Rakuin no Monshou

chương 2: ý đồ (part1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 2: mưu đồ

Part1

Ba ngày đã trôi qua kể từ đại lễ tại thần điện. Sáng hôm nay, bầu không khí u ám đang trùm kín hoàng cung Solon bỗng có chút thay đổi. Chiều hôm trước, Colyne Isphan, viên quan phụ trách sắp xếp lịch trình cho hoàng đế nhận được yêu cầu yết kiến của công chúa Vileena.

Ban đầu, công chúa được lên lịch yết kiến vào lúc chiều tối nhưng khi hoàng đế kiểm tra, ông đã cho cô lên lượt sớm nhất buổi sáng.

Mới sáng sớm mà sảnh thiết triều đã đông bất thường. Như hình thiên hạ hiếu kỳ muốn xem nàng công chúa xứ Garbera đã có quyết định gì cho tương lai của mình. Cô ta sẽ tuyên bố về việc ra đi, ngày giờ cụ thể thế nào... Hầu hết giới quý tộc ở Solon đã tụ hội về sảnh thiết triều, bàn tán rôm rả, thậm chí là đem chuyện này ra cá cược.

"Đệ tam công chúa nước Garbera, Vileena Owell."

Viên thị thần cao giọng thông báo. Đôi chân mảnh khảnh bắt đầu sải bước trên tấm thảm đỏ dẫn vào sảnh. Nàng công chúa ngoại quốc, người đáng lẽ đã là vợ của hoàng thái tử Gil tiến vào sảnh thiết triều với phong thái vững vàng. Nghe đồn nàng đã héo hon đi nhiều sau cái chết của hôn phu và cũng vì lo cho tương lai bất định của mình. Nhưng không, ánh mắt Vileena vẫn đầy sức lực.

Vileena quỳ gối trước ngai vàng, mái tóc bạch kim lất phất sau lưng.

"Được bệnh hạ ban ân yết kiến là niềm vinh hạnh cho tiểu nữ."

Sau lời chào xã giao, Vileena sẽ thông báo lý do. Đám đông xung quanh lắng tai nghe. Họ phải cố hết sức để sự tò mò không hiện trên nét mặt. Những gì cô sắp nói về cơ bản đã được dự đoán trước.

"Tiểu nữ muốn được rời Solon ít lâu."

Ít lâu là thế nào?

Mọi người quay sang nhìn nhau. Cô ta nói muốn đi khỏi Mephius nghe còn dễ hiểu nhưng tại sao lại nhấn mạnh ở mỗi thành Solon? Mà lại còn 'ít lâu' nữa chứ?

Lúc nào rồi còn bày trò.

Vài người tỏ ra chán ngán, bên cạnh đó một số người quay sang thì thầm.

"Từ từ, đừng vội. chắc cô ta ngại không muốn nói thẳng là về Garbera nên mới tìm cách vòng vo đó thôi."

Tuy nhiên-

"Tiểu nữ muốn đi Nedain một chuyến. Nghe nói ngài Rouge Saian đang ở đó."

Sảnh thiết triều như chết lặng sau khoảnh khắc cái tên Rouge Saian được thốt lên. Tướng quân Rouge Saian hiện đang bị cấm ra vào thành Solon. Ông ta phải hứng chịu cơn thịnh nộ của hoàng đế vì đã tiếp tay cho hoàng thái tử đem quân đi hỗ trợ Garbera, hành động đi ngược lại ý muốn của hoàng đế. Những người có mặt trong sảnh nửa tò mò nửa sợ sệt ngước lên ngai vàng xem hoàng đế phản ứng thế nào.

"Công chúa có việc gì với Rouge?"

Hoàng đế Guhl vẫn ngồi tự nhiên theo tư thế cằm chống lên tay quen thuộc, không có vẻ gì là tức giận. Quần thần đang định vuốt ngực thở phào thì Vileena đã trả lời.

"tiểu nữ được biết những người sống sót trong đội Cận vệ của hoàng thái tử đã về với tướng Rouge. Tiểu nữ vẫn chưa có cơ hội cảm tạ họ vì đã tương trợ cho tổ quốc của tiểu nữ. Đây là vấn đề danh dự nên tiểu nữ thiết nghĩ mình cần phải đi một chuyến."

