Kim Manh đã nói với Lệ Truyền Anh về việc gặp Minh Nguyên, phản ứng của Lệ Truyền Anh là: lắm chuyện.
Dù sau bây giờ cô vừa chia tay với hai người đàn ông, tạm thời cô không muốn bắt đầu một mối tình mới.
Hơn nữa, cô luôn cảm thấy Minh Nguyên không thực tế.
Kim Manh nói, “Lòng tốt không được báo đáp!”
Hôm đó, Lệ Truyền Anh đang một mình ăn cơm ở nhà hàng, tự cô đã gọi hai món, có phần bít tết 7 phần chín và món khác.
Vừa đúng lúc, Minh Nguyên cũng ở đây, chỗ này vốn rất gần công ty của Minh Nguyên.
Minh Nguyên ngồi đối diện Lệ Truyền Anh, nhìn cô ăn cơm.
“Cậu nhìn cái gì? Có phải là thấy tôi đã thất tình hai lần, cảm thấy đang xem náo nhiệt không! Lệ Truyền Anh hỏi.
“Không có, bây giờ tâm trạng cô thế nào?” Minh Nguyên hỏi.
“Nhìn thấu hồng trần rồi, muốn xuất gia!” Lệ Truyền Anh vừa ăn ngấu nghiến miếng thịt vừa nói.
“Xuất gia?” Minh Nguyên nhìn vào miếng bít tết trên dĩa của Lệ Truyền Anh, “Cách ăn của người xuất gia đều rất nhã nhặn! Hơn nữa người ta cũng không ăn thịt.”
Nghe thấy lời cười nhạo của Minh Nguyên, Lệ Truyền Anh ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn anh.
Minh Nguyên chỉ cúi đầu cười, lúc nãy anh đã ăn cơm rồi, rất hiếm khi nhìn thấy trong ly của Lệ Truyền Anh lại là trà đang pha, nói, “Sao vậy? Cô cũng uống trà rồi à? Không uống rượu à?”
“Tôi không phải là kẻ nghiện rượu. Đã cai rượu rồi! Phải tập trung làm nghiên cứu!” Lệ Truyền Anh uống một ngụm trà.
Ăn món tây, uống trà, cũng khá thú vị.
“Vậy uống trà lại càng không ngủ được rồi!” Minh Nguyên nói.
“Thì nửa đêm tôi dậy chạy bộ vậy, vận động cũng khá giúp ích đối với giấc ngủ đó!” Lệ Truyền Anh nói.
Minh Nguyên đứng lên rồi đi khỏi, lúc nãy anh đã ăn cơm ròi.
Lệ Truyền Anh lúc nãy đã đến một công ty, trên đường về, vừa đúng lúc đi đến chỗ này, nhìn thấy đối diện có một nhà hàng tây, cô liền đi vào.
Nói không chừng --
Lại gặp được anh ta thật.
Trong phim có câu: Trên thế giới nhiều nhà hàng như vậy, sao tôi chứ phải đi vào nhà hàng này.
Buổi chiều Lệ Truyền Anh ở trong phòng thí nghiệm, quả nhiên như bản thân nói, đã dốc hết toàn bộ tâm trí của mình vào việc nghiên cứu.
Ban ngày quá tỉnh táo, buổi trưa lại uống trà, không cần nghĩ cũng biết là không ngủ được.
Cô mặc bộ đồ chạy bộ, ngồi dậy chạy bộ.
Đã là nửa đêm 11 giờ rưỡi rồi, người đi bộ trên đường phố của New York vẫn còn rất đông đúc.
Không biết đã chạy được bao lâu, lại chạy đến công ty của Minh Nguyên.
Công ty của Minh Nguyên, đèn cũng đã tắt rồi, nhưng vẫn còn vài phòng làm việc vẫn còn sáng đèn.
Bên ngoài cả một tòa nhà, cũng đầy ánh đèn chói lọi, hình như muốn chiếu sáng đôi mắt của Lệ Truyền Anh.
Lệ Truyền Anh đi vào bên trong.
Bảo vệ hỏi cô đến làm gì, cô nói là đến tìm Minh Nguyên.
Bảo vệ hỏi cô là gì của Minh Nguyên, cô nói là – bạn thân của anh ta, một người bạn rất thân.
