Rakuin no Monshou

chương 4: cánh quân suur (part2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Part 2

Hệt như biệt danh Thanh Long, Nilgrif mặc áo giáp màu xanh dương. Điểm khác biệt giữa ông và người anh Moldorf không chỉ ở màu sắc mà còn ở việc chiếc mũ trụ hình đầu rồng của ông chỉ có một chiếc sừng.

Nilgrif đang phi ngựa dẫn đầu đạo quân 500 người. Trong các trận giao tranh gần đây, ông đã đặc biệt căn dặn quân sĩ phải vừa đánh vừa lui. Đây là mưu kế lừa cho quân địch tưởng rằng lực lượng của ông đang tan vỡ. Ông thậm chí còn bỏ lại một số khí tài quan trọng như súng và trọng pháo để củng cố ấn tượng này.

Tất nhiên, thương vong trong quá trình thoái lui là khó tránh khỏi. Người chiến binh luôn coi chiến đấu đến hơi thở cuối cùng là niềm vinh dự nhưng họ được lệnh phải rút lui.

Họ vì tuân lệnh ta mà chết.

Tính cách Nilgrif rất dễ cảm động, mau nước mắt. Dẫu đang dẫn đầu đợt tấn công, ông vẫn khó có thể kìm chế những cảm xúc đang dâng tràn trong tim.

Các ngươi sẽ không hy sinh vô ích đâu. Ngay tại đây, ta sẽ giáng đòn chí tử lên đạo quân ngàn người đó.

Nilgrif đã cho vận chuyển hai khẩu súng cối lên ngọn đồi đá ở mặt nam thị trấn từ trước. Đúng như dự tính, quân địch hoàn toàn bỏ ngỏ cảnh giới ở khu vực này. Phát pháo đầu tiên chính là hiệu lệnh tấn công.

"Tốt! Xông lên!"

Ngay khi trông thấy bóng dáng lính canh ở mặt tây thị trấn là Nilgrif bắt đầu lớn giọng hò hét. Đoàn kỵ sĩ vứt đuốc, sửa soạn kẹp chặt ngọn giáo dài dưới nách, vào vị trí xung phong. Và ngay lúc đó loạt pháo thứ tư rền vang.

"Urg!"

Bụi đất tạt thẳng vào mặt Nilgrif, kèm theo vô vàn máu thịt bầy hầy. Ông giật mình ghìm ngựa, đôi mắt đổi màu đỏ ké nhìn trừng trừng vào cái hố bom hãy còn bốc khói với xác người và ngựa nằm ngổn ngang xung quanh. Ông biết pha bắn phá này chỉ có thể xuất phát từ khu vực đồi đá mà thôi, nhưng...

"Không thể nào!"

"Tốt! Xông lên!"

Bỗng nghe tiếng ai đó hò hét hệt như Nilgrif.

Đó là Orba, người vừa đem quân đến tăng viện. Cậu thúc ngựa phi nước đại trên tuyến đầu, giáo giơ cao, theo sát sau là đội 53 lính đánh thuê của mình, 150 lính giáo của Bisham và hơn 100 lính trực gác.

"Thằng lợn này bắt bài đối thủ chuẩn phết." Gilliam vác cái rìu chiến khổng lồ trên vai, mặt cười toe toét.

Đội lính người Zerdian ban đầu đều hoàn toàn ngỡ ngàng nhưng khi quân thù đã ở trước mặt thì việc để một kẻ ngoại quốc làm chỉ huy đã chẳng còn quan trọng nữa. Họ cùng giương giáo lao vào đạo kỵ binh địch.

Lại thêm một loạt súng nổ. Trận giao tranh nhanh chóng biến thành đánh giáp lá cà, địch ta liên tục hoán đổi vị trí cho nhau khiến toán quân trên sườn đồi không thể nhắm bắn.

Nếu mình là chỉ huy địch, mình sẽ muốn tấn công từ hướng nam. Thể theo giả thiết này, Orba đã đi thám thính vùng đồi phía nam. Quả nhiên, ở đây có một vị trí rất thuận lợi.

Đây rồi. Orba còn phát hiện thêm vài dấu vết rất mới của con người. Quân lính Kadyne nhất định đã đến đây thám thính trước khi rời thị trấn, không sai đi đâu được. Cậu nhận ra bọn chúng có ý đồ sử dụng súng cối nên đã sắp xếp cho một toán lính thiện chiến chờ sẵn, trong đó có Shique. Tất nhiên, cậu cũng không quên gài thêm vài pháo thủ giàu kinh nghiệm.

