Rakuin no Monshou

chương 1: nghỉ ngơi (part2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Part 2

Tại thành Apta, điểm cực tây của đế quốc Mephius, trời mới tảng sáng mà đã có một đám đông lớn đang tụ họp. Cũng như ở Taulia, sắc mặt ai cũng đầy vẻ bồn chồn và lo lắng. Họ vừa bị tiếng trọng pháo từ xa vọng về dựng dậy.

Đến khi trời đã sáng hẳn thì một đạo quân Mephius vào thành. Có điều, đạo quân này không tiến qua cổng thành trong vinh quang như ở Taulia. Người bị thương nhiều vô số. Kỵ binh lầm lũi di chuyển, áo giáp lấm lem. Nhìn kiểu gì thì đây rõ ràng là bộ dạng của một đạo quân bạc nhược vừa thua trận.

Ngay cả kỵ sĩ dẫn đầu – Nabarl Metti – cũng không giấu nổi sự kiệt quệ vào tủi nhục đang hằn rõ trên mặt. Tuy nhiên, thân là tổng chỉ huy, y phải cố làm dáng cho oai phong hùng dũng nhất có thể.

Lại nói, Nabarl chỉ phô trương màu mè thế này sau khi đã nhập thành thôi. Mới nãy y còn đang quất ngựa chạy chối chết, mãi cho đến khi vượt sông Yunos về với lãnh thổ Mephius. Theo sát sau lưng y là Pashir, kẻ bất đắc dĩ phải làm nhiệm vụ bọc hậu. Sự tồn tại của ‘cái đuôi’ này càng làm cho nỗ lực đào thoát của chủ tướng Nabarl thêm phần đẹp mắt.

Nabarl luôn tự hào vì những chiến công đã lập trong suốt đời binh nghiệp. Y xuất quân với sự tự tin tuyệt đối rằng trận này chỉ có thắng chứ không thể thua. Y biết thành Taulia về cơ bản đang bỏ trống, đã chủ động bày kế nghi binh dụ đạo vệ binh ít ỏi ra giao chiến với mình ở biên giới, mặt khác phái biệt kích đi hướng khác đến đánh úp thành.

Tầm nhìn của y có thể sai sót, trường hợp hi hữu có thể xảy ra, chiến dịch có thể kéo dài hơn dự kiến nhưng thất bại là điều không tưởng.

Giữa hồi chiến sự, đã có lúc Nabarl tin chắc mình đã nắm 90% phần thắng, ngờ đâu gió bỗng xoay chiều. Quân Taulia không những không bị dồn vào thế gọng kìm mà còn phản công, khép góc ngược lại quân của Nabarl. Đạo biệt kích dưới quyền phó quan Darren nhiều khả năng đã bị quét sạch. Phó tổng chỉ huy Cesar cũng mất tích.

Một trận thua tan nát.

Chỉ sau vài giờ ngắn ngủi mà đôi má núng nính mỡ của Nabarl đã hõm sâu vào. Dẫu vậy, sắc mặt y nhìn chung vẫn dửng dưng suốt quãng đường diễu hành qua đường phố Apta. Y xuống ngựa với phong thái kiểu như vừa đi chơi hay đi công tác về, quăng dây cương cho lính hầu rồi đi thẳng, bỏ ngoài tai mọi lời chào hỏi, cứ thế sải bước lên văn phòng trên tầng cao nhất pháo đài. Văn phòng này trước đây thuộc về hoàng tử Gil.

Cửa vừa đóng lại là Nabarl nổi khùng. Y đập tan lọ hoa đặt cạnh cửa, rút gươm chặt bàn chém ghế, lấy hết sức bình sinh ra mà đạp mà đá các mảnh vụn.

Biết tin chủ tướng đã về, hai tướng Rouge và Odyne vội đến tìm, khi ấy trong văn phòng cũng chẳng có cái ghế nào còn nguyên vẹn. Lúc nghe thông báo, thoạt đầu Nabarl toan gân cổ lên chửi bới nhưng y đã kịp trấn tĩnh, hít thở sâu mấy hơi rồi lệnh cho quân hầu khẩn trương dọn dẹp. Một chiếc bàn dài ở trong phòng chờ được đem vào trám chỗ, địa đồ Apta trải trên mặt bàn hòng tạo ấn tượng rằng y đang nghiên cứu chiến thuật.

