Khâu Đông Duyệt chưa mặc quần áo, đứng ở trong phòng tắm mà không hề có cảm giác an toàn.
Miêu Doanh Đông vẫn chưa đưa khăn tắm cho cô, có lẽ là… hình như không hề muốn đưa cho cô.
Cô giơ tay ra, nhưng Miêu Doanh Đông lại rụt tay lại, khiến cô rơi vào lồng ngực của Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông ôm lấy cô.
Khâu Đông Duyệt cảm thấy toàn thân vô cùng nóng bỏng.
“Làm anh ướt hết rồi.”
Khâu Đông Duyệt khẽ nghiêng người chống cùi chỏ trên người anh.
Miêu Doanh Đông đang lấy khăn lau lưng cho cô.
Vẫn chưa lau xong, anh đã ném chiếc khắn tắm lên bồn tắm, và kéo Khâu Đông Duyệt vào phòng tắm lần nữa.
Lúc Miêu Doanh Đông ra ngoài đã là hai mười lăm phút sau.
Ở trong phòng khách, Cố Nhị đã mất kiên nhẫn, cho nên, khi Miêu Doanh Đông vừa mở cửa phòng tắm, Cố Nhị liền nói: “Anh, hai người đều lấy lý do chưa lấy khăn tắm hay sao?”
“Đã là vợ chồng rồi, muốn làm thì làm, còn cần nữa sao? Cũng không cần lấy lý do cần khăn tắm, chỉ là, đúng lúc cô ấy không lấy khăn tắm, đúng lúc anh nhìn thấy…”
Miêu Doanh Đông vừa đi từ phòng tắm ra, vừa chỉnh lại quần áo của mình.
“Thế sao, đúng lúc anh và chị Đông làm luôn!”
Cố Nhị nói hùa theo ý câu trên.
Chỉ mới vừa kết hôn, ai mà còn chưa hiểu nữa? Miêu Doanh Đông chỉ cười, không hề xấu hổ.
Tuổi tác gần nhau, chuyện Cố Nhị nhận ra rất rõ, anh ta đã từng nhìn thấy, huống hồ anh chỉ là cùng với vợ của anh mà thôi.
Cố Nhị cũng phát hiện, tưởng chị dâu “hiển nhiên anh không còn địa vị gì với chị dâu”
nếu như Miêu Doanh Đông không chỉ chơi đùa qua đường cho nên anh ta bằng lòng gọi là chị Đông, anh cũng cảm thấy “chị Đông”
cũng không hề khó nghe.
Dù sao trong tên của Khâu Đông Duyệt cũng có chữ Đông.
Vừa mới nói chuyện với Miêu Doanh Đông xong, Cố Nhị lại thấy Khâu Đông Duyệt mặc áo ngủ, mái tóc ướt sũng đi từ phòng tắm ra, gương mặt hốt hoảng gật đầu chào Cố Nhị, rồi chạy vào phòng ngủ.
Miêu Doanh Đông nhìn chằm chằm Khâu Đông Duyệt.
Đến khi cô vào trong phòng, Cố Nhị mới bàn việc chính với anh.
Bác sĩ tâm lý này đã li dị nhiều năm, nhưng có một đứa con trai, từ sau khi ly hôn bác sĩ tâm lý này chưa gặp lại con trai, do vợ trước không muốn cho bác sĩ tâm lý gặp con, nghe nói, đứa con trai này bởi vì quá nghèo lại đánh bạc nên cuộc sống vô cùng khó khăn, vợ trước của bác sỹ tâm lý đó vừa mất, cho nên bác sĩ tâm lý ấy không muốn ở Trung Quốc nữa, muốn về Mỹ.
Cố Nhị cũng đã tìm được cậu bé đó, nhưng cậu ấy lại không theo về Trung Quốc.
Ở phía Trung Quốc, bệnh nhân tâm lý ở phòng khám đã xếp lịch khám tới tận sang năm rồi, Cố Nhị không thể để ông ta cứ vứt bỏ trách nhiệm như vậy.
Đương nhiên Cố Nhị muốn để Miêu Doanh Đông đến làm khách.
