Rakudai Kishi no Eiyuutan

chương 1: đệ tử

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1

"Chào các bạn! Trận đấu thứ bảy của ngày hôm nay sẽ được bắt đầu ngay bây giờ!

"Tiến vào từ cổng xanh là người đã đánh bại hiệp sĩ hạng C, 'Thợ săn' Kirihira Shizuya, cũng là đại diện trường ta tại Lễ hội Thất Tinh Kiếm Vũ năm ngoái. Đó là một năm nhất hạng F 'Hiệp sĩ lưu ban', đấu thủ Kurogane Ikki! Cho đến nay, anh đã thắng toàn bộ tám trận mình đấu. Hơn nữa, ngoại trừ trận đầu tiên với đấu thủ Kirihara, anh không hề dính thêm một vết thương nào. Nhưng hôm nay, anh sẽ đối mặt với một đối thủ nặng kí như Thợ săn!

"Và đây, người xuất hiện tại cổng đỏ, một thành viên của Hội học sinh Học viện Hagun, cũng là một người tham gia Lễ hội năm ngoái, năm hai hạng C 'Kẻ cuồng tốc độ', Tomaru Renren! Kỉ lục của cô cũng giống đấu thủ Kurogane, toàn thắng tám trận!

"Nhưngggg! Đấu thủ Tomaru xếp thứ ba trong bảng xếp hạng toàn trường năm ngoái! Nói cách khác, cô là một trong ba người mạnh nhất học viện này! Hôm nay cô có cho chúng ta thấy sức mạnh tương xứng với thứ hạng của mình không? Hay Hiệp sĩ lưu ban sẽ chiến thắng bằng kiếm thuật của mình, điều đi ngược lại nhận thức chung của xã hội!? Yanagida-sensei, cô nghĩ sao?"

"Dài dòng, buồn ngủ quá."

"Cảm ơn cô rất nhiều! Vậy thì, trận chiến đẳng cấp nhất của ngày hôm nay… bắt đầu!"

Tiếng còi báo hiệu sự bắt đầu của trận đấu vang lên, và tiếng vỗ tay, reo hò vang lên một cách đầy phấn khích trên các khán đài.

Và tâm điểm của reo hò đó là hai người đang đứng trên sàn đấu. Chàng trai cầm trong tay Device dạng katana, Kurogane Ikki. Cô gái thì mang Device dạng bao tay và miếng bảo vệ đầu gối, Tomaru Renren.

Dù trận đấu đã bắt đầu, Renren vẫn nhún nhảy nhẹ nhàng giống như cô đang chơi, và mỉm cười vui vẻ với Ikki.

"Kurogane-kun. Tôi đã thấy trận chiến của cậu với 'Thợ săn'! Quả là một trận đấu tuyệt vời đó!"

Nụ cười của Tomaru cũng giống như làn da màu nâu nhạt của cô vậy, nó khiến người khác có cảm giác dễ chịu. Trước nụ cười đó của cô, Ikki cũng mỉm cười đáp lại.

"Cảm ơn cậu rất nhiều. Được người đứng thứ ba, Tomaru-san, khen ngợi khiến tôi rất vui."

"Sử dụng kính ngữ ngay cả khi chúng ta chỉ trò chuyện đơn giản thế này, cậu biết chúng ta bằng tuổi mà, phải không? Nhưng vẫn thật lạ. Tại sao khả năng chiến đấu mạnh như vậy mà cậu lại bị lưu ban chứ?"

"…Ahaha, chuyện đó…phức tạp lắm."

"Fuu~un. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nó là sự không may. Sẽ vui hơn nếu tôi học cũng lớp với một người mạnh như Kurogane-kun~"

"Nếu nói tới người mạnh, không phải Saijou-san còn xếp thứ tư sao?"

"Gã đó không đủ. Hắn có sức mạnh vật lý khủng khiếp nhưng chỉ có vậy thì không đụng tới tôi được. Hắn chỉ có sức trâu thôi… nhưng hắn cũng giống như Kurogane-kun về mặt vật lí. Ý tôi là, dù cậu có thể đánh bại một kẻ như 'Thợ săn', cậu cũng không thể thắng được tôi."

