Chương 2: Lửa nóng
Part 1
Nhóm thương nhân Zerdian đang nghỉ chân dọc theo con đường núi đồng loạt đứng bật dậy vì những tiếng rầm rầm như động đất khắp xung quanh.
Đoạn đường trước mặt họ đang mờ đi trong làn khói bụi cao ngất. Bóng người, ngựa và rồng thấp thoáng. Bụi đường bốc lên cuồn cuộn, tiếng ầm ĩ của quân lính, của ngựa, của rồng vang vọng. Cảnh tượng này đang diễn ra trên khắp các vùng sơn cước và thảo nguyên của miền tây Tauran. Người dân bình thường, những anh mục đồng chăn cừu, những người phố thị, những người nông dân trồng trọt trên cánh đồng, tất cả đều biết, đều thấy. Nếu là trước kia, họ nhất định sẽ thở dài, lòng thầm nghĩ ‘ À, thành bang nào đó lại gây chiến rồi.’ Nhưng giờ thì khác. Những người chứng kiến đều tạm dừng công việc, đứng thẳng dậy và giơ tay lên chào, cùng ca ngợi uy phong của quân đội miền tây.
Thành Kadyne, quê hương của hai dung tướng với biệt danh Song Long. Người anh là Xích Long Moldorf, người em là Thanh Long Nilgrif. Một khi hai người họ đã cầm thương ra trận thì không một chiến binh nào ở miền tây là không run sợ.
Trong cuộc chiến thảo phạt tên thuật sư Garda, thành Kadyne đã chịu thiệt hại nặng nề hơn nhiều so với các thành bang khác. Nơi này bị quân Garda chiếm đóng lâu ngày, sau đó còn bị bom đạn tàn phá, cảnh vật tiêu điều xơ xác. Vào ban ngày, kể cả cấp tướng lĩnh cũng xắn tay áo lên tham gia tái thiết thành phố. Họ cùng đổ mồ hôi với công nhân, cùng tháo dỡ gạch vụn, sửa chữa nhà cửa. Đồng thời, vụ đánh bom đã làm nhiều người bị thương, gây nên tình trạng thiếu thầy thuốc. Nilgrif và đội kỵ sĩ đã ruổi ngựa sang thành Eimen láng giềng mời thêm thầy thuốc về.
Ban ngày bận rộn là thế, cứ đêm về là hai anh em lại ngồi với nhau, cùng thưởng thức món sữa ngựa ủ chua khoái khẩu. Họ sẵn sàng thắt lưng buộc bụng vì quốc gia nhưng hễ đụng đến khoản rượu là cả hai đều không nhịn nổi cơn thèm.
Công chúa Lima Khadein thừa hiểu chuyện này.
“Trong thành còn bao nhiêu thùng rượu coi như để dành cho Song Long hết nhé.”
Tin cáo cấp truyền về Kadyne vào quãng nửa đêm. Lúc ấy, hai anh em đang quỳ đối diện nhau, say sưa uống rượu thi. Họ tỉ thí nghiêm túc chứ không uống suông, thậm chí còn cá cược. Moldorf cược bộ sưu tập đồ mĩ nghệ quý giá của mình còn Nilgrif là con tuấn mã do phụ thân để lại. Đã đến mức này thì nhất định phải phân định thắng thua. Chỉ cần biết hai người đang ‘tỉ thí ’ là ngay cả những chiến binh đã thường xuyên nhậu nhẹt cùng họ cũng phải lắc đầu lè lưỡi.
“Thôi thôi, về nghỉ ngơi mai còn làm việc.”
“Chết dở, con vợ tôi ở nhà đang gọi kìa.”
Hết người này đến người khác kiếm cớ chuồn thẳng.
Moldorf và Nilgrif một khi đã ‘nghiêm túc’ thì chắc phải đến sáng hôm sau mới chịu dừng. Họ không những uống lâu, uống dai mà còn uống nhiều uống nhanh nữa, cứ thế tu ừng ực từng cốc một với ánh mắt sáng rực ý chí quyết ăn thua. Có là tay bợm nhậu hạng nhất cũng phải nằm sấp sau một giờ ngồi chung mâm với hai anh em nhà này.
