Trữ Hoài Tĩnh cùng Lưu Tích Vũ suốt cả đường đi đều tương kính như tân [cung kính như khách], ở chung coi như hòa hợp, khó có được Trữ Hoài Tĩnh cũng biết thưởng thức mỹ nhân, nhưng chỉ là thưởng thức mà thôi. Mã xa sau năm ngày ròng rã rốt cuộc cũng đến Hoài Dương, Trữ Hoài Tĩnh khi đến nơi này cũng xin cáo từ nhưng Lưu Tích Vũ vẫn mãi khẩn cầu hắn trụ một đêm.
Hoài Dương nguyên bản thuộc về Sở Quốc, là một thành thị tương đối phồn vinh, hơn nữa vị trí cũng khá kì lạ, tứ diện núi non vây quanh, trung gian con sông Hoàng Hà dài tận thiên lý, nhưng khi đến mùa mưa lại rất dễ phát sinh hồng thủy.
Mùa mưa năm nay còn chưa tới, nhưng năm trước thủy tai đã nhượng Hoài Dương bị tàn phá, nhưng nhờ vào ngân lượng cứu tế, khai thông hà đạo, Hà Dương thành đã miễn cưỡng khôi phục lại vẻ phồn hoa như xưa.
Trữ Hoài Tĩnh bọn họ vừa đến Hoài Dương thì trời đã chạng vạng, ánh hoàng hôn tỏa sáng một góc trời. Trong thành, nhà nhà đều là tân kiến, nhưng cũng có vài nơi vẫn còn lụp xụp, thiếu nét hài hòa.
Cô cô của Lưu Tích Vũ ngụ ở phía Tây đường cái tại Hoài Dương thành, đó là nơi gặp nạn thủy tai nghiêm trọng nhất, nhà cửa đều bị cuốn trôi, quan viên cũng đã nhận lệnh thông cáo mọi người chuyển về phía đông.
Trữ Hoài Tĩnh nhìn vào nhai đạo đông đúc, mở đầy sạp hàng, qua một năm phục sức Hoài Dương cũng đã trở về như xưa.
Lưu Tích Vũ mang theo Trữ Hoài Tĩnh đi đến một khách trên đường cái phía Đông. Nơi này rõ ràng là rất phồn hoa, tửu quán, khách , thanh lâu mọc lên như nấm, nhưng điều khiếm khuyết duy nhất chính là nơi đây long xà hỗn tạp, trị an rất kém.
Hướng lão bản khách đặt ba căn phòng, vốn Lưu Tích Vũ muốn tự mình đi tìm cô cô nhưng hắn lại lo lắng nên không thể làm gì hơn ngoài việc đi theo, dọc đường đưa tới không ít kẻ ghé mắt.
Trữ Hoài Tĩnh đối tình huống như vậy đã sớm thành quen, cũng không có gì khó chịu, nhưng Lưu Tích Vũ dù sao cũng là một cô nương mới lớn, bị người ta nhìn chằm chằm như vậy cũng khó tránh khỏi việc mất tự nhiên.
Từ Ân tự cách khách bọn họ cũng không phải rất xa, chỉ mất một thời gian một chén trà nhỏ là có thể đi đến, thế nhưng vừa vào bên trong bọn họ đã bị giật mình, nguyên bản muốn nói Hoài Dương khôi phục thật hảo nhưng không ngờ tất cả người dân tị nạn đều tập trung về đây.
Khắp Từ Ân tự đều là người bị nạn, quần áo tả tơi, cốt sấu như sài [gầy gò như que củi], mặt vàng như nến, Lưu Tích Vũ nhìn vào khung cảnh này nước mắt đều vụt rơi, nếu đem ra so sánh thì Trữ Hoài Tĩnh trấn tĩnh hơn nhiều. Hắn từ lúc tiến nhập Hoài Dương thành đã thấy không thích hợp, thông thưởng, sau khi thủy tai qua đi đều xảy ra ôn dịch nhưng Hoài Dương lại không như vậy.
Hiện tại, nhìn thấy người người trong Từ Ân tự, hắn mới biết ôn dịch chỉ mới bắt đầu, hơn nữa nạn nhân đều là những người chạy nạn, quan phủ tự nhiên sẽ không chú ý, nhưng nếu cứ bỏ mặc, ôn dịch có thể sẽ lại lây lan, đến lúc đó mọi chuyện càng thêm phiền phức.
Trữ Hoài Tĩnh đến cạnh Lưu Tích Vũ, “Đừng đi vào, đại bộ phận bên trong đều đã nhiễm ôn dịch, đi vào sẽ bị truyền nhiễm, chúng ta trước trở về khách bàn bạc, hơn nữa hiện tại cũng không tìm thấy cô cô, lại càng không biết cô cô có nhiễm bệnh hay không.”
“Cô cô chắc hẳn sẽ không có việc gì phải không?” Lưu Tích Vũ nháy một đôi mắt to, nhìn chằm chằm Trữ Hoài Tĩnh, khao khát tìm một đáp án từ hắn.
“Cái này ta tạm thời không thể trả lời, hiện tại tối trọng yếu chính là khống chế tình trạng bệnh dịch.” Trữ Hoài Tĩnh lôi kéo Lưu Tích Vũ trở lại khách , hai người một phen thương lượng, quyết định cách ly Từ Ân tự, nhượng tình hình ôn dịch không thể lây lan, kế tiếp chính là tìm người chữa trị tốt nhất cho họ.
Trữ Hoài Tĩnh vừa nói vừa viết những chuyện cần làm đưa cho Lưu Tích Vũ, “Ngươi đi đến dược quán, kêu người bốc theo phương thuốc này, ta hiện tại đi tìm thái thú ở Hoài Dương thành, nhượng hắn mau chóng giải quyết.”
Trữ Hoài Tĩnh vừa dứt lời liền ly khai khách , Lưu Tích Vũ cũng biết sự tình nghiêm trọng nên không dám đình chỉ, hai người một trước một sau rời khỏi. Chân trước vừa ly chân sau đã đến, Trữ Giác Phi mang theo Triệu Ngôn Chi tiến vào khách .
“Công tử, chúng ta vào thành Hoài Dương nhưng không đi tìm Ngũ gia, việc này có chút không thích hợp?”
Trữ Giác Phi đối sự ngỗ nghịch của Triệu Ngôn Chi lúc ở Lâm Xuyên vẫn rất khó chịu thế nhưng vẫn đáp ứng lời thỉnh cầu của hắn, “Hiện tại không nên đả thảo kinh xà, địch nhân trong tối, chúng ta ngoài sáng, hắn thế nào cũng nghĩ không ra ta mang theo ít hộ vệ như vậy, một mình một người mà mang ngươi đi, chúng ta tiên tĩnh quan kì [bất động mà quan sát] là tốt rồi.”
“Thị, thuộc hạ minh bạch, na, có muốn hay không thông tri Ngũ gia chúng ta đã ly khai Lâm Xuyên?” Triệu Ngôn chi cung kính hỏi.
“Tạm thời không nói cho hắn, Hoài Xa dù sao niên kỷ cũng còn quá nhỏ, tuy hắn đã từng thượng chiến sa trường nhưng vẫn còn thiếu sự lão luyện, cứ để hắn rèn luyện thêm.” Trữ Giác Phi bình tĩnh tiến vào khách , đặt lấy hai căn phòng hảo hạng.
Tất cả đều dựa vào quỹ đạo mà bắt đầu chuyện động, số phận chi luân cũng bắt đầu hé mở…