Nguyên gốc của bút danh “Yota Jin” của tôi, nói ra hơi thừa thãi, nhưng nó là taiyoushin.
Đảo từ “taiyoushin” lại và bạn sẽ được Yota Jin [note6647] .
Trên internet, nickname của tôi được kính trọng và nể sợ… nhưng mà thường thì không, nó được dùng để trêu chọc tôi và mọi người gọi tôi là “Chúa Trời-sensei”.
Vì tên thật của tôi là Yota Jinnai, tôi thử nghĩ ra cái bút danh có thể khai thác hết được cái tên thật của mình và tôi tình cờ nảy ra cái tên này.
Hồi còn học cao trung, tôi đạt Giải Nhất dành cho Người mới từ một trong những nhãn hiệu light novel lâu đời nhất, Phoenix Bunko và tôi lăn lộn cả việc học lẫn viết lách như tác giả part-time.
Ra mắt dưới tư cách là một tác giả còn học cao trung với tác phẩm đầu tay, chưa kể còn có tác phẩm đoạt Giải Nhất từ Phoenix Bunko, thương hiệu đã xuất bản hàng loạt các tác phẩm huyền thoại trước đó, có lẽ vài người nghĩ tôi là một thiên tài mười năm có một.
Lúc đó tôi cũng nghĩ vậy và phấn khích dữ lắm.
Tuy nhiên, cái tôi tự cao tự đại đó sụp đổ trong nháy mắt.
Tác phẩm Giải Nhất ra mắt của tôi, “Biểu Chương Trái Tim” --- bị ngừng lại sau ba tập.
Doanh số mỗi tập lần lượt là 16.000 bản, 10.000 bản và 8.000 bản.
Nó không bán được. Mặc dù đã được cải thiện nhờ là một tác phẩm đoạt giải Nhất, nó vẫn không bán được. Tác phẩm đoạt Giải Vinh dự được phát hành cùng tháng còn bán được nhiều hơn của tôi. Ban đầu dự định tác phẩm của tôi sẽ ngưng lại ở tập hai nhưng qua đánh giá của biên tập viên rằng “Tác phẩm đạt Giải Nhất mà ngưng lại ở tập hai thì không hay chút nào”, tôi được phép viết tiếp tới tập ba. Vì vậy, 8.000 bản của tập ba là tổng lượng bản in tối thiểu của Phoenix Bunko. In nhiều hơn thế sẽ chỉ gây ra thiếu hụt. Và thế là, tác phẩm còn không xứng đáng được 8.000 bản in đã dừng lại mà không có phần tiếp theo.
Tác phẩm thứ hai của tôi, “Hạnh phúc chưa từng kết thúc”---đã dừng lại ở tập hai.
Tổng doanh số cho mỗi tập là 14.000 bản và 8.000 bản.
Tập thứ hai đột ngột tụt xuống lượng in tối thiểu. Lượng bán ra còn tệ hơn tác phẩm ra mắt chẳng bán được cuốn nào của tôi. Thật thất vọng. Xếp hạng trên Amazon của nó trong ngày phát hành chỉ vẻn vẹn năm con số.
Sau khi được trải nghiệm hai lần tác phẩm của mình bị bỏ rơi khiến thân xác và con tim tôi đau đớn tột cùng, tôi tiếp tục cố gắng đề xuất một tác phẩm mới với biên tập viên của tôi, Kenzaki-san, và---
Tác phẩm thứ của tôi, “Eiyuu Goroshi no Last Waltz”--- thu hút được nhiều độc giả và nhờ thiên mệnh phù trợ, nó được chuyển thể thành anime vào năm ngoái.
Dù ngay cả anime cũng không bán chạy lắm, doanh số tác phẩm gốc tăng gấp bội nhờ anime chuyển thể. Cùng với 10 tập đã xuất bản hiện giờ, tôi nhận được lời đánh giá từ ban biên tập, nói rằng “nếu cậu muốn tiếp thì cứ tự nhiên”.
Và rồi.
Điều này có lẽ hơi thô thiển, nhưng tác phẩm càng bán chạy, thu nhập hàng năm của ta cũng sẽ tăng. Thu nhập hàng năm tăng, đương nhiên thuế tôi phải trả cho nhà nước cũng tăng theo.
Với tác phẩm bán được nhiều hơn nhờ vào anime chuyển thể, vụ kiểm thuế tôi chưa từng nghĩ tới khi tác phẩm chẳng bán được là thứ khiến tôi cần phải nghiêm túc xem xét.
