Edit: Hoàng Bích Ngọc
Để Lại Tư giằng co cả đêm, ngay cả đầu ngón chân của Tuyết Thuần cũng không cử động được, thiếu chút nữa là muộn giờ làm. Nói cái gì là nhịn mấy năm nay, cuối cùng cũng được bù lại. Phun, cái logic nát này, thật đúng bù đủ rồi, chính anh chắc cũng chán ngấy rồi.
"Sao bây giờ mới đến! Đi làm như này lại còn phải chuẩn bị công việc phải làm, mỗi lần đều điều đi nghiên cứu địa hình thì sao có thể làm được, quản lý Tiêu không nói, cô có thể ung dung tự tại sao?" Trợ lý Tần Hồng nói xong một tiếng liền đi ngay.
Tuyết Thuần cảm thấy cô ta không nói lý nha, cô mới đi làm có mấy ngày, làm gì có "Mỗi lần đều đi nghiên cứu địa hình"? Huống hồ đi nghiên cứu địa hình, cũng không coi là tới trễ chứ.
Thịt viên thấy Tần Hồng đi xa lại đạp giày cao gót một cái, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế vụt qua, một tay che miệng, nói nhỏ vào tai Tuyết Thuần: "Không cần để ý đến cô ta, chúng tôi đều âm thầm mắng cô ta bị bệnh thần kinh."
Tuyết Thuần kỳ quái hỏi: "Trợ lý chức vị rất cao sao?"
Thịt viên liếc về phía đó một cái, gương mặt tràn đầy khinh thường: "Nếu như thật sự chức vị cao có quyền thế, cũng sẽ không cáo mượn oai hùm, cũng sẽ không việc gì cũng bớt lá tìm sâu nâng cao chính mình."
Tuyết Thuần như có điều suy nghĩ nhìn về phương hướng kia: "Nếu chức vị không cao, tại sao lại không nể mặt như vậy? Cô ta không sợ đắc tội với người khác sao?"
Thịt viên liếc một cái, cũng may chỗ ngồi hai người bọn họ cũng kín đáo, cách chỗ của những người khác khoảng hai ba mét.
"Nói nhỏ cô biết, chúng tôi đều biết cô ta là người tình của quản lý Tiêu, vì cái vị kia, cho dù cô ta dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ thế nào, tất cả mọi người cũng vì vậy mà không dám đắc tội với cô ta, chỉ sợ cô ta ở trước mặt quản lý nói vài câu, chỉ vì muốn giữ được công việc, mọi người đều là giận mà không dám nói gì a!"
Tuyết Thuần cau mày: "Không thể nào, cô ta lớn lên xinh đẹp như vậy, vậy mà đồng ý làm.... của người khác. Không nghĩ ra nha." Tuyết Thuần chưa từng nói xấu người khác như vậy, theo bản năng vẫn còn chừa chút phẩm đức, không có nói thẳng ra là người tình. Làm nhân viên, tốt nhất vẫn nên lưu lại một đường.
"Có cái gì mà không nghĩ ra. Bây giờ con người vì tiền, vì địa vị, phần lớn đều không chừa thủ đoạn." Thịt viên nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một cái: "Nhìn cô hôm nay xuân phong dạt dào, Hormone tiết ra không ít a! Theo tôi thấy, cô ta thấy cô đẹp hơn cô ta, có khí chất hơn, có năng lực hơn, đỏ mắt thôi. Này, có phải là cô đang yêu hay không?"
Tuyết Thuần nhớ tới tối hôm qua Lại Tư đẹp trai lạnh lùng xé rách giấy ly hôn, không kiềm chế được lại nở ra nụ cười ngọt ngào, Thịt viên gật gật đầu, một bộ nét mặt "Quả nhiên là thế", sờ lên cằm trêu ghẹo nói: "Rốt cuộc là người đàn ông nào có phúc khí như vậy cưới được Tuyết Thuần tính khí tốt, dịu dàng săn sóc, hiền thục đảm đang, xinh đẹp.... ....đây?"
Tuyết Thuần cười khan mấy cái: "Cô đừng nói bậy, tôi đã kết hôn rồi, còn nói người yêu cái gì nữa." Không có giấy ly hôn, gánh nặng của Tuyết Thuần lập tức vứt bỏ, cô đã có thể quang minh chính đại thừa nhận, cô là người phụ nữ đã có chồng!
"Không thể nào? Tôi thấy cô chỉ giống sinh viên đại học vừa mới tốt nghiệp, nếu như theo lời cô nói chắc chỉ mới tân hôn thôi." Thịt viên xem xét.