Được chủ tướng cho phép, Rouge, chỉ huy quân đoàn Dawnlight Wings, và Odyne, chỉ huy quân đoàn Silver Axe, bước vào phòng.

Họ đến Apta vốn dĩ là để thực hiện nhiệm vụ công chiếm Taulia. Tuy nhiên, chủ tướng Nabarl đã hùng hồn tuyên bố ‘chỉ mình quân của ta cũng đủ’, thành ra cả hai đều 'tình nguyện' ở lại giữ thành Apta. Tuy chẳng thiết tha gì với nhiệm vụ được giao nhưng họ cũng không khỏi bất ngờ khi thấy Nabarl bị đánh cho phải bỏ chạy cúp đuôi.

“Quân Taulia binh hùng tướng mạnh đến cỡ nào?”

“Phải gấp đôi quân ta. Ơ, không, bọn chúng đông hơn ta tưởng, nhưng –“

Nabarl yếu ớt lí sự. Y thấy nhục khi phải thừa nhận mình bại trận dưới tay một đạo quân nhỏ hơn. Ngược lại, nếu nói quân Taulia đông hơn dự kiến thì sẽ tạo ấn tượng rằng chủ tướng đã quá nông cạn trong khâu nhận định tình huống, cơ sở của mọi chiến lược. Đã thế, trước lúc xuất binh Nabarl còn ưỡn ngực khoe khoang rằng chiến lược này ‘được Bệ Hạ cùng góp ý hoàn thiện’.

Rouge Saian bỗng thấy thương thay cho y. “Chiến tranh nó là sinh vật sống. Mọi thứ có thể biến hóa khôn lường chỉ trong chớp mắt. Sách lược có kĩ lưỡng cách mấy cũng không bao trùm hết được. Ngoài ra cũng phải có chút may mắn nữa. Coi như lần này vận may mỉm cười với quân Taulia đi.”

Ông nói mấy câu khách sáo, khốn nỗi chính thái độ ấy lại đổ thêm dầu vào cục lửa giận trong lòng Nabarl.

“Không.” Y đột nhiên hét lớn, đập mạnh bàn tay mũm mĩm thịt xuống bàn. “Ta không phải thánh thần, đúng, nhung trận này thua là do số phận an bài ư? Không! Vài câu xí xóa nói đối phương may mắn không phải là vấn đề! Chúng ta thua trận vì một hành động phản bội ác hiểm!”

“Phản bội?”

“Chính phải. Là Vileena Owell, công chúa Garbera. Con đàn bà đáng nguyền rủa ấy đã báo tin cho quân Taulia!”

“Hoang đường!” Hai người kia đồng thanh nạt lại. Một người không liên quan bỗng nhiên bị lôi vào khiến họ cho rằng Nabarl đã bị cú sốc sau thất bại làm cho loạn trí.

Họ đã đúng phân nửa.

Công chúa Vileena quả thật đã để lọt thông tin mật, Nabarl thừa biết nhưng khi ấy y tự tin rằng chuyện đó sẽ không xoay chuyển được kết cục của cuộc chiến. Y thậm chí còn nghĩ thế này quá thuận tiện cho mình là đằng khác. Tin tức của Vileena sẽ là đòn khích tướng hoàn hảo, kéo quân Taulia ra biên giới nghênh chiến, đỡ mất công y nhử mồi.

Nào ngờ sau đó Nabarl lại thua liểng xiểng. Y cần một cái cớ, một điểm tựa để bấu víu sau cú sốc. Tuy đã nhiều năm chinh chiến nhưng y chưa bao giờ làm tổng chỉ huy và cũng không kham nổi trách nhiệm đi kèm với vị trí ấy. Vileena làm lộ thông tin chính là cái cớ không thể tuyệt vời hơn. Y bắt đầu liến thoắng kể lể với Rouge và Odyne. Đến đoạn công chúa ‘làm điệu bộ như anh hùng và kiêu căng ra lệnh cho toàn quân phải rút lui’ thì y mô tả chi tiết đến nỗi chính bản thân y cũng tin đó là thật.

