Rầm!
Vua Bọ Cạp Khổng Lồ, kẻ cai trị sa mạc, ngã xuống dưới đất. Đó là cái kết của Vua Bọ Cạp, một trong những con trùm vĩ đại nhất của Arena. Đứng trước xác của vị vua là một bóng người.
“Ah! Lần này tốt hơn một tí rồi.” Hyeonu vừa nói vừa vươn vai.
Cậu khá là thư giãn khi chiến boss raid một mình. Thì đây cũng bình thường thôi. Cho đến bây giờ, không có một con quái nào mà cậu không thể đánh thắng một mình cả. Với kỹ thuật hoàn hảo và tuyệt vời của mình, cậu có thể xử lý hết bất kì con boss nào, kể cả boss raid.
“Giờ đánh con gì tiếp ta? Mình sẽ lại thấy chán sớm thôi.” Hyeonu cằn nhằn. Mặc dù cậu ta cũng ngán ngẩm mấy ngày nay rồi...
***
Hyeonu đặt tách trà xuống.
“Anh vất vả rồi.” Cậu chào người ngồi phía đối diện rồi lập tức rời đi.
“Kh-Khoan đã!”
“Hyeonu-ssi!” Lễ tân [note21169]
của Đội Tuyển Game Thủ Chuyên Nghiệp JT Telecom, giám sát viên
Gang Ujong và Huấn luyện viên Jeong Byeongjin nhanh chóng đuổi theo sau Hyeonu. “Mức lương là 100 triệu, 100 triệu đấy! Cậu không biết nó lớn đến mức nào sao?” Giám sát viên Gang Ujong tung ra một lời cám dỗ ngọt ngào ở phía sau Hyeonu, nhưng...
‘100 triệu thì đã sao?’ Hyeonu nở nụ cười trên mặt
100 triệu? Đúng là một số tiền lớn đấy, nhưng nó không có giá trị gì với anh cả.
Cậu đã được lớn lên với chiếc muỗng vàng. đúng vậy, một chiếc muỗng vàng. Bố của Hyeonu là giám đốc của công ty Công Trình Nước Ngọt[note21170], một doanh nghiệp tầm trung. Hơn nữa, công việc của một game thủ chuyên nghiệp có điểm yếu là tuổi thọ ngắn khoảng từ 3 đến 4 năm. Tương lai của họ trở nên mù mịt sau khi nghỉ hưu. Có thể nói rằng một game thủ trong độ tuổi ba mươi sẽ hết thời vì họ chơi game trong suốt khoảng thời gian mà họ nên dành vào việc tự cải thiện bản thân ở trường đại học.
Jeong Geonnung, một game thủ chuyên nghiệp của Liên Minh Huyền Thoại—tựa game AOS đã làm chao đảo cả thế giới ở quá khứ—và là người nổi tiếng với khẩu hiệu ‘Ddang-ddang-ddang bbang!, đã nói : “Tương lai của một game thủ chuyên nghiệp không xán lạn đâu.”
Bóng tối này đang đợi đằng sau sự tỏa sáng của tuyển thủ chuyên nghiệp khi còn đang hoạt động. Tất nhiên việc trở thành một game thủ chuyên nghiệp không phải là vấn đề đối với Hyeonu, người đã lớn lên với chiếc thìa vàng ngậm trong miệng...
‘Tôi chán nó lắm rồi.’
Vấn đề là cậu đã mất hứng thú với việc chơi game, Arena.
Thống trị bảng xếp hạng server...
Hạng nhất về level nhân vật...
Đứng đầu điểm arena...
Ngoài ra, những món đồ của cậu trị giá hàng chục triệu won tiền mặt.
Còn gì vui khi làm game thủ chuyên nghiệp khi đã đạt đến trình độ này rồi?
‘Ra mà tập trung vào thực tế ấy. Tôi cần phải kế thừa việc kinh doanh của bố tôi’
Hyeonu quyết định rời bỏ Arena.
***
“Tr-Trưởng nhóm!” Kim Daeri, một trong những người phát triển Arena, tuyệt vọng hét lên. “Thật luôn!!!”
“...Cái gì đấy?” Trưởng nhóm của đội kế hoạch tổng hợp Arena, người đã mệt mỏi bởi chuỗi thức đêm làm việc, dụi mắt của mình.