Tuyết Thuần vò đầu có chút buồn cười: "Tôi sắp ba mươi rồi, đã kết hôn rất nhiều năm rồi, chỉ là cùng anh ấy là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều." Bọn họ tách ra bốn năm, thời gian chính thức đến với nhau còn chưa đến để hai năm. Vừa nghĩ tới có thể cùng Lại Tư tương thân tương ái đến già, cô liền không nhịn được toát ra nụ cười hạnh phúc.
"Không thể nào?" Thịt viên khó có thể tin được, nhìn chằm chằm nụ cười hạnh phúc của Tuyết Thuần: "Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô tôi biết chắc, người đàn ông kia khó lường nha! Chà chà!"
"Thời gian làm việc không được phép tán gẫu, các người có còn muốn làm hay không, không muốn làm liền từ chức, công ty không giữ được những người tài giỏi như các người." Tần Hồng đạp giày cao gót phân đến, quần cực ngắn lộ ra bắp đùi trắng, trang điểm đậm tô son đỏ, sinh ra đã có khuôn mặt của quả phụ.
Tuyết Thuần cứ thế nhìn lên, ngược lại cảm thấy lời nói của Thịt viên cũng có thể tin được.
Tuyết Thuần cảm thấy bản thân mình đuối lý, lập tức im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm công việc trong máy vi tính, nhưng Thịt viên rõ ràng so với cô thì khôn khéo hơn nhiều: "Không có, chúng tôi đang nhất chí có rằng phương án quảng cáo lần này thiếu hụt điểm sáng, đang thảo luận làm thế nào để thể hiện được điểm sáng của sản phẩm. Đúng không?" Thịt viên dùng khóe mắt nháy với Tuyết Thuần.
Tuyết Thuần nghe vậy, nhận được ánh mắt đó, cũng không đần độn đến cái gì cũng không biết, liên tục gật đầu không ngừng: "Đúng đúng."
Tần Hồng vừa đi, Tuyết Thuần an phận làm việc một lúc lâu, chợt nhớ tới điều gì, ánh mắt cẩn thận quan sát bốn phía, sau đó đạp giày cao gót của minh, xoay đến bên cạnh Thịt viên.
"Chuyện gì?" Thịt viên đang hút sữa tươi, đây là sản phẩm dưỡng da của cô, coi như là uống nước. Từ nhỏ đến lớn cô toàn uống sữa tươi, da dẻ mới dưỡng được trắng như sữa vậy, bạn trai thích đến nỗi không chịu nổi.
"Buổi trà chiều, chúng ta tâm sự một chút." Tuyết Thuần mời mọc.
Thịt viên vỗ tay một cái, nhân tiện đá lông mày: "Không thành vấn đề."
Trà chiều.
Tuyết Thuần khuấy tách cà phê trong tay, nhiều lần nhìn Thịt viên muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng nuốt một ngụm nước bọt: "Cô đã theo đuổi đàn ông bao giờ chưa?" Bất cứ giá nào, vì muốn ở cùng lâu dài với Lại Tư, diệt đi ý muốn ly hôn cuối cùng của anh, cô phải hỏi thăm người có kinh nghiệm tình trường như Thịt viên.
Thịt viên mắt to tròn: "Không phải là cô đã kết hôn rồi sao? Chẳng lẽ cô muốn ngoại tình?" Sau đó làm ra bộ dạng bừng tỉnh: "Thảo nào mà kết hôn nhiều năm như vậy vẫn tiết ra nhiều Hormone."
Tuyết Thuần cả mặt đen xì: "Không phải, tôi với chồng tôi mới quay lại cách đây không lâu."
"Phức tạp như vậy sao?" Thịt viên cắn ống hút suy nghĩ trong chốc lát: "Đàn ông, thật ra tôi theo đuổi đàn ông cũng không ít, nhưng mà những cách kia tôi nghĩ không hợp với cô lắm." Thịt viên liếc mắt nhìn cô một lượt. Nghĩ thầm, thanh thuần như vậy, dễ dàng bị bắt nặt như vậy, muốn cô quyến rũ đàn ông, có được không?
"Không sao, cô nói đi." Hai mắt Tuyết Thuần tỏa ánh sáng, giống như có hàng trăm bóng đèn nhỏ, đôi mắt lưu ly như sao sáng, khiến Thịt viên cũng không nhịn được mà đầu hàng. Vì sao cô không phải là đàn ông! Nếu như cô là đàn ông, lập tức đoạt Tuyết Thuần về! Nếu cô có là bách hợp, cũng lập tức theo đuổi Tuyết Thuần gắt gao!