Odyne gọi một thuộc cấp đang chờ bên ngoài đi kiểm tra xem công chúa có đang ở trong lâu đài không. Câu trả lời đến ngay tức khắc. Hầu gái của công chúa đã đi tìm cô loạn cả lên suốt từ đêm qua rồi.

“Sao không báo ngay cho ta?”

“Dạ, vì lúc đó sắp xuất quân nên…Xin tướng quân thứ tội.”

Odyne chắt lưỡi. Ông ngoảnh sang trao đổi ánh mắt với ông bạn già Rouge. Hai người thấy đúng y chang nét biểu cảm mà mình chờ đợi ở người kia.

Công chúa đã hành động.

Rouge và Odyne tuy không thân thiết lắm với công chúa Vileena nhưng họ hoàn toàn không tin cô là ‘con đàn bà rỗng tuếch’ như Nabarl vừa nói. Dĩ nhiên cô đã lường trước hậu quả của hành động của mình và ảnh hưởng của nó với Mephius, với miền tây và cả quê hương Garbera của cô.

“Nói thêm về sự phản bội này cũng chẳng ích lợi gì.” Nabarl kết luận, dù cho nãy giờ y cứ luôn mồm luyên thuyên về chuyện đó rồi lập tức đổi chủ đề sang tập hợp binh mã. Y quyết tâm muốn sang miền tây thêm lần nữa. “Tuy ta chiến bại nhưng mục tiêu chiếm thành Taulia vẫn còn khả thi. Quân Taulia đã chịu thương vong lớn để đánh đổi lấy một trận thắng suýt soát. Vừa thắng trận, bọn chúng tất sẽ nảy sinh tâm lí chủ quan, ta phải chớp thời cơ phản công ngay. Lần này ta muốn quân của hai ngài cùng phối hợp.”

Nabarl vừa trình bày vừa nhìn thẳng vào mắt hai người kia với thái độ mang vài phần đe dọa.

Tuy nhiên, Rouge và Odyne một mực phản đối. Nabarl vẫn chưa trấn tĩnh lại sau cơn hưng phấn của chiến trận. Nếu vội váng khiêu chiến, nhiều khả năng họ sẽ thua đau thêm phen nữa.

“Các người mất trí rồi à?” Nabarl nổi giận, mắt long sòng sọc.

“Tình hình hiện tại đã khác nhiều so với lúc ngài nhận lệnh của Bệ Hạ. Trước hết chúng ta phải báo tin về Solon đã. Hay ngài muốn nói Bệ Hạ đã ra lệnh phải chiếm Taulia bằng mọi giá, bất kể tổn thất cỡ nào đi nữa?”

Viễn cảnh bị hoàng đế định tội làm Nabarl phát hoảng, cố ý biến tấu quân lệnh của hoàng đế thì y càng không có gan làm. Trước khi xuất binh y còn nghênh ngang như thể có gặp thần thánh cũng chẳng sợ nhưng giờ thì hậu thuẫn đã không còn, cái sự tự tin coi trời bằng vung tất nhiên cũng biến mất theo.

Thế là Nabarl đành phải miễn cưỡng đồng ý. Y vẫn chưa loạn trí đến mức đem đạo quân vừa bị đánh cho tan nát của mình sang đánh Taulia thêm lần nữa.

Trong lúc chờ sứ giả báo tin, Nabarl chuyển sang đề nghị Rouge và Odyne phối hợp tăng cường phòng vệ cho thành Apta. Hiện giờ, bên phía Taulia không có động tĩnh gì. Không quân lính, không sứ giả, tất cả những gì họ biết là viện binh miền tây đang lũ lượt tiến về Taulia.

Mỗi ngày trôi qua, Nabarl càng thêm nóng ruột.

Về phía Rouge Saian, ông cũng nhận được một báo cáo chi tiết của lính trinh sát. Các dấu hiệu cho thấy miền tây đang hợp binh đối kháng lại Mephius. Cứ đà này, chỉ cần bước nửa bước qua biên giới thôi là hai bên sẽ nổ ra chiến tranh tổng lực. Ngay cả hoàng đế Guhl cũng không thể tùy tiện ra quyết định, nhưng-

Bệ Hạ bây giờ hẳn sẽ muốn thu phục miền tây bằng vũ lực.

