Rakuin no Monshou

chương 6: trở về (part2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Part 2

Không thể nào.

Thoạt đầu Orba không tin nhưng cô gái đang nằm bất tỉnh đằng kia chính là Vileena Owell, công chúa xứ Garbera. Lửa cháy hừng hực quanh cô, tạo bóng đen lan dưới đất.

Orba ban đầu lập luận rằng kể cả trong trường hợp quân Mephius đã tràn qua biên giới thì cậu vẫn phải ưu tiên cho nhiệm vụ trước mắt. Chỉ cần đến được Apta là cậu sẽ có thể chấm dứt chiến sự. Thế nhưng, quyết định bỏ mặc làng mà đi của cậu đã đột ngột rẽ hướng khi cậu chạm trán với một toán người Zerdian đang tháo chạy với kỵ binh Taulia đuổi sát sau lưng. Nhóm hộ tống của cậu lại quen với đội truy binh kia nên đã lập tức xông vào hỗ trợ.

“Chuyện này là sao?” Một người hỏi.

“Chúng tôi đã tìm thấy công chúa Garbera.” Người trong đội truy binh đáp.

Orba nghe mà như sét đánh ngang tai. Theo như tóm tắt đại khái tình hình thì đây rõ ràng là kế nghi binh. Đám người Zerdian kia tháo chạy nhắm dụ đội lính Taulia rời làng truy đuổi. Tâm trí cậu sau đó bắt đầu mờ mịt, chỉ biết mình đang thúc ngựa phi nước đại từ khi nào không hay. Tấm áo choàng cản gió vướng víu, cậu gạt phăng nó đi.

Theo mỗi nhịp vó ngựa dậm xuống đất, Orba càng đến gần hơn với ngôi làng đang chìm trong khói lửa. Một xúc cảm khó mà diễn tả thành lời bành trướng trong lòng cậu.

Và giờ, Vileena đang nằm bất động đằng đó.

Cô gái mà cậu từng quen biết, mối quan hệ mà cậu đã từ bỏ.

Kể từ giây phút nhấn chìm kẻ tử thù Oubary Bilan trong biển lửa, cậu đã quyết ý buông bỏ quá khứ, danh tính, cái mặt nạ giả dối bằng xương bằng thịt trên mặt mình cùng hầu hết những người thân quen. Vileena là một trong số đó và giờ họ gặp lại nhau, giữa một thôn làng vô danh đang chìm trong khói lửa. Trống ngực Orba đập thình thịch.

Ở chiều ngược lại, Kiril đã về thế tấn sau nỗ lực né tránh. Nhận thấy ánh mắt của tên kỵ sĩ mới đến kia đang có dấu hiệu mất tập trung, gã lập tức chuyển sang tấn công, vung tay ném con dao boomerang.

Orba tất nhiên vẫn đang cảnh giác cao độ, quạt một đường kiếm đánh chặn theo phản xạ. tuy nhiên, con dao đã bay vút lên trời, vượt xa khỏi tầm kiếm chém. Cho rằng đối phương đã ném hụt, Orba không bận tâm đến thứ ám khí đó nữa mà quất roi thúc ngựa càn vào. Đối phương – Kiril – đang đứng nguyên đó, miệng nở nụ cười. Con dao kia đã ngoặt hướng ngược lại, cứ như thể có tri giác, nhắm vào góc chết sau gáy tay kỵ sĩ mà lao tới.

Lông tóc sau gáy Orba bỗng dựng đứng lên.

Không ổn!

Suốt quãng thời gian làm võ sĩ giác đấu, Orba đã nhiều lần vào sinh ra tử, đã mấy phen trải nghiệm cảm giác bị tử thần lướt qua. Mỗi khi cảm giác tương tự xuất hiện hay khi trực giác cảnh báo nguy hiểm là cậu luôn phản xạ theo, không nghĩ ngợi gì hết. Cậu dướn mạnh lên phía trước, dồn trọng tâm xuống, rút chân khỏi bàn đạp yên rồi tung mình nhảy lên không trung. Vừa kịp lúc, một bóng mờ từ phía sau phóng xẹt qua chân cậu, cắm sâu vào gáy con chiến mã. Con vật tội nghiệp hí lên rồi tiếng rồi đổ gục.

