Part 2
Ấm…
Làn hơi ấm mơn man trên da thịt, sưởi ấm cơ thể lạnh lẽo của cô gái. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng cái cảm giác động chạm vào cơ thể con người lại đem đến cảm giác dễ chịu như thế.
Thoạt đầu Vileena Owell không hề hay biết đối phương, người đang ôm chặt cô trong vòng tay và đang nhìn mình chằm chằm, là ai. Xung quanh cô chỉ có một màu tối sẫm, mơ hồ như sương như khói. Thứ duy nhất cô nhìn rõ là cặp mắt sáng ngời.
Rốt cuộc… Suy nghĩ nọ hiện lên giữa dòng nhận thức mờ ảo của cô. Ngài quả thật là đồ dối trá. Cô thầm nghĩ, mà thực ra bản thân cô cũng không biết là mình đã thốt ra câu đó.
Tuy nhiên, cô hơi mơ hồ nhận ra vẻ tuyệt vọng trong ánh mắt người kia đã dịu đi phần nào.
Hai hàng mi của Vileena Owell hơi động đậy rồi đôi mắt cô chợt mở lớn. Cô chớp mắt vài cái, đảo mắt nhìn quanh quất. Trên đầu không thấy trần nhà hay bầu trời sao, chỉ thấy một tấm vải lớn đang kêu phần phật trong gió. Sau một thoáng ngẩn ngơ, cô nhận ra mình đang nằm trong một căn lều.
Cảm giác ấm áp nơi làn da vẫn còn vương vấn. Đôi tay đã ôm lấy cô, đã ấp cô vào trong lồng ngực đã biến mất tự bao giờ.
Thì ra…
Dòng suy nghĩ nọ lại lướt qua tâm trí cô. Lâu nay vẫn luôn như vậy. Hết lần này đến lần khác, cô giật mình tỉnh dậy, thở phào cho rằng mình vừa gặp ác mộng để rồi bị thực tại phũ phàng vỗ mặt. Lần nào cũng vậy, cô cay đắng và xấu hổ, tưởng như chút ham muốn ích kỉ của mình vừa bị bóc trần.
Rốt cuộc… ta đã nhầm lẫn.
Vileena chỉ đơn thuần không tin rằng Gil Mephius có thể biến mất đột ngột như thế. Đó cũng chính là lí do khiến cô rời thành Solon, lừa dối người Mephius, lấy phi thuyền rong ruổi đến thành Apta.
Để rồi thứ mà nàng công chúa mang niềm kiêu hãnh của bậc vương giả vẫn là sự thật phũ phàng đi kèm với dấu hiệu báo trước một cuộc chiến đẫm máu cuốn theo hàng ngàn sinh mạng vô tội.
Trận tập kích.
Nỗ lực ngăn cản chiến tranh giữa Mephius với miền tây Tauran của Vileena rốt cuộc đã thành vô nghĩa khi hai phe bùng nổ giao tranh. Trong lúc cố gắng, cô đã lái phi thuyền lượn trên chiến trường, bị trúng đạn, bị lạc sâu trong núi rồi may mắn được Rone Jayce cứu nạn. Cô lấy tên giả là Luna và từ đó nương nhờ ở nhà Rone và được Layla, con gái ông, giúp đỡ rất nhiều.
Ngôi làng nơi Vileena đang nương náu bất ngờ bị kẻ lạ mặt tấn công. Thoạt đầu cô cho rằng đó là quân lính Mephius nhưng đến khi đối diện với kẻ địch thì y nhìn rõ ràng là người Zerdia, tìm đến tận đây với mục đích ám sát cô. Lửa cháy đỏ rực, Rouge nằm gục dưới đất với vết thương giữa bụng. Tiếng khóc than của Layla vang vọng.
Vừa mới tỉnh dậy, tâm trí Vileena bỗng nhiên bị đau như dao găm đâm vào ruột. Cô toan bật dậy nhưng lại ngồi bệt xuống, ho rũ rượi vì cơn đau ghê gớm.