Hoàng đế Guhl không có lí do chính đáng để gây chiến tranh với Taulia. Nabarl nói rằng vụ ám sát hoàng thái tử Gil là do người Taulia giật dây nhưng đến cả phe phái ủng hộ hoàng đế - Rouge nghi ngờ Nabarl đã về phe này – cũng khó mà tin cho nổi cái cớ này.

Nếu Bệ Hạ ban lệnh tiếp tục tấn công…

Rouge lòng đầy phân vân, không biết sau này nên làm gì.

Nếu nhận lệnh phải đường hoàng ra trận chống lại một kẻ thù ghê gớm nào đó thì Rouge có chết cũng không từ nan. Ông không nuối tiêc gì hết, miễn là có một bức thư gửi về nhà là đủ. Khoác lên mình bộ áo giáp của tổ tiên truyền lại, ông sẵn sàng chiến đấu và chết trên chiến trường.

Có điều, bản thân Rouge không thù oán gì với miền tây. Hoàng từ Gil đã tuyên bố hòa bình với xứ ấy. Dẫu biết đây là quân lệnh của hoàng đế nhưng chẳng lẽ ông lại đẩy quân của mình vào chỗ chết trong một cuộc chiến vô nghĩa hay sao?

Đến tuổi này rồi mà nỗi hoài nghi vẫn còn.

Ngày lại ngày, nếp nhăn trên trán Rouge càng hằn sâu, càng hiện rõ sau mỗi buổi thao luyện. Theo những gì ông nghe ngóng được thì công chúng Apta đang chia thành hai phe. Thành phố này là nơi duy nhất có quan hệ gắn bó sâu sắc với hoàng tử Gil, nơi mà không ít cư dân hung hãn kêu gào đòi hủy diệt thành Taulia để báo thù. Ngược lại cũng có nhiều người bình tĩnh hơn, họ phản biện rằng sự việc ắt phải có gì đó khuất tất vì mới đây thành Taulia còn phái đại sứ hòa bình đến thăm Apta.

Dân thành Apta biết công chúa Esmena và dân thành Taulia biết hoàng tử Gil.

Trên hết là những vấn đề thực tiễn nổi lên cùng với nguy cơ chiến tranh. Apta sẽ trở thành bãi chiến trường. Công tác sửa chữa pháo đài đang gần hoàn thiện sau khi bị hoàng tử Gil dội bom để đánh đuổi một đợt tấn công tổng lực. Mọi người ai cũng lo ngại sâu sắc.

Những lời bàn tán vang đến tai Rouge càng khiến ông thêm do dự.

Tuy nhiên, ông rốt cuộc vẫn là một chiến binh. Một phần nhận thức của ông đang cẩn thận xem xét tình hình, riêng biệt khỏi tình cảm cá nhân hay sự e dè dư luận. Nếu không tránh được xung đột thì ta sẽ chiến đấu như thế nào?

Rouge đã được Pashir, người đã có mặt trên trận tiền cùng Nabarl báo cáo lại đầu đuôi trận chiến. Gã vốn là sĩ quan của đội Cận Vệ nhưng về sau lại bị Nabarl điều sang quân của mình, một phần vì y muốn có một tay kiếm giỏi, mặt khác đây cũng là một cách phô trương thanh thế.

Ngẫm lại, ông không cho rằng thất bại của Nabarl xuất phát từ sự non kém về chiến thuật. Ngay từ đầu y đã muốn đánh úp Taulia và đã sớm điều quân sang miền tây, một đạo quân biệt lập len lỏi qua dãy Belgana. Phương án táo bạo này, người ở tầm tuổi Rouge chắc chắn sẽ không nghĩ đến. Belgana là một pháo đài tự nhiên, Nabarl hẳn đã thăm dò kĩ lưỡng trước rồi mới hành động. Kế hoạch này không hề tầm thường, rõ ràng là nó đã được dày công chuẩn bị.

Ấy vậy mà y vẫn bại trận dưới tay quân Taulia với binh lực ít hơn.

Đối phương tất nhiên có lợi thế. Chúng thông thuộc địa hình, cộng thêm được công chúa Vileena cảnh báo sớm. Không, ta không tin chỉ có thế. Nhất định phải có nguyên nhân nào khác.

Công chúa…ừ, công chúa.