Miêu Doanh Đông lại không muốn tiếp nhận gánh nặng này.
Khâu Đông Duyệt đã về phòng mặc quần áo chỉnh tề, Cố Nhị đến, nên ra chào hỏi mới phải phép.Cô ngồi bên cạnh Miêu Doanh Đông, hai tay ôm lấy tay của anh.
Cô và Cố Nhị được ngăn cách bởi Miêu Doanh Đông.
“Sao thế? Hai người đang làm gì vậy?”
Khâu Đông Duyệt thăm dò Cố Nhị.
Cố Nhị lại nói cho Khâu Đông Duyệt về chuyện của bác sĩ tâm lý một lần nữa.
Khâu Đông Duyệt vừa nghe vừa gật đầu.
Sau khi nghe xong, Cố Nhị còn nói với Khâu Đông Duyệt: “Chị Đông hãy khuyên nhủ anh Đông đi, tôi gánh vác gánh nặng gia đình không hề dễ dàng gì, vô cùng khó khăn.”
“Cậu gánh vác gia đình, còn tôi thì không sao?”
Miêu Doanh Đông phản pháo.
“Quan trọng là chị Đông vẫn đang vui vẻ, còn nhà em cần em quan tâm mà!”
Cố Nhị lại nhìn Khâu Đông Duyệt, hết sức rõ ràng… hãy rót mật bên tai anh ấy đi.
Quả nhiên, Khâu Đông Duyệt kéo cánh tay của Miêu Doanh Đông: “Ông xã à, anh hãy giúp Cố Nhị chút đi, cũng đã giúp đỡ như vậy rồi mà, đến Trung Quốc một chuyến đi, có được không?”
Ánh mắt dịu dàng của Khâu Đông Duyệt nhìn Miêu Doanh Đông một cách vô cùng tôn thờ, vô cùng lệ thuộc.
Miêu Doanh Đông khẽ nheo mắt nhìn cô, ánh mắt như đang nở nụ cười: “Bây giờ còn học được cách rót mật vào tai nữa cơ?”
Khâu Đông Duyệt gục đầu vào vai Miêu Doanh Đông: “Không phải em đang thực sự cầu thị sao, giúp cậu ấy đi mà, ông xã à.”
Khâu Đông Duyệt bắt đầu lôi kéo cánh tay của Miêu Doanh Đông để làm nũng.
“Đúng rồi, anh Đông, em đã mua vé máy bay đêm ngày hôm nay, anh đồng ý rồi, thì em về nhà chăm sóc vợ em nhé! Lần này em đã thể hiện thành ý của mình, chạy từ Trung Quốc đến Mỹ, nếu anh không đồng ý, anh không thấy có lỗi với em sao?”
Cố Nhị ở bên cạnh thêm mắm thêm muối.
Hai hướng tấn công khiến Miêu Doanh Đông nhanh chóng bị khuất phục, đồng ý giúp Cố Nhị, nhưng giúp đến đâu còn phải xem vận mệnh của Cố Nhị.
Khâu Đông Duyệt vô cùng vui vẻ.
Sau đó Cố Nhị phải đi, khi rời đi, Cố Nhị không muốn Miêu Doanh Đông tiễn, sợ mất giấc ngủ của hai người.
Chà chà, việc dùng từ ngủ này, thực sự vô cùng mập mờ nha! Hai mươi năm ngàn thước trên không trung, trong lòng Cố Nhị suy nghĩ thông suốt một vấn đề, anh ta nhắm mắt lại, biểu hiện của Khâu Đồng Duyệt trước mặt anh Đông rõ mồn một ngay trước mắt.
Cố Nhị phát hiện ra rằng, khí chất thiết yếu để Khâu Đông Duyệt được gả vào hào môn chính là: tính cách của cô vô cùng tự nhiên, mềm dẻo, thường thể hiện sự sùng bái vô hạn với anh Đông, luôn tỏ ra đáng yêu dễ thương mà không hề giả tạo, khiến anh Đông trở thành bách khoa toàn thư của cô, tuy anh Đông không hay thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt người khác, nhưng trước mặt Khâu Đông Duyệt lại khác, hơn nữa tâm tư của Khâu Đông Duyệt không hề khó đoán, trước đây cô thích anh Đông, anh ấy đã biết từ lâu.
