Sau hai ngày bình tĩnh, Kỳ Lam thực sự muốn cùng Trữ Hoài Tĩnh ly khai, đến đâu cũng được, chỉ cần có thể bên người chiếu cố hắn, cho dù là đứng một bên nhìn hắn cũng tốt! Thế nhưng…
Hắn bất năng a, hắn là người Sở, trên người mang dòng máu Sở quốc, vô luận thế nào hắn cũng không thể phản bội quốc gia của mình. Kỳ Lam một trận mê hoặc, cúi đầu nỉ non: “Xin lỗi.”, hắn buông tay, lập tức một con bồ câu dang cánh bay đi.
Đứng một bên Trữ Hoài Tĩnh nhìn thấy một màn như vậy cũng chỉ bình tĩnh mà tiêu sái, hắn đã cho Kỳ Lam cơ hội.
Hai ngày sau biên quan cấp báo, đại quân do Trữ Hoài Xa thống lĩnh đã đến Ích Dương quyết chiến, nhưng do doanh trại Sở Dật có nội gian mà toàn quân bị diệt. Sở Dật thống lĩnh toàn bộ đại quân rút về Lâm Xuyên thành.
Trữ Hoài Xa vẫn không từ bỏ, một đường đuổi đến, Sở Dật mang theo tùy thân đại tướng ly khai Lâm Xuyên. Trữ Hoài Xa thống lĩnh đại quân, thế như chẻ tre, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã chiếm được Lâm Xuyên, thu hồi Ích Dương.
Mà Sở quốc lúc này đã trở thành một mảnh hỗn độn, Nguyên Nếu Khê bắt cóc thừa tướng Sở quốc. Trữ Hoài Xa không tiến thẳng vào cung mà đi đến một phủ đệ đã bị thiêu cháy.
Toàn bộ phủ đệ cháy sạch không còn hình dạng, trong viện chỉ còn độc một cây hải đường vẫn nghiên mình đứng thẳng. Trữ Hoài Xa lập tức nhảy xuống, một đường rơi đầy gỗ vụn, mái ngói sứt mẻ.
Bởi vì chiến tranh mà Trữ Hoài Xa hoàn toàn mất đi nét trẻ con khi xưa, thay vào đó là một thân uy nghi, gương mặt tuyệt không giống một thiếu niên chỉ mới mười lăm, nguyên bản làn da trắng nõn nay đã thành màu đòng cổ.
Nguyên Nếu Khê không biết từ lúc nào đã đứng sau Trữ Hoài Xa, hắn cúi đầu, cái gì cũng đều không nói, hắn biết hiện tại Trữ Hoài Xa toàn thân đang tỏa ra khí tràng đầy thô bạo.
Trữ Hoài Xa đi đến bên cây hải đường, gió lạnh lay động áo choàng bạch sắc, hắn nhìn về viễn phương, dùng một loại âm thanh mờ ảo nói: “Nếu khê, thi thể tứ ca vẫn không tìm được sao?”
“Ngũ điện hạ, thi thể của tứ điện hạ đã hóa thành tro tàn, ngày đó lửa cháy quá lớn, căn bản không thể dập tắt, thứ mà ta nhặt được chỉ là một khối ngọc bội.” Nếu Khê từ trong lòng lấy ra một khối noãn ngọc hồng sắc đưa cho Trữ Hoài Xa.
Trữ Hoài Xa nhìn vào khối ngọc, bi thương ẩn nhẫn nơi đáy mắt phút chốc đều lộ ra, nước mắt không thể khống chế mà rơi xuống, hắn một mực cúi đầu nỉ non: “Tứ ca, ta cầu phụ hoàng nhượng ta mang binh lai đả Sở quốc là vì muốn cứu ngươi.”
“Tứ ca, là ta đến chậm…”
“Tứ ca, ngươi vì sao lại ra đi sớm như vậy? Phụ hoàng đã tựu phong ngươi làm Cánh vương, đến lúc đó không ai dám ki dễ ngươi ni…”
“Tứ ca, ta hiện tại đã có khả năng bảo vệ ngươi…”
…
Hắn nhẹ giọng nói, Nguyên Nếu Khê chưa từng gặp qua Trữ Hoài Xa như vậy, hắn luôn rất ấn tượng một Trữ Hoài Xa tươi cười, một dáng vẻ tiểu hài tử tinh thuần vui vẻ.
Trữ Hoài Xa hiện tại đã trở nên kiên cường thế nhưng hắn vẫn như cũ hướng về một người thiếu niên mười lăm tuổi. Giờ đây người đã ly khai, nỗi đau này sao có thể bình phục ni?
Bầu trời bắt đầu khởi tuyết, tuyết trắng nhẹ lay trên đầu vai Trữ Hoài Xa, rơi vào noãn ngọc, hắn chậm rãi nhìn vào Nguyên Nếu Khê: “Là ai phóng hỏa?”
“Là nữ nhi của thừa tướng Sở quốc, hoàng hậu Độc Cô Nhu. Mạt tướng đã giải hắn vào thiên lao.” Nguyên Nếu Khê biết lúc này Trữ Hoài Xa đã từ một thiếu niên trở thành một nam nhân đỉnh thiên lập địa, hắn rốt cuộc có thể tự mình đảm đương mọi việc.
Đại hỏa là trước đêm Trữ Hoài Tĩnh chuẩn bị ly khai mà diễn ra, cả phủ đệ như một cây đuối rực sáng giữa Thiều An thành, lửa cháy suốt mấy canh giờ sau mới hoàn toàn dập tắt. Nguyên Nếu Khê không muốn bại lộ thân phận nên cải trang thăm dò, không ngờ trong phủ đệ hoàn toàn không tìm được một thi thể nào, tất cả đều hóa thành tro tàn.
Năm thị tỳ, sáu gã sai vặt, Trữ Hoài Tĩnh cùng Kỳ Lam, tổng cộng mười ba mạng người trong một đêm hóa thành hư không…
Hoài Xa tiểu đệ… lau nước mắt