Nụ cười nhẹ nhàng của Tomaru trở nên khiêu khích hơn.

"Tôi sẽ cho cậu thấy cách chiến đấu của người đứng thứ ba―!"

Thân hình cô đột ngột biến mất khỏi tầm nhìn của Ikki.

Một kĩ năng ẩn thân như Hunter’s Forest? Không, không phải vậy. Vẫn có âm thanh. Là tiếng gió tạo ra khi một thứ gì đó di chuyển với tốc độ không thể tin nổi. Nếu quan sát một cách cẩn thận, cậu có thể thấy được tàn ảnh.

Đúng vậy. Tomaru không hề biến mất, cô chỉ di chuyển quá nhanh tới mức như biến mất vậy. Đó là ma thuật của Tomaru Renren―

"Là Mach Grid (Lưới âm thanh)! Đấu thủ Renren đột ngột lao lên bằng ma thuật cực nhanh của mình!"

Bản chất thực sự của ma thuật này nằm ở sự tích lũy tốc độ. Bỏ qua sự hãm tốc tự nhiên của cơ thể , Tomaru có thể tự gia tốc không ngừng.

"Tôi đã nghe về nó từ trước, nhưng nhanh tới mức này thì…."

"Nhìn trong băng hình hoàn toàn khác biệt với tận mắt chứng kiến, phải không?"

"Phải, tôi không thể theo kịp… Lí do cậu nói chuyện với tôi khi trận đấu vừa bắt đầu là vì chuyện này, phải không? Cậu đã tích lũy tốc độ ban đầu bằng mấy bước nhảy khởi động đó."

"Hoàn toàn chính xác! Như cậu thấy đó, điểm yếu của ma thuật này nằm ở tốc độ ban đầu. Nhưng với bài khởi động vừa rồi, tốc độ của tôi đã lập tức lên tới năm trăm kilomet một giờ. Nhưng con số năm trăm này mới chỉ là khúc dạo đầu thôi. Sức mạnh thực sự của Mach Grid chỉ có thể thấy được khi vượt qua tốc độ âm thanh!"

Quả thật, cô đang liên tục tăng tốc bằng cách sử dụng các bức tường quanh sàn đấu. Tận dụng khả năng bỏ qua định luật vật lí rằng buộc mọi thứ trên thế giới này, cô tiếp tục gia tốc bản thân. 800, 900, 1000, 1100, 1200! Cô cuối cùng đã vượt qua vận tốc âm thanh, và bước chân vào tốc độ siêu thanh.

Tốc độ đã vượt quá mức mà mắt người có thể theo kịp.

"Cậu hiểu chưa? Ma thuật này không chỉ khiến tôi biến mất như Thợ săn, mà còn khiến đối phương không thể nào bắt được! Kurogane-kun luôn gặp rắc rối với những đối thủ dạng này nên cậu không thể thắng được tôi đâu!"

"Vậy nếu tôi bắt được Tomaru-san, cậu sẽ nhận thua chứ?"

"Haha…! Nếu cậu làm được thì cứ tự nhiên! Nhưng cậu không thể! Câu không có cách nào để làm được điều đó! Thật không may, nhưng hành trình đến với Lễ hội của cậu sẽ kết thúc tại đây! Với đòn tấn công tốc độ siêu thanh này…!"

Lúc này, Ikki không còn thấy được tàn ảnh nữa… Tomaru tin chắc vào chiến thắng của mình, cô dồn sức vào nắm tay. Tới điểm mù của Ikki, cô đánh ra một đòn toàn lực…!

"Black Bird (Hắc điểu)!"

Nắm tay Tomaru nhắm thẳng lưng Ikki, đòn tấn công siêu thanh này xé rách không khí, tạo ra tiếng nổ như tiếng bom vậy.

