Toà Tháp Đen, trái tim của thành Solon, kinh đô của đế quốc Mephius đang im lìm dưới ánh trăng.
Hầm ngầm dưới lòng tòa tháp không hề có dấu hiệu nào của con người. Cách đây mấy hôm thôi, nơi này vẫn còn vô số nhân công hối hạn làm việc bất kể ngày đêm. Sau khi điện thờ Lòng Thần được di chuyển xong xuôi thì cũng chẳng còn ai ở lại.
Lễ khánh thành thần điện mới sẽ được tổ chức sau hai ngày nữa. Hầm ngầm này xưa kia là khu lăng tẩm của Hoàng tộc, nơi thực hiện nhiều nghi lễ linh thiêng. Ngày nay, nơi đây chỉ là một cõi hoang vắng lẫn giữa những bức tường đá, không có gì ngoài đá vỡ và bụi bặm.
Một phần trần hầm đã được tháo dỡ trong lúc tu sửa, tạo khoảng trống cho ánh trăng chiếu xuống bên dưới. cảnh vật vắng lặng không một bóng người chỉ có ánh trăng đang soi rọi khu thánh địa cổ xưa.
Thế rồi...
...tiếng bước chân lộp cộp vang vọng khắp khu hầm ngầm, phá vỡ sự tĩnh mình như cõi chết của nơi đây.
Một bóng người mặc áo choàng dài và đội mũ trùm kín toàn thân xuất hiện dưới ánh trăng. Xét theo hình thể thì đây chắc là một người phụ nữ. Dạo bước qua đống đổ nát,
bà ta dừng chân trước phần tàn tích còn lại của một bức tượng họa hình Long Thần Mephius rồi nhẹ nhàng vươn tay lên. người đàn bà này nếu không phải là một tín đồ côn đảo đến than khóc cho vùng thánh địa bỏ hoang thì chắc cũng là một nữ quý tộc đang trên đường đến với một cuộc tình bê bối.
Lại có thêm tiếng bước chân.
Người đàn bà ngoảnh lại và thấy một bóng người khác vừa hiện lên dưới ánh trăng.
Một người đàn ông già cả, da nâu sậm, trên
quấn người chỉ quấn một tấm vải thô từ vai xuống hông. Ông ta bước tới chỗ người đàn bà, đôi mắt trố như đang chực chờ nhảy ra khỏi hộp sọ. Miệng ông ta há hốc, nước dãi sùi bọt định quanh mép.
phụ nữ bình thường nhất định sẽ giật mình hoảng sợ nhưng người đàn bà này lại cúi đầu uốn gối một cách đầy sùng bái như thể bà ta đang diện kiến bậc vua chúa nào đó.
"Muôn phần đội ơn ngài đã không quản khó khăn đến tận đây."
Cảnh tượng này khiến bất cứ ai chứng kiến cũng phải sửng sốt. Hoàng cung Solon hầu như ai cũng nhận ra chất giọng của người đàn bà kia. Bà ta có mặt ở đây đã là một sự bất bình thường và cái cách mà ta trọng thị ông già nọ lại càng kỳ quái hơn nữa.
Ông già mới đến kia tên là Wu On, một trong các trưởng lão. Họ là những người Zerdian theo đạo thờ Long Thần từ xa xưa, sinh sống tại miền núi phía tây Mephius. Thủa Mephius mới lập quốc, đạo thờ Long Thần được tôn làm quốc giáo và các trưởng lão được bản chức vị tu sĩ. Thế nhưng, một vị hoàng đế cách đây vài thế hệ đã đột ngột sửa đổi truyền thuyết. "Vị vua khai quốc Mephius không được Long Thần ban sức mạnh mà là được thừa hưởng dòng máu của Mephius." Hoàng đế tuyên bố như vậy. Nói cách khác, hoàng đế Mephius tự xưng mình là hậu duệ của Lòng Thần, phục tùng hoàng đế cũng chính là tôn vinh Long Thần. Những tập tục tín ngưỡng xưa từ đó bị coi là hết giá trị.
Sự kiện đó xảy ra trong bối cảnh các trưởng lão đang trở thành một thế lực chính trị
hùng mạnh tại Mephius. Lời tuyên bố này là một chiêu đuổi khéo họ. Tuy nhiên, không lâu sau Mephius hứng chịu nạn đói lớn, bản thân hoàng đế cũng lâm bệnh qua đời. Vị hoàng đế kế nghiệp tiếp tục theo đuổi chính sách xa lánh đạo Long Thần nhưng mặt khác vẫn đều đặn mời các trưởng lão về chủ trì một số nghi lễ quan trọng và các sự kiện lớn, có lẽ là do sợ bị nguyền rủa.
Thế rồi, vài tháng trước, thời thế lại một lần nữa đổi thay khi nhiều vị trưởng lão được mời về định cư tại Solon. Người đứng đằng sau việc này dĩ nhiên là hoàng đế Guhl Mephius. Ông ta bỗng nhiên ra quyết định xây dựng điện thờ Long Thần, thỉnh mời các trưởng lão về góp ý về mọi vấn đề liên quan, từ lối kiến trúc, đồ trang trí nội thất cho đến các tiểu tiết nhỏ nhặt nhất.