Vị tướng già biết mình phải tập trung toàn tâm toàn ý lo việc binh nhưng nỗi hoài nghi vẫn mãi lảng vảng trong đầu ông. Mỗi khi nghĩ đến tung tích của công chúa Vileena là ông lại cảm giác như gò má mình bỗng cứng đờ.

Không lâu sau.

Tuy rằng Nabarl Metti vừa thua trận nhưng rốt cuộc y vẫn là tổng chỉ huy quân Mephius tại Apta. Rouge và Odyne không thể điều động binh mã mà không được y cấp phép. Suốt mấy ngày nay họ đã liên tục đòi hỏi y phải tách một đơn vị khỏi công tác canh giữ Apta để thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt.

Truy tìm tung tích công chúa Vileena.

Cô đã mất tích từ sau trận chiến với Taulia.

“Hừ,” Nabarl khịt mũi, tỏ thái độ thờ ơ. Rouge và Odyne có thể không tin câu chuyện của y chứ bản thân y thì đã mắt thấy tai nghe rồi. Chính miệng cô ta đã thừa nhận mình đã báo tin cho Taulia, đã lên phi thuyền bay sang miền tây rồi còn cố dùng chiếc phi thuyền đó để gây hỗn loạn trên chiến trường.

“Mất tích ư? Cô ta đang ở thành Taulia chứ đâu. Chắc giờ ả đang tự huyễn hoặc mình là một nữ anh hùng trong truyền thuyết, cổ vũ tinh thần bọn Taulia bằng cách múa mép bêu xấu Mephius.”

Nabal tất nhiên không đoái hoài gì đến chuyện tìm kiếm công chúa. Thế nhưng-

Một người tự xưng là sứ giả từ Solon đến tìm gặp chủ tướng. Vừa nghe tin là Nabarl đã xanh mặt, tự hỏi hoàng đế sẽ trách tội mình như thế nào. Cơ mà tín sứ mới đi báo tin được mấy hôm mà sứ giả đã mang tin hồi đáp đến Apta rồi, tốc độ này quá nhanh.

Hơn nữa, bộ dạng của vị sứ giả này cũng có chỗ bất thường. Gã quấn khăn quanh đầu, nét đặc trưng của tín đồ đạo Badyme, thành ra rất khó nhìn rõ mặt mũi. Một kẻ ngoại đạo làm thân tín của hoàng đế Guhl, người đang muốn tái lập đạo Long Thần làm quốc giáo của Mephius ư? Thật lạ lắm thay nhưng là thư mà gã trình ra thì lại có chữ kí của hoàng đế, không lẫn đi đâu được.

Nabarl sợ run người, chờ đợi tuyên án. Nhưng không, gã này đến Apta vì mục đích khác.

“Công chúa Garbera?”

“Chính phải.” Viên sứ giả nói. Giọng gã khàn đục, khó mà xét được là già hay trẻ. “Bệ Hạ chỉ cho phép công chúa đi thăm thành Nedain, thế rồi cô ta đột nhiên lấy một chiếc phi hạm rồi tự ý đến Apta. Hành động này thật quá sức ngỗ ngược, cho dù cô ta có là thượng khách đi chăng nữa. Từ nay công chúa sẽ bị quản chế và ta đến đây với nhiệm vụ áp giải cô ta về Solon.”

“Nhưng…công chúa…”

“Ta biết. Ta sẽ đảm nhiệm việc tìm kiếm và ta sẽ cần mượn quân của ngươi.”

Công chúa Vileena đã báo tin mật cho kẻ thù rồi mất tích trong lãnh thổ địch. Diễn biến như thế này làm sao có thể dự đoán cho nổi, ấy thế mà tay sứ giả nói luôn mà chẳng mảy may nghĩ ngợi, giọng điệu còn hết sức thản nhiên nữa. Gã xưng danh là Kiril.

“Ngài sẽ làm?”

“Việc này để ta làm sẽ thuận tiện hơn.”

