Chương 6: Ngọn cờ chính nghĩa của kẻ phản bội
Part 2
Ngay khi Vileena ra về là Bouwen lập tức bắt tay vào làm việc.
Trước tiên, anh đến báo tin cho ngài quân sư Ravan Dol, người hiện đang dưỡng thương trong thành rồi tiếp theo là Toun Bazgan, người đang tự giam lỏng mình tại nhà riêng. Sau đó, anh đích thân đi điểm binh, kiểm tra binh lực hiện có tại Taulia.
Lực lượng cảnh binh dưới quyền Toun giờ chỉ có khoảng 200 người. Quân số thường trực của đạo quân này đáng lẽ là 500 nhưng 200 người đã bị điều sang cánh quân thảo phạt Zer Illias còn 100 người khác đã về phe Raswan Bazgan trong vụ nổi loạn mới đây của y.
Quân đoàn 5 của Bouwen về cơ bản đã bị quân Garda và Greygun hủy diệt trong trận chiến tại đồi Coldrin, ngoại thành Helio. Trên thực tế, quân đoàn chỉ còn duy nhất một đội lính đánh thuê 50 người do Orba làm chỉ huy là còn đủ khả năng chiến đấu.
Trong thành còn có thêm chừng 100 lính dưới quyền chỉ huy Nidhal. Nhóm này đã hộ tống công chúa Esmena trở về từ Eimen. Chỉ huy Natokk cũng vừa trở về cùng khoảng 50 người. Ngoài ra còn phải tính đến chiếc phi hạm đã đưa Esmena về cùng đội ngũ thuyền viên. Đáng tiếc là con tàu vừa trải qua một trận khổ chiến. Nhân lực, vũ khí, kể cả nhiên liệu Ether đều thiếu thốn.
Hừ.
Với chừng này binh lực, nếu quân Mephius tấn công thật thì Taulia muốn cố thủ còn khó chứ đừng nói đến chuyện đánh trả.
Nhưng-
Vận mệnh của thành Taulia phụ thuộc vào trận này. Lâu nay Bouwen đã sống trong nỗi tủi hổ sau nhiều phen thất bại liên tiếp, hết thua thảm suýt chết ở Helio rồi lại đến bất cẩn để cho bọn thuộc hạ của tên thuật sư Garda bắt cóc Esmena. Nếu được Ax cho phép thì anh đã lập tức xin từ chức tướng quân từ lâu rồi.
Và giờ đây, một đối thủ mới vừa xuất hiện, một đối thủ xứng đáng để anh chiến đấu và chết như một chiến binh.
Đằng nào cũng chết.
Bouwen nguyện lấy cái chết để rửa nhục, cố thủ Taulia chờ cứu viện. Anh nguyện hiến dâng tính mạng mình cho thành chủ Ax, người mà anh đặt nhiều hi vọng, cũng như công tước Hirgo Tedos quá cố, cha nuôi của anh.
***
Quãng nửa đêm, Bouwen gọi triệu tập các chỉ huy. Natokk, Nidhal, ba đại đội trưởng dưới quyền Toun và đội trưởng lính đánh thuê Orba, gã này là người ngoại quốc nên rất bị để ý. Bouwen tóm tắt nhanh gọn tình hình, riêng chuyện công chúa Vileena đích thân sang báo tin thì anh bỏ qua nhằm tránh gây suy diễn không cần thiết. Chẳng ngạc nhiên gì khi người đầu tiên phản ứng là Orba.
“Không thể nào.” Cậu thiếu điều nhảy dựng khỏi ghế khi nghe đến tên Mephius.
Một người thường ngày luôn tỏ thái độ trơ đá, đeo mặt nạ kín bưng như Orba mà phản ứng như thế này là rất hiếm thấy. Bình thường chẳng ai dò xét được tâm tư của cậu. Mọi người trong phòng đều nhất thời ngoảnh lại nhìn. Orba lập tức ngồi xuống ngay ngắn nhưng sự kích động thì vẫn không giấu đi đâu được.
Orba đã đành, những người khác ai nấy mặt mũi vẫn còn đỏ rần vì rượu sau bữa tiệc nay càng đỏ hơn trước hung tin. Cảm giác căn giận Mephius như đang nhấn chìm phòng họp.
“Lũ Mephius đáng nguyền rủa, biết ngay chúng nó là lũ tráo trở mà!”
“Bọn chúng hẳn đã biết tin về cuộc chiến chống Garda. Kết đồng minh chẳng qua chỉ là trò lừa đảo khiến chúng ta lơ là phòng bị thôi.”
