Sáng sớm, Quý Tiểu Ba dần dần tỉnh dậy giữa tiếng gà gáy, trong lúc mông lung nghe Huống Ưng Kiệt nói chuyện cùng bà ngoại, âm thanh rất nhỏ, làm cho người nghe cảm thấy buông lỏng cơ thể.
Tối hôm qua, chuyện xảy ra là mơ!
Cô than nhẹ, mở mắt ra, phát hiện mình không ở gian phòng khách khác, mà ở phòng của Huống Ưng Kiệt, tóc cô còn lưu hơi thở của anh……
Cô ngạc nhiên, cẩn thận nhớ lại, hình ảnh phóng túng mà vui vẻ hiện lên rõ ràng trong đầu, thân thể của cô khát vọng anh mãnh liệt, cô ở trong lòng anh say đắm mà rên rỉ, đong đưa.
“Không phải mơ, là thật.” Là cô mở cửa phòng anh, vào phòng anh, kết quả……
Cô không có ý dụ dỗ anh phạm tội đâu!
Cô ngồi dậy, gập đầu gối, hai tay bao bọc mình, mặt nóng bừng, trong lòng nổi lên từng trận gợn sóng, gắt gao nghĩ tới anh.
“Tiểu thư, cô đã dậy chưa? Đã hơn sáu giờ, cậu chủ và bà đều ở tiền đình chờ cô thức dậy để ăn sáng đó!” A Hương gõ cửa phòng.
Quý Tiểu Ba đột nhiên phục hồi lại tinh thần, cô đang ở phòng Huống Ưng Kiệt, nếu như bị thấy cô sẽ xấu hổ chết mất, cô vội vàng bò trở lại gian phòng khách của mình, cách cánh cửa nhỏ giọng trả lời:
“Tôi dậy rồi, xin chờ một lát, tôi lập tức tới ngay.”
“Vâng.” A Hương rời đi.
Quý Tiểu Ba thay nhanh áo ngủ, khi cởi áo, vừa cúi đầu liền nhìn thấy trên ngực nhiều vết đỏ tươi, là dấu vết khi anh hôn để lại, và râu trên chiếc cằm cương trực của anh lưu lại dấu vết.
Tim cô đập thình thịch, hai chân không tự chủ được mà phát run, hình như cảm giác kỳ diệu mà anh lưu lại còn chạy trong thân thể cô, anh làm cho cô cảm nhận yêu thương vĩnh viễn khó quên……
Cô nghĩ tới, nở nụ cười ngọt ngào trên môi, nhưng bây giờ cô không còn thời gian để nhớ lại nữa, cô phải đến tiền đình để gặp anh, cô nhớ anh, muốn nhìn thấy anh.
Cô mặc bộ quần áo thoải mái vào, ra cửa, đến phòng tắm rửa mặt chải tóc, rồi hướng phòng ngoài mà đi, càng đi đến gần anh, cô càng rụt rè.
“Bà ngoại, Chào buổi sáng.” Cô cúi đầu thật thấp, cô không dám nhìn về phía Huống Ưng Kiệt.
“Chào buổi sáng cháu! Cháu mau tới ăn sáng nào, A Hương nấu cháo khoai lang, còn có chút thức ăn là măng tươi xào giòn, đến nhìn xem, món này ở thành phố rất ít ăn được đấy.” Bà ngoại gọi cô.
“ Vâng.” Quý Tiểu Ba đi đến bàn ngồi xuống.
“Chào!” Huống Ưng Kiệt nhìn theo hình dáng nhỏ bé xinh đẹp, bộ dáng cô xấu hổ, nhẹ nhàng gợi nhớ ngọn lửa chưa tiêu tan đêm qua của anh.
Quý Tiểu Ba ngẩng mặt lên, đôi mắt thẹn thùng nhìn về phía anh, nụ cười anh vẫn trong sáng mê người, đáy mắt cháy lên ngọn lửa, đốt nóng lòng cô, ngón tay cô run lên.
“Tại sao không hỏi thăm anh?” Huống Ưng Kiệt húp cháo, cố ý hỏi cô.
“Anh cũng không phải bề trên, sao phải thăm hỏi ân cần.” Cô bĩu môi nói, ánh mắt trong trẻo lóe ý xấu hổ.
“Ngủ ngon không?” Anh nhìn chòng chọc vẻ mặt đáng yêu của cô, trêu chọc cô.