Phán đoán của Orba hoàn toàn chuẩn xác. Trong đêm đen, một nhóm lính xuất hiện, mang theo súng cối đã tháo rời. Đội của Shique chờ cho nhóm kia lắp đặt vũ khí đâu ra đấy rồi mới ùa ra. Nhóm lính súng cối trở tay không kịp, chỉ trong thoáng chốc đã bị diệt gọn.

"Trước tiên, hãy khai hoả vào vài vị trí ngoài rìa thị trấn." Đội lính thực hiện đúng theo căn dặn của Orba. Mục đích là làm giả tín hiệu tấn công của địch, đồng thời cũng đánh thức quân đồng minh hãy còn say giấc nồng.

"Thấy quân địch xung phong thì nã đạn vào vị trí này. Phần còn lại để tao lo."

Orba khua giáo giao chiến với tay kỵ sĩ tiên phong của địch. Hai con chiến mã chạy cắt mặt nhau cùng lúc với tia lửa bùng nổ khi hai mũi giáo va chạm.

Cánh tay Orba tê điếng. Gã kia là một bậc thầy sử dụng giáo. Xét theo hình dáng mũ trụ và áo giáp thì đó là-

"Nilgrif!"

Orba vòng ngựa lại, thét to. Ở phía bên kia, Nilgrif cũng ngạc nhiên vì nhận ra đối thủ.

"Chiến binh mặt nạ! Là ngươi à !?"

Đây nhất định là kẻ mà Moldorf nói đến. Lần nào gã mặt nạ ấy xuất hiện là y lại ngáng đường anh trai ông.

Hoá ra hắn đã phát giác ra mưu kế của ta. Cơn phấn khích trong lòng sôi sục như muốn bùng nổ, Nilgrif đá một cái thật mạnh vào hông ngựa.

Thêm một pha đọ giáo nữa. Một tiếng rắc ghê rợn và ngọn giáo trong tay Orba đã gãy. Nilgrif hăng máu quay vòng lại nhưng Orba không chần chừ gì mà thúc ngựa chạy thẳng.

"Tính chạy hả, thằng khốn!"

Nilgrif toan xông lên truy đuổi nhưng lính giáo đã ào vào khép góc ông từ hai bên cánh. Loạt đạn pháo đã làm tan tác đội hình kỵ binh Kadyne. Họ đang bị tỉa dần từng người một.

"Ah, khoan!" Nilgrif bất giác hô to, giọng như trẻ con. Ông nhận ra gã mặt nạ đang cố ý dụ mình truy đuổi.

"Urg!" Nilgrif bất thần lắc đầu né một mũi giáo bay vèo qua.

Người vừa ném giáo là Orba. Cậu đã trở lại với lính bộ binh cầm giáo yểm hộ ở hai bên, vừa giục ngựa lao lên vừa rút gươm.

"Tập trung vào tên kỵ sĩ đó!" Nilgrif thét.

"Sao thế Nilgrif? Ông anh ngươi biết khi nào phải cong đuôi bỏ chạy cơ mà!"

"C-Cái gì!"

Quân lính ập tới. Nilgrif múa giáo tả xung hữu đột mở đường phá vây nhưng Orba đã đuổi sát ngay phía sau. Ông xoay sở chặn một nhát kiếm bổ vào vai trong gang tấc.

Nếu thấy cần rút lui, cứ rút lui. Còn sống nghĩa là còn cơ hội rửa nhục.

Đó là triết lí của Moldorf và nó đã ăn sâu vào trong ý thức Nilgrif. Tuy là người ham chiến đấu nhưng cá nhân ông biết rõ những nguy cơ đang rình rập trong trận đột kích đêm nay. Ông không muốn để quân của mình mất mạng thêm nữa.

"Rút lui! Rút lui!" Nilgrif cục cằn hét. Hệt như người anh Moldorf, ông quạt một giáo chặt gãy cả rừng giáo mác đanh bủa vây mình. Tuy bị Orba truy đuổi ráo riết nhưng, hệt như anh trai mình, Nilgrif không chừa ra kẽ hở nào cho cậu tận dụng.

Truy kích trong đêm tối tiềm ẩn nhiều rủi ro. Bên ngoài thị trấn này vẫn là vùng kiểm soát của Kadyne. Orba ghìm ngựa lồng lên tại chỗ, khua kiếm ra hiệu cho quân sĩ ngừng truy đuổi.

Đội lính 53 người của Orba cùng giơ cao vũ khí lên bầu trời đầy sao và thét to mừng chiến thắng. Về phần mình, Orba thu kiếm vào vỏ, mắt nhìn chăm chăm vào bàn tay phải. Cảm giác tê dại vẫn còn, lực nắm tay vẫn chưa hồi phục.

Thương thuật kinh khủng y chang Moldorg, không lẫn đi đâu được.

