Trữ Hoài Tĩnh thật vất vả mới thoát khỏi Trữ Giác Phi, hắn một mình đi trên đường phố Lâm Xuyên, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đi đâu? Sống tại thế giới này hai mươi năm lại không biết phải đi nơi nào? Đâu mới là nơi hắn thuộc về?
Một đường đi tới, hắn bất tri bất giác đã đến miếu Quan Âm, Trữ Hoài Tĩnh cũng không biết ba ngày sau Lâm Xuyên sẽ tổ chức hội chùa, chỉ là nhìn thấy miếu Quan Âm thì bất giác đi vào.
Hắn đi đến trước bức tượng cúi lạy một cái. Trữ Hoài Tĩnh là một người vô đạo, hắn vốn không tin trên đời này thực có thiên địa thần minh, nếu phải tin tưởng thứ gì thì chi bằng tin tưởng chính mình.
Lúc này, trụ trì của miếu Quan Âm bước ra, hắn thấy Trữ Hoài Tĩnh thì chấp tay hành lễ nói: “Vị công tử này là chưa nghĩ ra sẽ đi về đâu đi?”
Trữ Hoài Tĩnh cũng đối trụ trì cúi đầu nói: “Phương trượng làm sao biết?”
“Ngài đến miếu Quan Âm nhưng lại không có dâng hương cho thấy ngài không tin Phật, ta xem gương mặt công tử có chút phiền muộn, trên người lại mang theo hành lý, tất nhiên biết công tử chưa nghĩ ra nên đi đâu. Na, đã như vậy, không bằng ngài ở đây nghỉ ngơi vài ngày mới quyết định?” Lảo trụ trì nhàn nhạt nói.
Trữ Hoài Tĩnh ngẫm nghĩ một lúc, cũng không có từ chối: “Vậy phiền ngài.”
Phương Trượng không nói gì thêm, xoay người ly khai, một tiểu sa di mang theo Trữ Hoài Tĩnh đi đến khách phòng trong miếu.
Bên trong có một chiếc chuông lớn báo giờ khiến Trữ Hoài Tĩnh rất thích ý, kỳ thực thường bạn thanh đăng cổ Phật cũng là một loại hạnh phúc, chỉ là Trữ Hoài Tĩnh vẫn chưa tìm ra nơi nào tốt để đi.
Đảo mắt liền đến ngày hội chùa, sáng sớm người người trong miếu liền tấp nập chuẩn bị, Trữ Hoài Tĩnh cũng là ngày hôm qua mới biết đến hội chùa, cho dù là người đạm mạc vẫn có chút hiếu kì mà Trữ Hoài Tĩnh cũng không ngoại lệ.
Trữ Hoài Tĩnh một mình tản bộ trong miếu, lúc này, đột nhiên một phu nhân từ bên ngoài xông tới va phải Trữ Hoài Tĩnh, hắn nâng bả vai vị phu nhân dậy, hỏi: “Vị phu nhân này sao lại hoang mang, rối loạn như thế?”
Vị phu nhân ngước lên nhìn Trữ Hoài Tĩnh thì không khỏi đỏ mặt, nàng không chút để ý mà nói: “Là như vầy, nữ nhi của ta được chọn để sắm vai Quan Âm Bồ Tát trong hội chùa năm nay, nhưng sáng sớm lại đột nhiên phong hàn nằm lì trên giường, nên không cách nào biểu diễn, ta là tới để nói cho phương trượng tuyển người khác.”
Trữ Hoài Tĩnh nghe xong liền nói: “Thỉnh người đi theo ta, phương trượng đang giảng đạo bên trong.”
“Vậy đa tạ công tử.” Vị phu nhân kia không chút tự chủ mà bước theo Trữ Hoài Tĩnh.
Thấy phương trượng nghe rõ sự tình, Trữ Hoài Tĩnh đang chuẩn bị ly khai liền nghe tiếng lão gọi lại: “Công tử xin dừng bước!”
Trữ Hoài Tĩnh xoay người nhìn phương trượng: “Phương trượng có gi phân phó?”
“Hiện tại cô nương kia không có biện pháp biểu diễn thế nhưng hội chùa đã sắp bắt đầu, lão nạp hiện tại thật sự không thể tìm ai thích hợp để mà thay thế, ta xem công tử có dáng vẻ rất hợp, chẳng hay ý công tử thế nào?” Lão phương trượng thành khẩn hỏi.
