Rakudai Kishi no Eiyuutan

phần kết: lời nguyện thề dưới ánh trăng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ, và rọi vào mặt Ikki, làm cậu tỉnh giấc. Mở mắt ra, Ikki thấy một căn phòng lạ lẫm, ánh sáng dịu nhẹ bao phủ khắp nơi.

Mình đang ở phòng y tế sao?

Hoàn toàn chính xác. Ikki đã gục ngã ngay sau khi trận đấu kết thúc, và những vết thương vật lí của cậu lập tức được chăm sóc bằng iPS. Sau đó, cậu được chuyển vào phòng y tế để nghỉ ngơi. Ngẩng đầu lên, Ikki nhìn qua cửa sổ. Trăng tròn trên cao cho thấy cậu đã ngủ được nhiều giờ rồi.

Có lẽ mình bị thương nặng hơn đã nghĩ.

Nhưng giờ cơ thể lại không có chút đau đớn nào, có nghĩa các vết thương đã được chữa lành hoàn toàn. Những vết thương rất nặng nhưng chúng không phải là vấn đề với iPS. Tuy nhiên, sự mệt mỏi thì không dễ dàng biến mất.

"…*khò*."

"Hmm?"

Đột nhiên, Ikki nghe thấy một tiếng động quen tai trong phòng. Là gì vậy? Cậu cố gắng cử động cơ thể vẫn còn đang nhức nhối của mình.

"Stella…."

Cô đang ngủ gục trên tràng kỷ cạnh giường. Ikki hồi tưởng lại những gì đã thấy ngay trước khi mất ý thức hoàn toàn, cậu được chuyển lên cáng, và một cô gái tóc đỏ không ngừng gọi tên khi được chuyển đi để tiến hành điều trị.

…Cô ấy ở cạnh mình suốt từ lúc đó sao?

Nghĩ vậy, Ikki cảm thấy một sự ngọt ngào dâng lên trong lòng.

"Ah."

Khi nhìn kĩ hơn, cậu thấy một chút nước miếng nơi khóe miệng Stella. Có lẽ cô cũng không muốn người khác thấy điều này. Ikki đút tay vào túi áo, lấy ra một chiếc khăn, và nhẹ nhàng lau đi, cố gắng không làm phiền cô. Nhưng―

"Nn…uu, …fuaa."

Cô ấy dễ tỉnh giấc vậy sao? Stella mở mắt ngay khi chiếc khăn vừa chạm vào môi cô.

"Xin lỗi. Anh làm em thức giấc sao?"

"Ikki…?"

Stella vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nhưng dần dần cô nhìn thấy một vệt nước miếng trên chiếc khăn của Ikki. Ngay lập tức, mặt cô đỏ bừng, và nhanh chóng giật lấy chiếc khăn trong tay cậu.

"Anh có thấy gì không?"

Ikki ngây ra trước câu hỏi đó của cô.

"Anh-Anh không thấy gì cả."

"Anh nói dối."

"…Phải. Xin lỗi."

"Ooh―!"

Cậu đổi cách trả lời, và gương mặt Stella càng lúc càng tím tái, miệng cô cứ mở ra rồi khép lại liên tục.

"Anh là đồ ngốc! Sao lại tỉnh dậy vào đúng lúc này chứ? Xấu hổ chết được!"

"…Chuyện này đâu phải là lỗi của anh đâu."

"Em sẽ mua trả cái khăn khác cho anh sau!"

"Hả? Không cần phải vậy đâu. Đừng lo về chuyện đó."

"Em phải lo đó!"

"Được rồi mà. Hãy bỏ qua cho anh đi."

Ikki đầu hàng khi Stella bắt đầu giương nanh múa vuốt, nhưng đúng lúc đó... *ùng ục*, một tiếng động phát ra từ trong bụng Stella vang khắp căn phòng yên tĩnh.

"Khônggg! Tại sao lại đúng lúc này chứ!?"

"Stella, bình tĩnh lại nào. Ở đây có thể không có ai khác, nhưng nó vẫn là phòng bệnh mà."

"Nếu lâm vào tình cảnh em hiện giờ thì anh cũng sẽ muốn khóc thôi! Mọi chuyện đều là lỗi của anh! Nghe thấy tiếng bụng em réo mà cứ tỉnh bơ như vậy! Đồ ngốc, ngốc!"

Hai bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của Stella co lại thành nắm đấm, liên tục đánh lên người Ikki. Cũng có đau một chút nhưng Ikki không hề phàn nàn, vì Stella đã ở cạnh cậu tới mức bỏ quên bữa ăn. Cậu cúi đầu, để mặc cô phát tiết sự bực bội trong lòng.

"…Anh thực sự xin lỗi vì đã để em thấy mình thảm hại như vậy, còn khiến em lo lắng nữa."

"Em chẳng lo một chút nào! Sau khi điều trị bằng iPS, mấy vết thương đó chỉ như xước da thôi mà…!"