“Công chúa!” Bỗng có giọng đàn ông gọi thảng thốt. Một binh sĩ người Zerdian đang quỳ bên cô. “Công chúa đã tỉnh lại rồi! À…ơ, xin Người đừng cử động mạnh. Thầy thuốc sẽ tới ngay.”
Bằng chất giọng đứt quãng yếu ớt, Vileena bảo người lính đang toan chạy luôn ra ngoài tạm dừng một chút. Cô đảo mắt một vòng, trong căn lều này chỉ có mình cô và anh ta. Người này là lính Taulia trực thuộc một đơn vị khác với toán lính vào làng hồi chiều. Đội của anh đang trên đường tới biên giới Mephius thì thấy có khói lửa và đã lập tức tới cứu viện.
Nhìn kĩ lại, anh lính kia trông cũng bê bết lắm. Mặt loang lổ bồ hóng, mồ hôi nhễ nhại chảy thành dòng. Đổi lại, Vileena cũng thấy có chút hi vọng trước thái độ hân hoan vui sướng rõ ràng của anh ta.
“Vậy nghĩa là… các ngài đã cứu thôn làng?”
“Dĩ nhiên. Chúng thần đã tới góp sức.” Anh lính tự hào đáp. “Thực ra thì ngài ấy mới là người đã có công hộ giá công chúa.”
“Hả?” Vileena hơi dướn người. Mọi khớp xương trên người cô đều kêu kẽo kẹt, đau ê ẩm, vụng bụng nhộn nhạo tê tái tuy rằng nó không đến nỗi quá sức chịu đựng.
“Chắc công chúa chưa nhớ ra thôi. Ngài ấy đã phi ngựa vào trước và kịp thời bảo vệ Người khỏi cơn hung hiểm. Quả không hổ danh bậc anh hùng đã tiêu diệt tên thuật sư Garda. Đây có lẽ là số phận đưa đẩy ngài ấy phải chứng tỏ bản lĩnh. Mấy cái tin đồn ác hiểm ở thành Taulia đều là xằng bậy cả.”
“Ta…ơ, ta e rằng mình không biết nhiều về xứ Taulia…”
“À, không. Ngài ấy vốn là người Mephius làm lính đánh thuê cho Taulia. Ngài ấy tên là Orba, một chiến binh đeo mặt nạ sắt.”
“Orba?”
Trong tích tắc ấy, Vileena Owell chợt khựng lại, phản ứng y hệt như một kẻ khác đang đứng bên kia biên giới phía Mephius, Nabarl Metti, dù cho tình huống của hai người không thể nào khác biệt hơn. Cái tên vang vào tai cô nghe quen mà lạ, đúng hơn là chẳng thực tế chút nào.
Lại còn –
“Ngài ấy không ở lại mà lập tức đi tiếp luôn, hình như là được quân sư Ravan giao nhiệm vụ đi đàm phán gì đó ở thành Apta. Trước đó ngài ấy còn dặn chúng thần chuyển lời cho công chúa rằng thành Apta sẽ sớm phái thi thuyền tới đón Người.”
“Apta á?” Vileena càng lúc càng thêm hoang mang. Mephius và Taulia mới đây vừa nổ ra giao tranh. Chính cô đã lái phi thuyền lượn qua chiến trường và giờ người Mephius sẽ đem phi thuyền sang đón cô trên đất Taulia…
Đầu óc cô rối tung rối mù, suy nghĩ chậm chạp và yếu ớt.
Có gì đó…
Hẳn rồi, chắc chắn là có gì đó - hoặc ai đó - vừa hành động. Đầu tiên là cái tên Orba rồi đến thông điệp của Mephius… Tâm trí Vileena dần hoạt động, lắp ghép mọi thứ. Đồng thời, cái ‘sự thật’ mà bản thân cô đã chấp nhận, đã làm con tim cô tan nát cũng ngoi lên. Thứ hi vọng hão huyền trong cô cũng theo đó mà hồi sinh.
