyện đàng hoàng, dù sao thì cô cũng là em gái họ của tôi, chuyện mà tôi muốn nói rất đơn giản. Đó là để thằng chồng phế vật đầu đội sừng của cô đến đại học Nam Giang làm sáng tỏ cho Vũ Nặc, giữ lại tên của Vũ Nặc ở trường đại học.”

“Cô nằm mơ đi! Thẩm Vũ Nặc đã tìm người đánh Lâm Chi Diêu, còn để tôi bỏ qua cho cô ta nữa à? Không có khả năng đâu! Đứa em gái ruột đó của cô chờ đợi mà hối hận cả một đời đi.” Thẩm Mộng Thần lớn tiếng từ chối.

Hai mắt của Thẩm Nhược Tuyết hơi nheo lại, sắc mặt âm trầm: “Tốt, rất tốt, Thẩm Mộng Thần, cô chờ đó cho tôi, tôi sẽ để cho cô thân bại danh liệt! Tôi muốn để cho tất cả những người ở thành phố Nam Giang biết rằng cô chính là một người phụ nữ không biết liêm sỉ, tôi..."

Chát... Lúc Thẩm Nhược Tuyết đang tàn nhẫn mắng Thẩm Mộng Thần, đột nhiên Thẩm Nhất Bân đi đến bên cạnh cô ta, hung hăng tát một bạt tay lên trên cái miệng rộng của cô ta...

Lần này không chỉ là Thẩm Nhược Tuyết ngơ ngác, ngay cả Thẩm Mộng Thần đứng ở một bên cũng ngơ ngác theo, Thẩm Nhất Bân lại đánh Thẩm Nhược Tuyết? Tình huống này là gì vậy chứ?

“Anh đánh em? Thẩm Nhất Bân, anh dám đánh em? Anh bị điên rồi hả? Hả?” Thẩm Nhược Tuyết phát điên hét lên với Thẩm Nhất Bân. Đây là thứ hai mà cô ta bị đánh trong năm nay, cô ta là một người phụ nữ xinh đẹp, là một người phụ nữ kiêu ngạo, thế mà trong khoảng thời gian ngắn lại bị hai người đàn ông đánh, cô ta sắp nổ tung rồi.

Nhưng mà Thẩm Nhất Bân ngay cả phản ứng cũng không thèm phản ứng lại cô ta một cái nào, mà là nhìn về phía Thẩm Mộng Thần rồi nói: “Mộng Thần, thật sự xin lỗi, lần này anh không đi cùng với Thẩm Nhược Tuyết, anh vừa mới gặp nó ở đây thôi. Anh đặc biệt đến đây đến nói xin lỗi với em, thật sự xin lỗi, xin lỗi em.”

Biểu cảm thắc mắc trên mặt của Thẩm Mộng Thần lại càng đậm hơn nữa... đang êm đang đẹp, tại sao Thẩm Nhất Bân lại đến đây nó xin lỗi với mình?

Truyện Chữ Hay