Quý Tiểu Ba chột dạ nhìn anh, mặt đỏ như mặt trời mới mọc. “ Anh nói trước đi, anh ngủ có ngon không?”
“Anh không ngủ, lúc bốn giờ sáng cùng bà ngoại đi ra vườn trái cây một chuyến.”
Lúc này cô mới biết mình lại có thể ngủ giống như heo vậy, ngay cả anh có ngủ hay không, khi nào rời đi cũng không biết, hơn nữa anh không ngủ là bởi vì…… Cô làm cho anh mất ngủ rồi! Cô vẫn còn nhớ anh áp chế vật phồng lên trên người cô…… Như vậy sẽ làm anh khó chịu.
Đáy lòng cô cảm thấy thật xin lỗi, cô lại quên đi cảm nhận của anh, không hiểu phải làm thế nào để thỏa mãn anh.
“Em sao vậy?” Anh cười dáng vẻ ngây người của cô, đặt chén trên tay mình xuống, vươn tay rảnh ra cầm lấy chén của cô trên bàn, múc cho cô một chén cháo khoai lang hương vị ngọt ngào, đặt đến trước mặt cô, gắp thêm măng tươi đặt lên trên mặt cháo.
“Anh…… chưa ngủ, vậy…… Như thế cần ngủ một chút không?” Cô rất lo lắng anh không ngủ sẽ không có tinh thần.
“Như thế này trở về cũng được, chờ em ăn xong sẽ xuất phát.” Huống Ưng Kiệt chỉ chỉ chén của cô, muốn cô ăn nó.
“Nhưng anh có tinh thần sao?”
“Dáng vẻ anh giống như không có tinh thần sao?” Anh vẫn có thể vì cô nhiệt huyết sôi trào.
“Người ta phải…… Quan tâm anh thôi! Tương tai chờ em thi đậu bằng lái Motorcycles, em có thể lái xe chở anh rồi……” Cô nói.
Anh giơ tay xoa xoa đầu cô. “Đó là chuyện tương lai, tinh thần của anh rất tốt, tuyệt đối chống đỡ được, em đừng lo lắng…… Có thể ăn chưa?”
“Vâng.” Cô nghe theo anh, vui vẻ gật đầu, ăn cháo.
Bà ngoại yên lặng mỉnh cười, nghe hai người nói chuyện, vui vẻ nói: “Có các con tới, trong nhà náo nhiệt hơn nhiều.”
“Bà ngoại, chúng con sẽ trở lại thăm bà.” Huống Ưng Kiệt vừa mở miệng, Quý Tiểu Ba miệng chứa đầy cháo trong miệng cũng nói cùng một câu, trong nháy mắt ánh mắt ba người giao nhau, cười vui vẻ.
Phía trước đình, tiếng cười vang vọng, vùng quê tăng thêm bầu không khí hoạt bát.
Hai người ăn xong bữa ăn sáng, chào tạm biệt bà ngoại rồi trở về nhà.
Huống Ưng Kiệt phóng thẳng một đường về Vĩnh Hòa, chở cô về đến nhà thì đã đến trưa.
“Trở về nhớ ngủ đó!” Cô cởi nón bảo hiểm ra, đeo ba lô lên lưng rồi xuống xe, lưu luyến không rời dặn dò anh.
“Biết, nếu muốn anh đó!” Anh vươn tay ôm cô một cái.
“Nhớ anh làm chuyện xấu à?” Cô ngọt ngào hỏi anh.
“Đó là chuyện xấu sao?” Anh biết cô chỉ cái gì.
“Em không biết.” Đáy mắt cô lộ rõ tình cảm ngượng ngùng.
“Hôn anh một cái.” Đôi mắt sâu và đen của anh nhìn cô chăm chú, sợ không đủ thu hết vẻ mặt xinh đẹp động lòng người của cô.
“Ở chỗ này?”
“Không dám?”
“Ai nói.” Cô ôm cổ anh, nghiêng người hướng đến anh, trao anh nụ hôn dịu dàng nhất.
Anh biến bị động thành chủ động, nồng nhiệt hôn lưỡi cô, hai người quấn nhau dây dưa, chỉ để ý đối phương có cảm nhận được tình yêu của mình hay không, hoàn toàn không để ý thời gian và địa điểm, lửa tình yêu từ đáy lòng hai người, khuếch tán vô biên vô hạn.