Trữ Hoài Tĩnh cúi đầu trầm tư một hồi cũng không không tái chối từ, dù sao hắn cũng không có gì để làm. Vì vậy, Trữ Hoài Tĩnh bị kéo đi, thay vào một thân trang phục và đạo cụ của Quan Âm.
Một chiếc váy dài bạch sắc, bên ngoài kháo trứ nhất kiện bạch sắc sa y, vừa vặn lộ ra xương quai xanh thon gầy, thắt lưng vốn mảnh khảnh nay lại thêm đai lưng bó buộc càng thêm cảm giác đơn bạc.
Vị phu nhân kia giúp Trữ Hoài Tĩnh thay y phục xong liền giúp hắn búi tóc, bất quá cũng không làm gì phức tạp, chỉ dùng một bạch ngọc liên hoa trâm vãn thành một búi tóc cao cao, chừa ra hai sợi tơ lụa buông thả.
Đôi mắt đen bóng, đôi môi đỏ thẳm., cả người Trữ Hoài Tĩnh tỏa ra khí chất siêu phàm, thoát tục như tiên.
Trữ Hoài Tĩnh nhìn vị phu nhân đang ngốc lăn ra cười nói: “Phu nhân, làm sao vậy?”
“A? Không có gì, chỉ là nghĩ công tử mà đi ra ngoài với bộ dáng này thì không biết sẽ mê hoặc biết bao nhiêu công tử thiếu gia ni!” Vị phu nhân mỉm cười, đưa công cụ còn lại cho trữ hoài tĩnh – tịnh bình.
“Phu nhân thực biết nói đùa.” Trữ Hoài Tĩnh mỉm cười, nhượng Lưu phu nhân một trận đỏ mặt: “Hội chùa đã sắp bắt đầu, chúng ta nên ra ngoài thôi.”
Quan Âm miếu từ lâu đã xe ngựa như nước, người người như nêm, Trữ Hoài Tĩnh đứng trên xe hoa, những ai nhìn về phía hắn đều không khỏi hít sâu một hơi, chưa từng thấy qua mỹ nhân như vậy! Trong một khoảng thời gian tất cả đều không ngừng nghị luận, hỏi thăm về gia cảnh của vị ‘cô nương’ này. Hai bên xe hoa là hai tiểu hài tử trong vai tiên đồng, Trữ Hoài Tĩnh đứng ở trung tâm, xe hoa bắt đầu chuyển động.
Trữ Hoài Tĩnh trên mặt thủy chug vẫn là dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt làm cho người ta không dám khinh nhờn. Hắn nhìn quanh bốn phía liền phát hiện Trữ Giác Phi, sao hắn còn chưa ly khai Lâm Xuyên? Lẽ nào hoàng đế nhàn rỗi đến vậy?
Vì khoảng cách xa nên Trữ Hoài Tĩnh cũng không nhìn thấy vẻ mặt tức giận cũa Trữ Giác Phi, Triệu Ngôn Chi đứng bên người hắn, hỉ nộ vô thường. Sớm nay Trữ Giác Phi hắn muốn tới hội chủa Lâm Xuyên tham quan nhưng ai ngờ vừa nhìn thấy cô nương đóng vai Quan Âm liền đen mặt.
Trữ giác Phi nhìn vẻ cười đến sáng lạn của Trữ Hoài Tĩnh, ngực một trận phiền muộn, có cần phải cao hứng vậy không? Hơn nữa một đại nam nhân lại vận đồ nữ nhân, Trữ giác Phi nghe những lời bình phẩm xung quanh liền có loại xung động muốn móc mắt bọn họ.
Chiếc xe vẫn chậm rãi chuyển động trên đường phố Lâm Xuyên nhưng Trữ giác Phi một chút hứng thú cũng không có, hắn lưu lại một Triệu Ngôn Chi không rõ biểu tình, phất tay bỏ đi.
tối post tiếp, bạn lao lực TT^TT và hiện tại thì…
tưởng tượng hình ảnh của Tĩnh Tĩnh – ing = v =
đơn giản như lày: bộ đồ, bộ đồ í=))