Tuy chuyện của bản thân Cố Nhị không hề chắc chắn, nhưng nhìn anh Đông và Chị Đông thì Cố Nhị cảm thấy vô cùng rõ ràng.
Anh ta đeo bịt mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi, đến mai mới tới Trung Quốc thì cũng đã tối mất rồi.
Vô cùng mệt mỏi.
Miêu Doanh Đông đồng ý chuyện của Cố Nhị, đương nhiên phải sang Trung Quốc, nhưng trước khi sang, anh phải tìm được con trai của bác sĩ tâm lý.
Buổi tối khi nằm ở trên giường, vị trí của Khâu Đông Duyệt thấp hơn anh rất nhiều.
Tay cô đang vẽ lung tung trên ngực anh một cách vô thức.
Nếu như Miêu Doanh Đông đi Trung Quốc, chắc chắn cô không thể đi theo cùng, lại còn phải học nữa, nên cô có chút luyến tiếc.
Thế nhưng không còn cách nào khác, chính cô đã đồng ý chuyện đó, lại tự mình cầu xin Miêu Doanh Đông đồng ý.
“Bây giờ thấy hối hận rồi sao?”
Miêu Đông Doanh hỏi cô.
“Không hối hận, chỉ là anh sắp phải đi rồi, cảm thấy hơi buồn.
Lại có một mình em thôi.”
“Sau này em phải biết, không được tùy tiện đồng ý thay cho người đàn ông của em.”
Khâu Đông Duyệt gật đầu, hai tay ôm lấy cổ của Miêu Doanh Đông nói: “Em sẽ rất nhớ anh.”
“Anh vẫn còn chưa đi mà, có lẽ phải vài ngày nữa.”
Anh vẫn chưa đi, cô lại lo lắng cảm giác anh phải đi thực sự rất khó chịu.
Mấy ngày hôm nay, Khâu Đông Duyệt luôn buồn bực không vui.
Miêu Đông Doanh, theo phương thức liên lạc mà Cố Nhị đã đưa cho để liên lạc với con trai bác sĩ tâm lý.
Anh không nói nhiều, chỉ nói sẽ trả nợ giúp anh ta, sau đó sẽ cho anh ta một số tiền lớn.
Cậu thanh niên đó đồng ý cùng Miêu Doanh Đông về Trung Quốc.
Chuyến đi được quyết định vào hai ngày sau.
Sau đó Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt ra ngoài ăn cơm.
Khâu Đông Duyệt không vui, cũng không ăn hết cơm, cô muốn gói phần còn lại về.
Miêu Doanh Đông hỏi cô tại sao lại gói phần còn lại về, Khâu Đông Duyệt nói: “Cơm ăn còn thừa thì phải mang về chứ, chẳng lẽ lại bỏ đi lãng phí sao?”
Từ trước tới giờ Miêu Doanh Đông đi ăn chưa từng mang phần thừa về, dù trước kia có đi cùng Khâu Đông Duyệt cũng đều là ăn hết, có đôi khi còn thừa lại một chút, Khâu Đông Duyệt cũng nói sẽ ăn hết.
Lần này có lẽ là do tâm trạng buồn chán, ăn không ngon nên không muốn ăn.
Buổi tối, hai người lại triền miên trong nhà.
Chỉ muốn quên đi việc Miêu Đông Doanh phải đi Trung Quốc mà thôi.
Đến trước khi Miêu Doanh Đông đi, Tống Dương mới đến văn phòng AAK của Miêu Doanh Đông.
Bởi Tống Dương biết, loại người như Miêu Doanh Đông, hẹn cũng không gặp được nên anh ta đến trực tiếp.
Anh ta không nói không rằng, đưa một xếp ảnh chụp đặt ở bàn của Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông không hề để ý tới Tống Dương, nhưng người trên tấm ảnh lại khiến anh hứng thú.
Anh cầm ảnh lên xem.
