Sáng mai khi Minh Nguyên về Venezuela, Lệ Truyền Anh không biết là giờ nào.
Chỉ là khi đang làm thí nghiệm, cô ta cảm thấy trước ngực có chút đau, cô ta đeo khẩu trang, nhẹ nhàng úp vào lòng ngực của mình.
Buổi chiều Minh Nguyên đi, Lệ Truyền Anh nhận được một bưu phẩm, gửi đến dưới nhà của cô ta.
Lúc đầu cô ta cứ nghĩ là đồ cô ta mua từ trên mạng, nhớ không ra gần đây đã mua thứ gì.
Về đến nhà, mở ra xem, mới nhìn thấy bên trong có một kẹp tóc nhấp nháy phát sáng.
Giống với cái kẹp tóc hôm qua cô ta nhìn thấy, nhưng mà cái này càng có trọng lượng và chất lượng hơn.
Cô ta sờ vào những viên đá bên trên, giống như, giống như là thật đó.
Ai tặng cho cô ta một phần quà lớn như vậy chứ?
Hôm qua Minh Nguyên nhìn thấy cô ta thích kẹp tóc này.
Cô ta nhìn vào địa chỉ gửi hàng, nhìn kỹ vào đó, không rõ ràng cho lắm, giống như là từ sân bay gửi qua.
Cô ta càng có thể khẳng định, người đó là Minh Nguyên.
Tâm tư của Minh Nguyên đúng là tỉ mỉ, mang theo một sự ấm áp khiến người khác đau lòng.
Lệ Truyền Anh cười một cái.
Bước đến trước gương, cài kẹp tóc đó lên mái tóc, rất đẹp đó, giống như một công chúa vậy.
Khi cô ta còn nhỏ, luôn muốn trở thành một công chúa.
Nhưng mà khi lớn lên, đã trở thành người có thành tích bá đạo, người ta thường không mang công chúa và kẻ bá đạo liên tưởng với nhau.
Người có thành tích bá đạo chính là phải có tâm trí kiên định, không thể có sự mơ tưởng như cô bé nhỏ vậy.
Thậm chí, thời gian lâu rồi, cô ta cảm thấy bản thân không còn là công chúa nữa.
Cô ta rất cảm kích Minh Nguyên, đã thực hiện giấc mơ công chúa của cô ta.
Cô ta lấy điện thoại qua, gửi một tin nhắn cho Minh Nguyên: Cám ơn anh.
Suy nghĩ lại, lại chụp một tấm ảnh bản thân cài kẹp tóc đó lên gửi cho Minh Nguyên.
Minh Nguyên không có trả lời, Lệ Truyền Anh đoán anh ta có thể đang trên máy bay, có thể đang khoá máy.
Đường Tiềm gọi điện thoại cho Lệ Truyền Anh, nói muốn mời cô ta đi ăn cơm, thuận tiện nói về chuyện đầu tư.
Lệ Truyền Anh đồng ý.
Thực ra trong tiềm thức, cô ta cũng muốn mang chuyện đầu tư này xem như thử thách tìm tòi trước khi đến với hôn nhân.
Nếu như Đường Tiềm chịu được thử thách này, vậy hai người có thể tiếp túc đi về phía trước, dù cho khả năng tình dục của anh ta không tốt, Lệ Truyền Anh cũng đành chịu, mặc dù, trên thế giới này, người tốt khó mà gặp được, cuối cùng cũng không có người đàn ông thập toàn thập mỹ, người đàn ông giàu có dễ đi ngoại tình, người đàn ông quá đẹp trai lại không dựa dẫm được, người học giỏi thì gương mặt không được xinh đẹp cho lắm, người đàn ông đẹp trai thì khá bất tài.
Nhưng mà Cố nhị giống như không phải như vậy, Miêu Doanh Đông cảng không thể như vậy - -
Có thể trước đây xung quanh Lệ Truyền Anh, đều là những người không hoàn mỹ như nêu trên, quen biết được Cố nhị và Miêu Doanh Đông, mới triệt để lật đảo suy nghĩ của cô ta.
Nếu như Đường Tiềm không chịu được thử thách, thì hai người chia tay thôi.
Hai người hẹn nhau tại một nhà hàng món trung.
Đường Tiềm đưa tờ chi phiếu một tỷ đến trước mặt của Lệ Truyền Anh.