Xung quanh vang lên tiếng xì xào, sự im lặng đã bị phá vỡ. Vileena vừa nhắc lại hành động kháng lệnh hoàng đế của hoàng thái tử Gil. Đã thế cô còn nói đến 'danh dự' rồi còn ngợi ca những kẻ thực hiện. Như thế có khác gì chỉ thẳng vào mặt hoàng đế mà nói 'việc ông làm là vô đạo.'

"Cô ta làm trò gì thế?" Nhóm quý tộc đảo mắt nhìn nhau. "Tôi biết công chúa xứ Garbera can đảm lắm nhưng cô ta dám vỗ mặt Bệ hạ như thế sao?"

"Không, cô ta chỉ là con nhỏ không biết điều thôi. Đứa trẻ ngờ nghệch tưởng rằng mình muốn làm gì cũng được."

Công chúa Vileena vẫn cúi đầu chờ hoàng đế hồi đáp, hoàn toàn không bận tâm đến sự căng thẳng đang trùm lấy sảnh thiết triều.

Một giây sau... hai giây... ba giây...

Những người thân cận bên hoàng đế chưa bao giờ thấy thời gian trôi lâu đến thế. lỡ như sự im lặng lại thường này đã biến thành con quỷ giơ nanh vuốt cào cấu trái tim họ.

"Oh?"

Hoàng đế Guhl nói, giọng nghe như tiếng gầm gừ. Mọi người ai nấy đều giật mình rụt vai lại, mặt cúi gằm như muốn trốn tránh cơn thịnh nộ sắp sửa giáng xuống sảch thiết triều.

"Sứ giả Garbera đã lên kế hoạch đến Solon vào tháng sau, nên là..." Guhl nói, xem chừng không để bụng lời lẽ của công chúa.

"Sẽ chỉ mất tầm một tuần thôi ạ." Vileena đáp.

"Thế thì..." Guhl cười nhạt. "... Công chúa hà tất phải nhọc công bày vẽ. Thời gian công chúa ở Solon cũng như ở Apta, ta thấy cũng hơi ngắn ngủi. Coi như đây là cơ hội vươn vai xòe cánh đi."

Hoàng đế tỏ ý rộng rãi, nhưng xét ra thì sự 'bày vẽ' của Vileena cũng ám chỉ việc cô đến đây chỉ trích hoàng đế trước mặt quần thần. Về phần Guhl cũng rất cao tay, cũng 'nhọc công' nhắc lại và cười bỏ qua.

Cảm giác căng thẳng trong sảnh thiết triều vẫn không lắng xuống cho đến khi công chúa xin phép cáo lui. Vileena trước sau gì cũng là khách của Mephius. Cho dù lời cô nói không hợp ý hoàng đế thì ông cũng không thể tùy tiện trừng phạt cô được.

Mọi người bình tĩnh nghĩ lại và hiểu ra. Tuy nhiên, nếu vừa rồi kẻ đứng ra nhắc lại cái sự thật mười mươi ấy không phải là Vileena thì kẻ đó chắc chắn sẽ bị tống giam, cho dù có vai vế cỡ như Simon Rodloom đi nữa. Vả chăng, nếu Guhl có bất cứ hành vi bạo ngược nào với một vị thượng khách người nước ngoài thì đó chính là dấu hiệu cho thấy hoàng đế đã không còn năng lực của bậc đế vương. Các bề tôi của Mephius sẽ lấy đó làm cớ để hợp sức chống lại ông.

Rốt cuộc, hoàng đế vẫn sáng suốt nhìn nhận vấn đề. Ngặt nỗi, đi kèm với sự sáng suốt thì ông cũng hành động cực kỳ độc đoán.

Guhl Mephius quả thật là một kẻ khó nhằn.

***

Bà ngày sau cuộc yết kiến, Vileena lên đường rời Solon. Người ta đã sắp xếp phi hầm cho cô nhưng cuối cùng cô lại chọn đi xe ngựa. Đi cùng cô có Theresia, người hầu gái đã theo cô từ Garbera và 50 lính hộ vệ. Thông báo đã được gửi đến Nedain và sẽ có thêm quân đến hộ tống dọc đường.