Kiril giơ tay lên tháo tấm khăn quàng che mặt. Nabarl thiếu chút nữa đã để lọt một tiếng kêu thô thiển vì kẻ trước mặt y nhìn kiểu gì cũng ra là người Zerdian. Thoạt đầu y tưởng mình vừa bị một con hồ li tinh phù phép lừa bịp nhưng nghĩ lại thì nhóm trưởng lão đang được hoàng đế sủng ái cũng là người Zerdian. Đi cùng Kiril còn có một nhóm khoảng 30 người Zerdian nữa. Chừng đó người đi tìm kiếm là quá đủ. Nabarl vừa toan mở miệng thì –

“Chúng ta sẽ tìm kiếm ở khu vực biên giới nên có thể sẽ bị quân địch quấy nhiễu.”

Thế là Nabarl cứng họng, không lí sự đượcnữa.

Dù đã nhìn rõ mặt đối phương rồi mà Nabarl vẫn chưa hình dung nổi gã Kiril này già hay trẻ. Hai bên má gã hõm sâu như thể bị xẻo thịt, trái ngược với khoảng đầy đặn giữa hai mắt. Dáng người gã khó có thể coi là cao lớn nhưng hai cánh tay đang đặt trên bàn thì lại dài đến độ quái gở.

Nabarl thấy chuyện này rất bất bình thường nhưng vẫn đồng ý điều 20 lính đi hộ tống Kiril. Một cái giá nhỏ nhặt, miễn sao Rouge và Odyne không làm phiền y thêm nữa.

Cơ mà ta vẫn không hiểu.

Kiril lên đường ngay khi thu xếp xong xuôi. Về phía Nabarl, y đọc kĩ lại nội dung bức thư. Thư đề tên hoàng hậu Melissa. Xem chừng đám người này lặn lội đến Apta là kết quả của một cuộc thương lượng giữa hoàng hậu và các trưởng lão.

Không ngờ hoàng hậu lại quan tâm đến con nhãi Garbera đó đến thế. Hừm, thôi kệ, chuyện này thế nào không quan trọng.

Khi hành vi của công chúa Vileena bị phơi bày thì cái sĩ diện bị tổn thương sau thất bại của Nabarl sẽ tốt lên đôi chút, danh tiếng của y cũng được vớt vát phần nào. Quan trọng nhất là y có thể lợi dụng nó để tranh thủ thiện cảm của hoàng đế, chỉ cần y khéo léo đem nó ra làm chứng cứ chống lại Garbera khi vào triệu nghị sự.

Nabarl nghĩ bụng, mà chẳng hiểu sao đội tìm kiếm kia đã đi rồi mà cảm giác bứt rứt trong ruột y vẫn chưa nguôi chút nào.

Chỉ riêng chuyện của công chúa là chưa đủ.

Nói đúng hơn là y đang cân nhắc tìm thêm một con cừu thế mạng để lấp liếm cho sai lầm của bản thân.

Thân là một chỉ huy lính đánh thuê hạng thường, vụt một cái đã gia nhập hàng ngũ 12 tướng quân, đường binh nghiệp của Nabarl đã đạt thành công vượt bậc. Có điều, chức vị cua y chẳng qua đều là ân sủng của hoàng đế Guhl. Y kinh hãi nhận ra một ý muốn ngẫu hứng của ông ta có thể tung mình lên mây như thế nào thì cũng có thể ném mình xuống địa ngục theo cách tương tự, thậm chí còn khốc liệt hơn. Cho rằng đường binh nghiệp của mình vẫn còn cơ hội thăng tiến, y bât đầu nảy sinh ham muốn mãnh liệt muốn tìm cách thoái thác trách nhiệm sau thất bại.

“Thế còn đội Cận Vệ thì sao?’

Kẻ đã đoán biết được nỗi sầu muộn của Nabarl và thì thào góp ý là Gareth, một thuộc hạ lâu năm của y. Gã này là chỗ thân quen chí cốt với Darreen, viên phó quan đã tử trận.

“Hử? Đội Cận Vệ?”

“Đám cựu nô lệ do hoàng tử tuyển lựa ấy sếp. Thiên hạ đồn rằng bọn chúng biết rõ sự thật đằng sau cái chết của hoàng tử và đã dàn xếp đổ tội cho tướng Oubary.”

Nabarl thoáng kinh ngạc trước sự gian xảo trong giọng nói của Gareth. Đúng lắm, trong mắt hoàng đế thì đội Cận Vệ chính là một trở ngại cần phải xử lý. Lời khai của họ có thể làm lung lay tuyên bố rằng hoàng tử Gil bị người miền tây ám sát. Chính vì thế nên hoàng đế mới lệnh cho y phải khống chế bọn chúng trước.