“Hoàng đế Guhl vô liêm sỉ đến cỡ này sao!”
Chửi rủa mãi chỉ tổ phí thời gian. Mọi người khẩn trương chuyển sang bàn định đối sách. Đa số đều đồng ý với phương án điều phi thuyền cơ động đi gọi chi viện. Ngặt nỗi, quân của các thành bang gần nhất – Helio và Cherik – có muốn đến cứu cũng phải mất tầm 8 ngày, trong trường hợp khả quan nhất cũng phải mất chí ít là 5 ngày.
Chúng ta có cầm cự nổi không? – Suy nghĩ này hiện rõ rành rành trên mặt các chỉ huy.
Tín sứ báo tin cho Helio và Cherik rồi tất nhiên sẽ đến thẳng Eimen, nơi Ax đang đóng quân.
“Các ngài nên báo có hơn mười ngàn quân Mephius sang xâm lược miền tây thì sẽ tốt hơn đấy.”
Người vừa lên tiếng là kẻ đã ngồi im lặng suốt nãy giờ - Orba.
“Mười ngàn?” Bouwen hỏi lại. Anh không nắm bắt chính xác quân số của Mephius nhưng mười ngàn là quá đông so với khả năng điều động quân đội trong điều kiện thông thường của Mephius. Câu hỏi vừa thốt ra khỏi miệng là Bouwen đã hiểu ngay vấn đề. Ngụ ý của nó chính là con số mười ngàn.
“Cậu muốn tạo cảm tưởng rằng đây không phải là thành Taulia đang cầu viện mà là một lợi hiệu triệu toàn miền tây Tauran cùng hợp sức chống ngoại xâm à?”
Tay kiếm sĩ mặt nạ khẽ gật đầu.
Tung tin như vậy cũng ám chỉ rằng mục tiêu của Mephius không phải chỉ mỗi Taulia mà có thể là toàn miền tây Tauran. Họa ngoại xâm đến ngay sau khi các thành bang miền tây vừa hợp lực tiêu diệt tên thuật sư Garda.
Tín sứ sẽ lên đường ngay lập tức. Tiếp theo, mọi người bàn kế hoạch phòng thủ thành phố.
“Ta nên điều them quân đến biên giới. Phải cho bọn Mephius thấy chúng ta đã có chuẩn bị. Một khi đã nhận ra âm mưu đánh lén đã bị phát giác thì bọn chúng sẽ không dám manh động đâu.”
“Không, chúng ta sẽ thu quân. Theo như nguồn tin của ta thì quân Mephius đã rời Apta rồi.”
“Bọn chúng đang chờ sẵn bên kia sông rồi? Tôi thật sự vẫn khó có thể tin được là bọn chúng dám-“
Đúng lúc này, một tín sứ chạy vào mang tin cấp báo từ biên giới. Quân Mephius đã vượt sông. Các chốt biên phòng không đốt lửa hiệu vì muốn lừa đối phương cho rằng mình không bị phát hiện.
Lửa giận càng lúc càng lên cao. Mọi người dĩ nhiêu đều hiểu trận này rất khó giành thắng lợi. Tình hình bây giờ có lẽ còn nguy ngập hơn cả lúc quân Garda chiếm thành Helio và lăm le tiến vào Taulia. Khó khăn không chỉ nằm ở việc quân Taulia bị áp đảo số lượng. Thành chủ Ax hiện đang vắng mặt còn quân sư Ravan Dol thì vẫn đang phải nằm một chỗ dưỡng thương.
Cũng chính vì thế nên mọi người ai cũng máu dồn lên não, tinh thần chiến đấu lên cao. Cảm tưởng như chỉ trong tích tắc nữa thôi là tất cả cùng hò nhau lấy gươm lấy súng đi tham chiến.
Không thể để mất them thời gian quý báu ngồi một chỗ bàn bạc nữa. Bouwen kết luận sẽ động viên toàn bộ binh lực hiện có, bằng mọi cách phải cố thủ Taulia.
“Chậm quá.” Orba trầm giọng nói nhỏ. Bouwen nạt lại.
“Ta biết! Chúng ta đang ở thế bị động. Thế nên chúng ta càng phải khẩn trương-“
“Không.” Orba cắt lời. Hai tay cậu khoanh chặt vào nhau, cứng đờ, kiểu như muốn cắm chặt móng tay vào trong da thịt. “Quân Mephius hành động quá chậm chạp.”