Có người sẽ gọi đó là “trong may có cái rủi” nhưng nói thật… tôi không thể không nghĩ rằng “Thiệt há!? Cái đất nước này thật sự muốn moi từng này tiền từ mình ư!?”
Thuế lũy tiến thực sự đáng sợ.
Kiểm thuế là một trong những lí do tôi nghĩ tới việc thuê một phụ tá. Bằng cách thêm phụ tá xử lí chi phí của tôi, tôi có thể giữ vững được thu nhập của mình. Sau khi tham khảo cố vấn thuế của tôi, tôi nhận được lời khuyên rằng nếu tôi tính đến chi phí thuê mỗi một phụ tá thì cũng không thành vấn đề.
Nếu tôi không muốn lấy số tiền không tiêu đến bị nhà nước lấy mất, tôi có lẽ cũng thuê một phụ tá để giúp tôi quản lí một vài chuyện và tôi sẽ hưởng thụ một cuộc sống đời thường thoải mái như một tác giả.
Nghĩ tới ý tưởng đó, tôi đã hỏi người bạn hồi bé của tôi Yuma, người đang kiếm việc làm ngoài giờ.
“…Phù.”
Sau khi hoàn thành ngoại truyện độc quyền của tập 11 Eirasu, tôi ngẩng mặt ra khỏi laptop và thở dài.
Tôi nhìn đồng hồ. Bây giờ là 16:30---được rồi. Tôi hoàn thành hai ngoại truyện trong một giờ. Đây là nhịp độ tốt. Giả sử một câu chuyện ngắn giá 5000 yên, hoàn thành mỗi cái trong nửa tiếng, tôi sẽ kiếm được 10000 yên mỗi giờ.
Yeah, cũng không nát lắm.
Nhân tiện, 5000 yên cho mỗi ngoại truyện chỉ áp dụng cho Phoenix Bunko. Tôi không
biết giá của nhà xuất bản ở mức độ khác.
“Yota, tớ sắp xếp giá sách xong rồi.”
Yumi gọi tôi. Khi tôi đánh mắt qua, đống sách nhét lộn xộn vào giá sách giờ được sắp xếp ngăn nắp như giá của hiệu sách. Tất cả số sách đáng lẽ vứt bừa bãi khắp phòng giờ nằm gọn trên giá.
“Tớ xếp theo tên tác giả, được chứ?”
“A, hoàn hảo. Cám ơn nhé.”
“Biết mà… Bản thân cậu là một tác giả, thế nên đây là những cuốn sách quý giá đúng không? Cậu nên để chúng về chỗ cũ sau khi đọc xong. Thế tại sao cậu lại để chúng bừa bãi vậy?”
Cô ấy nói như thể đang rầy la một đứa trẻ. Không, tôi hiểu ý cô ấy. Nếu có người nói điều hiển nhiên, không ai có thể bực mình được.
“Vậy giờ tớ phải làm gì tiếp theo?”
“Xem nào… Làm bữa tối thì sao?”
“… Này Yota. Nhiệm vụ của tớ là trở thành phụ tá của tác giả ‘Yota Jin’ đúng không?”
“Ư, ừ.”
“Và vậy là, tất cả những thứ tớ đang làm là lau dọn, giặt giũ, đi mua sắm và nấu ăn… Như thế chẳng phải công việc của tớ về cơ bản là người giúp việc hay sao?”
“Không đâu, dù cậu nói thế… Dù sao lí do duy nhất tớ thuê cậu là để kiểm thuế mà.”
Nói thật, tôi cũng chả biết phụ tá tác giả nên làm cái gì.
Nó không phải là công việc để đáp ứng nhu cầu của tôi, mà là để kiểm thuế.
Không có gì phải làm cả.
Phụ tá mangaka chắc là được giao nhiệm vụ giúp đỡ xử lí bản thảo, nhưng tác giả thì sao? Thôi kệ, từ từ rồi sẽ có.
“Hừ, thế thôi… tớ nghĩ cũng chẳng sao. Dù sao thì mẹ cậu cũng đã nhờ tớ chăm sóc cậu. Được nhận tiền từ việc chăm sóc cậu đúng là món hời lớn.”