“Bọn chúng thể nào cũng có quan hệ gì đó với công chúa. Sếp nghĩ mà xem, kiểu như bọn chúng ở Mephius mà vẫn tìm cách báo tin cho quân Taulia chẳng hạn.”

“Ngươi nói có lí.” Nabarl nghiêm trang gật đầu. Trong tình huống này, Gareth có vai trò tương tự như Colyne Isphan với hoàng đế Guhl. Tinh tế phán đoán tâm tư của chủ, tiếp cận và trình bày chính những điều chủ nhân quan tâm một cách thuyết phục.

“Nếu không có nội ứng thì quân ta sao có thể thua toàn diện như thế được?”

“Đúng lắm. Nếu việc lộ lọt bí mật còn tái diễn thì sĩ khí toàn quân ắt sẽ bị ảnh hưởng. Chúng ta nên đem xử tử vài tên Cận Vệ làm gương. Bệ Hạ sẽ không phiền đâu. Đám còn lại cứ để đấy, sau này ta sẽ áp giải về Solon rồi bắt chúng cung khai cũng chưa muộn.”

“Hừm.” Hai cánh tay lực lưỡng của Nabarl khoanh vào nhau. Mồ hôi chảy ròng ròng xuống má y. So với vương đô Solon thì thành Apta về đêm mát hơn, đổi lại ban ngày nóng hơn.

Gareth nói chí phải. Gán tội phản bội lên đầu đội Cận Vệ rồi xử tử là một chiêu bài hay. Giống như chủ tướng, thất bại đã khiến quân của Nabarl bạc nhược tinh thần. Bọn chúng đang muốn tìm đối tượng để đổ lỗi cho sự bất lực của mình hòng vớt vát chút sĩ diện. Quân của y một nửa là lính đánh thuê tứ xứ đổ vể, nửa còn lại đều là thân tín, là chỗ anh em chí cốt cùng ăn chung mâm với y từ hồi y còn là sĩ quan quèn. Nay đã phất lên làm tướng quân, Nabarl nghĩ mình cũng nên cho bọn thuộc hạ thấy chút vận may.

Đã vậy, trước tiên y phải ưu tiên khôi phục sĩ khí. Sau này Solon có phái bao nhiêu viện binh đến thì công lao tiêu diệt Taulia nhất định phải thuộc về y.

Ngặt nỗi-

Bây giờ mà bỗng nhiên đem đội Cận Vệ ra xử tử e là không ổn. Bảy ngày đã trôi qua từ khi Nabarl thua trận, thời gian đã trễ quá rồi. Cần phải viện cớ cho phù hợp. Y trầm ngâm suy tính một hồi rồi búng tay tách một tiếng.

“Ta nhớ không lầm thì trong đội Cận Vệ có một đứa con gái.”

“Dạ…ơ, vâng. Con ả là chuyên gia huấn luyện rồng thì phải.”

“Đúng nó rồi đấy. Con ả đó đích thị là dân miền tây.”

Nét bồn chồn bất nhẫn đang dần biến mất trong mắt Nabarl, thay vào đó là ánh nhìn hiểm độc tàn ác.

***

Có khoảng 20 thành viên của đội Cận Vệ đang bị giam lỏng trong một gian phòng lớn dưới tầng hầm doanh trại. Tổng quản Gowen, Hou Ran, Neil Thompson – thủ lĩnh đội phi công, Miguel Tes – kẻ từng đấu với Orba trong giải giác đấu, Krau – cựu nô lệ lái phi hạm cho hoàng tử, tất cả đều có mặt. Kể cả Pashir vừa từ chiến trường về cũng bị nhốt trong này.

Tính cách Pashir vốn dĩ kiệm lời nhưng từ khi vào đây thì gã im hẳn, không nói không rằng gì hết. Thằng Miguel Tes bực mình vì bị nhốt lâu ngày bắt đầu quay sang đòi Pashir kể lại trận chiến, rốt cuộc bị gã làm ngơ đến nỗi chạm tự ái, thiếu điều xông vào đánh nhau.