Moldorf và Nilgrif, hai chiến tướng trứ danh khắp miền tây loạn lạc. Đối phó với một người đã đủ khó khăn rồi nhưng giờ cả Xích Long và Thanh Long đều đã xuất trận, tình hình sắp tới chắc chắn sẽ phức tạp hơn nhiều.

Đoàn quân chiến thắng trở về được chỉ huy Surur Wyerim chờ ngay ngoài cổng. Bộ giáp trên người y xộc xệch lỏng lẻo, dây đai chưa cài, một bên cầu vai đã biến đâu mất. Toán quân sau lưng y cũng trong tình trạng tương tự.

"Một lời cảm ơn cũng đéo có luôn à?"

Câu nói mát của Gilliam khiến Talcott đang cưỡi ngựa bên cạnh phải phì cười.

"Biết đâu bất ngờ- mà thôi đừng tưởng bở. Nhìn mặt thằng cha ấy là đủ hiểu rồi."

Quả thật, ngọn đuốc trên tay nhóm lính hầu ở hai bên đang soi tỏ tương mặt méo mó trong cơn thịnh nộ của Surur. Cùng lúc đó, đội của Shique đã xong nhiệm vụ kiểm soát ngọn đồi và vừa về đến nơi. Orba nói vài câu cảm tạ rồi nhanh nhẹn xuống ngựa.

"Tại sao..." Surur mấp máy môi. Đến cả bộ ria mà y hằng tự hào cũng đang run bần bật. "Tại sao đã biết địch sắp tấn công mà ngươi lại không nói vì cả?"

Không phải ở đây. Orba nghĩ thật nhanh. Một số vấn đề không nên phơi bày ra trước mặt người khác. Quân sĩ đều đang nhìn cả vào đây, y chỉ cần biết điều nói một câu khen ngợi thôi, một câu 'làm tốt lắm' thôi cũng được.

Nói đi, và ta chỉ cần đáp ' tôi đã làm đúng theo mệnh lệnh của ngài, thưa chỉ huy' là y sẽ vớt vát được phần lớn công danh.

Một khi Orba đã không ưa ai đó thì nhiều khả năng người kia cũng ghét cậu thậm tệ, như Lasvius là ví dụ điển hình. Surur nhất định là người có thực lực, không thì y đừng hòng được trao cơ hội chỉ huy cả cánh quân. Trong trường hợp này, hai người đơn giản là không hợp nhau. Đối với Lasvius thì ông không chấp nhận được cung cách hành xử khó coi của Orba.

"Tôi không rõ lắm. Chỉ là tôi có linh cảm quân địch sắp có hành động thôi."

Orba đã thấy ngờ ngợ từ luc Surur lệnh cho mình tìm vị trí địch mai phục. Địa điểm mà cậu chỉ ra rất lý tưởng, vậy mà ở đó lại không có gì hết. Thêm nữa, sau nhiều lần tham gia chiến đấu, cậu nhận thấy quân địch bỏ chạy hơi quá nhanh. Sau khi rà soát lại khu vực, cậu còn phát hiện ra bọn chúng đã chuẩn bị sẵn đường rút lui từ trước.

Orba bắt đầu nghi ngờ đây là chiến thuật sử dụng các toán quân nhỏ để đánh nghi binh của địch.

Tuy nhiên, Surur không muốn nghe giải thích.

"Ngươi nóng ruột muốn lập công đến thế à? Ở đây có hơn 1000 người cần ta quản lý đấy có biết không? Ngươi có bao giờ nghĩ rằng hành động ích kỉ của mình sẽ gây nguy hiểm cho bao nhiêu người không hả?"

"Gì chứ!"

Talcott bỗng gân cổ lên đáp trả nhanh đến nỗi Shique đang ở kế bên cũng không kịp cản. Phong thái bình thản và dửng dưng mà gã duy trì suốt nãy giờ đã tan biến. "Ở đây có thằng nào dám khẳng định quân địch sắp đến đánh không? Chỉ duy nhất đội trưởng của bọn này thôi. Đội trưởng đã cảnh báo và chính miệng ông đã nói sẽ cắt thêm lính gác. Biết gì không, lũ chó chết ấy tự động bỏ vị trí gần hết! Nóng ruột muốn lập công á? Đi mà nói với cái gương kia kìa!"

Talcott không phải mẫu người biết kìm chế, hễ có cơ hội là y sẽ nói cho bằng sạch. Bị đánh trúng chỗ hiểm, Surur chỉ biết ngậm mồm mà nghe.

Vừa thắng trận mà bầu không khí sao nặng nề quá vậy trời. Shique cắn môi, mắt đảo nhìn xung quanh.

