Phía Bắc Lâm Xuyên thành có một sườn núi nhỏ, núi không cao lắm, phong cảnh cũng không tính là tú lệ, thậm chí có thể nói là tầm thường, thế nhưng tại sườn bên có một khe sâu, rất ít người tìm được nơi này do nó đã bị che chắn.
Khe sâu tứ quý như xuân, cho dù hiện tại ánh nắng chói chang nhưng ở nơi này lại không có cảm giác nóng rực, trái lại gió nhẹ phất phơ. Ở nơi đây có đủ loại kỳ hoa dị thảo,chỉ cần một gió thổi liền nghe được làn hương ngào ngạt.
Nơi trung gian giữa những kỳ hoa dị thảo là một ngôi nhà tranh, trước đó là một gốc liễu thật to, cành liễu thon dài ngầm theo gió vũ động. Dưới gốc liễu là một thiếu niên đang hái dược để phơi nắng.
Thiếu niên ăn vận tùy ý, một thân bố sam thanh sắc, mái tóc đen dài dùng một mộc trâm vãn thượng. Gương mặt trầm tĩnh, dung nhan khuynh đảo. Đôi hắc đồng trống rỗng, hờ hững, làn da trắng nõn gần như trong suốt, đôi môi mềm mại tựa như điêu khắc. Nét lãnh đạm làm cho người ta không dám đến gần.
Lúc này, một lão giả tóc hoa râm từ trong phòng bước ra. Lão giả trên người ăn vận nhất kiện áo bào bạch sắc, rất có cảm giác tiên phong đạo cốt, lão nhìn về phía thiếu niên mà hô: “Tĩnh nhi, ta có lời muốn nói với ngươi.”
“Thị.” Thiếu niên di theo lão giả vào phòng.
“Sư phụ, có chuyện gì vậy?” Thanh âm của thiếu niên có chút khàn khàn nhưng nghe vẫn tốt lắm.
“Tĩnh nhi, ngươi theo ta ở cốc này đã bốn năm, sở học suốt đời của vi sư ngươi đều đã tương thụ. Hôm nay ta không còn gì để dạy cho ngươi, ngươi tựu xuất cốc đi thôi.” Lão giả ngồi ngay ngắn tại bồ đoán, nhẹ giọng nói.
“Sư phụ, ta không muốn đi ra ngoài.” Thiếu niên hơi nhíu mày, nói.
“Vi sư đại nạn buông xuống, ngươi ở lại đây làm cái gì ni? Mỗi người đều có chính nghiệp của mình, nghiệp của ngươi ngươi phải tự gánh lấy. Đây là di vật của sư tổ, ta hiện ta tặng nó cho ngươi. Chuyện của mình phải tự mình giải quyết.” Lão giả nói xong, từ trong lòng lấy ra một hộp gỗ đưa cho thiếu niên, an nhàn nhắm mắt lại.
Thiếu niên nhận lấy hộp gỗ, đem lão giả an táng tại gốc liễu, sau đó thu dọn vài bộ y trang ly khai y cốc.
Đôi khi gặp nhau là một số mệnh …
Nếu nhân quả luân hồi từ lâu đã định trước vậy hà cớ gì phải để nhân loại gặp nhau?