“Nói hẹn gặp lại.” Anh ở môi cô thì thầm quyến rũ.
“Hẹn gặp lại Đại Ưng.” Cô hoa mắt thần mê nói.
“Anh về đây.” Anh để cô đứng vững.
“Vâng.” Cô hô hấp gấp rút, dịu dàng đáp lời, rất muốn ôm anh lâu thêm một chút.
Anh nhìn hiểu tình ý trong mắt cô, anh cũng muốn ôm chặt cô không buông, nhưng còn nhiều thời gian, bọn họ có nhiều thời gian. Anh nổ máy lần nữa, trước khi rời đi anh nghiêng người hôn gò má cô, nói một câu: “Anh thật sự yêu em.”
Cô bừng tỉnh nhìn anh cưỡi xe Harley gào thét đi xa, tâm ý của anh, cô có thể hiểu được cũng có thể cảm nhận, lòng của cô đã để anh chiếm lấy, trừ anh ra, không có ai có thể cướp đi lòng của cô.
Quý Tiểu Ba đợi lại đợi, cuối cùng tin tức tốt cũng đến.
“Tiểu Ba, ba con gọi điện từ Nhật Bản về, ông nói sẽ trở về trước thời hạn, hôm nay lên máy bay, đại khái mười giờ có thể về đến nhà.” mẹ Quý nhận được điện thoại gọi về từ Nhật Bản của ba Quý, rất vui vẻ nói cho con gái.
“Thật tốt quá!” Quý Tiểu Ba tràn đầy chờ mong, gởi gắm hết hi vọng trên người ba.
Khoảng mười giờ, ba Quý về đến nhà, Quý Tiểu Ba chạy tới trước tranh với mẹ cùng người giúp việc, niềm nở xách hành lý thay ba, ân cần hỏi han.
“Ba, hoan nghênh về nhà, ba có mệt hay không, lần này đi Nhật Bản đàm phán buôn bán có thuận lợi không?”
“Buôn bán đương nhiên là thành công, nếu không ba làm sao trở về trước thời hạn chứ!” ba Quý cười cười đi vào phòng khách, vừa ngồi vào ghế sofa, Quý Tiểu Ba lập tức châm trà cho ông, đứng sau ghế sofa giúp ông mát-xa.
“Nha đầu con đối với ba ba tốt như vậy, có phải có mục đích gì không nào?” ba Quý uống trà, phát hiện con gái hiếu thuận này rất không giống cô, còn nghĩ rằng cô muốn tặng quà, vội vàng gọi người giúp việc mở hành lý lấy quà tặng cho vợ con.
“Cám ơn ba, người tốt nhất mà.” Quý Tiểu Ba nhận quà tặng của ba, là một hộp trang sức trân châu, cô lập tức ôm ba hôn liên tục.
“Anh đó! Rời khỏi nhà là thích mua đồ lung tung.” mẹ Quý cũng có một bộ giống như vậy, bà ngồi trên sofa, cầm lấy chuỗi vòng cổ trân châu thưởng thức, miệng càu nhàu, nhưng đáy lòng rất thích, cũng cùng chồng đề cập nói: “Con gái của anh có chuyện tìm anh, chờ anh đã rất lâu.”
“Chuyện gì?” ba Quý cười cười, đặt ly trà xuống hỏi.
Quý Tiểu Ba thấy tâm tình ba không tệ, đi vòng qua trước sofa, ngồi vào bên cạnh ông làm nũng nói: “Ba, có chuyện người nhất định phải giúp con, người đi nói giúp với chú Kha công ty đồ chơi, con không có hứng thú thiết kế cho búp bê, nói chú ấy tìm người khác thay thế con.”
Ba Quý chợt nghe con gái nói như vậy, sửng sốt một chút. “Như vậy sao được, cũng đã quyết định mọi chuyện, có thể nào đột nhiên nói không làm là không làm?”
“Bởi vì…… Bạn trai con…… Là người thiết kế búp bê Cầu Cầu.” Cô cho là ba sẽ thông cảm cho cô, giúp cô lần này.
“Vậy thì thế nào? Cậu ta muốn con buông tha sao? Cậu ta không dám ở trên thương trường cùng con so tài sao?” ba Quý không có đồng ý với cô.
