Rakuin no Monshou

chương 2: lửa nóng (part3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Part 3

Orba triệu tập Shique vào quãng nửa đêm. Địa điểm gặp mặt không phải là bệnh xá mà là văn phòng của cậu trong doanh trại quân đoàn 5. Cậu đã đòi chấm dứt sớm khoản nghỉ dưỡng thương vì thấy bứt rứt khó chịu trong người.

Mới nãy ông còn hôn mê suýt chết đấy.

Shique hiểu nỗi bất an trong lòng Orba là do chuyện của công chúa Vileena cũng như chuyện chiến tranh với Mephius. Trong lúc này mà hành động bộp chộp tất sẽ gây hậu quả nghiêm trọng. Anh chàng mở cửa với quyết tâm phải nạt cho đối phương một trận, cho dù anh chàng vốn rất ngán mấy trò cãi lộn tay đôi.

Oh?

Mấy câu phủ đầu đang chờ sẵn nơi đầu môi Shique bỗng biến đâu mất khi anh chàng bước vào phòng. Orba tất nhiên đang ngồi một mình bên trong nhưng thần thái của cậu đã khác hẳn so với lúc ở bệnh xá.

Orba chẳng nói năng gì, chỉ lôi từ trong hộc bàn ra một lá thư.

“Tao muốn mày chuyển thứ này đến Apta.”

Shique nghẹn thở. Thành Apta là lãnh thổ của Mephius, là lãnh thổ của kẻ thù.

“Tớ đọc được không?”

“Thoải mái.”

Orba đáp, ánh mắt nhìn mông lung đi chỗ khác. Cậu có vẻ không muốn nhìn vào mắt người thuộc cấp vừa bị triệu đến làm công việc giữa lúc đêm hôm khuya khoắt. Shique tinh ý nhận ra, bất giác nở nụ cười tươi rói rồi ngay lập tức tắt ngấm khi anh chàng đọc lướt qua lá thư. Đến cả cái ý tưởng khôi hài muốn chọc quê Orba cũng biến mất theo.

Cái này-

Anh chàng phải lật thư đọc lại lần nữa. Lần này anh chàng đọc rất, rất từ tốn vì biết thừa mấy cái liếc mắt của Orba, người đang ngồi chờ một cách kiên nhẫn nhưng hai chân thì cứ bồn chồn đảo qua đảo lại.

“Cái này…hơi bị bất ngờ đấy.”

“Ờ. Nhưng người đó đang ở Apta.”

“Ông muốn tôi đưa cái này cho tướng Rouge Saian chứ gì?”

Chuẩn – Orba chỉ im lặng gật đầu.

Tướng Rouge Saian đang đóng quân ở Apta. Thông tin này là do Shique báo cho Orba chứ không phải ai khác. Trong lúc cậu bất tỉnh, anh chàng đã nghe ngóng được kha khá tin tức. Nguồn tin là một thương nhân Mephius làm việc cho Zaj Haman, vị phú thương thành Birac.

“Đùng một cái là đánh nhau, bây giờ tôi muốn về cũng khó.” Người đàn ông nọ hằn học than vãn trong quán rượu. Shique lân la làm quen, rót mời vài li và thế là người kia bắt đầu kể. Những gì biết được - ví dụ như việc tướng Rouge chuyển quân đến Apta – Shique đều viết ra giấy, dự định sẽ báo cáo cho Orba sau. Phải nỗi thằng kia vừa tỉnh dậy đã tỏ thái độ. Bên kia đã không muốn nghe thì bên này không thèm nói nữa. Anh chàng chỉ đơn giản để luôn tập giấy ghi chép trên bàn cho cậu.

Shique vẫn còn săm soi câu chữ trong lá thư của Orba thêm lượt nữa. Chữ kí ở cuối thư-

Hoàng thái tử Gil Mephius.

Thế này nghĩa là-

Gil Mephius, cái tên mà chính tay Orba đã chôn xuống đất, sẽ trở lại dương thế.

Bức thư giải thích rằng Gil còn sống và đang ở Taulia, đồng thời-

Sau khi phát giác ra mưu toan ám sát của tướng Oubary Bilan, ta đã chủ động giả chết và tạm lánh sang Taulia.

Ngắn gọn lại, lá thư này bác bỏ tuyên bố ‘thành bang Taulia chủ mưu ám sát Gil’ của hoàng đế Guhl và tố cáo nó là một chiêu trò ngụy biện. Sau đó-

Kẻ nào trong quân đội Mephius ủng hộ gây chiến với Taulia? Chỉ có một người trên đời mong muốn chuyện này, Guhl Mephius, phụ hoàng của ta. Đừng mắc sai lầm. Hãy nghe lời trái tim mách bảo. Nếu ngài quả thật là một người ái quốc, coi trọng nghĩa vụ bảo vệ nhân dân Mephius thì bản thân ngài tự biết điều gì nên làm.

Văn vẻ bóng bẩy là vậy chứ mấy dòng chữ này chắc chắn sẽ khó có thể làm tướng Rouge tin rằng Gil còn sống được. Biết thế nên Orba đã đặt trước một cái hẹn ở cuối thư. Trong vòng ba ngày sau khi bức thư đến tay người nhận, hoàng thái tử Gil Mephius sẽ trở về Apta.

