Rakuin no Monshou

chương 7: hộ vệ của miền tây (part3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Part 3

Nabarl thấy quân Taulia ở trước mặt đang di chuyển đồng đều bỗng dưng chậm lại. Toán lính đi cuối hàng đồng loạt dừng bước, một nhóm kỵ sĩ cưỡi rồng Tengo cũng quay vòng lại. Nhất định là bọn chúng muốn ở lại thí mạng để cầm chân quân Mephius.

Đây là ý chí của quân Taulia à?

Nabarl gò mình trên lưng ngựa, miệng không ngớt hò hét. “Đừng chùn bước! Lên cho ta!” Dẫu vậy, với tư cách là quân nhân, y không khỏi cảm thấy hơi ghen tị trước tính kỷ luật đối phương.

Cá nhân Nabarl luôn xem thường năng lực quân sự của miền tây Tauran. Cách thức bố trí chiến đấu lỗi thời, hạn chế sử dụng không quân, súng ống cũng toàn kiểu cũ. Đổi lại, quân lính miền tây vượt trội hơn hẳn Mephius trên phương diện tác chiến truyền thống: đánh giáp lá cà. Nguyên nhân âu cũng vì hoàn cảnh chiến loạn thường trực tại miền tây.

Trong trận này, sự vượt trội đó đang được quân Taulia phô diễn một cách tuyệt vời. Họ đồng loạt chĩa giáo, cho dù thân thể bị trúng đòn thì vẫn gan lì bám trụ, lôi kỵ sĩ Mephius ngã ngựa cho bằng được. Đến khi gươm đã gãy, giáo đã nát, họ vẫn cố bám vào cổ ngựa, lấy thân mình cản đường quân địch. Nabarl đã giết hai mạng, xỉa giáo đâm trúng con ngựa của tên thứ ba. Không ngờ mũi giáo bị đối phương tóm lấy rồi giật mạnh. Bị chới với, Nabarl buộc phải bỏ giáo, tuốt kiếm ra chém bay đầu đối thủ. Cái đầu lăn xuống đất, bị một con chiến mã ở đằng sau xông lên giẫm trúng.

Ở ngay phía sau Nabarl là Orba, Shique, Gilliam và đội lính đánh thuê đang giục ngựa truy đuổi, gươm giáo vung loạn xạ.

“Không cần phải giết hết chúng! Tập trung đột phá!”

Orba một tay quất roi giục con chiến mã Taulia mình đẫm mồ hôi tăng tốc, tay kia múa kiếm tả xung hữu đột. Quân Mephius không kịp chống trả, bị đòn tập hậu xẻ đôi đội hình.

“Lũ khốn!”

Nabarl lia kiếm chém tay kỵ sĩ đeo mặt nạ đang chạy cắt ngang mình. Đối thủ gạt đỡ, động tác nhanh đến nỗi y không nhìn kịp.

Quân truy kích của Mephius bắt đầu rối loạn. Thời cơ đã tới. Tướng Bouwen truyền lệnh quay lại giao chiến. Quân Taulia nãy giờ chỉ đơn thuần tháo chạy bỗng nối đuôi nhau đảo hướng theo trình tự đẹp mắt.

Lính bộ binh cũng mau lẹ lập đội hình tấn công mà không hề tỏ vẻ mỏi mệt.

“Xung phong!”

Theo lệnh Bouwen, quân Taulia nhất loạt tăng tốc, không quay lưng tháo chạy nữa mà đang xông lên tấn công. Họ đang hang máu muốn quét sạch kẻ thù, bảo vệ miền tây Tauran, miền đất quê hương vừa mới chấm dứt thời đại loạn lạc dai dẳng và hãy còn đang hát dở khúc ca mừng hòa bình lập lại.

Bouwen và Orba thoáng thấy nhau, người này đang xông lên trước, kẻ kia vừa quay ngựa vòng lại. Bouwen cười tươi rói với phong thái của một tướng quân trẻ tuổi còn Orba thì đang mải điều khiển ngựa.

Đến lúc này, thế công của quân Mephius đã bị dập tắt. Gió đã xoay chiều, bọn chúng bắt đầu giật mình nhận ra bây giờ mình mới là con mồi bị dồn vào bẫy.

Nabarl nhận định rằng mình không thể trông chờ hậu quân đến cứu viện được. Cesar đã tử trận, hoặc không thì đã bị bắt rồi.

Quân Taulia kéo đến càng lúc càng đông. Nguy cơ quân Mephius bị khép vòng vây càng lúc càng lớn.

“ugh!”