Chân vừa chạm đất là Orba đã về ngay thế thủ, tay phải cầm chắc thanh gươm rồi xông tới tấn công.

Ở chiều ngược lại, Kiril cũng hoàn toàn bất ngờ trước pha né tránh ảo diệu của đối phương và để cho Orba áp sát thành công. Tuy nhiên, thanh kiếm của cậu không động được vào người gã. Kiril né tránh gọn ghẽ bằng thân pháp thượng thừa, xoay sở lộn mèo cực kỳ uyển chuyển, đầy kĩ thuật và mang đậm tính bản năng. Một nhát, hai nhát, ba nhát… đường kiếm của Orba chỉ chém trúng không khí. Đây quả thật là lần đầu tiên cậu phải đối phó với phong cách chiến đấu mà như diễn xiếc thế này.

Kiril xoay mình né tránh nhát kiếm thứ tư rồi vung dao trả đòn. Orba nhanh nhẹn lùi lại nửa bước. Một chớp mắt đó thôi đã khiến thế trận đảo chiều, Kiril chuyển sang tấn công dồn dập. Gã liên tục tung đòn theo từng bước di chuyển, hết bên trái rồi sang bên phải khiến Orba phải chật vật chống đỡ. Cậu không theo kịp nhịp độ hành động của đối phương. Vừa xoay sở toan tận dụng lợi thế có trường kiếm bằng một nhát chém ngang thì Kiril đã đi trước một bước. Gã gập khuỷu tay về ngang hông rồi tung nắm đấm bức lùi cậu bằng kình lực như tên bắn. Đồng thời, gã còn có thể gập người uốn dẻo như mèo, tấn công ở những tư thế khó ngờ nhất nhờ vào thân pháp linh hoạt ở mức độ không tưởng.

Hoang dại.

Trên, dưới, trái, phải... động tác của gã Kiril này khác xa kiếm thuật thông thường. Orba giờ đã bị ép vào thế thủ, không nhìn ra khoảng hở nào để phản công.

“Ah!” Lưỡi dao lướt ngang cắt trúng vào áo Orba.

Ánh mắt Kiril lóe sáng. Cảm thấy chiến thắng đã gần ngay trước mắt, gã thu tay phải lại, nhún chân dồn trọng tâm xuống lấy đà rồi tung mình đạp đất lao tới. Nhát đâm của gã bị Orba né tránh trong gang tấc.

“Hừm.” Giờ thì đến lượt Kiril phải cau mày. Tên này bắt đầu quen rồi – nhận xét nọ hiện rõ trên mặt gã. Nãy giờ Orba tập trung né tránh, đồng thời ghi nhớ động tác của đối thủ, hay đúng hơn là ‘đọc’ thói quen ran đòn của gã. Bằng chứng chính là việc cậu không những chống đỡ thành công mà còn bắt đầu đánh trả.

Nhát kiếm phạt ngang cắt ngay sát chỏm đầu Kiril.

“Khốn thật!”

Gã búng mình lăn ra sau để né cú chém bồi, thuận tay đưa xuống thắt lưng rút ra một con dao boomerang nữa. Orba lập tức lao vào áp sát nhưng gã đã thoái lui thành công, thoát ra xa khỏi vòng cận chiến.

“Đừng vội, ta không nhắm vào ngươi.” Gã giơ cao con dao, miệng cười nhăn nhở. Orba ở phía đối diện tất nhiên không bận tâm, chỉ chăm chú thủ thế, chuẩn bị xông lên truy đuổi.

“Mục tiêu của ta là cái đầu của cô gái đằng kia kìa.”

Vừa nói dứt câu là Kiril đã phóng dao. Giật mình nhận ra ý đồ của gã, Orba lập tức khựng lại rồi xoay mình chuyển hướng, giơ lưng ra trước mặt đối thủ.

Giờ thì đến lượt Kiril truy đuổi Orba.

Bóng dáng bất động của Vileena đang nằm đó, xa xa trong tầm mắt chao đảo của Orba. Hướng lên cao một chút, con dao kia đang vẽ một vòng cung chết chóc trên không trung, xé gió lao tới mục tiêu.

Không kịp mất.

Ngay sát sau lưng cậu là Kiril, gã đang đuổi theo với sải chân nhanh phi thường. Khoảnh khắc lưỡi dao kia đâm trúng người Vileena cũng là lúc gã bắt kịp và cho cậu một đòn chí tử vào lưng.