***
“Đội trưởng.”
Dohrai ngạc nhiên thốt lên khi gặp lại đội lính biên phòng sớm hơn mình tưởng. Họ không bám trụ lại biên giới nữa mà đã về gần đến ngoại thành Taulia.
Họ đang trên đường hộ tống công chúa Vileena quay về. Trời đã tối, rất khó bay ở tầm thấp mà không có chỉ đường. Họ nghỉ chân tại một dịch trạm dọc đường. Ngủ được ba tiếng, thức dậy rồi mà vẫn chưa nghe tin báo gì về việc thắp đèn hiệu báo nguy.
Đêm đã khuya lắm rồi. Nhóm của Vileena và Dohrai cho phi thuyền hạ cánh, đang tiếp nhiên liệu Ether chuẩn bị cho quãng đường tiếp theo thì bắt gặp đội biên phòng. Ba tiếng trước, nhóm này phát hiện ánh đèn đuốc sáng rực bên kia sông Yunos nên đã cử người về báo tin. Nhóm Vileena không gặp tín sứ, có lẽ tại lúc đó họ đang ngủ. Đội biên phòng sau đó cũng thoái lui. Quân số quá ít ỏi, ngoan cố trụ lại chỉ khiến cho binh lực của Taulia bị tổn hại vô ích mà thôi.
“Công chúa.” Viên chỉ huy ngần ngại đưa mắt nhìn Vileena. Chuyện Mephius sang xâm lược nay đã là sự thật, nghĩa là tình thế của cô đã nhạy cảm nay lại càng thêm khó xử.
Bây giờ cô mà trở về Mephius thì sẽ gặp họa lớn.
Ở chiều ngược lại, Vileena chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. “Ta không cho rằng mình có thể làm gì hơn nhưng ta vẫn sẽ cố gắng hết sức.”
Nói đoạn, cô leo lên phi thuyền. Chứng kiến lòng quyết tâm của công chúa, Dohrai và đội lính quyết định ủng hộ cô và đem lên thuyền thêm một bình nhiên liệu Ether dự trữ. Không còn ai dẫn đường nữa, từ giờ cô phải tự bay, phải bay cao. Số nhiên liệu dự phòng này sẽ có ích.
“Cảm ơn…Vậy, hẹn ngày sau gặp lại.”
Vileena nói mấy câu tạm biệt rồi khẩn trương xuất phát. Chẳng mấy chốc chiếc phi thuyền đã xé gió bay cao trên bầu trời.
Gặp lại – bản thân Vileena cũng chẳng tin lời mình vừa nói. Cô đã cố gắng giữ nguyên thái độ dửng dưng, làm như không bận tâm để làm yên lòng đội lính nhưng giờ, một mình giữa không trung, cô cắn chặt môi.
Vậy là bọn chúng vượt qua biên giới thật rồi.
Cô đã biết trước, vậy mà cảm giác nặng trĩu vẫn tiếp tục đè nặng lên vai cô. Đến cả cơn gió rít trước mặt cũng đang muốn đổi chiều, ấn thêm vào sức nặng đó.
Mephius làm sao có thể hủy bỏ giao ước một cách đơn giản như thế?
Làm sao họ có thể coi hòa bình là thứ không tồn tại, đập nát nó tùy ý như vậy?
Không ngoài dự đoán, Nabarl đang dẫn đầu cánh quân tiên phong khoảng chừng 300 người. Cánh quân này đang hạ trại, chiếm giữ cứ điểm trên ngọn đồi mà mấy giờ trước vẫn còn nằm dưới quyền kiểm soát của một đội lính biên phòng Taulia.
Nghe tiếng phi thuyền, lính gác lập tức giương súng. Vileena không ngần ngại hạ độ cao, sà xuống đất hệt như cách cô đã làm với đội lính Taulia. Nhận ra người trên phi thuyền là công chúa Garbera, đội lính Mephius đều nháo nhào lên vì bất ngờ và lúng túng.
Tống chỉ huy Nabarl đã đến cũng với nét mặt đầy nỗi sửng sốt. Từ đầu y đã nghĩ rằng khu vực này nhất định phải có cảnh giới nên mới cho vượt sông theo kế hoạch kĩ lưỡng. Tưởng đâu sẽ có cảnh cáo, đấu pháo, đấu súng, hay ít nhất là đấu võ mồm nhưng khu vực này bị bỏ không thì y quả thật rất bất ngờ.
Trong đội lính của Nabarl còn có Pashir, người đang vận đống trang phục sặc sỡ của người hùng Felipe.
