Rất Nhớ, Rất Nhớ Anh

chương 51: cơm trái dừa (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

May mắn, hoạt động của hôm sau rất đơn giản, là ra biển câu và đi lặn.

Trừ ánh nắng gay gắt khiến người ta khó mở mắt, thì ít chịu giày vò hơn.

Đoàn bọn họ tổng cộng hai chiếc thuyền, cả đám bọn họ đã chiếm một chiếc. Mỗi người tới chỗ thuyền trưởng lấy đồ câu cá, vốn tưởng là cần câu biển đầy khí phách vung ra cả mười thước như trong phim, kỳ thật tới tay chỉ là dây câu dài thật dài nối với cái chai thôi

Anh họ chơi cùng bọn họ đã quen thuộc, cùng nhau tán gẫu, căn bản không hiểu sự lợi hại của chư vị cao thủ đã sớm được phong thần trên thế giới online này, chỉ cho rằng là bạn tốt bình thường, thậm chí còn hào hứng nhiệt tình nói về Kiếm Tam. Nhưng Đổng Nhất Nho đối với đại bản mạng Thương Thanh Từ và coser bản mạng Mộc Mộc, toàn bộ hành trình không rời được, đều là biểu tình quá nhiều bát quái không tiêu hóa nổi

Mọi người ngồi trên ván gỗ hai bên sườn của thuyền, mặc áo phao, chân ngâm trong nước biển, lười nhác giật dây câu.

Cố Thanh và Đầu Bài ngồi ở đuôi thuyền, cô nắm cái chai của mình, lập tức cảm thấy dây giật: "Hình như cá mắc câu?"

"Có cảm giác sao?" hắn nhìn dây câu trong tay cô, quả nhiên căng ra.

"Vâng...."

Nháy mắt, mặt cô đỏ bừng.

Câu này buổi chiều hôm đó hắn từng hỏi, sao bây giờ lại nghĩ tới

Mạc Thanh Thành không phát hiện, chỉ vươn tay giúp cô kéo cá, không ngừng kéo rồi thả dây câu. cô nhìn mặt nghiêng của hắn, khóe mắt kia khẽ cong...Hơi thất thần một chút, liền bị gió thổi bay mũ rơm che nắng. cô vô thức với tay bắt lấy, không bắt được, bản thân lại loạng choạng, suýt rơi xuống biển, may mà một tay của Đầu Bài tóm được áo phao của cô. Nhìn nón rơi xuống biển, cô mới phát giác, vừa rồi mình đã làm một động tác vô cùng nguy hiểm.

Con cá cắn câu cũng bị cô làm chạy mất, dây câu còn quấn ở chân

Cố Thanh rút chân lên, đặt chân lên ván gỗ, gỡ dây câu, dây nhuyễn, quấn mấy vòng, còn có gút thắt, nắng lại gắt đến không mở mắt nổi, thật là xúi quẩy đủ điều

"Đừng dùng sức kéo, để anh giúp em." hắn vừa nói vừa vươn tay đến, loay hoay một lúc, phì cười, "Hình như anh luôn giúp em gỡ thứ gì đó nhỉ, lần đầu tiên là tóc, lần thứ hai vẫn là tóc, lần này không tệ lắm, đổi thành dây câu."

Vì sao lại đỏ mặt rồi

Cố Thanh ngươi rốt cục nghĩ gì, sao có thể nhớ tới vài hình ảnh không thích hợp

"Nghĩ gì thế?" Giọng hắn trầm thấp, âm cuối còn có ý trêu ghẹo.

"Không có gì...." cô xấu hổ rút chân, muốn rời khỏi ngón tay hắn.

Bị nhìn thấu rồi...

"Lái thuyền vớt nón của em lên nè, Thanh Thanh," Mặc Bạch cầm nón rơm của Cố Thanh, từ khoang tàu đi ra, vừa lúc thấy Đầu Bài nắm chân cô, lập tức cười, "Hai người các cậu ở đuôi thuyền phải cẩn thận a, động tác kịch liệt quá sẽ rơi xuống biển đó..."

Mặc Bạch vừa rêu rao như thế, mỗi người đều không vui.

Vốn mọi người đều lặng lẽ nhìn rất vui vẻ đó?