“Có ý gì đây?” Lệ Truyền Anh hỏi.“Tờ chi phiếu này, em lấy về đi, em dùng công nghệ của em đầu tư, chiếm lấy bốn mươi phần trăm cổ phần, được chia sáu mươi phần trăm lợi nhuận. Người hùn vốn chỉ có hai chúng ta.” Đường Tiềm nói.
Lệ Truyền Anh sững sờ, “Em không cần đầu tư tiền sao?”
“Không cần. Kỹ thuật là năng xuất chính, tiền em bán nhà mà có được, anh không nhẫn tâm!” Đường Tiềm nói.
“Thương hại em sao?”
“Không phải. Là đau lòng.”
Trái tim của Lệ Truyền Anh đột nhiên lại nhói đau một cái.
Hôm qua Minh Nguyên cũng nói với cô ta những lời nói này - - Đau lòng.
Sắc mặt của Lệ Truyền Anh mang theo nụ cười, cúi đầu nhìn vào chiếc dĩa trên bàn, rơi nước mắt.
“Em chưa nghĩ qua - - Anh sẽ làm ra quyết này. Anh suy nghĩ như thế nào vậy?” Lệ Truyền Anh nói.
“Điều anh suy nghĩ là, tương lai, những tiền bạc trong nhà đều do em quyết định, dù sao đều là của em, không thôi hiện nay toàn bộ đều cho em. Những số tiền này, trả lại cho anh ta. Chúng ta không nợ người khác.” Đường Tiềm nói.
Lệ Truyền Anh gật đầu.
Có thể nói, Đường Tiềm đã vượt qua thử thách.
Nhưng Minh Nguyên từng nói ánh mắt chọn đàn lòng của cô ta không được tốt.
“Được.”
Từ khi bước ra nhà hàng, hai người vẫn là nắm chặt mười ngón tay với nhau.
Đó là một cử chỉ ấm cúng, dù sao thông qua chuyện lần này, quan hệ của hai người lại tiến gần hơn.
Đường Tiềm là một người tương đối tinh anh.
Anh ta không phải là người xấu, anh ta chỉ là hay tính toán.
Mang theo sự tính toán như đàn ông trung cấp truyền thống, ước tính tính toán số dư thu chi.
Lệ Truyền Anh là một người tài giỏi khó mà có được, cấp độ kinh tế của anh ta kết hợp với kỹ thuật của Lệ Truyền Anh, nghĩ là có thể đánh đâu thắng đó trên nước Mỹ.
Khi Miêu Doanh Đông cho anh ta tờ chi phiếu, anh ta cũng từng nghĩ qua sẽ chia tay với Lệ Truyền Anh.
Nhưng anh ta ba mươi tuổi rồi, không còn manh động, có thể nhìn rõ tốt xấu.
Anh ta biết được trong một cuộc tình, người đàn ông cần điều gì, không chỉ vì phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, nếu nói về trẻ tuổi xinh đẹp, Lệ Truyền Anh cũng xinh đẹp, nhưng tuổi tác không chiếm ưu thế lớn, những người trẻ tuổi hơn cô ta vẫn còn rất nhiều đó.
Nếu như trên người của cô ta không phải có vòng hào quang của phó phòng, nếu như không phải tương lai của cô ta có thể bước đi rất xa - -
Có thể, Đường Tiềm thực sự đã chia tay rồi.
Rốt cuộc cũng không có kết quả, cho nên, Đường Tiềm đến dỗ dành cô ta.
Phụ nữ đối mặt với sự dỗ dành của đàn ông, cách làm thông thường đều là cảm động.
Dù cho là nữ tiến sĩ, cũng không ngoại lệ.
Nghĩ là sau này trong công ty, Lệ Truyền Anh sẽ càng bán mạng làm việc.
Hai người đều có lợi ích, không phải sao?
Nhưng mà hôm nay, hai người vẫn không nhắc đến sẽ ở chung với nhau.
Sáng mai khi thức dậy, Lệ Truyền Anh nhận được tin trả lời của Minh Nguyên.
Anh ta chỉ là hỏi một câu: Có thích không?
Lệ Truyền Anh trả lời: Rất thích đó, rất đắc tiền, vì sao mua cái đó cho em?
Minh Nguyên trả lời: Không phải mua, anh tự làm đó, anh chính là làm về kim cương mà, em thích thì tốt rồi, thích bộ dạng em trở thành công chúa nhỏ.
Lệ Truyền Anh lại cười.