"Nhưng em đã ở đây với anh cả buổi, không phải sao?

Nghe Ikki nói vậy, Stella bối rối rời ánh mắt đi nơi khác.

"Em- Em không thể làm khác được! Anh quên rồi sao? Em là người hầu, và chuyện phải trông chừng chủ nhân đang bị thương của mình là tất nhiên thôi. Anh không cần phải cảm ơn đâu!"

"Không, đó là điều anh muốn nói. Nếu hôm nay không có em, anh đã thua rồi."

Khi Ikki đang muốn từ bỏ, Stella đã hét lên rằng cô yêu cậu một cách vụng về, và đó chính là lí do Ikki không buông bỏ hi vọng, mặc dù có rất nhiều người gọi cậu là kẻ vô giá trị. Cho dù tâm trạng lúc đó rất phức tạp, cậu vẫn nhớ rõ những lời ấy, và giờ là lúc Ikki phải thổ lộ một điều, dù cho sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa.

"Nè. Stella."

"Em nói không cần lòng biết ơn của anh rồi―"

Không. Điều cậu muốn thổ lộ không phải là lòng biết ơn.

"Anh cũng không định nói vậy, mà là―anh yêu em!"

Đối mặt với người con gái đã nói yêu cách sống của cậu, Ikki nói ra những cảm xúc chân thực nhất của mình, và mọi biểu cảm trên gương mặt Stella cừng đờ lại. Vì nó quá bất ngờ nên nhất thời cô không hiểu ngay được, nhưng sau đó cô đã hiểu ý của Ikki.

"Hyau…!"

Stella hét lên, và ngã khỏi chiếc ghế cô đang ngồi.

"Cái, em-em ổn chứ, Stella!?"

"Đồ, đồ-đồ ngốc! Anh-Anh có biết mình vừa nói gì với em không vậy!?"

"Anh biết chứ. Anh yêu em, Stella."

Dù Ikki có chuẩn bị trước cho chuyện này hay không, những lời nói của cậu không ngập ngừng chút nào. Nhưng Stella lại không hề nghĩ rằng mình sẽ được nghe những lời này, mặt cô đỏ bừng lên, giống như máu trong người đã dồn hết lên mặt rồi vậy.

"Em, đã nói, mình yêu cách sống của Ikki, ý chí của anh. Em đã nói vậy, phải không!? Lúc đó, em chỉ muốn anh thắng. Em, em không có ý gì đặc biệt cả. Vấn đề lớn nhất, em là công chúa của một vương quốc, đến với một bình dân, hay những chuyện như vậy, em-em không được phép làm!"

Ikki gật đầu.

"Phải, anh biết chứ. Anh chỉ là một một kẻ mất gốc không thể quay về với chính ngôi nhà của mình, và em còn có vương quốc, vương vị của mình. Những lời nói của anh không thể thay được điều gì. Chỉ là, hôm nay, anh không thể chôn giấu chúng thêm được nữa."

Cảm giác ngọt ngào này, thật khó để che giấu.

"Nếu không nói với em ngay bây giờ, sau này anh sẽ không thể nói được nữa, nên… anh chỉ muốn em biết rằng gặp được em là hạnh phúc lớn nhất của anh. Tất nhiên, em không cần phải trả lời đâu."

Ikki biết mình sẽ bị từ chối, nhưng cảm giác chua chát đó còn tốt hơn rất nhiều so với chuyện không nói ra những cảm xúc thực của mình, thê nên cậu đã thổ lộ với cô. Nhưng―

"…Anh nói dối."

Cậu nhìn Stella đang phồng má.

"Nói dối?"

"…Chắc chắn anh có ý đồ gì nên mới nói vậy."

Ikki không hiểu được ý của Stella. Cậu có cảm giác mình đã khiến cô giận dữ. Có lẽ bị một tên có địa vị thấp hơn cả thường dân tỏ tình khiến cô rất khó chịu. Chắc chắn là vậy rồi.

"Nhắm mắt lại một lát đi."

Cô ấy giận mình sao!?

"Uh, umm, xin lỗi Stella. Nếu anh khiến em khó chịu―"

"Em nói anh nhắm mắt lại mà!"

"Được- Được rồi!"

Trước đây, đã có vài lần Stella nói với ngữ điệu khiến người khác không thể phản kháng như vậy. Đó là khả năng của những người thuộc Hoàng gia sao? Ikki nhắm mắt lại, nuốt khan một cái, và sau một khoảng lặng ngắn―

*chụt*

―cậu cảm thâý một cảm giác mềm mại, ấm nóng trên má mình.

Eh…?

Ikki giật mình, mở to mắt sững sờ, và gương mặt cô gái trước mắt cậu cũng đỏ bừng như táo chín.

"S-Stella… vừa rồi…."