Đang lúc hăng máu thì bỗng có người chạy vào mang lệnh triệu tập khẩn cấp của công chúa Lima. Không ai ý kiến gì. Moldorf vừa nghe đã nhỏm dậy ngay. Nilgrif theo sau, loạng choạng nhấc tấm thân nặng nề như thùng rượu tròn của mình lên. Ông có khỏe cỡ nào cũng khó mà đứng vững nổi khi đã uống nhiều như thế.
“Để sang ngày mai không được à?”
“Nhìn chán chưa kìa.
Đây là bằng chứng cho thấy mày tập luyện vẫn còn kém lắm, Nilgirf à. Bộ mày chưa nhận ra công chúa điện hạ vừa ban lệnh triệu tập à?”
Moldorf đang quát nạt dở chừng thì bỗng chới với, phải bám vào cái cột gần đấy cho khỏi ngã, kết quả là ông xoay nguyên một vòng quanh cột. Cậu em Nilgrif bật cười hô hố làm máu nóng dồn lên não ông anh.
Một lúc lâu sau.
“Ôi trời.” Công chúa Lima Khadein ngạc nhiên cảm than khi thấy Song Long thành Kadyne đến trình diện trong tình trạng mặt mũi bầm tím.
“Thành Kadyne này có ai đủ bản lĩnh đả thương Song Long ư?”
“Thưa, có một tên...trộm. Y rất lợi hại.” Nilgrif phân bua. “Hắn nhất định là tàn đảng của Garda, đại ca nhỉ?”
“À, ừ, ừ…” Moldorf gật đầu lia lịa.
“Người đủ sức đả thương Song Long chỉ có thể là hai ngài mà thôi. Moldorf, người bình thường ở tuổi ngài đã có cháu bế rồi đấy. Ta không cấm các ngài uống rượu nhưng ngài phải biết tiết chế chứ.” Lima kiên quyết nói. Xưa nay cô luôn có nhãn quan nhạy bén. Đứng trước nàng công chúa 18 tuổi, hai vị dũng tướng đều bất giác rụt người lại.
“Vừa có tin cấp báo từ Taulia.” Lima vào thẳng vấn đề. Khoác trên mình bộ triều phục màu đỏ thắm, biểu tượng của hoàng gia Kadyne, công chúa tóm tắt lại nội dung thông điệp. Hai vị tướng lập tức tỉnh ra, mắt trợn tròn.
“C-Cái gì?”
“Mephius xâm lược?”
Thiên hạ đều biết Mephius và Taulia đã lập hòa ước. Nhờ vậy nên thành chủ Ax Bazgan mới có thể yên tâm dốc toàn lực chống lại tên thuật sư Garda mà không phải lo cảnh giới Taulia. Thế mà giờ đây một phe lại tự ý xâm phạm biên giới. Sự việc này nhất định sẽ dẫn đến xung đột vũ trang.
“Vừa xử lí xong tên Garda giờ lại đến lượt Mephius?”
“Bọn chúng hung ác không thua gì quân Garda đâu. Đại ca, xem ra lần này chúng ta lại phải đụng đến gươm giáo rồi.”
Sắc mặt hai anh em cho thấy họ đã hoàn toàn rã rượu. Sự hiện diện của công chúa cộng thêm làn gió tàn khốc của chiến tranh đã thổi bay hơi men trong họ. Ánh mắt Lima quét qua từng người.
“Ta đã hội ý với các cố vấn và đã quyết định sẽ điều 500 kỵ binh và kỵ sĩ rồng chi viện cho Taulia. Nếu Taulia thất thủ, miền tây sớm muộn rồi cũng theo đó mà sụp đổ. Xích Long, Thanh Long, hai vị lập tức chuẩn bị xuất chinh.
“Rõ!” Hai anh em cung kính cúi đầu thi lễ.
Trong lúc họ bắt đầu sửa soạn, Lima khẽ gọi.
“Moldorf.”
“Có.”
“Người đã tiêu diệt Garda hẳn đang ở Taulia.”
“Chính phải. Thằng nhóc, không, vị chiến binh ấy xưng danh là Orba.”
“Ngài ấy là người Mephius.”
“Vâng.”
“Ngài ấy chắc phải khó xử lắm. Lần này, chúng ta sẽ đáp lễ.”
“Thần đã rõ.” Moldorf cúi chào thêm lần nữa rồi mới thoái lui. Ông sải bước qua hành lang, lớn giọng gọi thuộc hạ, tâm trí đã hoàn toàn tập trung vào vấn đề chiến trận.