“Ba ngày…” Shique lẩm bẩm.

Thời hạn ba ngày này còn cho tướng Rouge và Odyne thời gian để cân nhắc hành động. Nói đúng hơn là họ cần thời gian để suy nghĩ xem mình nên làm gì trong trường hợp Gil Mephius quả thực còn sống trở về.

Bất luân mệnh lệnh của hoàng đế Guhl, quân lệnh của đế quốc Mephius, nghĩa là công khai tạo phản. Quyết định này tất nhiên không dễ dàng, cho dù kẻ bề tôi có bất bình với lời nói và hành động của quân chủ đến cỡ não đi nữa.

Nhưng nếu họ có hoàng thái tử, người thừa kế chính thống của hoàng tộc hậu thuẫn thì sao?

“Orba.”

“Ờ.”

Lần đầu tiên trong ngày hôm nay Orba nhìn lại Shique. Anh chàng đang có hàng tá vấn đề muốn hỏi nhưng chỉ một cái chạm mắt ấy đã khiến bao nhiêu nghi vấn đều tan biến sạch.

Trở về Apta nghĩa là quay lại với thân phận Gil Mephius, từ bỏ thân phận anh hùng vĩ đại của miền tây. Đồng thời, chiêu bài giả chết mà cậu đã dày công dàn dựng cũng về không. Gil Mephius trở về từ cõi chết nghĩa là Orba sẽ một lần nữa bước lên vũ đài chính trị, tự quăng mình vào vòng xoáy nhiễu nhương.

“Tên đã rời cung là không thu về được đâu nhé.”(*)

(*Trans note: nguyên văn ở đây hơi khác một chút, đại ý là Shique bảo làm thì đừng hối hận.)

“Ừ.”

Bỗng nhiên Shique nổi hứng muốn cảm thán một tràng. Ngăn chặn chiến tran giữa hai nước – đây không phải là một quyết định dễ dàng và cái kết đang chờ đợi về sau chắc chắn sẽ khó mà đơn giản. Nói hoa mĩ ra thì hành động này chính là một bước ngoặt lịch sử.

Shique trong lòng xúc động là thế chứ ngoài miệng thì lại nói khác.

“Nè Orba, ông hơi bị kiệm lời đấy.”

“Kiệm lời á?”

“Anh em mình đang cãi nhau, nhớ hông? À, hay là ông quên rồi? Ở bệnh xá ấy, tớ nói chuyện phải trái có, lí lẽ có, thế rồi bị đuổi thẳng cổ. Thằng nào lúc ấy gào mồm lên ‘Cút đi!’ ấy nhỉ? Đến nửa đêm thì lại tự dưng gọi người ta đến phòng mình, ra lệnh này nọ mà không thèm nghe ý kiến người kia luôn. Dám chắc là ông đang muốn tập tành quay lại làm hoàng tử lắm rồi chứ gì?”

Bình thương chẳng ai dò ra được sắc mặt của Orba sau chiếc mặt nạ nhưng Shique thì thừa biết. Mà thôi, như thế đủ rồi. Anh chàng đang định xí xóa ‘đùa tí thôi’ thì Orba bỗng nói.

“Tao xin lỗi.”

Shique ngớ người. Orba tiếp lời.

“Mày là người duy nhất tao nhờ cậy được. Làm ơn đi Shique, mau chuyển bức thư này tới Apta.”

“R-Rồi rồi, hiểu hiểu.” Shique cười hô hố rõ to như để chữa thẹn. “Ông muốn bắt tôi đi ngay chứ gì? Được, Shique đại hiệp đây đảm bảo sẽ đi đến nơi về đến chốn. Gì chứ không có thằng này thì ông chẳng làm nên cơm cháo gì đâu.”

***

Shique đã đi rồi. Orba tắt đèn trong phòng, leo lên giường nhưng vẫn thao thức.

Một thứ gì đó vừa hiện hình giữa không gian tối tăm xung quanh.

Cậu căng mắt nhìn, thứ đó bắt đầu rõ nét hơn. Một cái bóng.

Không, là hồn ma mới đúng.

Hồn ma mang bộ mặt giống hệt Orba – Gil Mephius.

Hành động sắp tới của cậu sẽ đưa cái tên của kẻ đáng lẽ đã chết trở lại với dương thế, cái tên mà chính tay cậu đã chôn vùi dưới nấm mồ.

Tất nhiên, vì nhiều lí do nên cậu mới làm chuyện này.

Lúc nãy cậu đã khẳng định với Shique rằng mình đã hạ quyết tâm, nhất định không hối hận. Nói thế chứ trong thâm tâm cậu vẫn có chút do dự. Hay là cậu đã quá vội vàng, quá nông nổi? Chẳng lẽ cậu đã bỏ sót mảnh ghép quan trọng nào để hiện thực hóa cái viễn cảnh cậu đang mường tượng trong đầu.

Ngu ngốc.