Cậu không thể nói hết câu. Dù có ngốc thế nào chăng nữa, Ikki cũng chắc chắn rằng Stella vừa hôn mình. Nhưng vì hoàn toàn không thể ngờ được chuyện này lại xảy ra, cậu trân trối nhìn cô một cách ngây ngốc. Đôi mắt Stella rưng rưng trước phản ứng của Ikki.

"Đừng-Đừng hiểu lầm. Vừa rồi, hoàn toàn không liên quan tới mấy chuyện người hầu và chủ nhân… hay công chúa và thường dân đâu. Chỉ vì em muốn làm vậy thôi. Nếu không phải thế, cho dù anh có ra lệnh, em cũng không bao giờ làm đâu…."

"…Nói cách khác, em đồng ý ư?"

Stella quay mặt đi trước câu hỏi đó, hai má cô đỏ bừng vì xấu hổ. Và rất nhẹ, thực sự rất nhẹ―nhưng cô chắc chắn đã gật đầu.

"…Nh-Nhưng, anh biết không? Em… chưa từng hẹn hò với chàng trai nào trước đây, nếu kì vọng nhiều quá thì anh chắc chắn sẽ vỡ mộng thôi."

"Kh-Không sao mà! Hơn nữa, anh cũng chưa từng hẹn hò với cô gái nào cả."

Ikki chưa từng có một mối quan hệ lãng mạn với bất cứ cô gái nào trước đây. Người đầu tiên của hôn cậu… ừm, thật trớ trêu, nhưng đó lại chính là em gái cậu vào cái ngày mà hai người gặp lại nhau. Ngoài ra, những gì Ikki biết về con gái là gần như bằng không.

"Vậy em là người yêu đầu tiên của Ikki ư?"

"P-Phải."

"Thật vậy sao? …Ehehe. Nói thực, em rất vui…."

Stella mỉm cười hạnh phúc. Nụ cười rạng rỡ đó của cô khiến cho một người luôn điềm tĩnh như Ikki cũng không tránh khỏi tim đập loạn xạ.

"Xin lỗi. Em đáng yêu quá."

"Eek!?"

Không chờ Stella nói hết câu, Ikki kéo cô vào lòng mình, và ôm siết lấy.

"Cảm ơn em. Anh rất hạnh phúc."

"…Jeez. Em chỉ nhường anh hôm nay vì anh đang bị thương thôi, biết không? Nếu lần sau còn đột ngột như vậy, em sẽ cắn anh đó."

Thở phào nhẹ nhõm, Stella vòng tay ôm lấy Ikki và đắm mình trong cái ôm của cậu. Ikki tận hưởng cảm giác thân thể ấm ấp, mềm mại của Stella trong ngực mình. Cô rất kiên cường nhưng cũng thật yếu đuối. Cảm giác được che chở, bảo bọc cô trong vòng tay như lúc này thực sự rất tuyệt vời.

Và… còn một chuyện―

"Nè, Stella."

"…Gì vậy?"

"Lúc đó, em đã nói em sẽ đi cùng anh tới bất cứ nơi nào, phải không?"

"Vâng."

"Anh cũng vậy. Chỉ cần có em ở bên, anh cảm thấy mình sẽ đủ mạnh để đi tới bất cứ đâu."

Vậy―

"Vậy hai ta, hãy cùng nhau, vươn tới trận chung kết của Thất Tinh Kiếm Vũ nhé."

Và―

"Và tại trận cuối cùng đó―anh muốn đấu với em."

Buông Stella ra một chút, Ikki nhìn thẳng vào mắt cô, và nói ra điều đó. Cùng đi chung một đường, làm động lực để người kia tiến lên, và đối mặt nhau thêm một lần nữa. Thoạt đầu, đôi mắt hồng ngọc của Stella mở to kinh ngạc, nhưng rất nhanh, ngọn lửa chiến đấu đã bùng cháy trong mắt cô.

"…Em cũng hi vọng vậy, anh biết mà. Vì lần tới, em chắc chắn sẽ không thua đâu."

Điều Ikki muốn cũng là điều mà Stella mong đợi từ tận đáy lòng. Cô yêu Ikki hơn bất cứ ai, và cũng tôn trọng cậu hơn bất cứ ai khác. Vì những lí do đó, cô muốn đấu với chàng hiệp sĩ này một lần nữa. Cũng như Ikki, cô là một người không ngừng nhắm tới những đỉnh cao. Lúc này, có một mục tiêu mà cô sẽ không nhượng bộ. Trong sự tĩnh lặng của căn phòng, dưới ánh trăng mờ ảo, họ tự hứa với bản thân. Kể từ đây, họ chắc chắn có rất nhiều trận chiến với các đối thủ mạnh mà họ chưa từng gặp.

Nhưng để không thua những người khác―

Để đạt được mục đích và gặp lại đối thủ đáng trân trọng nhất của mình, tại sàn đấu mà Tân Kiếm Vương sẽ đản sinh―

"Đó là lời hứa của chúng ta."

Truyện Chữ Hay