"Thời tiết hôm nay tốt thật, công chúa nhỉ?" Theresia ngó ra ngoài cửa sổ. Vileena cười nhẹ nhàng. "Ngươi muốn nói gì thì nói đi. Lần nào ngươi mở lời kiểu đó cũng là muốn trắng hoặc khuyên can ta, lần nào cũng khen hôm nay trời đẹp."

"Công chúa tinh ý đấy. Thế sao Người không hội ý với thần trước? Về việc yết kiến hoàng đế ấy? Nói lời cảm ơn với đội quân chi biến cho Garbera có khác gì châm biếm ông ta đâu chứ?"

"Theresia à, ta mà nói thì người thể nào cũng nhảy dựng lên cho mà xem."

"Tất nhiên."

"Gì chứ ta không phải một đứa bé thiếu suy nghĩ. Ta đã suy xét rất nhiều rồi mới làm việc đó."

Thế cơ à? Nhìn cách Theresia nhếch mép là đủ hiểu bà đang nghĩ gì. Vileena vờ như không thấy rồi cũng bắt chước bà ngó ra nhìn trời. Thời tiết không hẳn là đẹp, mây mù vần vũ, đây đó lại có khe hở để lộ mảng trời xanh biếc phía sau.

Nhưng... Hầu gái Theresia dò xét sắc mặt chủ nhân. Nếu Vileena hỏi thì dĩ nhiên bà sẽ phản đối nhưng trái tim và luôn ủng hộ cô bằng mọi khả năng của mình.

Từ ngày hoàng tử qua đời đến nay đã bao lâu rồi nhỉ?

Khoảng thời gian hỗn loạn tại pháo đài Apta hiện lên trong tâm trí bạn. Hoàng tử Gil bị bắn...

Khi hay tin, Vileena thảng thốt kêu "Không thể nào!" rồi lập tức chạy đến hiện trường. Hoàng tử Gil bị trúng đạn, ngã khỏi ban công cao, rơi xuống dòng nước dữ của sông Yunos. Công tác tìm kiếm được tiến hành ngay lập tức vad Vileena cũng đích thân lên phi thuyền hỗ trợ. Bay trong đêm tối rất nguy hiểm, Theresia dĩ nhiên phản đối nhưng Vileena bỏ ngoài tai. Cô chuyên chú điều khiển phi thuyền bay men theo lưu vực sông Yunos cho đến khi tàu hết nhiên liệu Ether.

Khi cô quay về thành để tiếp nhiên liệu thì có tin mới báo về. Một nhóm sứ giả đang trên đường sang thành Taulia yêu cầu cho phép tìm kiếm ở vùng biên giới đã phát hiện một đội lính Giáp Đen di chuyển ở bờ bên kia sông.

Đối với Vileena, từng giây trôi qua mà không tìm kiếm là cả một cực hình. Cô cố bay sát với đường biên giới hết mức có thể. Mặt nước bắt đầu lấp lánh trong ánh bình minh và bao công sức suốt đêm vẫn chưa thấy kết quả. Phi thuyền lại hết nhiên liệu, không biết là lần thứ mấy rồi. Vileena về thành và lại có thêm tin mới.

Nhóm tìm kiếm của đội Cận vệ phát hiện một toán lính Giáp Đen đang có hành vi đào tẩu về hướng biên giới Taulia. Hai bên giao tranh và hủy diệt lẫn nhau. Trong số tử trận có hai người thân cận với hoàng tử: Shique và Orba. Vileena cũng biết họ.

Liên tiếp nghe tin cái chết của người thân quen, cộng thêm nỗi mệt nhọc sau một đêm thức trắng đã đánh quỵ công chúa. Tưởng như thế giới xung quanh cô gái 14 tuổi đã bị phá nát. Theresia dĩ nhiên đang ở ngay kế bên vội vàng đỡ lấy cô, gọi thêm người dìu cô về phòng nghỉ.

Thời gian trôi nhanh như chớp mắt. Thành Solon và Birac phải thêm quân đến hỗ trợ, cả một trung đoàn phi thuyền. Bên phía Taulia cũng tham gia tìm kiếm dọc biên giới. Rốt cuộc, mọi nỗ lực đều thành công cốc. Người ta bắt đầu thúc giục Vileena về Solon nhưng cô từ chối, vẫn cố lên phi thuyền tìm kiếm mỗi khi có thể. Phải đến khi hoàng đế cử sứ giả mang sắc lệnh trực tiếp đến thì cô mới đành phải tuân theo.