“Không phải vậy, là mình con muốn buông tay.”
Ba Quý sắc mặt trầm xuống. “Cái này ba mở miệng như thế nào, như vậy là lật lọng, về sau ở trên thương trường ba làm sao có chỗ đứng? Con thiết kế đồ đều đã đưa ra ngoài, người ta cũng đã dùng, hiện tại đột nhiên nói không làm nữa, chuyện này mà truyền đi, về sau công ty nào dám nhận con vào làm? Thái độ làm việc của con không nghiêm túc, ba tuyệt đối sẽ không đi nói với bạn mình chuyện như vậy, thật mất thể diện, ba chẳng phải phá hủy uy tín của mình sao.”
“Ba…… Vậy là ba không giúp con?” Quý Tiểu Ba nóng nảy, thái độ của ba giống như không đồng ý với cô.
“Anh à, người bạn trai này của con gái rất tốt, chẳng lẽ anh muốn con buông tha hạnh phúc sao?” mẹ Quý nói giúp cho cô.
Quý Tiểu Ba ở một bên gật mạnh đầu, mẹ nói đúng cực kỳ.
“Hiện tại, con gái cũng không phải sẽ lập gia đình, bạn trai thì sao? Gọi cậu ta tới gặp ba, ba nói chuyện với cậu ta.” ba Quý vừa bối rối vừa buồn bực.
Quý Tiểu Ba cảm thấy trái tim lạnh đi một nửa, cô giống như đã làm hỏng chuyện.
“Đừng làm phiền ba, ba muốn nghỉ ngơi.” Ông tức giận rời khỏi phòng khách, trở về phòng mình nghỉ ngơi.
“Tiểu Ba, cũng đừng làm ba con khó xử, ông ấy sợ mất thể diện, ông ấy nói cũng không phải là không có đạo lý, con không ngại gọi Huống Ưng Kiệt tới, để cho ba con nói chuyện với cậu ấy một chút.” Mẹ Quý vỗ vỗ vai trấn an Quý Tiểu Ba, sau đó trở về phòng trấn an ông chồng đang tức giận của mình.
Trong phòng khách, mọi người đều đi hết, chỉ còn Quý Tiểu Ba ngồi một mình buồn bã, vùi mặt vào lòng bàn tay lạnh lẽo, giấc mơ đẹp vỡ tan.
Ba muốn Huống Ưng Kiệt đến nhà không phải giúp cô bảo vệ tình yêu, mà muốn Huống Ưng Kiệt hiểu rõ cô và anh là đối thủ cạnh tranh, có ai sẽ yêu kẻ địch trên thương trường?
Cô tuyệt vọng nhắm mắt, tình yêu giữa cô và Huống Ưng Kiệt, nhất định là hết rồi.
Đây đều là lỗi của cô, cô không nên muốn có tình yêu trong cảnh thái bình giả tạo này, cũng không nên thất tín với công ty đồ chơi của chú Kha.
Cô khó thở đứng dậy, mờ mịt đi hướng ra ngoài sân, đẩy cửa ra, rời xa nhà, cô không có mục đích, chỉ muốn hóng mát một chút, cô thật khó chịu.
Trong lúc vô thức, cô đi tới đường phố Náo, khi cô phát hiện ra đã nửa đêm nhưng trên đường phố vẫn còn náo nhiệt, cô hoàn toàn kinh ngạc khi đang đứng trước tiệm Quần áo và Trang sức Đại Ưng.
Cô vào thăm cửa hàng rộng rãi, anh không có ở đây.
Cô thật nhớ anh, muốn gặp anh, muốn trốn vào trong lồng ngực anh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô không muốn chia tay với anh, cũng không muốn cùng anh đối địch.
Cô chần chừ, tay lạnh như băng lục lọi trong túi tìm điện thoại di động, gọi cho anh……
“Tiểu Ba.” Huống Ưng Kiệt thấy trên điện thoại di động xuất hiện ba chữ “Tiểu đáng yêu”, lập tức nghe máy.
“Anh đang ở đâu? Em nhớ anh……”
“Anh đang ở trên lầu tiệm áo quần, muốn anh đến đón em ra ngoài?”
“Em đã…… Ở dưới lầu anh.”
“Muốn đi lên hay không?”
“Được.” Cô dùng sức lực toàn thân, gạt bỏ yếu ớt trả lời.