Bảo vệ đã cho cô vào.
Lệ Truyền Anh không nghĩ quá nhiều.
Chưa từng nghĩ câu nói của bảo vệ, vì cô là bạn của Minh Nguyên, nên đã cho cô vào.
Vì lúc này – Minh Nguyên đang ở đây.
Cô chỉ là cảm thấy khuya như vậy rồi, một công tử nhà giàu như vậy đã về nhà ngủ từ sớm rồi.
Phú nhị đại, chẳng phải đều là dân chơi hay sao!
Bước chân của Lệ Truyền Anh rất căng thẳng, mỗi lần tiến một bước, trong lòng lại càng căng thẳng.
Cô đi đến một cánh cửa đang mở toang, nhìn thấy những nhà thiết kế bên trong đang thiết kế kim cương, những viên kim cương sáng chói đặc biệt lấp lánh.
Lệ Truyền Anh đứng đó nhìn một lúc.
Sau đó cô lại đi về phía trước, nhìn thấy ceooffice, cửa hình như cũng đang mở.
Đèn âm sàn rất sáng, trong hành lang vốn cũng không tối, ánh đèn phản chiếu ra từ văn phòng làm việc của chủ tịch càng sáng hơn.
Lệ Truyền Anh có một phút chốc hốt hoảng, Minh Nguyên đang ở trong phòng làm việc phía sau này thật sao?
Trung tâm của một tập đoàn to lớn như vậy, tư duy táo bạo, là anh ta?
Lệ Truyền Anh đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy một người đang cầm một viên kim cương, để dưới đèn bàn xem.
Anh đeo bao tay màu trắng, dáng vẻ cực kì nghiêm túc.
Anh tựa vào bàn làm việc của mình, một chiếc bàn làm việc rất to, kiểu tây, rất dày, đang xem.
Lệ Truyền Anh đã nhìn anh rất lâu rất lâu.
Mãi đến khi Minh Nguyên đứng dậy, mới để ý được ngoài cửa phòng có người đến.Nhìn thấy là cô, anh nói, “Đến rồi à? Lại không ngủ được à?”
“Uhm, đúng.”
“Cho cô uống trà nữa không.” Câu trách móc nhẹ nhàng.
“Tôi cũng không phải vì uống trà mới không ngủ được, là vì tôi vốn phải làm nghiên cứu –“
“Vào đây.” Minh Nguyên nói.
Lệ Truyền Anh cẩn trọng bước vào trong, chỉ sợ đạp phải đá quý hay gì đó, trong phòng này đều là những bảo bối đáng giá.
Lệ Truyền Anh ở trong phòng làm việc của anh, tay cũng không biết đặt đâu cho phải.
Tóm lại, cả người cực kì ngại ngùng.
Minh Nguyên đặt viên đá quí này xuống.
Lệ Truyền Anh nhìn viên đá, khá là đẹp, muốn cầm lên xem, lại sợ quá quí giá nên không dám.
“Muốn xem thì cứ xem.” Minh Nguyên nói.
Lệ Truyền Anh lúc này mới cầm lên, đặt lên bên tay mình, xem qua xem lại.
Màu sắc lấp lánh phát sáng, quả thật cực kì đẹp.
Lúc định đặt xuống, suýt chút làm rơi xuống đất.
Minh Nguyên phút chốc chụp lại viên đá từ phía sau cô.
Động tác của hai người lúc này khá là tình cảm.
Lệ Truyền Anh không muốn như vậy, vì cô vừa mới chia tay, nếu như bây giờ cô chấp nhận Minh Nguyên, chắc chắn Minh Nguyên sẽ trở thành kẻ dự bị.
Như vậy rất không công bằng với Minh Nguyên.
“Tôi phải đi đây.” Lệ Truyền Anh nói.
“Chờ tôi một chút, tôi cũng phải đi rồi.” Nói xong, Minh Nguyên tắt đèn trong phòng làm việc, cũng đi ra ngoài.
Trong hành lang, vì đèn trong phòng làm việc của Minh Nguyên đã tắt, vì vậy so với lúc đến, ánh đèn đã tối đi không ít, nhưng mà mơ hồ vẫn có thể nhìn rõ người.