Cô ta nghĩ thầm trong lòng: Công chúa nhỏ - -
Buổi trưa hôm đó, Đường Tiềm đến phòng nghiên cứu của Lệ Truyền Anh, đến phòng làm việc của cô ta.
Hiện nay Lệ Truyền Anh có phòng làm việc của bản thân, cô ta mới ăn cơm, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Khi úp xuóng trên bàn ngủ, đột nhiện mơ một giấc mơ, cô ta mơ thấy Minh Nguyên đang ở một khu rừng dã ngoại, gặp được con rắn hổ mang, anh ta không thoát thân được.
Khi trong mơ Lệ Truyền Anh đặc biệt nôn nóng, nhưng mà không giúp được gì cả.
Cô ta hét lên một tiếng gọi “Minh Nguyên”, sau khi thức tỉnh.
Trên trán đổ đầy mồ hôi.
Ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy Đường Tiềm đang đứng trước cửa phòng làm việc của cô ta.
Đường Tiềm nhăn nhẹ chân mày, bởi vì Lệ Truyền Anh đột nhiên thức tỉnh, ánh mắt của anh ta lại trở nên dịu dàng.
Trái tim của Lệ Truyền Anh đập rất nhanh.
Lần trước bởi vì nhắc đến “Minh Nguyên”, đã ảnh hưởng đến khả năng tình dục của Đường Tiềm, cô ta đã tát cho bản thân mấy bàn tay, lần này vì sao lại gọi tên của Minh Nguyên chứ?
Đường Tiềm bước qua đó, một tay chống trên bàn, một tay ôm lại sau lưng của cô ta, “Lại mơ thấy ác mộng sao?”
“Ừ, lại nhớ đến hôm đó khi cùng anh ta đi dã ngoại, anh ta sợ rắn.” Tiếp theo lại cười một cái, dù sao cũng là mơ, tỉnh lại thì tốt.
Đường Tiềm lại nhăn nhẹ chân mày, hai người khi nào cùng đi dã ngoại vậy?
Hôm nay Đường Tiềm đến là đón Lệ Truyền Anh đến công ty làm thủ tục, về phần đầu tư kỹ thuật, dù cho cổ phần kỹ thuật cũng phải đăng ký, đây là trình tự của công ty.
Chiều nay Lệ Truyền Anh không có việc, thì đi cùng Đường Tiềm.
Cô ta xem kỹ bản hợp đồng, không có vấn đề, đúng là bốn mươi phần trăm cổ phần kỹ thuật, cô ta chiếm lấy lợi nhuận sáu mươi phần trăm.
Đường Tiềm đối với cô ta, đúng là không có chỗ chê.
Ký xong tên, cô ta mới nhớ ra, chưa trả tờ chi phiếu một tỷ đó cho Minh Nguyên.
Sau khi ký xong đã là ba giờ chiều, chiều này cô ta không có về phòng nghiên cứu, thuận đường nhờ Đường Tiềm đưa cô ta đến ngân hàng, sau đó mới về nhà.
Cô ta lấy tiền trong tờ chi phiếu gửi tiết kiệm, sau đó lại chuyển lại về cho Minh Nguyên.
Sau khi lên xe, Đường Tiềm hỏi cô ta, “Chuyển về rồi sao?”
“Ừ, đúng rồi, thiếu tiền của anh ta, trong lòng không yên tâm lắm, chuyển về rồi.” Lệ Truyền Anh nói.
Tiếp theo thở phào một hơi, xem như đã kết liễu một chuyện trong lòng.
Đường Tiềm nhìn thấy bộ dạng Lệ Truyền Anh mạng chuyện trong lòng buông xuống, cười nhẹ một cái, “Anh đã nói, mượn tiền của người khác, trong lòng sẽ khó chịu, hiện nay trả hết tiền rồi, trong lòng có phải yên tâm nhiều không?”
“Ừa, đúng đó, chiều nay đến nhà của em, tối nay làm salad trái cây cho anh ăn có được không?” Lệ Truyền Anh hỏi.
Trải qua thời gian lần trước của “Minh Nguyên”, lần này hai người đã làm lành với nhau, Lệ Truyền Anh đương nhiên phải nâng cao cách đối xử tốt.
Dù cho là mặt nào, Đường Tiềm cũng là người ứng tuyển tốt để chọn làm chồng.