Tốc độ này đã vượt quá Mach 2 (Chú thích: Mach là tốc độ âm thanh, Mach 2 là tốc độ gấp 2 lần tốc độ âm thanh). Đây thực sự là một đòn tấn công trí mạng, vì mắt người không nào thấy được. Đừng nói là đỡ, cho dù muốn tránh cũng không thể, thậm chí còn không đủ thời gian để phản ứng.

Tomaru không hề nghi ngờ gì về chiến thắng của cô. Nhưng―

"Cô ta thật ngốc."

Một cô gái có mái tóc bạch kim đứng đó, nét mặt cô giống như đang trêu đùa ai đó.

Cô gái đáng yêu có ngoại hình như búp bê này là Kurogane Shizuku. Là hiệp sĩ hạng B được gọi là《Lorelie Phù thủy đại dương》[1] , vì cách đánh đặc biệt, dìm đối thủ trong nước, của mình. Cô là em gái của Kurogane Ikki.

"Lí do Onii-sama gặp khó khăn với Thợ săn không phải vì anh ấy không thể nhìn thấy hắn."

Nhưng tất nhiên, những lời đó của Shizuku không tới được tai Tomaru, vì tốc độ di chuyển của cô hiện giờ. Tuy không nghe thấy, nhưng những gì xảy ra trước mắt lại khiến cô hiểu ra ngay lập tức.

Hả?

Tomaru thấy được một thứ trong tầm mắt của mình, một thứ đáng lẽ không thể ở đó được. Một ánh mắt. Trong một khoảnh khắc cực ngắn, cô thấy một người đang nhìn mình. Đó chính là Ikki, cậu có thể bắt kịp chuyển động của cô dù đang ở tốc độ siêu thanh!

Kh-Không thể nào!? Cậu ta phản ứng kịp!?

Ngay sau đó, thân hình Ikki biến mất ngay trước khi nắm đấm của Tomaru kịp chạm vào. Cú đấm siêu thanh đó lạc vào không khí, và cô mất đà, chúi về phía trước. Đúng lúc đó, Ikki xuất hiện bên cạnh cô. Cậu nắm lấy cổ áo của cô rồi xoay một vòng―

Lợi dụng đà lao tới của cô. cậu quật Tomaru xuống nền đá của đấu trường.

"Kuh-ugh―"

Và một mũi kiếm màu đen chĩa vào Tomaru, người vẫn còn đang choáng váng vì cơn đau từ sau lưng truyền tới.

"Tôi thắng."

"…."

Tomaru, người vừa bị quật ngã, vẫn không thể hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Cô không thể hiểu mình bị tóm bằng cách nào.

Nhưng cô hiểu rằng mình đã thua. Nếu Mach Grid dừng lại, tốc độ hiện tại của cô sẽ bị mất hoàn toàn. Tomaru phải lập tức di chuyển. Cô cần lấy lại tốc độ của mình. Nhưng đối thủ của cô không cho phép điều đó.

Đó là lí do…Tomaru gật nhe, và đầu hàng.

"Trận đấu kết thúcccc! Nó kết thúc quá dễ dàng! Đấu thủ Ikki dễ dàng đánh bại Kẻ cuồng tốc độ, người đứng thứ ba của Học viện Hagun! Đây là chiến thắng thứ chín của anh! Cuối cùng, thời khắc lịch sử khi một hiệp sĩ hạng F vượt qua được vòng chọn đại diện cho Lễ hội, đang tới gần!"

"Này này, là thật sao!?"

"Tomaru lại không thể chạm vào hắn…."

"Có chuyện quái gì với tên hạng F đó vậy? Tại sao một con quái vật như thế lại lưu ban một năm!?"

"Ng-ngầu quál!"

"Đúng là Ikki. Trận đấu chẳng có chút nguy hiểm nào."

Trong số những khán giả đang vỗ tay reo hò, một chàng trai cao gầy, Arisuin Nagi đứng cạnh Shizuku và vỗ tay chúc mừng Ikki đang ở dưới sân đấu.

"Câu ta còn không hề sử dụng Ittou Shura."