Khác biệt về dân tộc cũng là một vấn đề. Hành động của Orba quả thật đã cứu cả cánh quân khỏi một trận thua liểng xiểng, lời phản bác của Talcott cũng hoàn toàn là sự thật. Thế nhưng, tính từ Surur trở đi, thứ đang ẩn hiện trong mắt những người Zerdian vừa mất cơ hội tham chiến phần nhiều là cay cú thay vì cảm phục. Talcott là người vùng vịnh nhưng phía bên kia nhất định đang suy diễn theo kiểu "Gã đội trưởng hạ tiện người Mephius dám cãi lệnh chỉ huy trưởng."

Dưới ánh đuốc, hai bên cứ trừng trừng nhìn nhau bằng ánh mắt đỏ ké. Thế rồi...

"Còn rượu không?"

Orba cất giọng. Lông mày Surur co giật.

"Cái gì? Rượu á?"

"Phải thưởng cho đội lính gác. Không thấy bất công à? Họ làm được việc chứ đâu có ăn hại như lũ chúng mày."

Trời đất!

Shique phát hoảng. Orba vừa đổ thêm dầu vào lửa. Surur nhất thời hơi lạng người sang phải rồi nắm đấm của y găm thẳng vào hàm Orba. Stan ở phía sau phải vội vàng nhào tới đỡ cậu khỏi ngã.

Quân lính rúng động.

"Đừng vội tinh tướng, thằng ranh!" Đôi mắt hí của Surur mở lớn. "Đừng tưởng bọn Mephius chúng mày muốn làm trò gì ở miền tây Taura này cũng được. Mày sẽ chiến đấu đúng như tao sai bảo, rõ chưa?"

Surur chắc hẳn cũng đã cân nhắc hành động này sẽ không kết thúc trong sự hò reo tán thưởng của quân sĩ. Một đấm mà y vừa thoi vào mặt Orba cũng không khác gì đấm vào mặt tất thảy 300 người Zerdian đã tham gia chiến đấu cùng cậu, đập nát dư vị chiến thắng và niềm kiêu hãnh trong lòng họ.

"Thằng khốn này!"

"Thôi! Dừng tay!"

Gilliam, Talcott và vài lính đánh thuê nóng tính bắt đầu hùng hổ sấn tới trong khi Shique và nhóm lính người Zerdian cố sức ngăn cản.

Màn đêm sặc sụa mùi khói, mùi cỏ cây bị đạn pháo bắn cháy.

*

Ngày hôm sau, Surur tổ chức lại lực lượng rồi ban lệnh tiến về Kadyne. Tất nhiên là đội Orba đã bị loại khỏi biên chế của Surur và bị đẩy sang cho đại đội của Bisham quản lý.

"Thật không giống ông chút nào."

Dọc đường hành quân, Shique bắt chuyện với Orba đang đi phía trước mình. Vid chiến mã của đội đã bị tịch thu nên mọi người đều phải cuốc bộ. Thấy Orba lặng thinh không đáp, anh chàng nói tiếp luôn.

"Tôi cứ tưởng ông biết đường xử lý êm đẹp hơn cơ. Mà nếu ông muốn tranh quyền chỉ huy với Surur thì lại là vấn đề khác..."

"Thốn vãi."

"Gì đấy? Tôi hay ông?"

"Một thằng chỉ huy ngu còn khốn nạn gấp mười lần kẻ địch mạnh."

(Trans note: carry 1 cân 5 thì được chứ 1 cân 9 thì gãy lưng cmnl)

Shique phải cố nhịn không cười ầm lên. Rất hiếm khi Orbz viện lí do cho hành động bồng bột của mình, thường là nhắc lại chi tiết nào đó trong sách hoặc là dẫn lại kinh nghiệm của cá nhân.

"Cáu rồi à? Ối chà, ông vốn là chuyên gia chọc điên đối thủ cơ mà, hồi làm đấu sĩ cũng như khi làm hoàng tử."

"Mày câm đi."

Đến cả cái mặt nạ cũng không giấu được cảm xúc thật của cậu.

Buổi chiều cùng ngày, một đội trinh sát hối hả giục ngựa trở về.

"Hoh." Surur cười nhạt khi nghe tin báo. Pháo đài biên giới đã bị bỏ trống. Sau trận tập kích bất thành, Nilgrif hẳn đã thu quân về sâu hơn nữa và nhiều khả năng đang muốn quyết chiến tại Kadyne, quê hương của ông.

Tuy nhiên, thông tin cập nhật sau đó khiến cho không chỉ Surur mà toàn thể đạo quân phải sững sờ. Quân địch đã rút hoàn toàn khỏi thành Kadyne.

Truyện Chữ Hay