Lại chiến tranh à. Moldorf thong thả nghĩ. Ông mặc áo giáp, tra kiếm vào cái vỏ da sờn cũ quen thuộc, chọn lấy hai trong ba cây thương ưa dùng rồi gắn chúng lên yên ngựa. Một mặt, máu nóng đang cuồn cuộn trong từng thớ cơ mạch máu trên cơ thể cường tráng như mãnh thú của ông, mặt khác đầu óc ông còn phảng phất chút băn khoăn.
Chiến sự lần này giải quyết xong sớm chừng nào hay chừng ấy. Thành Taulia
có thể cầm cự được bao lâu chứ.
Tuy nhiên, đôi môi ẩn dưới hàm râu tua tủa của ông đang cười.
“Phải ha. Thằng nhóc đó giờ là đồng minh rồi.” Moldorf vừa lẩm bẩm vừa vuốt ve bờm con chiến mã yêu thích. “Gã là một đối thủ đáng gờm, một tên khốn khó nhằn nhưng một khi đã là đồng minh thì khó có ai chắc chắn hơn. Có điều… chẳng ai biết gã nghĩ gì trong đầu, kiểu đồng minh như thế còn đáng ngờ hơn."
***
Từ Kadyne đi về hướng đông, vòng qua hồ Soma sẽ đến thành bang Helio.
Sau một thời gian dài đắm chìm trong bạo loạn, hết quân chủ này đến quân chủ khác bị lật đổ, Helio còn phải chịu đựng mối họa mang tên quân đoàn Garda. Loạn lạc kéo dài, phẫn uất trong lòng người tăng cao. Tưởng đâu tai ương sẽ mãi tiếp diễn trên vùng đất này, quý tộc xung đột với tướng lĩnh, dân thường đánh lẫn nhau hay gây chiến với thành bang khác nhưng không. Khối đoàn kết quốc dân đã được củng cố, cùng hướng về một hi vọng mới. Hoàng tộc chính thống của Helio gồm cựu vương Hardross và hoàng tử Rogier đã đánh bại các thế lực nội loạn, khôi phục vương quyền.
Nếu thành Kadyne có Xích Long và Thanh Long nổi danh anh hùng thì thành Helio có Lasvius. Ông là thống lĩnh đội kỵ sĩ rồng, danh tiếng đã vang khắp gần xa từ trước cuộc chiến chống Garda. Dưới sự lãnh đạo của ông, quân đội Helio đã phản công và giành thắng lợi đầu tiên trước quân đoàn Garda khi ấy đang ngấp nghé đoạt quyền bá chủ trên toàn miền tây Tauran. Người dân Helio có thể vỗ ngực tự hào rằng chính họ đã cho tên thuật sư Garda nếm mùi thất bại. Chiến công này càng giúp danh tiếng của Lasvius lên cao.
Nhắc đến Lasvius, ông vừa trở về Helio sau quãng thời gian dài ở Eimen sau cuộc chiến. Dĩ nhiên là ông được người thân, bạn bè và cư dân thành phố chào đón trọng thể.
Hoàng tử Rogier rất vui khi hay tin Lasvius trở về. Cậu là con của nhà vua Elargon quá cố và là người thừa kế ngai vàng. Công chúa Lima của thành Kadyne quán xuyến chính sự ở tuổi 18 đã được coi là quá, đằng này Rogier năm nay mới 9 tuổi. Cựu vương Hardross đang phải nhấc tấm thân già lên chủ trì đại sự thay cho cháu trai mình. Ông đã tuyên bố sẽ sớm chọn một người làm nhiếp chính.
Lasvius vừa về chưa bao lâu thì đã nhận được lệnh triệu tập khẩn của Hardross.
“Quân Mephius?”
Gương mặt gầy gò của Lasvius cứng đờ ra. Hardross gật đầu.
“Miền tây Tauran sẽ không thể chịu đựng thêm một cuộc chiến nữa. Thành Taulia nhất định phải được giữ vững. Ta đã cho 600 binh mã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ người chỉ huy nữa thôi.”
“Tuân lệnh!”
Lasvius là người có xông vào rừng gươm mưa đạn cũng không mất bình tĩnh. Cá tính này càng thêm phần mạnh mẽ trong thời gian ông buộc phải nhẫn nhịn ẩn náu trong dãy Belgana. Mặt khác, ông cũng không đơn thuần chỉ là một chỉ huy quân sự. Trong suốt cuộc chiến chống Garda, ông đã nhiều lần làm đại diện cho Helio trong các cuộc họp với thành chủ Ax Bazgan của Taulia và vua Yamka II của Cherik.