Thịt viên chậc một tiếng, như đang tiếc thay, một người đơn thuần như vậy, lại để cho cô dạy bậy thật đáng tiếc a! "Chính là phải hóa thân thành một nữ thần hấp dẫn, có lúc mang một ít dục vọng ngỗ ngược, như thế đàn ông rất thích rồi."
Tuyết Thuần mặt đỏ tới tận mang tai nghĩ Thịt viên lại đổi lại phương pháp khác, nhưng Thịt viên đã bắt đầu nói chuyện say sưa.
"Đầu tiên mua nhiều mấy bộ quần áo lót sexy gợi cảm, quần áo ngủ cũng phải mua cái loại cuồng dã mà dễ xé ý, tốt nhất là mấy bộ chỉ xé một chút là có thể rơi hết đồ ngủ. Đừng nhìn đàn ông thường ngày tỏ ra quân tử, mắt nhìn thẳng, đi trên đường, nhìn thấy người đẹp lộ chân lô cẳng chả nhẽ lại không ngoái lại nhìn? Tin tôi đi, đàn ông đều thích những loại đó." Thịt viên mập mờ động vai nhỏ vào Tuyết Thuần một cái, chứng minh lời nói của cô không sai.
Tuyết Thuần nhớ tới Lại Tư chê áo ngủ của cô già, vì vậy đối với những lời nói của Thịt viên thì không hề nghi ngờ chút nào.
"Sau đó thì sao?"
Thịt viên hả hê cười lớn một tiếng: "Ơ, thật đúng tính trước tính sau! Sau đó, bữa tối dưới nến a, thỉnh thoảng ở nhà mặc quần ngắn lộ chân a, chỉ là tình huống của cô bây giờ, đã qua thời kỳ yêu đương ngọt ngào lâu rồi, bắt được dạ dày của đàn ông là quan trọng nhất, đàn ông ở bên ngoài ăn bừa, về đến nhà lại có bàn ăn thịnh soạn như vậy lại rất thích thú ăn thêm bữa khuya."
Tuyết Thuần dường như thấy rất là đúng rồi gật đầu. Hình như là Lại Tư luôn biết cách nắm bắt dạ dày của cô.
"Chỉ là phải giữ được cảm giác mới mẻ của đàn ông" Thịt viên lại gần: "Có thể nếm thử kiểu đánh dã chiến."
Thấy ánh mắt Tuyết Thuần mê mang, cô lại cảm thấy chính bản thân mình mới giống một người phụ nữ đã lấy chồng nhiều năm: "Ví dụ như làm chuyện đó không nhất định phải ở trong phòng, có thể ở ghế sa lon, ở đại sảnh, ở vườn hoa, ở trên xe, ở nơi nghỉ dưỡng….."
Tuyết Thuần nghe được thì chạy trối chết, để lại Thịt viên ở sau lưng cô cười ha ha.
Giờ tan làm, Thịt viên lại đẩy ghế tới: "Chúng ta đi dạo phố thôi."
Tuyết Thuần khó xử: "Nhưng chồng tôi đang đợi tôi về nhà ăn cơm." Nói đến hai chữ chồng tôi thì Tuyết Thuần lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt hạnh phúc.
Thịt viên rất là hận: "Tôi đã nói rồi, phụ nữ đã kết hôn không có tự do, không có không gian của chính mình, cho nên tôi vẫn không đồng ý lời cầu hôn của tên đàn ông thối đó."
Tuyết Thuần thấy lúc cô nhắc tới người đàn ông thối đó cũng không che giấu được khuôn mặt ngọt ngào: "Thật ra thì kết hôn là một chuyện rất hạnh phúc, các người sẽ có những em bé dễ thương, sẽ có được người đàn ông yêu thương cô, sẽ có một
người luôn bên cạnh cô chia sẻ niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống với cô."
"Thôi đi, nghĩ thì rất đẹp đẽ, sự thật mới tàn nhẫn. Được rồi, vậy coi như là vì nắm bắt được trái tim của chồng Tuyết Thuần, tôi với cô đi mua một bộ đồ lót sexy quyến rũ?" Thịt viên đá lông mày, Tuyết Thuần sờ mũi một cái, đang muốn trở về nhà lại đột nhiên giãy dụa.
Cuối cùng, Tuyết Thuần cắn răng: "Được rồi, tôi đi. Chờ tôi một chút, tôi thu dọn đồ đạc đã."
"Oa! Các người mau đến mà xem a! Phía dưới có một chiếc Bugatti Veyron! Trời ạ! Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Bugatti Veyron thật ở ngoài!"