"Kết quả này là hiển nhiên thôi. Lí do mà Onii-sama gặp khó khăn với tên Thợ săn hoàn toàn không phải vì anh ấy không nhìn thấy hắn. Mà là do hắn có cây cung tầm xa và khả năng ẩn thân hoàn hảo. Dù có nhanh thế nào, chỉ cần tiến vào phạm vi chiến đấu sở trường của Onii-sama thì cô ta không thể nào bình an vô sự trước những kiếm kĩ độc nhất của anh ấy."

Với một người có kĩ năng chiến đấu như Ikki, trong phạm vi của thanh kiếm chính là sân nhà của cậu. Nếu có thứ gì đó tiến vào phạm vi này, một samurai với sáu giác quan nhạy bén chắc chắn sẽ phản ứng lại, dù nó vô hình hay hữu hình, nhanh hay chậm. Đánh giá sai điều này chính là nguyên nhân thất bại của Tomaru.

"Làm tốt lắm, Ikki."

Ikki vừa rời đấu trường đã lập tức thấy một cô gái với mái tóc màu lửa đứng cạnh cổng xanh, và đang chào đón cậu.

"Tay phải anh vẫn còn hơi tê dại, còn lại đều ổn cả. Stella, cố hết sức nhé."

"Em đâu cần dùng hết sức làm gì."

Sau khi trở lời một cách đầy tự tin, cô tiến vào đấu trường.

"Các bạn, để tiếp tục sự phấn khích mà trận đấu trước đem lại, chúng ta hãy bắt đầu trận đấu thứ tám của ngày hôm nay! Đang tiến vào đấu trường với mái tóc đỏ bay bay là hiệp sĩ hạng A duy nhất của Học viện Hagun! 'Xích Công chúa', đấu thủ Stella Vermillion! Cũng như bạn cùng phòng Hiệp sĩ lưu ban của mình, cô đã thắng tám trận liên tiếp! Tất cả các trận đấu đều kết thúc khi các đối thủ của cô xin rút lui! Một siêu sao chiến thắng chỉ bằng áp lực gây ra cho đối thủ, vượt qua họ mà không hề phải chiến đấu một trận nào. Nhưnggg! Hôm nay đối thủ của cô thực sự rất mạnh―!"

Tiến vào từ cổng đỏ, mà Tomaru vừa rời đi, là một người khổng lồ trọc đầu, trên bộ đồng phục có hình chiếc bánh lái.

"Đứng thứ tư của Học viện Hagun và là một thành viên của Hội học sinh, hiệp sĩ hạng C có biệt danh 'Kẻ hủy diệt', đấu thủ Saijou Ikazuchi! Với những chiến thắng thuyết phục, anh đang đứng một cách hết sức nhàn nhã trước mặt đấu thủ Vermillion! Anh đang nhìn thẳng vào đối thủ mà mình phải đánh bại! Đúng như bài phỏng vấn của câu lạc bộ báo chí, ‘Đàn ông Nhật Bản không bỏ chạy', Anh sống để chứng tỏ điều đó! Hoàn toàn sẵn sàng đối mặt với đấu thủ Vermillion! Liệu đây có phải là lúc chúng ta được chứng kiến sức mạnh thực sự của Xích Công chúa!? Bây giờ, cả hai đấu thủ đã triệu hồi Device của họ―Trận đấu, BẮT ĐẦU!"

"UWOOOOO!!"

"Whoa! Đấu thủ Saijou vừa vung Device Zanbatou[2] cùng lúc với tiếng còi bào hiệu! Lực vung thật khủng khiếp vì cơn gió tạo ra có thể cảm nhận được từ trên khán đài!"

"Ta muốn hỏi một chút. Cô có biết khả năng của ta là gì không?"

Saijou hỏi Stella khi đưa cao Zanbatou của cậu lên quá đầu.

"Tôi không biết. Không như Ikki, tôi không nghiên cứu trước về đối thủ của mình."

"Hmph. Quả là một hạng A. Cô không có hứng đấu với hạng C sao?"