Lệ Truyền Anh có chút chán nản, “Hôm nay tôi chỉ là chạy bộ, mới đã chạy đến đây, cậu đừng nghĩ nhiều!”
“Tôi đã nói gì đâu?” Minh Nguyên hỏi ngược lại.
Cũng đúng!
Đã xuống lầu, Lệ Truyền Anh nói còn phải chạy bộ về, Minh Nguyên nói, “Nếu như tối nay không muốn ngủ nữa, vậy thì cứ tiếp tục chạy đi!”
Lệ Truyền Anh không đáp lại được, làm theo lời Minh Nguyên, lên xe của anh, anh đưa cô về nhà.
Trên đường, Minh Nguyên nói, em gái mình đã sinh con rồi.
“Em gái sinh đôi của cậu à?” Lệ Truyền Anh có vẻ quan tâm, cô đặc biệt có hứng thú với thai long phụng.
“Phải.”
“Cũng là sinh thai long phụng à?” Lệ Truyền Anh biết, sinh đôi tỉ lệ di truyền rất cao.
“Không phải, cô ấy chỉ sinh một đứa!”
“Vậy chắc là gen long phụng nhà cậu di truyền lên người cậu rồi!” Lệ Truyền Anh khá hào hứng.
Minh Nguyên cũng cười nhẹ, anh quay đầu nhìn Lệ Truyền Anh, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, “Vậy sao?”
Lệ Truyền Anh bị anh nhìn đến phát ngượng, một hồi lâu mới nói, “Theo nghiên cứu khoa học – là vậy!”
Minh Nguyên cười, “Vậy tình cảm tốt. Đỡ tốn hai lần sức lực rồi!”
Lệ Truyền Anh cảm thấy, sao hai người lại vô duyên vô cớ nói về chủ đề này chứ?
“Em gái tôi sinh con, cô có muốn đến thăm không?” Minh Nguyên hỏi.
“Được chứ. Chủ yếu tôi muốn xem thử em gái anh và anh trông có giống nhau không?” Lệ Truyền Anh nghĩ đến việc trên thế giới có một người giống hệt như Minh Nguyên liền cảm thấy việc này rất thần kì.
“Hôm sau lúc đầy tháng, tôi dẫn cô đi, thấy sao?”
“Được đó, con của họ tên là gì?”
“Miêu Quốc Khánh! Tên thật là Miêu Cẩm Thiêm.”
Lệ Truyền Anh liền cười, cưới rất sảng khoái, cô cười lên răng trắng tinh, “Miêu Doanh Đông một người đáng tin cậy như vậy, sao lại đặt cho con mình cái tên không liên quan thế? Sao tôi lại có một cảm giác trở về xã hội thời xưa vậy?”
Minh Nguyên chỉ cười rồi nói, “Nhưng mà ông nội người ta thích.”
Đã đến ngày đầy tháng của Miêu Quốc Khánh, Lệ Truyền Anh quả nhiên ngồi xe của Minh Nguyên đi.
Trên đường đi, hai người đều đang thảo luận tại sao con của Khâu Đông Duyệt không phải là sinh đôi, Miêu Quốc Khánh trông giống ai.
Hai người anh một câu, em một câu, thảo luận rất sôi nổi, không ai chịu nhường ai.
Đến nhà của Miêu Doanh Đông.
Lệ Truyền Anh mới nhìn thấy, nhà họ đã đến rất nhiều người.
Cứ cảm thấy ngồi cũng không được mà đứng cũng không xong.
Vốn nghĩ bản thân sẽ trốn vào trong một góc, nhưng mà cái mác tiến sĩ của cô quả thật né cũng né không khỏi.
Lệ Truyền Anh có chút hối hận vì đã đến, Miêu Doanh Đông cô cũng biết, chỉ là chưa gặp qua Khâu Đông Duyệt.
Khâu Đông Duyệt quả là rất giống Minh Nguyên, một vẻ đẹp rất nhu mì nữ tính, có một vài điểm ngang bướng, tóc xõa sau vai.
Nghĩ chắc cô gái với tướng mạo như vậy, là đàn ông đều sẽ thích chăng?
Hơn nữa những cô gái đến nhà họ, ai ai cũng đều rất xinh đẹp, hoặc là có khí chất, ai cũng có nét đẹp riêng.
Nhiều người như vậy, rất nhiều người cô đều chưa gặp qua.