Bệ Hạ hẳn đang muốn dần dần đưa các trưởng lão quay lại nắm giữ những chức vụ quan trọng trong thần điện. Đó là nhận định chung của đa số quần thần. Suy cho cùng thì trong mấy năm gần đây, hoàng đế Guhl đã khôi phục và tăng cường mối quan hệ với các trưởng lão mà không rõ nguyên nhân.
Về phần trưởng lão Wu On, ông ta là người thường xuyên có mặt trong quá trình xây dựng thần điện.
"Như hình Lệnh Bà muốn thử năng lực 'tiên tri' của ta?" Người đàn ông già nua bỏ qua luôn phần chào hỏi và vào thẳng vấn đề.
Người đàn bà vẫn cúi đầu, chỉ hơi gật gật đáp.
"Ta được nghe tài tiên tri của đại sư Wu On là chính xác hơn hết thảy."
"Đứng dậy."
Người đàn bà vâng lời, đứng thẳng dậy và nắm lấy phần mép tấm áo choàng. Làn da bà ta trắng ngần, lấp lánh như thạch anh. Bà ta lật cả áo choàng lẫn lớp áo lót bên dưới lên, để lộ phần bụng. Ông già kia bất thình lình ngồi xổm xuống, dáng điệu như đang bám lấy chân người đàn bà.
Gò má người đàn bà lập tức ửng đỏ trong khi ông già kia dùng lưỡi liếm liếm làn da trần trụi của mình. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, bầu không khí dâm đãng tự trị trong gian phòng dưới lòng đất.
Ông già kia dần đưa mặt lên cao hơn, nên đến phần bụng người đàn bà thì đột nhiên khựng lại. Vòng eo bà ta hơi nhô ra, trái ngược với vóc dáng mĩ miều của bà.
Ông già dí mặt vào gần, làm động tác gần như là cọ má âu yếm vùng bụng người đàn bà.
"Ohh...oh..." Ông già bắt đầu rên, ánh mắt lóe lên tia dục vọng đối nghịch với tuổi tác.
"Nó đang thở này. Đang trong bụng mẹ mà nó vẫn cảm nhận được ta, đáp lại tiếng gọi của ta. Đúng như tiên đoán của Đại sư Samara, đây nhất định là một bé trai. Đứa bé sau này sẽ gánh vác Mephius."
"Thật...thật ư?"
Người đàn bà nói bằng giọng trống rỗng.
Cảm xúc gì đang khiến cho mấy lọn tóc xoăn vàng lấp ló dưới chiếc mũ trùm run lên không ngừng như vậy, là vui sướng hay ghê tởm?
"Tất cả đều nhờ Lệnh Bà sắp xếp mọi việc đúng theo chỉ dẫn của chúng ta. Lần này cũng tương tự chứ?"
"Tất nhiên. Sẽ không có sai sót gì."
"Được vậy thì tương lai của đứa bé sẽ không gặp trắc trở gì. Có điều-"
"Có điều?"
Wu On hơi nghiêng đầu và người đàn bà cũng thở hắt ra một tiếng.
"Đứa trẻ đích thị có tướng làm vua, hiềm nỗi xung quanh lại bị một bóng đen hỗn loạn bám lấy. Chà, Lệnh Bà không cần phải quan tâm thái quá đến nó. Đường lên ngai vàng luôn là đường chông gai. Chỉ là-"
Ông già kia lại một lần nữa tự ngắt lời, nhấc đầu lên nhìn người đàn bà. Lửa dục vọng đã tắt trong đôi mắt ông ta, thay vào đó là ánh nhìn chòng chọc, tí hí như mắt rắn cùng thái độ thờ ơ đến nỗi người đối diện phải rùng mình.
"Có một người đang phủ bóng đen cực lớn lên ngai vàng."
"Là ai? Là ai?" Người đàn bà hỏi dồn.
"Một cô gái trẻ." Ông già kết luận ngân gọn.
"Cô ta ở rất gần. Nguy cơ lớn đến độ nào thì ta không thể nói chính xác, chỉ thời gian mới có thể trả lời. Nếu cô ta thực sự có thể mọc đủ lông cánh thì chúng ta nên ra tay loại trừ từ sớm thì hơn. Đó cũng là một cách."
Ông già liếm môi thêm Lần nữa rồi đột nhiên ngã nhào ra sau như thể đã mất hết sức lực. Ông ta ho dữ dội, lưng run bần bật, toàn thân co rúm lại. xem ra đó là hậu quả nhãn tiền của thuật tiên tri nhưng người đàn bà chẳng thèm bận tâm.
Bà ta đang mải ngắm cảnh trăng soi sáng xuyên qua trần hầm. Ánh trăng dịu dàng chiếu xuống đôi mắt bà và được đáp lại bằng một ánh nhìn muôn phần căm tức.