"Không phải tôi đánh giá thấp anh. Trận đấu này, và cả những trận ở Thất Tinh Hội, tất cả đều là cơ hội để khiến chúng ta mạnh hơn và trở thành hiệp sĩ ma thuật thực thụ. Khi đối mặt với bọn khủng bố hay những loại tội phạm khác, anh không thể biết trước được khả năng của kẻ địch. Chính vì vậy, anh nên làm quen với việc chiến đấu mà không biết về khả năng của đối thủ thì hơn."

"Vì thế mà cô không nghiên cứu trước, dù chỉ là năm nhất. Thật đáng ngưỡng mộ. Nhưng lần này cô sẽ hối tiếc."

BÙMM*

Zanbatou của Saijou chém tới Stella. Lưỡi kiếm đang phát tán ma lực đó va chạm với thanh kiếm vàng của cô, Lævateinn.

Lí do là-

"Khả năng của ta là 'tích lũy sức mạnh sau mỗi nhát chém'. Ta càng ra đòn thì lưỡi kiếm càng nặng hơn. Giới hạn hiện tại là mười tấn. Lí do cô thua trận đấu này là do đã để ta tích lũy sức mạnh cực đại của mình!"

"Đó là Trọng phủ―!"

Tích lũy sức mạnh sau mỗi nhát chém. Sức mạnh hiện giờ đã đủ để đục một lỗ lớn trên sàn đấu. Nhưng―

"Dù lưỡi kiếm của anh nặng tới mức nào, nếu không trúng đích thì cũng vô dụng thôi."

Đúng vậy. Đó cũng là lí do cậu ta đánh mất vị trí thứ ba vào tay Tomaru Renren. Nếu chỉ xét về sức mạnh đơn thuần, Trọng phủ có lẽ ở cấp cao nhất. Nhưng tốc độ của Zanbatou đã nặng thêm thì chắc chắn không nhanh. Cậu ta loại đối thủ ưa thích của những người thuần tốc độ như Tomaru. Và tất nhiên, Stella cũng rất nhanh, dù không được như Tomaru. Đòn tấn công kiểu này, dù có nhắm mắt cô cũng tránh được dễ dàng.

"Nhưng, tôi sẽ đỡ nó!!"

"CÁI-CÁI GÌ!?"

KENG*

Đòn tấn công Trọng phủ bị Læveteinn của Stella cản lại. Không, không chỉ là cản, cô còn đẩy Zanbatou ngược trở lại.

"Không-Không thể nào!?"

Đòn tấn công toàn lực lại dễ dàng bị chặn đứng, Saijou chết sững.

Phải, Saijou không biết, vì lần duy nhất mà Stella đấu nghiêm túc là trận chiến với Kurogane Ikki, trận đấu mà Saijou không được chứng kiến. Cậu ta chỉ xem lại những bức ảnh và những đoạn video trên các trang web.

―Rằng Stella có thể gây ra động đất chỉ với một đường kiếm đơn giản!

"Sẽ tốt hơn nếu anh ghi nhớ điều này, Sempai."

Stella đẩy Zanbatou văng đi và đưa tay tóm lấy Saijou đang không thể tự vệ.

"Sức mạnh, tài năng, kĩ thuật, tôi sẽ đánh bại tất cả nếu chúng cản đường tôi. Tôi là một hạng A vì tôi có khả năng làm điều đó."

Ngay lập tức, ngọn lửa bùng lên từ bàn tay đang tóm lấy áo Saijou của Stella. Và thân hình cậu ta bị văng lên cao mười mét rồi rơi xuống đấu trường.

Saijou, đen thui như bồ hóng, nằm bất động. Cậu đã mất đi ý thức vì vụ nổ ở khoảng cách cực gần đó.

"Trận đấu kết thúc! Người chiến thắng, Stella Vermillon!"

Nhanh chóng nhận ra tình trạng Saijou, trọng tài lập tức kết thúc trận đấu và tuyên bố người thắng cuộc.