Có điều, Vileena không phải cô gái tầm thường. Cô đã thấy nhiều, biết nhiều và đã bị cái ‘sự thật’ kia vỗ mặt mấy lần. Cô sẽ không lập tức chạy hùa theo vài tin tức vụn vặt mơ hồ như thế. Niềm hi vọng trong cô đã tan nát một lần và cô không muốn tin vào nó thêm lần nữa.
Vileena bảo người lính đỡ mình đứng dậy, mặc kệ anh ta luôn miệng nài nỉ cô nằm xuống nghỉ ngơi. Lật tấm màn che cửa lều sang bên, trước mắt cô hiện lên hình ảnh ngôi làng mà mình đã nương nhờ suốt tám ngày qua, hay chính xác hơn là đống đổ nát còn lại của nó.
Chân tay Vileena bỗng nhũn ra, lieu xiêu đứng không vững khiến anh lính nọ phải vội vàng đỡ lấy vai cô. Anh chàng hoảng hốt tự hỏi một kẻ xuất thân thấp hèn như mình động chạm vào da thịt một nàng công chúa cao quý liệu có bị trách tội gì không trong khi Vileena thì đang bị phân tâm nên cũng chẳng hề để ý.
Hầu hết các ngôi nhà đều đã thành đống gạch vụn, may mắn hơn thì bị cháy nham nhở, khói đen vẫn còn bốc âm ỉ. Đằng xa kia vẫn thấy nhiều người mình trần trùng trục đang hối hả xách nước chữa cháy. Người bị thương nằm la liệt. Đàn ông bị trúng đạn, bị đâm chém, mấy đứa trẻ bị bỏng, da thịt cháy xém đen sì, phụ nữ thất thần ngồi bệt một chỗ. Tiếng rên xiết thống khổ mãi không thôi.
Vileena thầm tự trách tại sao một mình mình được ưu ái nằm trong lều. Cô bỗng khựng lại, cơ hồ ngạt thở. Trong đám đông đang nằm đó có Rone Jayce, ngay bên cạnh là Lennus, cậu thanh niên thân với Layla. Sắc mặt cậu méo mó vì đau, phần cẳng tay phải đã đứt lìa.
Anh lính xót xa đảo mắt một vòng. “Các trạm gác quanh đây đang gửi thuốc đến, ngặt nỗi không có mấy thầy thuốc. Chúng thần đã cho người về thành báo tin nhưng không biết khi nào hỗ trợ mới tới.”
Thành Taulia chỉ có hai chiếc phi hạm cỡ lớn, một trong số đó đã bị bắn rơi trong trận chiến với Garda. Điều động nguồn lực quý giá như thế đi cứu trợ cho một thôn làng hẻo lánh e rằng sẽ rất khó có thể xảy ra.
Layla cũng đang ở đây. Cô đang quỳ gối bên cạnh Rone, cho ông uống nước rồi quay sang lau mồ hôi trên mặt Lennus.
Vileena mím chặt môi. Một hồi lâu sau, như thể đã quyết ý, cô sải bước về chỗ Layla.
Ngay lúc đó, anh lính gác chợt kêu lên thảng thốt. “Công chúa, nhìn kìa!”
Một bóng đen đang dần hiện rõ dưới ánh sáng sớm nhập nhoạng trên nền trời xa xăm. Phi thuyền. Chúng đang tiến về đây với tốc độ cao.
Vileena ngẩng lên nhìn và hình quốc huy Mephius trên thân tàu khiến cô dừng bước. Đó là một tàu chiến, sức chứa khoảng 20 người. Nó hơi lớn hơn loại tàu cô quen, chắc là do kĩ thuật đóng tàu long thạch của Mephius kém hơn Garbera.
Tiếng động cơ Ether gầm rú vang vọng. Con tàu hạ cánh ngoài rìa làng, gió cuốn bụi đất tung mù mịt. Người trên tàu bước xuống, tất nhiên là người Mephius, họ chậm rãi tháo súng và gươm đặt xuống đất để tỏ thiện chí rồi đứng yên tại chỗ chờ đội lính Taulia tiếp cận.
Sau một hồi trao đổi ngắn gọn, một người trong nhóm được cho phép đi vào làng. Người này còn rất trẻ, khoảng tuổi anh lính đang đứng bên Vileena.