Là ảnh chụp của một cô gái theo thời gian, từ nhỏ tới lớn.
Ảnh đã ngả sang ố vàng.
Thật sự làm khó Tống Dương, những bức ảnh này cũ kỹ này, không biết anh ta tìm được ở đâu.
Vì muốn chia rẽ Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt, phải làm tới mức như vậy sao! Người con gái trong bức ảnh vô cùng gầy gò, cô ngồi co ro trong góc tường, ôm lấy hai chân, mái tóc thưa thớt, con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người khác, những bạn học khác đang tranh giành đồ.
Lại có bức ảnh, cô gái ấy đang gặm bánh mì khô ở một nơi hẻo lánh.
Có thể nhìn thấy ánh mắt cô nhìn cuộc sống không hề có sự tin tưởng.
“Đưa cho tôi xem những thứ này làm gì? Bỏ đi!”
Miêu Doanh Đông nói.
Chuyện đã qua, anh không muốn nghe nữa, Khâu Đông Duyệt đã từng nói về một lần ăn sủi cảo, anh đã không muốn nghe.
Lần này nhìn thấy, anh không muốn nhìn nữa.
Không muốn nhắc lại quá khứ, chỉ muốn nghĩ tới tương lai, đó chính là nguyên tắc sinh tồn của anh.
“Anh xem ảnh chụp sau khi Duyệt Nhi lớn lên.”
Tống Dương lại nói.
Miêu Doanh Đông không nhìn.
Có lẽ anh không biết, những người lớn lên trong cô nhi viện thường bị thiếu hụt về tâm lý, hoặc thiếu sự yêu thương, hoặc là thiếu thốn tình cảm, Duyệt Nhi còn hơn thế, từ lúc nhỏ đã chỉ có một mình, đã rất nhiều lần có ý nghĩ muốn tự sát, sau này phải có ý chí kiên cường lắm mới có thể tiếp tục sống, hai mươi mấy năm qua cuộc sống của cô ấy luôn luôm ảm đạm, sau này, cô ấy gặp được anh, nhưng theo như tôi biết, lúc đầu anh không hề đối xử tốt với cô ấy, anh làm nhục cô ấy, tra tấn cô ấy, thậm chí…”
Tống Dương nói tới đây, lần này anh ta sẽ làm tới cùng.
“Thậm chí gì cơ?”
Miêu Doanh Đông nhíu mày.
“Thậm chí còn cưỡng hiếp cô ấy!”
Miêu Doanh Đông gắt gao cắm môi.
Tống Dương cười nhìn anh, anh ta đã đúng.
Miêu Doanh Đông đã từng cưỡng hiếp Khâu Đông Duyệt.
“Khiến cô ấy có con với anh.”
Tống Dương tiếp tục.
“Anh muốn gì? Nói thẳng đi!”
“Ethan, anh đã từng nghe hội chứng Stockhom chưa? Người bị hại sau khị bị dồn nén quá lâu sẽ sinh ra cảm giác ỷ lại đối với người đã hãm hại như Khâu Đông Duyệt đang đối xử với anh, đó là bệnh, cô ấy không thực sự yêu anh, là do anh ép cô ấy thành ra như vậy, vượt quá sức chịu đựng hai mươi mấy năm qua của cô ấy, nhưng sau đó anh lại đối xử tốt với cô ấy, nên cô ấy mới mới cảm thấy như vậy mà thôi, có lẽ cô ấy sợ rằng sau này anh sẽ không đối xử tốt với cô ấy nữa nên cô ấy mới nịnh nọt anh, tỏ vẻ yêu anh! Có lẽ chính cô ấy cũng không biết tình cảm cô ấy giành cho anh rốt cuộc là gì, anh cho rằng… cô ấy sẽ yêu một tên đã cưỡng hiếp cô ấy sao?”
Tống Dương đã nói tới cùng, được ăn cả ngã về không.
Mục đích có lẽ đã đạt được.
Trong lòng Miêu Doanh Đông khẽ lay động, dù không tin tưởng Tống Dương, nhưng mà Tống Dương đã nói ra những chuyện anh đã từng làm, những việc anh đã đối xử tệ với cô.