Chạy chắc chắn không kịp. Phán đoán như vây nên Orba vung gươm ra sau lưng, lấy đà ném thật mạnh. Cậu chỉ có một tích tắc để quyết định và cũng khoảng chừng ấy thời gian để ước chừng khoảng cách và hành động.

Thanh kiếm bay vèo qua không trung.

Choang!

Tia lửa văng tứ tán. Tiếng kim khí va chạm chát chúa. Con dao ám khí bị đẩy khỏi quỹ đạo, lướt ngang qua đầu Vileena trong đường tơ kẽ tóc rồi văng ra xa.

“Được phết đấy chứ.” Tiếng thì thầm bình phẩm vang ngay sát tai Orba. Khoảng cách giờ chỉ ở khoảng ngang tầm kiếm chém. Orba xoay người và lưỡi dao của đối phương đã ào tới sát ngay mặt. Cậu giậm mạnh chân xuống đất làm trụ, triệt tiêu quán tính theo đà xoay. Kiril ở chiều ngược lại vẫn đang lao nhanh tới khiến cú đâm của gã đi trượt mục tiêu.

Tuy nhiên, Kiril có thân pháp uyển chuyện lạ thường và cũng là bậc thầy trong việc điều chuyển quán tính. Gã ngoặt hướng dễ như không, tạo cảm tưởng như thể cơ thể gã không có trọng lượng. Thoắt một cái gã đã quay lại mặt đối mặt với Orba, con dao sắc lẻm cầm chắc trong tay.

Gã có vũ khí, cậu thì không.

Orba lao tới áp sát. Khoảng cách quá gần. Cậu hơi gập người về phía trước, tay đưa xuống nắm chuôi thanh đoản kiếm đeo ngang hông rồi vung một nhát phạt ngang.

Lãnh đòn vào bụng, Kiril quỵ gối, tai chỉ loáng thoáng nghe tiếng lưỡi kiếm rít lên. Khi thứ kim loại sắc lạnh đã chạm tới cổ, gã bỗng cong môi lên như đang cười. Đối với gã, cái chết chính là lễ vật dâng lên Long Thần.

Về phần Orba, cậu dĩ nhiên không biết thái độ đó của đối thủ. Đến lúc này thì đội hộ tống của cậu cũng vừa đến nơi. Xem chừng họ đã phải len lỏi qua trận hỗn chiến ngoài rìa làng. Nhóm lính Mephius ban đầu đã không muốn đánh nhau, thành ra vừa thoáng thấy quân Taulia có tăng viện là lập tức kéo nhau tháo chạy.

“Mình ơi! Mở mắt ra đi mà.”

“Bố ơi!”

Trận chiến đã ngã ngũ, xung quanh giờ chỉ còn tiếng gào khóc, nhiều bóng lưng cả đàn ông lẫn đàn bà đang túm tụm quanh những cái xác bất động. Cảnh tượng quá đỗi quen thuộc với Orba. Cá nhân cậu không hề muốn can dự vào nhưng một người đang nằm đó như hình vẫn còn thở. Cậu cúi xuống, gạt tay người phụ nữ và cô gái đang ôm ông ta ra. Người này bị đâm vào bụng, mất máu khá nhiều. Cậu xé mảnh áo vốn đã bị Kiril chém rách để băng bó tạm cho ông ta rồi quay sang gọi nhóm binh sĩ Taulia.

“Mau về trạm báo tin, bảo họ về thành đem thầy thuốc đến đây ngay.” Cậu truyền lệnh như một lẽ tự nhiên. Người kia cũng không có lí do gì để phản đối, lập tức đi lấy ngựa.

“Đừng động vào ông ấy. Vững tin lên, thầy thuốc sẽ đến sớm thôi.” Orba nói với cô gái trẻ, hình như cô này là con gái người bị thương.

Và rồi…

“Uohhh.”

Bỗng sau lưng có tiếng rên rỉ ai oán khiến Orba giật mình ngoảnh lại.

Một gã đàn ông toàn thân quấn băng nhằng nhịt đang đứng đó. Không thể băng bó nhanh thế được, nghĩa là y đã bị thương từ trước. Mặt y méo mó vì nhiều vết bỏng, đầu trọc lóc, một bên mắt bị che kín, thoạt nhìn không thể hình dung nổi diện mạo y lúc bình thường như thế nào.