“Công chúa điện hạ!”
Vừa nhìn thấy Vileena là vẻ hân hoan lập tức hiện rõ trong ánh mắt anh chàng. Cô cũng nhận ra anh ta, Neil Thomson, sĩ quan lái phi thuyền của đội Cận vệ. Cô đã mấy lần chỉ dẫn cho anh chàng trong lúc diễn tập. Anh chàng cũng có mặt trong nhóm tiếp đón cô khi cô đi từ Nedain về Apta.
“Thật không gì tốt đẹp hơn được thấy Người bình an vô sự. Xin chớ lo, thần đến đón Người trở về Apta.”
“Tại sao?”
Trái ngược với sự phấn khởi của Neil, thái độ của Vileena lại đôi phần dửng dưng.
“Ơ…thưa, ý Người tại sao là…?”
“Ta đã báo tin cho Taulia về cuộc xâm lăng của Mephius. Kẻ phạm trọng tội được đối đãi tử tế, không phải chịu gông cùm, thế này không phải quá lạ sao?”
“Tội phạm ư…” Gương mặt tươi cười của chàng trai trẻ hơi chuyển đỏ. “Mephius và Taulia quả thật đang có chiến tranh nhưng chính Người đã góp công chấm dứt cuộc chiến đó cùng với Điện hạ Gil Mephius.”
“Gil Mephius…”
Vileena lẩm bẩm lặp lại. Sắc mặt cô trơ cứng. Hồi nãy khi nghe chuyện về Orba, cô những tưởng mình đang mơ.
Ngẫm lại, Nabarl đã lấy vụ ám sát Gil làm cái cớ để tống giam đội Cận vệ. Một người đáng lẽ đang nằm trong ngục như Neil giờ lại được giao nhiệm vụ đến đây đón cô.
Vậy nghĩa là…Không, nhưng…
Những cảm xúc không thể diễn tả bằng lời bỗng dâng lên từ sâu trong thâm tâm Vileena.
“Công chúa?”
Cả Neil lẫn người lính hộ vệ người Taulia đều cất giọng dò hỏi. Những tưởng nàng công chúa sẽ hân hoan tươi cười nhưng không, cô cúi mặt xuống, mái tóc bạch kim buông xõa.
“Thành Apta giờ có bao nhiêu phi thuyền?”
Câu hỏi khiến Neil nhất thời chưng hửng, miệng hơi há ra.
“Thưa, ơ, tính cả không lực của tướng Rouge thì cũng khá nhiều ạ.”
Anh chàng chỉ đáp chung chung vì có người thứ ba ở đây. Vileena cũng không bận tâm lắm, cô nói luôn.
“Phiền ngươi quay về đem hết tàu đến đây.” Cô giải thích ngắn gọn rằng mình muốn đưa người bị thương trong làng đến Apta chữa trị.
Lẽ ra tàu phải về thành Taulia mới đúng nhưng thành Apta gần hơn. Mephius muốn phái phi thuyền sang đất Taulia thì chí ít cũng phải báo trước, cơ mà Vileena không muốn mất thời gian hơn nữa.
Không lạ gì khi cả Neil lẫn anh lính kia đều giật nảy mình.
“N-Nhưng, thưa công chúa…”
“Không nhưng nhị gì hết. Dân làng này đã cứu mạng ta. Ta sẽ không bỏ mặc ân nhân của mình mà đi như thế này được. Ta sẽ không đi đâu hết, chừng nào những người ở đây còn chưa được an toàn ở Apta. Nếu ngươi nhất quyết muốn ép buộc ta thì cứ việc dùng vũ lực.”
Đặt điều dữ vậy. Đó là suy nghĩ của Vileena về những yêu sách do chính mình bày ra.
Rơi vào hoàn cảnh này là lỗi của cô chứ nào phải của ai khác, đó cũng là trách nhiệm của cô. Nhận thức rõ điều đó nên Vileena mới cố ý đặt điều kiện.