Đầu óc Nabarl trống rỗng. Chẳng lẽ y lại phải gào ‘Rút lui!’ khi phần thưởng tối thượng – thành Taulia – đang lơ lửng ngay trước mắt, khi vinh quang muôn đời cho gia tộc Metti đã ở ngay trong tầm tay. Không thể chịu đựng nổi. Y sợ nếu ra lệnh, y sẽ mất tất cả. Hoặc có thể y vẫn còn ngoan cố bám lấy cơ hội chiến thắng, muốn chiếm thành Taulia cho dù đã quá trễ.

Đó chính là điểm yếu của Nabarl: có kinh nghiệm trận mạc nhưng chưa bao giờ làm tổng chỉ huy. Y hối hận đã đành, mặt khác y cũng không kham nổi cái gánh nặng của tổng chỉ huy, phải làm người chịu trách nhiệm cho thất bại.

“Ah…ah…”

Đó là lí do tại sao Nabarl cứ há họng hớp hơi rồi lại ngậm miệng, mãi mà không nói nên lời. Khắp xung quanh, tiếng vó ngựa, tiếng gầm thét đang vây chặt lấy y.

“Rút! Rút quân!”

Bỗng một giọng hét vang vọng.

“Tướng quân mau rút lui. Tôi và đội Cesar sẽ cản hậu.”

Không ai để ý thấy kẻ vừa xuất hiện là gã cựu đấu sĩ Pashir, cả Nabarl cũng ngẩn mặt ra. Y cũng gân cổ hét “Rút lui!” rồi giật dây cương cho ngựa chuyển hướng.

Orba và Bouwen tiến hành truy kích. Hai người trao đổi mấy câu trên lưng ngựa.

“Truy cùng diệt tận chứ?”

“Không. Thế này đủ rồi. Cho bọn chúng nếm mùi nỗi kinh hoàng bị tử thần đuổi sau lưng rồi ta sẽ thả cho chúng vượt sông.”

Orba miệng đáp mà lòng tự hỏi liệu đây là quyết định khách quan dựa theo lí trí hay là do tình cảm cá nhân.

Cơn cuồng nộ chiến trường dần lắng xuống. Lính bộ binh Mephius, những kẻ biết chắc mình sẽ không kịp thoát thân bắt đầu lũ lượt buông vũ khí đầu hàng.

Orba xác minh quân địch đã chạy xa rồi mới quay về. Xung quanh la liệt những xác người, xác ngựa, xác rồng.

“Tuyệt hảo.” Tướng Bouwen ruổi ngựa đến bắt chuyện.

Nabarl – chủ tướng quân Mephius đã tẩu thoát nhưng phó quan của y – Darren – đã bỏ mạng trên dãy Belgana. Đạo biệt kích của gã bị đánh tan tành, bỏ hết khí giới mà chạy, chính là những khẩu súng và trọng pháo mà gã định dùng để công thành Taulia. Vừa hay quân Taulia đang rất cần hai món vũ khí này.

Orba vẩy bớt máu me dính trên kiếm. “Tướng quân đánh cũng hay lắm.”

“Ngài tâng bốc ta quá. Nếu không có nhãn quan chuẩn xác của ngài thì thành Taulia đã bị nuốt trọn rồi.”

“Đây mới là khởi đầu thôi. Mephius sẽ sớm điều đại quân đến, quyết chiếm bằng được Taulia làm căn cứ. Nếu trận này không làm chúng nhụt chí thì nhất định sẽ có trận thứ hai, thứ ba…”

“Hmm…”

Dù vừa giành thắng lợi vẻ vang nhưng trong lòng Bouwen vẫn chưa được thoải mái. Lúc trước, anh đã đấu tay đôi với Raswan Bazgan khi mà thương tích trong trận Coldrin vẫn chưa lành. Đến giờ, thể trạng anh vẫn chưa đảm bảo sẵn sàng chiến đấu. Dẫu vậy, ánh mắt anh vẫn đầy nội lực, thường xuyên đảo vòng quan sát xung quanh.

Nhìn về hướng Apta, nỗi ác cảm và thù địch đáng lẽ phải hiện hữu trong ánh mắt anh bỗng dịu xuống, thay vào đó là vẻ mặt đôi phần đau xót. Đó không phải là ánh mắt giành cho kẻ thù.

Orba nhận ra và hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không gì cả.” Bouwen hơi đỏ mặt vì để người khác nhìn ra tâm tư của mình. Một điểm thường thấy của tuổi trẻ.

Bouwen Tedos nhanh chóng tập trung tư tưởng. Trước mắt, cho đến khi chúa công Ax Bazgan trở về, anh phải đảm nhiệm việc quản lí quân đội, số lượng lớn hơn Orba nhiều.

“Tôi có chuyện này muốn nói với ngài.”