Theresia nhớ lại ngày cuối cùng ở Apta.

Được sự nhất trí của Dinn, cậu bé người hầu của hoàng tử, Vileena vào thăm phòng hoàng tử Gil. Dường như công chúa đã chịu buông xuôi, muốn lấy một thứ gì đó làm kỷ vật, để lưu giữ chút kí ức về người đã khuất.

"Hắn là đồ dối trá." Đôi mắt xanh của Vileena loé sáng. "Hạng người luôn thẳng tay lừa đồng minh trước để bịp kẻ thù sau. Ở Zaim, ở lễ Quốc khánh, ở Apta... Hắn luôn luôn như thế."

"Sao đến giờ ta mới nghĩ ra? Đây chẳng qua là một trò lừa bịp khác, là hoàng tử đang bày mưu đó thôi. Hắn nghĩ hắn lừa ta được bao nhiêu lần? Được lắm. Theresia, giúp ta một tay. Trong phòng này chắc chắn phải có cơ quan bí mật hay thư từ gì đó cho ta..."

nỗi mệt nhọc tích tụ suốt nhiều ngày qua đã đẩy Vileena vào trạng thái ngây dại. Nụ cười vắng bóng trên gương mặt cô, chỉ còn lại nỗi buồn thương và tuyệt vọng. Theresia nhìn mà thấy đau đớn thay.

Cuộc tìm kiếm này gặm nhấm tâm trí công chúa, đẩy hiện thực phũ phàng vào trong óc cô như hòn đá lăn xuống nước. Từng giây từng phút trôi qua, nỗi buồn và tuyệt vọng lại càng thêm lớn.

Phán đoán của hoàn toàn chính xác. Hừng đông đã lấp ló ngoài cửa sổ, phi thuyền đã đến đón Vileena nhưng đến giây phút cuối cùng cô vẫn nán lại trong phòng hoàng tử. Cô không lục lọi, không rảo bước xung quanh, không kiểm tra ngăn kéo kệ sách nữa mà chỉ đơn giản đứng thẫn thờ tại chỗ. Theresia ở đó và cũng chẳng biết phải nói gì.

Hoàng tử Gil thật tàn nhẫn.

Đối với hôn thê, người đã phải lặn lội từ nước khác, đất nước mà mới đây còn coi mình là kẻ thù, ngài ấy chưa bao giờ nói lời nào dễ nghe, đến cả tặng quà cũng không. Dẫu cho

công chúa đã cố gắng điều chỉnh, cố gắng làm quen với xứ sở này, cố gắng tìm hiểu hoàng tử... Lần nào ngài ấy cũng lẩn tránh, cũng viện cớ công việc, bỏ mặc công chúa trong đơn côi.

Quá sức tàn nhẫn.

Ấy vậy mà... Theresia đã theo dõi cách cặp đôi trẻ dần mở lòng với nhau. Thế nên bà càng không thể tha thứ cho hoàng tử. Vì ngài đã ra đi quá đột ngột. Vì ngài đã bỏ mặc Vileena nơi đất khách.

Từ khi về Solon, Vileena càng ngày càng ít nói. Ở Apta còn đỡ hơn, chỉ thì cô cũng ra ngoài hoạt động cho đến khi kiệt sức. Ở đó cô còn có mục đích, tâm trí không bị dằn vặt, không phải chịu đựng nỗi đau cào xé đó trong cơ thể.

Công chúa cứ như người mất hồn.

Theresia không phải là người duy nhất có cảm nghĩ như vậy.

Hai tuần sau, Vileena lại thay đổi. Cô ngồi một mình trên giường, đầu cúi thấp, mặt mũi thẫn ngờ, suy nghĩ mông lung.

Mình phải làm gì đó. Theresia tìm cách gợi chuyện với công chúa. Bà xoay quanh đủ loại chủ đề. Lần này bà nhắc đến đội Cận vệ cũ của hoàng tử. Nghe đâu những người sống sót sau trận chiến với toán lính Giáp Đen đã về đầu quân cho tướng Rouge Saian. Trong số họ có tổng chỉ huy Gowen và Pashir, chiến binh đã đấu tay đôi với Orba trong giải đấu hồi lễ Quốc khánh. Ngoài ra, con gái nuôi của Gowen, Hou Ran, cũng đi theo với vai trò chuyên gia luyện rồng, cái nghề rất hiếm thấy ở phụ nữ.