Gã đàn ông run run giơ ngón tay lên chỉ trỏ.

“Khắc ấn…Khắc ấn…cháy…”

Orba đang cởi trần, cái khắc ấn nô lệ dĩ nhiên đang hiện rõ rành rành trên lưng. Gã đàn ông chỉ trỏ, đôi môi phồng rộp ngáp ngáp lấy hơi.

“Là mày đã gọi ngọn lửa này lên đúng không? Ohh, uohhh… cháy! Cháy hết rồi! Những kẻ mang dấu ấn đều thành mồi cho lửa.”

Tên này coi bộ loạn trí rồi. Y bước đi loạng choạng, mồm không ngớt lảm nhảm rồi vấp chân ngã oạch xuống đất. Cô gái nọ vội vàng chạy qua đỡ lấy y.

Khắc ấn à?

Orba ngoảnh đi, đôi chân cất bước tựa như đã đưa ra quyết định.

Xung quanh vẫn còn khá ầm ĩ, đầy những tiếng quát tháo hò hét của dân làng đang nỗ lực dập lửa.

Đội lính Taulia đang tập trung ở góc làng, chụm đầu thành vòng tròn quanh một người đang bất tỉnh – công chúa Vileena. Orba len lỏi qua nhóm lính rồi quỳ xuống bên cạnh cô, đặt một tay lên gáy rồi từ từ đỡ cô dậy. Gương mặt cô ướt đẫm mồ hôi như thể vừa trồi lên từ dưới nước, mái tóc bạch kim dính bết trên má, trên cổ.

Nhìn cô gái im lìm như đã chết khiến trống ngực Orba quặn thắt. Từ thủa cha sinh mẹ đẻ tới giờ cậu chưa một lần cầu nguyện và cũng không biết phải làm sao với cảm giác đau thốn trong lòng. Đầu óc rối bời, cậu toan lay gọi, hay kì thực là la hét bắt Vileena tỉnh dậy thì cô bỗng rùng mình dữ dội như đang ho. Bị giật mình, cậu vội vàng đặt cô nằm xuống, xong xuôi rồi mới thở phào một tiếng rõ dài. Chắc sẽ tỉnh sớm thôi, cậu nghĩ, mà hình như cơ mặt cô ta vừa cử động thì phải.

Khóe mắt Vileena mở hé, đôi mắt ướt ướt lộ ra, dần hiện rõ lên hình ảnh phản chiếu của chiếc mặt nạ tựa như bức màn vén lên trên sân khấu.

Orba vô thức ho khan.

Đôi môi khô ráp của Vileena mấp máy. Cô đang nói gì đó, nghe yếu lắm rồi lại gục đầu vào ngực Orba. Cậu vội cúi xuống kiểm tra. Còn thở, cô chỉ đang thiếp đi thôi.

Sau một tiếng thở phào nhẹ nhõm nữa, Orba bế cô đi về chỗ tập trung người bị thương. Đưa mắt liếc xuống cô gái đang bất tỉnh nhân sự, cậu bất giác đưa tay lên sờ mặt mình.

Cái mặt nạ sắt vẫn còn đây.

Tất nhiên rồi.

Cậu đã đeo mặt nạ suốt từ đầu.

Nhưng…

Vừa nãy, Vileena chỉ nhìn trân trối vào Orba trong thoáng chốc rồi-

“Quả nhiên, ngài là đồ dối trá.”

Cô nói cùng với nụ cười rồi lại nhắm mắt.

Gil Mephius là kẻ dối trá. Đó là câu cuối cùng cậu nói với Vileena ở thành Apta. Đó như một lời thú tội nhằm xua đi cái cảm giác tội lỗi trong thâm tâm cậu, rằng mình sắp dứt áo phản bội một người đã đem lòng tin tưởng mình.

Nhưng suy cho cùng, đó là cái lí lẽ của Gil Mephius chứ không phải của đấu sĩ mặt nạ Orba.

Dường như Vileena trong trạng thái mê muội đã nhìn thấu chiếc mặt nạ và thấy thứ mà người khác không thấy. Orba đứng thẫn ra một lúc rồi trấn tĩnh lại. không thể nán lại đây thêm nữa.