Neil xin phép lui ra hội ý. Sau một hồi bàn bạc với viên chỉ huy bên phía Taulia đang đứng ngoài bãi đỗ phi thuyền, hai bên đã thống nhất một phương án. Anh chàng tất tả quay trở lại, báo cáo với Vileena rằng mình sẽ đem thêm phi thuyền tới.
“Tuy nhiên, thần khẩn thiết cầu xin Người, hãy lên tàu chuyến này. Nếu Người lần lữa, thành Taulia dễ bị mang tiếng oan.”
“Ta hiểu.”
Sau đó, dân làng được thông báo là Vileena, công chúa xứ Garbera đã sắp xếp đưa người bị thương đi chữa trị tại thành Apta.
“Không thể nào.”
“Sao lại phải sang phía Mephius chứ?”
Tiếng bàn tán, quát thét nhặng xị. Hầu như ai cũng kêu ca. Họ cho rằng chính quân Mephius đã tấn công làng, thành ra đội lính Taulia phải giải thích sự việc cho từng người một. Về phần Vileena, đích thân cô đến trình bày với Rone.
Layla đang ngồi bên chăm sóc bố, vừa thoáng thấy công chúa là chị lập tức ngoảnh đi.
“Có rất nhiều điều em muốn nói với chị.” Vileena cũng không giấu nổi sự vụng về trong tông giọng. “Nhưng hiện giờ quan trọng nhất vẫn là đảm bảo tính mạng cho chú và dân làng. Làm ơn, xin chị hãy theo em đến Apta.”
Vileena dĩ nhiên không hề biết chuyện gia đình Rone hay việc trở lại Mephius mang ý nghĩa gì đối với họ. Về phía Layla, cái chị quan tâm bây giờ là tính mạng của cha. Chị bàn bạc với mẹ một hồi rồi đi đến quyết định.
“Chị sẽ đi.” Layla nói bằng giọng nho nhỏ như tiếng thì thầm.
Chiếc phi thuyền của Neil cất cánh với Vileena, Rone, Layla cùng bảy người bị thương nặng trong khoang, kể cả người bị bỏng quấn băng toàn thân được gia đình Rone cứu giúp nữa. Bộ dạng bi thảm của y cũng không khá hơn những người khác là bao.
Vì phải mang thêm tải trọng nên chiếc phi thuyền chỉ chậm rãi bay ở tầm thấp. Nhìn qua ô cửa sổ, cảnh điêu tàn của ngôi làng vẫn còn rõ nét khiến khóe mắt Vileena cay cay. Cô tá túc ở đó khoảng tám ngày…
Tám ngày thôi…
Đó là khoảng thời gian cô không làm công chúa xứ Garbera, hôn thê của hoàng thái tử Mephius mà chỉ là một cô gái bình thường. Cô đã đi giúp việc ngoài đồng, nghe những bài dân ca lạ tai của người Zerdian và cảm nhận tình cảm ấm áp của gia đình Rone.
Chiếc phi thuyền cứ thế mà đi, bất kể cõi lòng trầm mặc của hành khách, tới quãng trưa là đã đến Apta.
Quân lính Mephius tất nhiên không bắt trói Vileena hay gọi cô là kẻ phản bội. Họ tiếp đón cô chu đáo, đúng lễ nghĩa và mời cô lên xe ngựa. Qua ô cửa sổ thả rèm che phân nửa, cô thoáng nhíu mày nghi hoặc. Dân thành Apta đang chạy hối hả trên con đường lát đá. Rất đông và ai cũng vui như mở hội.
Một lúc sau, cỗ xe đi qua cổng lâu đài Apta. Vileena bước xuống. Cô đã chính thức trở lại Mephius. Trái tim cô đập rộn ràng. Suốt dọc đường cô đã phải kìm chế cảm xúc và nó đã đến giới hạn. Cô hầu như không thấy, cũng không nghe ra tiếng những người đón tiếp mình. Dẫu vậy, khi tới cuối cầu thang dẫn vào đại sảnh-
Ah!
Tiếng nói sang sảng, to rõ vang vào tai cô.
Vileena Owell dừng bước trong vô thức.