Orba trừng trừng nhìn vào khuôn mặt. Phía sau hắn ẩn hiện nhiều hình bóng khác, của Guhl Mephius, của ngọn lửa chiến tranh đang chực chờ nuốt trọn miền tây.

Vẫn chưa quá trễ.

Cũng không cần phải quá vội vàng.

Orba nhắm mắt. Bóng tối tĩnh mịch lại một lần nữa bao trùm.

Bên ngoài cửa sổ bỗng vang lên một tiếng gầm nghe như tiếng thú hoang.

Orba lập tức mở mắt.

Tiếng súng. Kí ức lúc cậu bị trúng đạn hiện về rõ mồn một. Cái khoảnh khắc mà cậu đã mất tập trung giữa chốn chiến trường. Vừa rồi, bản thân cậu cũng có cảm giác tương tự, ngơ ngẩn, bất lực, chần chừ khi bị kẻ thù phát hiện để rồi bị lãnh đạn vào đầu.

***

Khoảng một giờ sau cuộc gặp với Orba, Shique đang gò mình trên lưng ngựa.

Anh chàng đã tỉ tê trò chuyện với người lính già canh chuồng ngựa, vừa nghe ông khoác lác chuyện thời chiến vừa rót mời mấy cữ rượu khẩu phần của doanh trại, bảo rằng ‘uống tí cho mát họng’. Đợi cho đối phương thấm mệt, bắt đầu dựa lưng vào tường mà ngủ rồi anh chàng mới lặng lẽ vào lấy ngựa.

Ngồi vững trên yên ngựa, anh chàng bắt đầu hành trình qua khu doanh trại im vắng tĩnh mịch, thậm chí còn thản nhiên vẫy tay chào nhóm lính canh trên đường ra cổng thành như thể chuyện này quá sức bình thường.

Wow, Shique của đội Orba kìa.

Khác với ông già ở chuồng ngựa, nhóm này trông trẻ măng, ánh mắt sáng lên vì ngưỡng mộ chàng cựu đấu sĩ.

Và thế là anh chàng qua cổng trót lọt.

Shique nhằm hướng đông mà đi, một tay cầm đèn soi sáng màn đêm, tay kia vuốt ve con chiến mã đang bồn chồn. Thành Taulia đã khuất bóng, giờ anh chàng đã có thể thở phào.

Đúng là bất ngờ mà.

Orba nói câu xin lỗi. Anh chàng cứ phải lật lại cảnh tượng ấy trong tâm trí. Thực ra, anh chàng không hẳn là vui khi nghĩ đến chuyện này.

Không giống nó tí nào. Lúc nó than vãn chửi rủa nó có sức hút hơn. Ầy, phải công nhận là lúc nó nói thật lòng trông cũng đáng yêu phết.

Bức thư của Orba đang yên vị trong túi áo trên ngực Shique. Bút tích của Gil Mephius tất nhiên khác hẳn với tuồng chữ xấu hết chỗ nói của cậu. Suốt thời gian làm thế thân, cậu đã tập viết mô phỏng theo nét chữ trong các thư từ cá nhân của Gil. Bản sắc lệnh đưa Shique và nhóm kiếm nô về làm Cận Vệ Hoàng Gia chính là

do Orba soạn.

Nhớ lại hồi đó cậu đã vật vã thế nào khi cố viết bằng bút tích của người khác, Shique không khỏi bật cười.

Orba sắp trở lại trên vũ đài lịch sử.

Bản thân Shique cũng đã kìm chế, tránh không hỏi han gì quá nhiều về quyết định này. Từ khi báo thù rửa hận, những tưởng con người thật đằng sau tấm mặt nạ sắt của Orba đang dần hiện rõ, nhưng giờ… Một khi chiếc mặt nạ mang tên Gil Mephius đã đeo lên mặt thêm lần nữa thì có lẽ chính cậu cũng không biết sau này sẽ ra sao.

Thế giới chính trị là địa ngục của tranh đấu bất tận.

Đằng sau những nụ cười nhã nhặn, những lời trăng gió thanh nhã là đủ thứ mưu mô hiểm độc, là vô vàn những ham muốn, toan tính.

Shique tất nhiên không phải là nhà thông thái biết tuốt nhưng ít nhiều gì anh chàng cũng đã tiếp xúc với một phần của thế giới. Chỉ một phần nho nhỏ đó thôi đã để lại dấu ấn vĩnh viễn trên thân xác anh, vết sẹo lằn của khắc ấn nô lệ.

Giống như ngọn lửa Laskeid. Vừa ruổi ngựa vừa ngẫm lại một truyền thuyết xưa, Shique bỗng thấy gai người.

Và-

“Khoan!”

Trước mặt bỗng có tiếng người hô lớn. Không, cả đằng sau nữa.

Đảo mắt nhìn quanh, Shique nhận ra mình đã bị bao vây.

Đèn đuốc thắp lên khắp bốn hướng, soi tỏ những gương mặt rám nắng của người Zerdian –

-cùng với những khẩu súng ngắn và gươm họ cầm trên tay.

Truyện Chữ Hay