Vileena xuống thuyền, hất mái tóc bạch kim đung đưa nhè nhẹ. Nabarl lập tức tra vấn cô vơi thái độ ăn tươi nuốt sống.
“Công chúa điện hạ, cảm phiền Người giải thích xem tại sao mình lại có mặt ở đây, bên lãnh thổ Taulia không?”
“Ta tình cờ cũng đang muốn hỏi chuyện ngươi đây.”
“Công chúa…”
“Ta vừa từ Taulia về.”
Vileen đứng thẳng lưng, nhìn thẳng mặt Nabarl, dù cho sắc mặt hơi nhợt nhạt.
“Cái gì? Taulia?”
Nét bồn chồn hiện rõ trên mặt Nabarl. Vileena gật đầu.
“Có gì bất thường hay sao? Mephius và Taulia đã thiết lập quan hệ hữu nghị lâu dài.Lần trước, công chúa Esmena của thành Taulia đã sang thăm Apta. Lần này là ta, công chúa con vua Garbera, hôn thê của hoàng thái tử Gil Mephius, sang thăm Taulia.”
“…”
“À, sẵn tiện…” Vileena cố ý dừng mấy nhịp rồi mới nói tiếp. Phong cách này là cô bắt chước vị hôn phu của mình. “Ta có để ý thấy một cánh quân rời thành Apta qua cổng bắc. Thiết nghĩ cũng lạ vì đâu có chiến tranh đâu mà điều động binh tướng nhưng thân là phụ nữ, có nhiều chuyện khó hiểu lắm. Ta kể chuyện đó với mấy người ở Taulia, ai cũng lấy làm lạ. Đúng rồi, sau đó không hiểu vì sao mà ai cũng vội vã. Đàn ông trong thành còn giục nhau đi lấy áo giáp vũ khí nữa kìa.”
“Công chúa!”
Quân sĩ xôn xao hết cả lên, cả Nabarl cũng ngẩn mặt ra. Đầu óc y nhất thời không theo kịp tình hình.
Tên chỉ huy này – Ý nghĩ nọ nhá lên trong đầu Vileena trong khi cô quan sát sắc mặt Nabarl. Biết đâu cô sẽ có thể đánh đòn tâm lí, dụ y thay đổi-
“Công chúa, hạ thần không hiểu Người muốn chơi trò gì nhưng đây là hành động phản bội Mephius.”
Ở chiều ngược lại, Nabarl đã luận ra là đứa con gái trước mặt mình đã tiết lộ thông tin cho quân Taulia.
“Chơi ư? Ta đến thăm thành Taulia còn gì? Hay là ta nói ngươi nghe chưa rõ? Đã thế ta cũng phải hỏi, các ngài đang chơi trò gì ở đây vậy? Gươm giáo súng ống như thế này chắc sang Taulia không phải để ngắm cảnh đâu nhỉ?”
“Đáng tiếc thật nhưng hạ thần không rảnh rỗi ở đây chơi đố chữ với công chúa.” Nabarl gầm gừ, thái độ cáu gắt ra mặt.
Vileena thoáng cau mày trước sự vô lễ của y. “Giả sử các ngài tiếp tục đem súng pháo sang ‘chơi’ Taulia thì phía bên kia đã biết hết và đã chuẩn bị ‘đón tiếp’ đầy đủ. Chiến thuật của ngài là bất thần ‘sang thăm’ họ mà không báo trước nhưng giờ nó đã phá sản rồi. Thôi thì vẫn còn may mắn, chưa ai nổ súng, không ai bị thương. Ta rất sẵn lòng quay lại Taulia, thay mặt ngài cáo lỗi cho hành động kém duyên dẫn đến hiểu lầm không đáng có này.”
Nabarl lặng thinh không đáp, sắc mặt như muốn nổ tung đến nơi. Chắc mẩm mình đã chiến thắng, Vileena vỗ tay một cái, tiếng vọng vang dội lạ thường giữa ngọn đồi trơ trọi.
“Trời sắp sáng rồi. Còn chần chừ ở lại, thân nhân của quân sĩ sẽ lo lắng đấy. Tốt nhất là ta nên về thôi. Ta dám chắc lần sau phía Taulia sẽ rộng cửa chào đón các ngài, nếu ngài mang quà biếu chứ không phải vũ khí-“
“Hahaha” Nabarl ngắt lời Vileena bằng một tràng cười khùng khục với kiểu thái độ trịnh thượng. “Cô đang bắt chước hoàng tử Gil đấy ư? Tự đặt mình lên phía trước, tự coi mình là bậc anh hung cứu thế.”