Ngươi dọa dẫm như vậy, chắc chắn là không còn gì để xem

Mộc Mộc say tàu đến mức muốn nhảy xuống biển tự sát, cũng vô cùng yếu ớt thì thầm: "Người thì say tàu đến chết, người ở đuôi thuyền tán tỉnh, chúng ta đều là làm nghề cứu người tích đức, sao lại khác biệt như vậy, ông trời thật bất công "

Chỉ có hướng dẫn viên đứng ở đầu thuyền, tháo kính râm xuống, phất phất tay: "Tôi nói này, sao lại thích vây xem vợ chồng son người ta, có gì hiếm lạ đâu? đã câu nửa tiếng rồi, còn chưa được con cá nào, thật sự rất kém, tuyệt đối là đoàn kém nhất từ trước tới nay a."

Hướng dẫn viên vừa nói xong, lập tức nhận được ánh mắt phi đao của Đổng Nhất Nho.

Có gì hiếm lạ?!

Phi thường hiếm lạ đó!!!! Làm ơn đừng quấy rầy fan trung thành như ta ngắm đại bản mạng tán tỉnh được không!!!!

Hướng dẫn viên cảm thấy sống lưng lạnh toát, tiếp tục kêu gọi mọi người câu cá.

Bên này, dây câu đã được gỡ ra.

Khi thuyền trưởng lấy mũ của Cố Thanh để lên nóc thuyền phơi khô, Đầu Bài bỗng nhiên thở dài, đưa chai nhựa quấn dây câu trong tay mình cho Cố Thanh, cô còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Đầu Bài kéo dây câu, kéo lên một con cá biển màu sắc rực rỡ, dưới ánh mặt trời không ngừng giãy dụa, ánh nước lấp loáng.

"A, câu được rồi." cô vui mừng reo lên.

"Ai? Ai câu được?" Hướng dẫn viên hưng phấn lấy máy ảnh ra, lao tới đuôi thuyền, lập tức nói với Cố Thanh: "Mau làm dáng đi, tôi phải chụp ảnh mỹ nữ câu được con cá đầu tiên mới được!"

Cố Thanh nâng con cá, chưa kịp giải thích đã bị nhận định là người đầu tiên.

Đầu Bài mỉm cười, cũng chẳng để ý ai là người thứ nhất.

Trời đất bao la, dỗ vợ vui vẻ là lớn nhất ~

Mọi người lăn qua lăn lại nửa tiếng, cuối cùng là người ở đuôi thuyền này câu được cá. Dường như là "mở hàng" tốt, mười phút sau, liên tiếp có người câu được các loại cá biển, ném vào thùng trong khoang thuyền, chốc lát đã có hơn mười con. Mặc Bạch đặc biệt phấn khởi vỗ vỗ thùng cá, đến khi thuyền về, mới lưu luyến không rời thả cá phóng sinh.

Vì không có mũ rơm che, mặt Cố Thanh hiển nhiên bị phơi nắng đến rát.

Cô trở lại phòng khách sạn, ai oán nhìn khuôn mặt bị phơi đỏ của mình trong gương, lần này không phải bị □ mà đỏ, thật sự là phơi nắng bị tổn thương da rồi.

Trái lo phải nghĩ nửa ngày, vẫn là thôi không ra ngoài chơi nữa. cô phải nghỉ ngơi nửa ngày, ừ.

Canh Tiểu Hạnh theo Tuyệt Mỹ chẳng biết đi chỗ nào tìm đồ ngon rồi, trong lúc đợi Đầu Bài tắm, Cố Thanh giơ di động ở trong phòng buồn chán lướt web, lại không có tín hiệu, cuối cùng cầm thẻ phòng đóng cửa đi ra, ngồi ở sô pha đại sảnh tầng bốn, rốt cục bắt được tín hiệu.

một nam một nữ cùng ngồi trên sô pha giống cô cũng cầm di động, đều đang tra tín hiệu wifi.

Không ngờ, mở ra weibo lâu rồi không xem, tin tức bạn tốt đầu tiên thấy là của Mặc Bạch:

Ra biển câu cá, lão bà của ai đó câu được đầu tiên, mở hàng tốt a mở hàng tốt, một lúc liền câu được hơn mười con. Ha ha.