Môi trường đó chính là điều kiện tuyệt vời để phát triển.
Lễ xuất quân được tổ chức. Cựu vương Hardross đã sắp xếp cho Rogier làm người chủ trì. Đứng trước đám đông quân sĩ vũ trang chỉnh tề, cậu bé 9 tuổi không giấu nổi vẻ căng thẳng trên nét mặt nhưng cậu về cơ bản không sợ. Cậu nhanh chóng vào vai, phát biểu mấy câu động viên tinh thần quân sĩ.
Có tài đấy. Lasvius mỉm cười.
Buổi lễ vừa xong là Rogier đã đến ngay chỗ Lasvius. Ông cung kính cúi chào.
“Ngài vẫn chưa chịu nuôi râu à?”
Lasvius nhất thời tròn mắt ngạc nhiên trước câu hỏi bất thình lình của hoàng tử.
“Thưa, thần kinh nghiệm vẫn còn non kém, thiết nghĩ vẫn cần rèn luyện thêm."
Lasvius rất để ý đến chuyện râu ria. Vì mặt mũi gầy gò thanh tú không hợp với hình tượng chỉ huy nên ông đã chú tâm nuôi một bộ râu thật nam tính. Bộ râu ấy sau này bị cạo đi vì ông đau lòng khi bản thân bất lực nhìn thành Helio chìm trong nội loạn. Sáng nào ông cũng cạo nhẵn râu nhằm tự răn mình.
“Vậy sao?” Rogier cười toe toét. “Thế mà quần thần lại tưởng ngài Lasvius đã đem lòng yêu nữ nhân nào và thôi để râu vì được người ấy khen, kiểu như ‘Trông ngài thế này mộng mơ hơn’ ấy.”
“Là ai nói vậy?”
Vẻ khó chịu hằn rõ trên mặt Lasvius. Tính ông không ưa bị giễu cợt. Rogier phá lên cười.
“Ngài Lasvius quả thật không biết đùa. Mọi người ai cũng nói vậy.”
Lasvius cụp mắt xuống, suýt nữa đã nhoẻn miệng cười theo. Rogier đột nhiên sấn tới sát người ông.
“Người ấy…đang ở Taulia phải không?”
Hiểu rõ ẩn ý của hoàng tử, Lasvius gật đầu. “Thưa, có lẽ vậy.”
“Ta đã vô cùng ngạc nhiên khi hay tin ngài ấy giết được Garda nhưng nghĩ kĩ lại, nếu là ngài ấy thì có thể lắm chứ.”
“Thoạt đầu thần cũng không tin.”
“Làm ơn chuyển lời giúp ta, khi mọi việc xong xuôi mời ngài sang Helio chơi một chuyến.”
“Xin lĩnh mệnh.”
Đôi môi Lasvius cong lên thành một nụ cười.
***
Trong số các đạo quân đang ồ ạt di chuyển trên khắp các nẻo đường miền tây tất nhiên phải có Ax Bazgan. Ông đang đốc thúc đạo quân 1000 người ở Eimen cấp tốc trở về Taulia.
“Bọn Mephius thối tha.”
Khi nhận tin cấp báo, Ax đã rút gươm chặt phăng ngọn giáo trang trí trên tường phòng ra làm hai. Ông đã quên bẵng mất mình đang làm khách ở nước khác chứ không ở Taulia.
Hiện giờ, Ax không chỉ là quân chủ Taulia mà còn là thủ lĩnh của liên minh miền tây. Ông không được hành động xốc nổi như xưa nữa. Bất thình lình xuất quân mà không suy nghĩ, bắt đồng minh phải theo sau, nặng lời trách mắng những ai chậm chân… tất cả đều không được. Trước hết, ông triệu tập các quý tộc và tướng lĩnh đang có mặt tại Eimen để thông báo về cuộc xâm lăng của Mephius. Tất cả đều hứa sẽ chi viện.
Phải đến quãng nửa đêm hôm sau, Ax mới dẫn quân rời Eimen. Sau vài ngày hành trình, tín sứ của Taulia bắt gặp đoàn quân của ông đang nghỉ chân dọc theo đường cái gần một thị trấn nằm ven vùng đồi Coldrin.