“Được.” Đường Tiềm cười cười, “Chuyện lần trước...... là bởi vì, anh đố kỵ, em có biết, đố kỵ sẽ khiến nhiều người đàn ông mất đi thứ nên có - -”
Đầu của Lệ Truyền Anh nhìn sang ngoài cửa sổ, cười một cái, “Em hiểu.”
Rất nhanh đã đến nhà của Lệ Truyền Anh, Lệ Truyền Anh cũng không ngờ đến hôm nay Đường Tiềm đến nhà chơi.
Cho nên, trong nhà không có dọn dẹp.
Đây không phải lần đầu tiên Đường Tiềm đến nhà của Lệ Truyền Anh, nhưng mà mỗi lần đến, anh ta đều cảm thấy rất ngạc nhiên, anh ta chăm chút nhìn xung quanh, sắp xếp cũng ngay ngắn, mới nhìn cũng biết là nơi ở của cô gái độc thân.
Nhưng mà, anh ta vẫn là nhìn thấy đồ kẹp tóc kim cương để trên bàn trà.
Anh ta lấy lên xem, sau đó ngồi trên ghế sofa chăm chút nhìn kỹ.
“Sao lại mua những thứ này vậy?” Đường Tiềm nhìn lại nhiều lần.
Lệ Truyền Anh đang rót nước cho anh ta, tuỳ ý liếc nhìn một cái, nhìn thấy trong tay anh ta đang cầm cái kẹp tóc kim cương đó.
Trong lòng Lệ Truyền Anh nghĩ, sao lại cho anh ta nhìn thấy chứ?
Cô ta tuỳ miệng nói, “Khi dạo phố nhìn thấy, cảm thấy đẹp, thì mua thôi!”
“Đồ mấy trăm ngàn, nhìn thấy trên phố sao?” Đường Tiềm hỏi.
“Em nói là khi em dạo phố, nhìn thấy trong tiệm bán trang sức! Cũng khá giống cô gái nhỏ đó, có phải không, em cũng cảm thấy như vậy.” Lệ Truyền Anh bưng nước qua cho Đường Tiềm.
Cô ta ban đầu nghĩ là cũng chỉ mấy chục ngàn thôi, không ngờ đến lại đắc tiền như vậy.
Cô ta đối với đẳng cấp của kim cương cũng không nghiên cứu nhiều.
Thuận tay lấy qua đồ kẹp tóc trong tay của anh ta, để vào trong ngăn kéo.
Không muốn tiếp tục nói về chuyện đồ kẹp tóc.
Nhưng mà vừa mở ngăn kéo ra, bên trong có một hộp bao cao su, liền lọt vào trong mắt của Đường Tiềm.
Lệ Truyền Anh cảm thấy như ông trời muốn tiêu diệt cô ta vậy, vì sao nhũng chuyện xấu nào cũng cho Đường Tiềm nhìn thấy chứ.
Cô ta nhanh chóng để đồ kẹp tóc vào trong, đóng ngăn kéo lại.
“Cái đó - -” Lệ Truyền Anh đột nhiên không biết nên nói gì nữa.
Điện thoại gọi đến, Lệ Truyền Anh nhìn vào đó.
Làm ra một biểu tình “Hận trời hận đất hận vận mệnh”, anh khi nào gọi đến không được, cứ phải gọi vào giờ này chứ?
Lệ Truyền Anh nhẫn tâm, bấm vào nút ngắt máy.
“Sao vậy, đồng nghiệp em sao?” Đường Tiềm hỏi.
“Ừm, đúng, thấy ghét lắm. Em cũng ở nhà rồi. Mỗi lần xảy ra chuyện gì đều gọi cho em.” Lệ Truyền Anh nói, trong lòng nghĩ, có thể Minh Nguyên vì cô ta chuyển lại tiền qua đó, cho nên, mới gọi điện thoại qua đó.
“Chúng em giờ này đúng là chưa tan sở mà, họ tìm em cũng không quá đáng, nếu như em không nghe máy, đó chính là trốn tránh trách nhiệm đó!” Đường Tiềm cười mang theo uy hiếp.
“Không sao, em làm việc thận trọng cẩn thận, mọi người đều có mắt thấy.” Lệ Truyền Anh trả lời.
Điện thoại lại reo lên, Lệ Truyền Anh thấy tức giận, đã khoá máy.
Sớm biết được thì chiều nay gửi tiền cho anh ta rồi, anh ta rốt cuộc muốn làm gì chứ?