Hơn nữa, lần này, cô đến với tư cách là “ai” của Minh Nguyên chứ?
Trước khi cô đến, Miêu Doanh Đông đã nói với Khâu Đông Duyệt về mối quan hệ của Lệ Truyền Anh và Minh Nguyên rồi.
“Lớn hơn anh em 3 tuổi à? Rất già sao?”
“Chỉ 27 tuổi, có thể già đến đâu chứ?” Miêu Doanh Đông nói.
“Nhưng anh và Lịch Viễn đều lấy vợ nhỏ tuổi hơn mình nhiều như vậy, tại sao vợ của anh em lại lớn hơn anh ấy chứ?” Khâu Đông Duyệt vẫn là có chút không yên tâm.
Dù sao cô cũng là người thân duy nhất trên đời này của Minh Nguyên, yêu cầu cao cũng là dĩ nhiên.
“Anh em chưa đi học qua, tìm một người phụ nữ cái gì cũng làm được, chẳng phải tốt sao?” Miêu Doanh Đông nói.
Nhưng Khâu Đông Duyệt vẫn giữ thái độ nghi ngờ.
“Anh thấy hai người họ khá là xứng đôi đó chứ.” Miêu Doanh Đông nói.
Lệ Truyền Anh luôn muốn khiêm nhường, nhưng thế nào cũng không được.
Vì luôn có người bắt chuyện với cô, đặc biệt là Tam Nhi và Miêu Doanh Cửu, hỏi một số vấn đề về không gian vũ trụ.
Nói trong nhà họ trước giờ chưa từng có thành phần trí thức cấp cao, bây giờ tốt rồi, không thiếu nữa!
Lệ Truyền Anh quả thực khó mà mở lời, không biết thanh minh như thế nào.
Hơn nữa, Miêu Quốc Khánh hình như rất thích cô.
Lúc chọn đồ vật đoán tương lai, trước mặt nhiều đồ như vậy, nó đều không chọn, cứ phải bò qua đó bắt lấy chân của Lệ Truyền Anh.
Lần đầu tiên bị một đứa bé lớn như vậy quấn lấy, trong lòng Lệ Truyền Anh vừa ấm áp lại vừa nhột.
Cô bế nó lên từ dưới đất rồi nói, “Ngoan nào, để nhiều đồ như vậy không chọn, cứ phải ôm lấy dì? Sau này muốn làm nhà khoa học à? Lớn lên dì sẽ dạy con nhé.”
Tất cả mọi người đều đang nhìn nhau.
Không biết có chỗ nào đó không được khớp.
Nghĩ đi nghĩ lại, có thể là cách xưng hô “dì” của Lệ Truyền Anh không được khớp.
Sau khi ăn cơm, là Minh Nguyên đưa Lệ Truyền Anh về nhà, Minh Nguyên nói với Lệ Truyền Anh, “Lớn lên rồi phải dạy Quốc Khánh, hứa rồi nhé!”
“Dĩ nhiên!” Lệ Truyền Anh không nghĩ nhiều như vậy.
Rất nhanh đã đến nhà, Lệ Truyền Anh tưởng Minh Nguyên cũng muốn lên lầu, nhưng không phải, đến lầu dưới nhà Lệ Truyền Anh, anh quay đầu rồi về, không chút lưu luyến.
Sau khi Lệ Truyền Anh lên lầu, đọc sách một lúc rồi ngủ.
Không ngờ là, ngày hôm sau, tin tức của cô và Minh Nguyên đã lên báo, tiêu đề đầu trang của báo tin tức.
Chính là những tấm ảnh sáng sớm hôm đó cô và Minh Nguyên bước ra từ khách sạn.
Đường Tiềm hình như còn có dụng ý khác khi viết tên công ty UAVcủa Minh Nguyên.
Hình như là câu chuyện của chủ tịch nào đó của công ty UAV và nhà khoa học mới.
Viết cực kì khó hiểu.
Lệ Truyền Anh căm phẫn vô cùng, đã gặp tiểu nhân thật sự rồi.
Cô chính là không biết Đường Tiềm nghĩ thế nào.
Đặc biệt là liên lụy đại chủ tịch Minh Nguyên, làm cô cực kì khó xử!