Ảnh chụp kèm theo đương nhiên là cá lúc nãy câu được.

Lời nói thực súc tích.

Nhưng chính vì súc tích, rất dễ dàng đoán được là ai đó

Tàn ác nhất là Mọi người lúc nãy lặng lẽ vây xem, không một ngoại lệ, đều nhấn khen, thấy nhiều bạn của Đầu Bài khen như vậy, tên ngốc cũng biết "ai đó" này là ai...

Thương Thanh Từ vẫn là Thương Thanh Từ.

Người không ở giang hồ, giang hồ như cũ lưu truyền truyền thuyết của người.

Không làm phối âm internet nữa? Chẳng ảnh hưởng gì tới tình yêu của các fan cả...Chỉ những tin tức ngẫu nhiên nhỏ nhặt đã có thể khiến mọi người thỏa mãn.... Vì thế ngoài fan của Mặc Bạch, fan của Đầu Bài lập tức hiện thân, vô cùng vô cùng hưng phấn nhắn lại:

"Xin ảnh bóng dáng của người nào đó!"

"Mặc Bạch đại nhân, xin post nhiều bài liên quan đến người đó nữa"

"Đại nhân, xin tình hình của người nào đó gần đây!!!!"

"Bài trên quá hàm súc ...Đầu Bài của chúng ta sẽ không kết hôn chớp nhoáng hưởng tuần trăng mật chứ?! Đại nhân xin trả lời!!!!"

Kết hôn chớp nhoáng

Tuần trăng mật...

Cô che mặt, có chút đau, hẳn là cảm xúc quá kích động

Khi cô còn đang cảm khái cho khuôn mặt phơi nắng bị tổn thương của mình, trộn lẫn với xúc cảm do bài post trên weibo của Mặc Bạch mang đến, bên cạnh chợt có người cúi xuống. Mạc Thanh Thành vừa tắm xong, tóc còn nhỏ giọt, tựa vào cạnh cô hỏi: "Muốn đi ngủ trưa một lát không?"

"Ngủ trưa? không ăn cơm trước sao?" cô cầm di động, có chút khó hiểu logic này.

Giây tiếp theo, cả người đã bị Đầu Bài ôm lấy, ngay trước mặt đôi nam nữ đang dò wifi, công khai ôm trở về phòng.

Hai người kia liếc mắt nhìn, một người nửa thân trần phơi nắng, một người mặc bikini, dù cho thấy tình cảm mãnh liệt bắn ra tứ phía cũng chẳng là gì, nhưng vẫn không thể không khen ánh mắt của cô gái bị ôm đi.

Trong phòng còn vương mùi hương của sữa tắm.

Mùi hương nhàn nhạt, trên người hắn cũng có, cô thì thào một câu đói, lời đã bị hắn nuốt lấy, ăn vào miệng. Nước trên tóc nhỏ giọt lên người cô và drap giường, không cảm thấy khó chịu, ngược lại có cảm giác đặc biệt thân thiết.

Màn được kéo lại, chỉ có một khe hở rất nhỏ, tia nắng mỏng manh chói mắt len vào, rọi lên giường.

"Lát nữa muốn ăn gì? " hắn tiếp tục ăn cô, thuận tiện bận tâm một chút đến người bị ăn đang đói bụng.

"Hải sản? BBQ?"

"Ý kiến hay," hắn cắn xương quai xanh của cô, nhẹ giọng nói, "BBQ ở đây không tệ."

"Vâng..."

Khi cô đội chiếc mũ rơm mới, ngồi ở hàng hàng BBQ ngoài trời, đối diện hắn, cầm nĩa không ngừng chà đạp các loại thịt nướng trong dĩa của mình, giống như vừa nãy hắn ăn cô vậy, giày vò đủ kiêu, chỉ là không ăn thật. Qua một lúc thì kéo kéo váy, hoặc cổ áo, sợ lộ ra gì đó.

Rất tra tấn người, hải đảo nóng thế này, phải mặc kín như vậy, thì ra cái hắn gọi là kiềm chế, chính là giữ phòng tuyến cuối...Còn lại tuyệt đối ăn không chút lưu tình

Sao có thể đa dạng thế chứ ...Thật sự quá khó mở miệng

Truyện Chữ Hay