Gowen kịp thời ngăn chặn vụ đánh lộn. Thế rồi thỉnh thoảng ông lại thấy ánh mắt Pashir đang ngó mình. Nghĩ rằng gã muốn bắt chuyện, ông toan lại gần thì gã ngoảnh ngay sang chỗ khác.

Cái thái độ chần chừ này ở một gã chiến binh gan lì sắt đá như Pashir là rất bất bình thường.

Hay là thằng này đang tính cách trốn?

Mà Gowen cũng nào phải ngoại lệ. Nỗi bực bội đang óc ách cồn cào trong gan ruột ông. Ngày này qua ngày khác trôi qua, ai cũng bị nhốt trong trạng thái mập mờ, không biết tai họa gì sắp rơi xuống đầu.

Hoàng đế đã tuyên bố rằng thủ phạm ám sát hoàng thái từ Gil là người Taulia. Lúc biết tin này Gowen đã phần nào hình dung ra số phận gì đang chờ đợi mình. Có lẽ đây là lúc ông phải từ bỏ xứ Mephius, tìm cách trốn chạy khi còn có thể.

Đột nhiên quân lính của Nabarl xộc vào phòng. Gowen bật dậy, tự hỏi chẳng lẽ đã đến lúc bọn chúng đưa mình đi xử từ. Nhưng không, bọn chúng kêu tên Hou Ran.

“Các người muốn gì ở con bê?” Gowen hỏi ngay. Ông là cha nuôi của Ran.

“Bầy rồng không chịu yên.” Một tên lính cục cằn đáp. “Mấy tay huấn luyện rồng nói là bọn chúng chỉ chịu nghe lời cô ta thôi. Cô sẽ được ra ngoài chăm sóc chúng. Chỉ riêng việc đó thôi, cô không được phép đi đâu khác.”

Ran không đáp. Cô vốn chỉ dành thời gian chăm sóc rồng nên chắc sẽ không từ chối.

Ran. Gowen đánh cho cô môt cái liếc mắt. Đừng nghĩ lung tung. Trước mắt cứ ngoan ngoãn nghe lời bọn nó xem thế nào.

Gowen đã phần nào hiểu được Ran đang nghĩ gì, dù cho sắc mặt cô vẫn trơ trơ không đổi. Mọi người đều biết tin công chúa Vileena mất tích và thái độ của Ran cho thấy cô cũng đang lo cho công chúa.

Ran hơi mỉm cười, vỗ nhẹ một cái lên vai Gowen thay cho câu ‘cháu biết’ rồi theo đám lính rời phòng. Vài phút sau, cô bắt tay vào làm việc dưới sự giám sát của đám lính nọ. Khu chuồng rồng này đều là ‘người quen’ của cô, cả bầy rồng của thành Apta lẫn bầy của tướng Rouge đều đang ở đây hết.

Đám lính không giấu nổi sự kinh ngạc khi thấy cô vào trong chuồng mà không có ai hỗ trợ, xoa nắn vẩy lũ rồng, cưỡi lên lưng chúng một cách thuần thục.

Ban đầu ai cũng ấn tượng, còn về sau thì-

“Nè cưng, em chiều chuộng rồng giỏi ghê ha? Thế em có biết chiều chuộng đàn ông không?”

“Bậy nào, nghe nói em nó còn chăm lo cho cả mấy thằng kiếm nô kìa.”

“Chăm lo cho anh luôn nè cưng. Gì chứ đã cưỡi lên là anh cũng hoang dại không thua con rồng nào đâu.”

Cả lũ bắt đầu cao giọng trêu cợt.

Về phần Ran, cô mải miết làm luôn tay, kệ xác bọn lính, hay đúng hơn là lời chúng nói không lọt đến tai cô. Càng làm cô càng hoạt bát.

Nói mãi cũng chán, những tiếng trêu cợt tắt dần. Lời ong bướm đã im nhưng những ánh mắt săm soi mang ham muốn trần trụi không them che giấu của đám lính vẫn tiếp tục đeo bám cơ thể Ran.

******

Trans note: Khi leo rank thua, ta thường

A) Blame

B) Grief

C) Trashtalk

D) Cả 3 ý trên

Nabarl chọn cả4

Truyện Chữ Hay