Lúc Bouwen mở lời, Orba bỗng thấy có gì đó động đậy nơi góc mắt.

Một binh sĩ Mephius đang nằm úp mình lên khẩu súng trường giữa đống xác chết. Biết mình bị thương chí mạng, gã chỉ nằm im một chỗ, thở thật nhẹ, rình cơ hội tống tiễn một sĩ quan chủ chốt bên phe Taulia chết chung.

Orba đã phát hiện ra mối hiểm họa. Tuy vậy, cậu vẫn điềm nhiên ngoảnh đi, cho ngựa tiến về hướng Bouwen, cũng là hướng tên linh đang rình rập. Cậu vừa đi vừa tự nhiên đưa tay xuống lần tìm khẩu súng ngắn đen bên hông.

“Về vị sứ giả từ Apta đến báo tin cho chúng ta.”

“À…” Orba thờ ơ đáp. “Té ra ở Mephius vẫn còn người biết coi trọng thể diện.”

“Vị ấy không phải người Mephius.”

Orba thăm chừng cự li tới mục tiêu. Cậu hít một hơi nông.

“Ai vậy?”

“Công chúa Vileena xứ Garbera.”

Hả?

Orba cơ hồ nghẹn thở. Bouwen tiếp lời.

“Công chúa còn cố tìm cách ngăn cản quân Mephius hành đọng nhưng rõ ràng là không thành công. Sau đó cô ấy quay lại Taulia và gặp tại hạ dọc đường. Ngặt nỗi khi ấy tại hạ đang bận sắp xếp tác chiến, chỉ biết công chúa đi theo đoàn quân một đoạn nữa, rồi-“

Ngay tích tắc đó, Orba rút súng. Phát bắn chuẩn xác nhưng cậu đã hành động chậm một tích tắc.

Hai tiếng súng nổ giòn.

Tên lính Mephius giờ đã nhập chung cùng đống xác chết quanh mình với một cái lỗ trên đầu trong khi phát đạn của hắn cũng găm trúng mặt Orba.

Máu thịt và mảnh sắt vỡ văng lên không trung.

“Orba!” Bouwen hét.

Chẳng rõ tiếng hét có vang đến tai người nhận không, chỉ thấy Orba bật ngửa, chơi vơi như thể vừa lãnh một đấm trời giáng rồi rớt bịch xuống đất.

***

“Cái gì?”

Tại hoàng cung Solon, hoàng đế Guhl Mephius vừa đứng bật dậy khỏi ngai vàng. Bộ áo choàng bằng lụa thượng hạng của ông khẽ phồng lên như thể đang phủ cái bóng chết chóc lên những triều thần đứng bên dưới.

Hoàng đế đang sắp đặt cho đợt tấn công tiếp theo. Khi thành Taulia đã thất thủ thì Mephius cũng chẳng cần giấu diếm mưu đồ đánh chiếm miền tây nữa. Guhl dự định sẽ điều thêm ba tướng quân đến Taulia qua ngả Apta. Đúng lúc này tin Nabarl bại trận truyền đến.

Tín sứ mang tin báo rằng chiến dịch mới bắt đầu chưa được một ngày mà quân đoàn Blue Zenith đã thua một trận tan tác, tổng chỉ huy Nabarl phải mở đường máu thoát thân.

“Các ngươi nói rằng quân đội Mephius kiêu hãnh của ta không thể chiếm nổi một thành Taulia đang bỏ trống đó sao?”

Kinh hãi trước cơn thịnh nộ của hoàng đế, cả tín sứ lẫn các quý tộc, quân nhân đang có mặt đều im bặt, không dám hó hé nửa lời.

Guhl Mephius ngoảnh đi, nhìn chằm chằm về hướng tây như thể ông ta có thiên lí nhãn.

“Là ai?” Hoàng đế lẩm bẩm với chính mình. “Kẻ nào đã giúp bọn Taulia? Là Zes, tên thuật sư có quyền năng triệu hồi hàng ngàn quân từ thế giới khác? Hay là Nimbus, con rồng hễ ăn thịt 100 người là sẽ đẻ ra một con rồng con?”

Một lúc sau, Guhl lắc đầu, đung đưa bộ râu đã bạc trắng rồi cầm lấy cây trượng đính pha lê trên đầu mà ông bắt đầu mang theo người cách đây ít lâu. Cây trượng gõ cạch một tiếng xuống mặt sàn cạnh ngai vàng.

“Không thành vấn đề. Truyền lệnh của ta: toàn quân xuất kích. Mephius sẽ tổng lực tiến đánh Taulia. Gửi bố cáo đến toàn thể quốc dân. Cuộc chiến này là để báo thù cho hoàng thái tử Gil Mephius!”

Truyện Chữ Hay