Các đồng nghiệp đồng loạt xông lên, bình thường cửa sổ chẳng có ai đứng lại đột nhiên chật ních người.
"Nhìn! Mau nhìn ....! Trai đẹp a! Cực phẩm trai đẹp a! So với Leonardo còn đẹp trai hơn nghìn lần a!"
Có người ở thét chói tai!
"Không được, tôi phải đi xuống, nói không chừng có thể vô tình gặp được, biết đâu lại còn có thể gặp lại!"
"A! Vậy tôi cũng muốn đi!"
Lúc này điện thoại di động của Tuyết Thuần vang lên: "Tuyết Thuần, em mau xuống đây, anh ở dưới công ty của em."
Tuyết Thuần nghiêng đầu nhìn cửa sổ thủy tinh đầy ắp cả người, thì ra các đồng nghiệp quan sát Bugatti Veyron chính là "con trai" của Lại Tư. Cô che điện thoại, xin lỗi nhìn Thịt viên, khóc không ra nước mắt giải thích: "Xin lỗi, chồng tôi ở dưới đợi tôi...tôi đi trước."
Nói xong, vừa vội vội vàng vàng đi xuống vừa vội vàng nói vào điện: "Lái xe xa một chút, đồng nghiệp của em ở cửa đều nhìn thấy"
"Sợ cái gì, chồng của em có tiền. Cái này cũng không phải là chuyện mất mặt."
"Anh không lái đi, em sẽ không xuống."
"Muộn rồi."
Tuyết Thuần còn chưa phản ứng kịp, đã nghe được âm thanh đối diện với trong điện thoại cùng nhau vang lên, cơ thể cô cứng đờ, ngước mắt tuyệt vọng, phong độ của Lại Tư đương đối nhanh nhẹn đi tới, rất "ngoan ngoãn" cầm lấy túi xách trắng trên vai Tuyết Thuần, ôm lấy eo nhỏ của cô: "Chúng ta đi thôi."
Tuyết Thuần cứng ngắc đi theo Lại Tư, mặc dù đưa lưng về phía sau, nhưng vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt muốn xuyên thủng cô ở phía sau. Trời ơi, ngày mai cô sao có thể đi làm chứ!
"Chúng ta đi đâu?" Tuyết Thuần phát hiện đây không phải là đường về nhà.
"Mua quần áo cho em."
"Hoan nghênh ghé thăm."
Vừa vào cửa chính là một đôi trai tài gái sắc, nhân viên phục vụ, còn có những thứ quần áo lót mà bọn họ mua, sau đó những nhân viên nhỏ giọng rỉ tai, cười trộm nói thầm gì đó.
Khóe mắt Tuyết Thuần nhìn thẳng, đây chẳng phải là cửa hàng đồ lót sexy gợi cảm mà cô và Thịt viên muốn đến sao, như thế rất tốt, lần sau cũng không cần đi cùng Thịt viên nữa. Cô lấy tay che mặt, sớm biết liền cự tuyệt Lại Tư, trực tiếp đi cùng với Thịt viên.
Lại Tư đã vơ vét đầy một cái xe đẩy toàn đồ lót bộ, vằn báo, nửa trong suốt, màu đen hấp dẫn khêu gợi.... ...... kiểu nửa lộ nửa không, kiểu lộ hết, kiểu ánh lửa gợi cảm...... Tuyết Thuần trực tiếp muốn tìm một cái hố để chui vào.
Nhân viên phục vụ được dạy bảo rất tốt vẫn duy trì nụ cười trước sau như một, đưa tay mời cô vào phòng thử quần áo: "Tiểu thư mời vào thử một chút." Trong lòng cô, căn bản không nghĩ đến đôi trai tài gái sắc này sẽ mua toàn bộ.
Tuyết Thuần trừng mắt, vẻ mặt cay đắng, nét mặt nhìn Lại Tư rõ ràng mang theo van xin.
Lại Tư đùa giỡn cắn lỗ tai Tuyết Thuần: "Ngoan, cho em sự lựa chọn khác."
Tuyết Thuần thở phào nhẹ nhõm, không thử ở chỗ đông người như thế này, cô cũng đã cám ơn trời đất rồi. Không ngờ câu nói tiếp theo của Lại Tư dọa cô sợ ngây người: "Vậy về nhà thử cho anh xem."
Sau đó Lại Tư nhìn nhân viên bán hàng nói: "Gói tất cả lại cho tôi, kích thước của vợ, người làm chồng như tôi là rõ nhất."
Nhân viên phục vụ cười nghiêng ngả! Dường như sợ bọn họ đổi ý, rất nhanh gói đồ lại cho anh.