Lúc nhận thư, Ax vẫn đang mặc nguyên áo giáp. Mặt trời đã xuống núi nhưng ông dự định chỉ nghỉ chân một lúc rồi sẽ đốc quân đi tiếp.
Tin báo cho hay đạo quân Mephius xâm phạm biên giới Taulia đã bị lực lượng vệ binh của tướng Bouwen Tedos đánh bại.
Hoh, được việc đấy.
Bouwen là con trai nuôi của Đại công tước Hirgo Tedos, người đã qua đời trong vụ nổi loạn mới đây tại Taulia. Hirgo là trọng thần của Taulia suốt từ thời cha Ax, nghe tin ông chết mà Ax như bị sét đánh ngang tai. Giờ đây, Bouwen đã phát triển thành một chỗ dựa đáng tin cậy không kém cha nuôi mình.
Tin thắng lợi làm Ax tươi cười trong chốc lát rồi mau chóng chuyển thành cái méo mặt khi ông đọc phần sau bức thư.
Chúa Công, thần đề nghị Người nên vượt sông Kuran, đi về miền bắc Helio và liên hệ với các bộ lạc du mục ở đó.
Trong thư còn viết rằng nay Ax đã là thủ lĩnh của liên minh miền tây, việc ông về Taulia sớm hay muộn không quan trọng.
Thần muốn điều tra thêm động tĩnh bên phía Mephius. Nếu Chúa Công về ngay, tinh thần chiến đấu tất nhiên sẽ tăng cao, toàn quân sẽ nóng lòng muốn lập chiến công hiển hách như khi tiêu diệt tên thuật sư Garda. Tuy nhiên, giả dụ như tình hình tiếp tục xấu đi, Mephius điều quân chi viện đến Apta thì cuộc chiến sẽ biến thành thế giằng co kéo dài. Mặt khác, thành Taulia bây giờ không đủ tiềm lực đáp ứng nhu cầu của một đạo quân lớn trong thời gian dài.
“Gì chứ?” Ax vô tình quát to thành tiếng. Bức thư tiếp tục đề cập đến các bộ lạc du mục rải rác ở phía bắc Helio, muốn ông đến thương thảo với họ.
Mặc dù không bộ lạc nào tham gia liên minh thảo phạt Garda nhưng thần vẫn cho sứ giả đi báo tin trước. Nếu thủ lĩnh Ax Bazgan đã đích thân đến thì họ tất sẽ tụ họp lại một chỗ để đón tiếp. Trong thời gian này, mong Chúa Công hãy thư thả, từ từ chỉnh đốn binh mã, nán lại Helio hay chỗ nào cũng được.
“Lão già thúi này.”
Ax chửi um lên, tay ném bừa lá thư đi theo phản xạ. Bỏ đi phần văn vở bóng bẩy, nội dung thư đại ý như sau.
[Ngài vội về làm gì, chỉ gây thêm phiền phức mà thôi. Đi chỗ khác vận động thêm đồng minh, làm nhụt chí quân địch từ xa đi. Đây, tôi đã vạch sẵn đường đi nước bước rồi, mời ngài đi theo, đến chỗ này chỗ này tập hợp thêm lực lượng.]
Mephius đang hung hăng gây chiến nhưng kể cả quân sư Ravan cũng không xác định được xem trận giao tranh vừa qua đã chấm dứt cuộc chiến hay nó sẽ còn kéo dài. Vị quân sư già sợ rằng nếu Ax lỗ mãng huy động toàn bộ các đạo quân miền tây – hệt như lúc thảo phạt Garda – thì có khả năng ông sẽ không toàn mạng trở về.
Chiến công tiêu diệt tên thuật sư Garda đã một bước đưa Ax lên thành vị anh hùng vĩ đại nhất miền tây. Thiên hạ đang đặt kỳ vọng cực lớn nơi ông. Nói cách khác, một khi Ax gây chiến với tư cách tổng chỉ huy thì ông buộc phải giành thắng lợi ở một chừng mực nhất định nào đó, bằng không thì uy tín của ông sẽ tụt dốc không phanh.
Thế nên Ravan mới vạch mưu cho Ax ‘tạm lánh’, không về Taulia ít lâu. Phía đông Helio là nơi hiểm yếu, có thể tiến sang Mephius mà không phải qua thành Apta. Giả sử có chiến sự, Ax cũng sẽ không thể ung dung hành quân mà không phải đối phó với các pháo đài phòng thủ biên giới của Mephius nhưng Ravan thật tình không cho rằng thế cục sẽ leo thang đến mức đó.