Yuma vừa nói vừa nhún vai. Là bạn hồi bé của tôi, Yuma cũng thân thiết với bố mẹ tôi. Bà mẹ hay lo lắng của tôi đã nhờ Yuma, người rất rành làm việc nhà chăm sóc tôi, người không thể chăm sóc cho bản thân mình.
“Nhưng mà này Yota, thuê tớ chỉ để kiểm thuế, có nghĩa là… cậu kiếm được rất nhiều tiền nhỉ?”
“Hừm, có lẽ thế.”
“… Nói thật cho tớ biết, tác giả light novel kiếm được bao nhiêu tiền?”
Đặt tay che miệng, cô ấy hỏi với giọng thì thầm. Dù nghe tông giọng tôi biết đó là lời nói đùa, sau khi nghĩ một lúc, tôi kéo ngăn bàn làm việc ra và rút lấy một tập bìa lá từ bên trong.
“Đây.”
“Hả? C-Cái gì đây?”
“Đó là một biên bản thuế của tớ năm ngoái. Thu nhập cả năm của tớ năm ngoái cũng được ghi hết ở đây.”
Vì một tác giả có quyền sở hữu độc quyền, tôi có trách nhiệm báo cáo thu nhập thuế hàng năm trong một khoảng thời gian mỗi năm. Người ta gọi đó là “bản thống kê thuế thu nhập”.
“… Kho, khoan đã! T, tớ đùa thôi! Tớ không thể nhìn nó được, tớ bảo rồi mà! Đây là thông tin cá nhân của cậu mà, đúng không?”
“Tớ không phiền đâu, không cần phải áy náy chuyện đó. Thế nên thử nhìn đi. Tớ đang tính chuyện nhờ cậu giúp tớ sắp xếp số thu, tính toán chi phí và xử lí những chuyện khác liên quan tới thuế trong tương lai.”
“Ể… T, tớ có thể làm việc như thế này thật sao?”
“Tớ sẽ bảo cố vấn xử lí mấy việc phức tạp hơn, không phải lo.”
“Ể… ừ…”
Sau vài giây im lặng, Yuma sửa tư thế ngồi thành kiểu seiza [note6648] .
“X, xin lượng thứ cho tớ.”
“Sao cậu lại ngồi theo kiểu seiza làm gì?”
“Không, không có gì cả.”
Sau khi thốt lên với giọng kích động, Yuma với tay tới chiếc bàn ở trung tâm căn phòng và lấy tập bìa lá chứa biên bản.
“Xem nào… Thu nhập cả năm ngoái là… 2.500.000 yên à? Hm, hơi thấp hơn so với tớ đoán. Dù tớ nghĩ năm ngoái cậu phát hành được khá nhiều sách, tớ đoán một tác giả cũng---“
“Một chữ số.”
Tớ không thể nhịn được mà phải xen vào.
“Ể?”
“Cậu thiếu mất một số.”
“Thiếu một số, chờ đã… một, mười, trăm, nghìn—“
Yuma đánh mắt xuống bản báo cáo, xem lại số đơn vị bằng ngón tay.
Và cùng với một tiếng thét, cô ấy tròn xoe mắt.
Và cô ấy không điều chỉnh được giọng nói của mình nữa.
“Thu nhập cả năm 25 triệu!? Năm ngoái cậu kiếm được từng ấy?”
“Ừ đúng.”
“G, ghê thế!? 25, 25 triệu…”
“Tớ đoán là cũng tuyệt.”
25 triệu---khi nghĩ về số tiền một sinh viên đại học kiếm được lên tới con số 20 mỗi năm, đó chắc là một số tiền tuyệt vời. Tuy nhiên--
“… Nhưng mà, nó không phải thứ để tán tụng đâu. Đầy người ngoài kia kiếm được nhiều hơn tớ. Đó là một số tiền tớ không thể kiếm mà không có anime chuyển thể.”
Dù bạn có giỏi tới mức nào, luôn có một người giỏi hơn.
Luôn có người giỏi hơn.
Khi nhìn vào số tiền kiếm được của một tác giả light novel trong năm anime được phát sóng, 25 triệu còn không nói là một khoản lớn. Dù sao đó là khoảng thời gian mà sẽ có người nghĩ rằng, “nếu mình không bắt đầu kiếm tiền từ bây giờ thì bao giờ mới làm?”