“Giờ ta tính sao?” Cậu quay lại với nhóm binh sĩ Taulia đang họp bàn và đề xuất.

“Công chúa sẽ tạm ở lại đây.” Mọi ánh mắt đều quay về phía cậu. “Công chúa không bị thương mà chỉ đang ngủ thôi. Phiền các vị thời chuyển giúp tôi một thông điệp đến Người.”

“Là-là gì vậy?”

“Hãy báo rằng thành Apta sẽ sớm cử sứ giả đến đón công chúa trở về.”

“Ngài bảo sao?”

“Các vị hẳn vẫn chưa quên công tác ngài quân sư Ravan đã giao phó đâu nhỉ?”

Đội lính quay sang nhìn nhau. Họ dĩ nhiên không quên. Chuyện công vụ đã đành, cơ mà cái gã mặt nạ này hành động theo kiểu chẳng ai lí giải nổi. Thoạt đầu gã bảo không quan tâm rồi rốt cuộc lại là người đầu tiên xông vào làng cứu người khi biết công chúa Vileena đang gặp nạn rồi bây giờ lại tuyên bố thành Apta sẽ đem quân đến đón công chúa. Xét theo hành động có thể thấy gã rất lạ lùng, hay đúng hơn là phi thường, khác hẳn với người bình thường. Đó là phong thái của bậc anh hùng thời đại, thật xứng với danh xưng người hùng tiêu diệt Garda.

“Tôi chỉ biết là ngài sang Mephius làm việc theo lệnh đại nhân Ravan.”

“Tôi xin lỗi nhưng-“

“Tôi hiểu. Việc cơ mật không thể tiết lộ chứ gì. Đã vậy thì chúng ta sẽ đi cùng nhau còn công chúa sẽ ở lại đây.”

“Được.”

Gã mặt nạ này bề ngoài có vẻ kiêu ngạo nhưng cũng biết ứng xử mềm dẻo khi đối phương đã chịu chấp nhận hợp tác.

Tính cách cũng hao hao thằng em họ mình. Ý nghĩ nọ chợt lướt qua tâm trí viên đội trưởng đội hộ tống Orba. Cậu em họ đó năm nay 14 tuổi.

Đoàn hộ tống mượn vài con ngựa của đội lính ở lại làng rồi xuất phát, bỏ lại ngôi làng vẫn còn đang bốc khói đen kịt ở sau lưng. Đường đến biên giới không còn bao xa nữa. Che giấu cái mặt nạ bắt mắt nhìn chung cũng chẳng còn cần thiết nhưng Orba không rõ vì cớ gì mà vẫn chủ động tìm lại tấm áo choàng mà cậu đã vứt lại dọc đường rồi khoác nó lên mình. Vài giờ sau, họ đã đến nơi và gia nhập với một nhóm binh sĩ đã rời thành Taulia trước mình.

Nhóm binh sĩ này áp tải nhiều cỗ xe rồng kéo. Vừa thấy nhóm Orba tiếp cận là họ lập tức chia nhau đi mở khóa cũi. Người trong cũi bước ra, xếp thành hàng dọc ngay ngắn dưới sự giám sát chặt chẽ. Đám lạ mặt này rõ ràng không phải người Zerdian.

Trong nhóm này có một người khá là nổi bật. Y mặc áo choàng, đội mũ trùm, dáng vóc hao hao như Orba. Lính canh tỏ thái độ kính cẩn lạ thường đối với y, thậm chí là không dám to tiếng xung quanh y.

Orba nhìn qua một cái là đã hiểu ngay vấn đề. Cậu nhoẻn miệng cười.

Sắp đặt chu toàn thế này, đúng là ngài quân sư Ravan có khác.

Nụ cười thoáng qua ấy nhanh chóng tiêu biến khi nhóm người bắt đầu hành trình dọc theo sông Yunos.

Cậu không biết chuyện toán quân Mephius tấn công ngôi làng rốt cuộc là như thế nào nhưng xét tình hình hiện tại thì quân Mephius ở Apta vẫn chưa động binh.

Chiếc mặt nạ sắt của Orba lóe lên, phản chiếu ánh bình minh đang dần ló rạng.

*****

Trans note:

cố gắng quai nốt đoạn cuối chương trước tháng 4.

Truyện Chữ Hay