Quan trọng là liên minh miền tây phải hiện diện ở một vị trí cho phép gây áp lực lên Mephius. Vả chăng, đây còn là một tuyên bố chính trị. Việc thành bang Taulia đóng quân trên đất Helio sẽ cho Mephius thấy đối thủ của họ không chỉ có một thành Taulia mà là cả miền tây Tauran.
“Hừ, lão già Ravan này... Xem ra sức khỏe lão còn tốt chán.”
Ax bảo tên nô lệ theo hầu đốt lá thư rồi truyền lệnh thay đổi lịch trình, cho toàn quân nghỉ ngơi thoải mái rồi nhổ trại đi Helio. Tại đây, ông chia đôi lực lượng, một nửa về chi viện cho Taulia, nửa còn lại theo ông lên phương bắc. Ông còn lựa ra một nhóm lính là dân du mục vùng này trong đạo quân đã theo ông từ Eimen đi trước dẫn đường.
Nơi nào có Ax, lãnh tụ của liên minh miền tây đi qua là nơi đó náo nhiệt hẳn lên. Thanh niên, lính đánh thuê xếp hàng xin được gia nhập. Đoàn quân nào cũng là một vựa tiền biết đi, thu hút dân tứ xứ đi theo kiếm chác. Người ta buôn bán đủ thứ, đồ ăn thức uống, kĩ nữ làm tiền, còn có cả mấy ông thương nhân nhanh nhạy chuyên thu gom đồ nhặt nhạnh ngoài chiến trường, thường là áo giáp, vũ khí, kể cả ngựa chiến.
Trong đoàn người này có một vị thương nhân tương đối kì dị. Ông này thân hình tầm thước, tuổi tầm trung niên, trên đầu quấn khăn với đôi ba chiếc lông vũ đính vào, chân đi giày mũi cuộn. Bộ dạng ông thoạt nhìn như dân diễn xiếc nhưng kỳ thực ông là thầy dạy rồng, xét theo ba con rồng cỡ nhỏ đi theo.
Lũ rồng này nhìn rất giống rồng Tengo, chủng rồng nhỏ hay được dùng thay ngựa ở Mephius cũng như miền tây. Khác biệt ở chỗ chúng bé hơn, tứ chi cứng cáp hơn, trên đầu còn có vết gì đó trông như một con dấu đen nhánh. Chúng cũng dễ bảo hơn rồng thường, ông chủ chỉ cưỡi một con, hai con kia ngoan ngoãn đi theo hai bên.
Mỗi khi đoàn nghỉ chân hay nghỉ qua đêm là vị thương nhân nọ lại ung dũng duỗi người, nằm luôn trên lưng rồng mà ngáy pho pho. Ông rất nổi tiếng với gái làng chơi và đám trẻ con nhờ vào mấy mánh biểu diễn kì khôi. Mỗi khi nổi hứng là ông lại bày trò ảo thuật trên lưng rồng, trông vi diệu như ma thuật vậy.
Một thuộc hạ của Ax nổi trí tò mò, hỏi ‘Mấy con rồng này thật khác thường. Liệu ông có bằng lòng bán chúng cho chúa công Ax không?”
“Không.” Vị thương nhân nhẹ nhàng gãi má. “Nếu các ngài thuê tôi làm người diễn trò thì tôi sẽ cân nhắc.” Ông cười vô tư đáp.
Vị thương gia dĩ nhiên bị từ chối diện kiến Ax. Dẫu vậy, ông vẫn kiên trì theo đoàn lên phương bắc, đến ngôi làng nơi các bộ lạc du mục đang tập hợp. Các thủ lĩnh bộ lạc hẳn phải rất háo hức muốn gặp lãnh tụ của liên minh miền tây, thành ra quanh làng đông như trẩy hội, lều rạp dựng khắp nơi.
Vị thương nhân nọ đứng trên cao điểm, nhìn bao quát quanh làng. “Hôi thối, hôi thối quá.” Ông vừa lẩm bẩm vừa đưa tay lên gãi mũi. “Thứ mùi xú uế độc địa. Chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng đâu nhưng ta cũng không thể làm ngơ được.”