Nhưng cô không thèm đến công ty của Đường Tiềm, nghĩ một hồi, việc này cứ như vậy đi, dù sao những tin đồn này, mỗi ngày đều có, cô đoán càng nói lại càng rối.
Viện trưởng cũng đã tìm cô để hỏi, tối hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao nói về định luật vạn vật hấp dẫn lại nói đến cả một đêm?
Hôm đó cô lại không nói với Viện trưởng sáng sớm họ mới rời khỏi.
“Chính là đã nói cả một đêm, không được sao? Dù sao tiền tài trợ tôi đã lấy được rồi, ông đừng quản nhiều như vậy được không?” Lệ Truyền Anh phản bác lại.
Lệ Truyền Anh có chút cậy tài khinh người, dù sao dự án này là người hướng dẫn của cô đang làm.
Cô chính là không biết Minh Nguyên sẽ nghĩ thế nào.
Ngược lại lúc đó lại xuất hiện một câu phản bác của Minh Nguyên, nói hôm đó là anh tặng đồng hồ cho Lệ Truyền Anh, Lệ Truyền Anh đã nói với anh rất nhiều những thường thức khoa học, hai người trò chuyện rôm rả, đã nói cả một buổi tối.
Anh còn chèn thêm tấm ảnh về chiếc đồng hồ mà anh tặng cho Lệ Truyền Anh.
Lệ Truyền Anh đã nhìn thấy, trong lòng nghĩ, chiếc đồng hồ này tự anh ta chuộc về rồi à?
Là anh đã biết cô đem chiếc đồng hồ đi cầm, biết cô gặp khó khăn về tài chính hay là như thế nào?
Lệ Truyền Anh không thể biết được.
Còn nữa, cô cũng không hiểu tại sao Đường Tiềm lại nói Minh Nguyên là chủ tịch của công ty UAV, lại không nói anh là chủ tịch của công ty trang sức, nói là chủ tịch của công ty trang sức, chẳng phải người biết sẽ càng nhiều sao?
Dĩ nhiên, cô cũng không biết Minh Nguyên lại đến tìm Đường Tiềm.
……
“Được đó, đầu óc kinh doanh không tệ, biết dùng tin đồn của tôi để làm quảng cáo rồi!” Minh Nguyên nói, “Anh vì tiền mà cũng đã bất chấp thủ đoạn! Lại không sợ tôi nổi giận rồi, trở mặt với anh sao?”
“Anh sẽ không làm vậy đâu. Dù sao bây giờ hai chúng ta đang ngồi chung trên một con thuyền!” Đường tiềm vừa cười vừa nói.
Dáng vẻ anh ta nói chuyện, vẫn rất bình thản điềm tĩnh, đoán là sẽ thu hút một lượng lớn nữ sinh nhỏ, “Nói gì thì nói hôm đó có thật là anh chỉ đến tặng đồng hồ cho cô ta thôi à?”
Minh Nguyên liền cười, cười đặc biệt động lòng người, hình như đang cười chế nhạo trí tuệ của Đường Tiềm, “Anh cho rằng thế nào? Cho đồng hồ chẳng qua chỉ là danh nghĩa, để ém nhẹ tin đồn dậy sóng của anh!”
Đường Tiềm cúi đầu, lại cười, nụ cười lần này, không giống so với lúc nãy.
Nụ cười lần này, vừa vô vọng, vừa không phục, mang theo cái cảm giảm thứ anh ta không có được lại để Minh Nguyên có được.
Có thể thấy mối quan hệ bạn tình trước đây của hai người họ không phải là bạn tình thực sự, không biết là ai đã phải lòng ai.
Trên danh nghĩ là bạn tình!
“Sau này những chuyện tin đồn như vậy, vẫn là nên hạn chế đưa lên, tôi khá ghét cuộc chiến tranh ác liệt, cứ vậy đi.” Minh Nguyên đã đi khỏi.
Đường Tiềm luôn ngồi phía sau bàn làm việc của mình với ánh mắt lạnh lùng.
Vốn dĩ chỉ muốn có một mối tình, nhưng mà trong mối tình này đã chen vào giữa Minh Nguyên.
Vì vậy, anh cũng không cần tình yêu nữa.
Lệ Truyền Anh vẫn đi làm như bình thường.