Vừa nói mấy câu, Theresia đã thấy lông mày Vileena hơi giật giật. Thôi hỏng. Bà đã chăm sóc công chúa suốt bao nhiêu năm, lẽ nào lại không nhận ra phản ứng của chủ khi bỗng nảy ra ý tưởng nào đó chứ?

Tướng quân Rouge Saian hiện đang ở Nedain. Ông bị đày khỏi thành Solon vì đã chọc giận hoàng đế. Về cơ bản Theresia đã gần buông xuôi, coi như đây là canh bạc cuối cùng để kích thích công chúa.

Trời không phụ lòng người, giờ đây Vileena và Theresia đang ngồi trên xe ngựa trên đường đến Nedain.

Theresia thở dài. Không có gì lạ với tốc độ ra quyết định và cách hành xử của Vileena. Thực ra bà đã sợ lạnh cả người khi hay tin công chúa đã có những lời lẽ nghe như xúc phạm hoàng đế. Còn về chuyến đi Nedain lần này, bà thấy đây không hẳn là ý tồi.

Bà vẫn chưa rõ công chúa định làm gì ở Nedain. Mỗi khi có ai thân quen qua đời, con người ta thường hay tìm cách chấp nhận thực tế, giải tỏa những gì chất chứa trong lòng. họ thường làm những việc mà người ngoài nhìn vào không sao hiểu nổi. Theresia cũng từng như thế khi cha mẹ và em trai bà qua đời.

Có điều-

"Công chúa à..." Còn một việc bà nhất quyết phải cảnh báo Vileena. "Thần luôn luôn ủng hộ Người, bất kể thế nào đi nữa."

"Tất nhiên, ta biết chứ."

"Thế nên thần có điều này muốn Người lắng nghe. Lãnh chúa Nedain, ngài Jarius Abigoal. Thần dám chắc Người biết ông ta."

"Uh hmmm."

Vileena hơi gât gật. Cái điệu trầm ngâm nửa hừm nửa hử này là cô học theo ông nội Jerog mỗi khi ông tỏ ý lắng nghe những người mình tin tưởng. Với Vileena thì khác, cô thường Bắt chước cái này mỗi khi muốn làm bộ làm tịch, che giấu chủ tâm không muốn cho người kia biết.

"Thân khẩn thiết cầu xin Người đừng tra vấn lãnh chúa Jarius, cũng đừng quát nạt ông ta như khi Người đối đáp với hoàng đế. Vị thế của công chúa ở Mephius đã chênh vênh lắm rồi. Xin đừng gây thêm chuyện thị phi nữa."

"Ừ ừ." Vileena đáp, chống cầm lên tay.

Theresia có biết vụ lùm xùm giữa lãnh chúa Jarius với Raymond,một quý tộc trẻ dưới quyền mình ngay trước mặt hoàng đế. Sau đó Raymond bị tống giam chờ xét xử. Vốn đã thừa hiểu cá tính của chủ nhân, bà dĩ nhiên biết Vileena không vừa lòng với vụ việc này. Không khéo cô sẽ công kích thẳng vào mặt lãnh chúa Jarius và gây lắm chuyện lôi thôi.

"Công chúa phải hứa..."

"Ngươi dai quá đấy. Ta hứa. Ta sẽ không tra vấn hay trách móc gì hắn." Vileena lơ đễnh đáp.

Cỗ xe ngựa tiếp tục thong dong trên đường. Từ Solon đến Nedain phải mất 3 ngày hành trình, độ chiều tối ngày thứ 3 mới đến nơi. Sáng hôm ấy, đoàn hộ tống bắt gặp toán quân từ Nedain đến đón công chúa.

"Công chúa, kìa." Theresia nhìn ra cửa sổ gọi. Dẫn đầu nhóm kỵ sĩ hộ tống là một người lính già da đen sậm: Gowen, cựu chỉ huy đội Cận vệ của hoàng tử Gil. ông thúc nhựa đến trước xe chào hỏi Vileena, tất nhiên là không đả động gì đến hoàng tử.

"Uh hmmm." Vileena duyên dáng gật đầu, rọi ánh mắt chăm chú vào người lính già.

Truyện Chữ Hay