Anime chuyển thể không phải là cú hit lớn, không may thay, và dù doanh thu tác phẩm gốc được thúc đẩy nhờ anime đang phát sóng, tổng doanh thu của bộ truyện sẽ xấp xỉ khoảng 700.000 bản. Nó còn chưa đạt tới mốc “tổng doanh thu 1 triệu bản”.
Vẫn còn là một chặng đường dài.
Với một tác giả, nó vẫn thật sự là một chặng đường dài để đi---
“N, nhưng, mới chỉ bốn năm từ khi cậu bắt đầu trở thành một tác giả phải không Yota? Nghĩ theo cách đó, cậu đã là tuyệt lắm r--…”
“Đây không phải là bản làng mà lão làng đứng đầu, thế nên nó chẳng có ý nghĩa gì cả. Ví dụ như… cậu đã gặp tác giả của Dramachi, Fujikawa-san trước đó rồi đúng không?”
“Ừ. Cái người cao cao và bảnh bao đúng không?”
“… Đúng rồi đó. Một gã cao lêu nghêu dù là một tác giả light novel, thời trang dù là một tác giả light novel, đẹp trai dù là một tác giả light novel, dễ gần dù là một tác giả light novel, chạy maraton như là thú vui dù là một tác giả light novel …”
“Kiểu nói bực mình đó là sao…? Err, nếu tớ nhớ đúng thì Fujikawa-san là đàn em của cậu kém cậu 1 năm đúng không?”
“Chính xác. Dù chỉ một năm, hắn vẫn là đàn em của tớ. Và thu nhập của hắn năm ngoái qua ngưỡng 70 triệu.”
“C, CÁI GÌ!?”
“Thu nhập cả năm trước đó cũng tầm 50 triệu, tớ nghĩ thế.”
Hắn là một tác giả với tổng doanh thu trên 50 triệu.
Tôi đoán người như hắn chỉ có ngồi ung dung và thư giãn. Dù còn không phát hành bằng nửa số sách sánh với tôi năm ngoái, tôi có thể ước lượng tiền hắn kiếm được gấp 3 lần tôi.
Và tôi đã nói với các bạn, Dramachi là tác phẩm ra mắt của Arihito Fujikawa.
Là đàn em kém một năm của tôi, tác phẩm ra mắt của hắn được chuyển thể thành anime, cả anime và tác phẩm gốc bán đắt như tôm tươi, hắn cũng cao, thời trang, đẹp trai và… ự, nói thế nào bây giờ. Tôi chẳng thể làm gì ngoài nguyền rủa thánh thần đúng không? Tôi không muốn mua tác phẩm mới nhất của hắn trong ngày phát hành là đúng rồi.
Có lẽ bởi vì tôi chứng kiến thành tích của một tác giả bán chạy nhất, người sống trong thánh quốc như thế bằng chính mắt của mình. Tôi còn không thể cảm thấy tự hào với mức thu nhập mỗi năm chỉ 25 triệu yên.
“Một vài tác giả light novel tuyệt vời ghê nhỉ. Nhưng… làm sao cậu biết được thu nhập mỗi năm của Fujikawa-san hả Yota?”
“Nó là…
kiểu như đặc ân cho người cùng một lĩnh vực.”
Ngay sau khi tôi ra mắt, Kenzaki-san đưa ra lời cảnh báo bí mật cho tôi: “cậu không được hỏi tác giả khác về doanh thu của họ”. Với một tác giả, số bản in ra về cơ bản chính là thu nhập mỗi năm của họ.
Ví dụ, thật buồn cười khi có người làm công ăn lương bị hỏi rằng “mà này, thu nhập mỗi năm của cậu là bao nhiêu?” bởi một người vừa mới gặp. Doanh thu của một tác giả cũng tương tự như vậy.
Chưa kể---nếu có người đang làm trong lĩnh vực này, sơ sơ cũng có thể tính được thu nhập hàng năm của họ. Tính bằng doanh thu những tác phẩm của họ là được ngay.
Tất nhiên, vì có những tác giả làm thêm các công việc khác như viết kịch bản game hoặc viết bài diễn thuyết, ước lượng vẫn chỉ là ước lượng.
“Chọn tác giả làm nghề chính của họ có nghĩa là thu nhập hàng năm của họ luôn bị những tác giả đồng nghiệp khác tính được. Khốn khổ thiệt.”
“… không, thứ khốn khổ ở đây là bản tính của cậu, suốt ngày săm soi thu nhập của người khác.”
Ể, nhưng mà chẳng ai mà lại không tò mò, đúng không?