“Cái gì?”
“Cô có thể là hoàng tộc nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi. Hình như cô đang tưởng mình là sứ giả của công lý thì phải? Thế nếu ta không chịu lui quân thì sẽ thế nào nào?”
“Ý ngài là sao?”
Nabarl sỗ sàng bước lên mấy bước, dí mặt sát vào mặt Vileena.
“Vì cô làm bại lộ thông tin nên sẽ có nhiều quân lính Mephius chết hơn đấy. Họ chết vì cô đấy, công chúa à.”
Mặt Vileena tái nhợt đi. Cô nắm chặt bàn tay đang run rẩy.
“Hoang đường. Ngươi đã biết sẽ có thương vong thì càng phải biết rút lui là hơn mới phải. Ngươi lấy lí do gì mà gây chiến chứ?”
Những lời đối đáp hoa mĩ đều đã trở thành thừa thãi.
“Vậy…” Nabarl bỗng hạ giọng, ánh mắt y nhìn thẳng vào Vileena. “Cuộc trò chuyện này chấm dứt tại đây, thưa công chúa. Ngụ ý của ta, nếu phải giải thích rõ ràng thì nó như thế này: cô là đồ ngu.”
Vileena sượng trân. Lần này đến lượt đầu óc cô không kịp chống đỡ những lời khinh miệt vừa lọt vào tai mình. Nabarl cười nhăn răng.
“Báo tin mật, kết bạn với kẻ thù… cô muốn làm gì thì làm. À, điều này thì cô chắc vẫn chưa biết, trong thành Taulia giờ không có quân đội để chống lại ta đâu. Nói cách khác, công cốc rồi công chúa ạ. Đã hiểu tại sao ta gọi cô là đồ ngu chưa?”
Nabarl vẫn nói tiếp, y hạ giọng thật nhỏ cho quân sĩ không nghe thấy.
“Ra là thế…Nhờ sự tác động của cô nên tên hoàng tử ngớ ngẩn ấy mới thay đổi đôi chút. Hắn cũng là loại ngu si đần độn không kém. Bị một con đàn bà rỗng tuếch quyễn rũ cho mờ mắt, tự khoác lên mình cái áo anh hùng rồi chết mất xác.”
Mặt Vileena đỏ tía.
BỐP! Cô vung tay tát một phát thật lực vào mặt Nabarl. Y vừa làm một động tác nghịch ngợm sờ ngực cô, khéo léo vừa đủ sao cho khuất khỏi tầm mắt quân sĩ xung quanh.
Nabarl giơ tay vuốt má, nụ cười vẫn còn nguyên trên môi.
Vileena lập tức quay lưng đi thẳng ra chỗ phi thuyền, mặt vẫn còn đỏ tía, vừa giận vừa nhục không biết đâu mà tả.
Nabarl cười giễu, gọi với theo. “Cô định làm gì thế công chúa? Về quê khóc lóc kể lể với phụ vương à?”
“Ta sẽ quay lại Taulia.”
“Oh?”
Vileena lên thuyền, trừng mắt nhìn đám lính Mephius.
“Nếu các người đã biết rõ ta đang ở trong thành Taulia mà vẫn tấn công thì đó sẽ là hành động gây chiến với Garbera. Đồng minh mà Mephius đánh mất sẽ không chỉ có một Taulia mà còn cả Garbera nữa. Hành động tráo trở này sẽ bị phỉ nhổ đến muôn đời!”
“Oh. Bảo toàn khí tiết bằng cách chết chung với bọn Taulia chứ gì?” Nabarl cợt nhả.
Có chết ta cũng phải cho ngươi thấy – Vileena toan đáp trả nhưng lại nghĩ như thế trẻ con quá nên thôi.
Nabarl, chỉ huy quân đoàn Blue Zenith, nhìn chiếc phi thuyền bay khuất vào trong đêm đen.
“Lập đội hình chiến đấu! Con nhãi đó đã làm giúp chúng ta việc thắp lửa hiệu rồi. Quân Taulia đang đến rồi đấy!”
Sắc mặt y ra chiều hoan hỉ, cái bụng mỡ cũng đung đưa theo tiếng cười hô hố.
***
Note: Lâu không ngồi dịch, một hồi cũng thấy bon tay phết các bác ạ. Part 3 cũng có vẻ ngắn, đỏ thì cuối tuần này có nhé.