“Người chơi meleegod!”
“...?”
“Anh ta xóa nhân vật rồi!”
“G… Gì cơ?!?” Trưởng nhóm kế hoạch tổng hợp đã bị sốc
“C-Cản anh ta lại! Nhanh lên!”
“Sao em dừng được chứ??”
“Không quan tâm cậu làm cách nào, can vào nhanh! Cậu đang làm cái gì thế?!!”
“Nó bị xóa mất rồi, trưởng nhóm-nim…”
“Hàà, mình nên làm gì giờ?”
Kim Daeri hỏi trưởng nhóm kế hoạch đang ngồi trên ghế trông như người mất hồn, “Vậy thì màn ra mắt chính thức của “meleegod”?”
“Cậu còn dám nói con m* đấy à? Thằng ch*!!! Kiếm người thay thế khác đi chứ?”
Đối với nhóm kế hoạch, meleegod và Hyeonu là bàn đạp để đưa Arena đến một tầm cao mới như cách mà Hyeonu vẫn luôn độc đáo. Cụ thể hơn, không có ai có thể sánh bằng cậu ta trong lĩnh vực điều khiển.
‘Lối chơi không thể lí giải nổi’—đó là những từ miêu tả phong cách chiến đấu của Hyeonu. Cậu ta đánh quái bằng những chiến thuật không ai ngờ tới. Cũng giống như cách mà lần đầu cậu ta đi solo raid và cả chiến đấu chống lại vài ranker. Trưởng nhóm kế hoạch không nghi ngờ gì rằng sự mỹ lệ và hoàn hảo trong phong thái chiến đấu của Hyeonu, kết hợp với dáng vẻ đẹp trai của cậu ta thì đủ để khuấy đảo cả thị trường thực tế ảo rồi. Và bây giờ Hyeonu bất ngờ xóa nhân vật của cậu ta, làm cho họ lâm vào tình trạng khủng hoảng.
“Trường nhóm-nim, đây không phải là nơi hút thuốc…”
“M* nó, đâu có quan trọng nữa đâu? Anh chỉ muốn thư giãn chút thôi, Hầy…”
Trưởng nhóm đội kế hoạch tổng hợp lấy bao thuốc lá mà ông ta hứa với vợ là sẽ bỏ hút thuốc.
***
Một năm và tám tháng trôi qua.
“Này Gang Hyeonu, không phải đây là kì nghỉ năm cuối của mày rồi sao? Thời gian trôi qua nhanh vãi.”
“Cũng không hẳn. Chỉ là kết thúc chuỗi ngày nhàm chán mà thôi.”
Hyeonu cảm thấy thoải mái suốt kì nghỉ năm cuối của cậu. Đây là khoảnh khắc mà cậu có thể thấy được sự kết thúc của cuộc đời quân đội, thứ mà dường như sẽ chẳng bao giờ kết thúc. Thời gian trôi cho tới khi cậu trở thành thương binh. Trước khi nhận ra, cậu đã có một cuộc sống rất cực khổ. Kể từ giờ phút đó, cuộc sống của cậu càng nhàm chán hơn vì cậu trở thành một người lính sống vô hình.
Do tính chất của kì nghỉ quân đội, cũng đã lâu rồi từ khi lần cuối Hyeonu trở về nhà.
Ding dong, ding dong, ding dong.
“Gì cơ? Không có ai ở nhà à? Ra mở cửa coi nào.”
Đi tới trước cửa nhà, Hyeonu bấm chuông như thường lệ, nhưng không có phản hồi. Cuối cùng cậu ta lấy ra chiếc chìa khóa ở sâu bên trong cái bóp và mở cửa. Rồi bước vào trong sân nhà, Hyeonu nghĩ thật kì lạ khi cậu không thể nghe thấy tiếng ồn nào từ mẹ và dì giúp việc.
“!!!” Hyeonu đi vào trong nhà và bị sốc. Từng ngóc ngách của căn nhà đều dính miếng dán màu đỏ. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sao mấy thứ đó ở khắp trong nhà mà trong khi chúng đâu có ở đây vào kì nghỉ trước của cậu…?