Gần đây không uống rượu nữa, lại chuyển qua uống trà sữa rồi.
Hôm đó, Minh Nguyên đi tiễn Tăng Phàm, trong hành lang nhìn thấy bước chân của Lệ Truyền Anh đặc biệt nhanh, vừa đi, bên cạnh đi theo sau một đám người, xin chữ kí của cô.
Lệ Truyền Anh vừa đi vừa xem tài liệu, kí tên của mình.
Hoặc là có những chỗ cô không kí tên, sẽ nói cho người khác biết lí do của mình, tóm lại, cảm giác cô rất bận rộn.
Cũng không nhìn thấy Minh Nguyên đang ở đối diện hành lang.
Đến phòng làm việc của Lệ Truyền Anh, vẫn còn một đám người đang chen chúc nhau.
Minh Nguyên lại bất giác theo sau đám người này, đến phòng làm việc của Lệ Truyền Anh.
Lệ Truyền Anh vừa cúi đầu sắp xếp bàn làm việc của mình, vừa nói, “Bình phản ứng số 1 một lúc nữa đổ vào 200ml phèn chua, bình phản ứng số 2, chút nữa dẫn điện, bình phản ứng số 3, mỗi phút ghi nhận kết quả phản ứng, tỉ mỉ đến màu sắc biến đổi nhẹ cũng phải ghi nhận lại! Không thể để tiền của nhà tài trợ bỏ ra vô ích được. Sau này anh ta muốn ăn thịt tôi, làm tôi chết tươi, việc này không thể nói đùa được đâu? Còn nữa, ai giúp tôi xuống dưới lầu mua một ly trà sữa?”
“Để tôi đi.” Một người trả lời.
Lệ Truyền Anh vẫn chưa định thần lại, là ai đi mua trà sữa giúp cô.
Minh Nguyên chưa từng uống qua trà sữa, đến tiệm trà sữa, người ta hỏi anh uống món nào?
Anh không biết.
Thế là gửi tin nhắn cho Lệ Truyền Anh, hỏi cô uống món nào.
Lệ Truyền Anh vẫn còn đang xem tài liệu.
Nhìn thấy tin nhắn của Minh Nguyên, trong lòng nghĩ, sao lại là anh ta mua giúp trà sữa? Lúc nãy anh ở trong phòng làm việc của mình sao?
Không quản nữa, hôm nay việc rất nhiều.
Cô chỉ viết ba từ: trân châu, nhiệt độ bình thường, không bánh.
Minh Nguyên nhìn thấy hai từ “không bánh”, đọc hết nửa ngày trời cũng không đọc ra ý nghĩ của “không bánh” này rốt cuộc là gì.
Sau đó, anh hỏi Lệ Truyền Anh, “Không bánh này là ý gì?”
Lệ Truyền Anh nhìn thấy, trong lòng nghĩ, sao bản thân lại viết sai từ chứ?
Cô cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn âm thanh, “không đá, không đá! Tôi nói nhầm rồi.”
Phía sau lại thêm một câu, “Có phải não cậu có vấn đề không? Tự cậu bổ não một chút chẳng phải sẽ hiểu rồi sao?”
Sau khi gửi, nghĩ một lúc, bản thân nói câu này rất không thích hợp, thế là lại thu hồi câu nói này lại.
Minh Nguyên bây giờ là người tài trợ của cô, không đắc tội được!
Câu nói này Minh Nguyên đã nghe thấy, sau đó anh nói, “Nếu như đã nói, tại sao phải thu hồi lại?”
Lệ Truyền Anh cắn chặt môi, thật là không làm được chút việc xấu nào!
Đã làm thì bị anh ta biết được!
Minh Nguyên cầm trà sữa về đến phòng làm việc, đưa cho Lệ Truyền Anh.
Lệ Truyền Anh tiếp lấy, cúi đầu nhìn tài liệu trên bàn làm việc.
Minh Nguyên ngồi ở đối diện, luôn quan sát Lệ Truyền Anh.
“Cậu nhìn cái gì?” Ánh nhìn của đôi mắt nói với Lệ Truyền Anh, anh đang nhìn cô.
“Tôi đang nhìn xem, trong đời cô thiếu một thứ!” Minh Nguyên nói.
“Thiếu cái gì?”
“Tôi!”