"Một-Một lần nữa, chiến thắng tuyệt đốiii!! Dù đấu thủ Saijou đã dũng cảm đương đầu, nhưng anh vẫn không phải là đối thủ của cô! Đây là đẳng cấp thế giớil! Là thứ hạng cao nhất! Mạnh, quá mạnh! Những tân sinh năm nay thực sự rất mạnh!! Nếu là cô ấy, nếu là họ! Họ có thể giúp học viện chúng ta đăng quang tại Lễ hội Thất Tinh Kiếm Vũ sau nhiều năm thất bại!"

Trọng khi các khán giả vẫn còn đang reo hò một cách phấn khích, Stella rời khỏi sàn đấu.

Đã một tháng kể từ khi giải đấu chọn đại diện cho Thất Tinh Hội bắt đầu, khi thời tiết giao mùa.

Hiệp sĩ lưu ban, Kurogane Ikki.

Xích Công chúa, Stella Vermillion.

Lorelei, Kurogane Shizuku.

Bằng những chiến thắng liên tiếp của mình, tên của họ đã được toàn trường biết đến.

Phần 2

"Onii-sama, chúc mừng anh♥."

Sau khi Ikki rời khỏi đấu trường số mười lăm, một người bất ngờ chạy tới ôm lấy cậu

Cúi xuống, cậu thấy đôi mắt ngọc bích của Shizuku đang ngước nhìn mình. Và Arisuin ở phía sau cô.

"Cảm ơn em, Shizuku. Nhưng em có thể đừng ôm anh như vậy ở nơi công cộng được không? Nó hơi xấu hổ."

"Vâng. Nhưng Onii-sama rất đáng yêu khi xấu hổ đó."

"Alice, có vẻ như lời nói của tôi không thể tác động tới em gái mình nữa. Cậu có nghĩ đây là hệ quả của việc xa cách bốn năm không?"

"Fufu, có lẽ là do nguyên nhân ấy rồi."

"Ahhh! Shizuku lại ôm Ikki nữa sao?"

Một tiếng nói giận dữ từ phía sau Ikki truyền tới. Người đó là Stella vừa rời khỏi đấu trường. Sau khi nhìn thấy cô, gương mặt đáng yêu của Shizuku khẽ giật, giống như cô vừa nuốt phải một con côn trùng vậy.

"Đồ nhiều chuyện, cậu sao vậy? Cậu đã lớn rồi đó, đừng có lúc nào cũng hét toáng lên như trẻ con thế."

"Còn không phải vì Shizuku đang làm mấy chuyện kì quái với Ikki sao!?"

"Chuyện kì quái? Tôi không hiểu ý cậu. Chúng tôi là anh em ruột mà, ôm nhau thì có gì lạ? Phải không, Onii-sama? Chẳng phải hồi nhỏ em luôn ôm anh như vậy sao?"

"Phải-Đúng vậy. Nhưng khoảng cách hơi gần quá và anh cũng rất xấu hổ. Xa một chút thì tốt hơn."

"Thấy không? Onii-sama cũng nói ‘Đúng vậy'."

Câu nói đó càng khiến Stella giận hơn.

"Đâu chỉ có vậy. Tôi không thể chấp nhận nổi cái mớ lý thuyết lần trước của cậu!"

"Tôi chẳng hiểu cậu đang nói gì cả. Đúng là tôi đang ôm Onii-sama, nhưng đâu phải là quá chặt. Dù tôi có dùng hết sức chăng nữa, anh ấy cũng có thể giật tay ra dễ dàng, vì sức mạnh vật lí của anh ấy hơn tôi rất nhiều. Nếu Onii-sama không thích, anh ấy đã làm vậy rồi. Nhưng Onii-sama sẽ không làm vậy với em gái đáng yêu của mình đâu, phải không?"

Đôi mắt ngọc bích của Shizuku hơi ươn ướt khi cô hỏi, giống như một chú cún bị bỏ rơi.

…Cậu không thể nào kháng cự nét mặt cực kì đáng yêu này.

"Ph-Phải…. Anh sẽ… không làm thế."

IKKIII~!!!

"Cậu thấy chưa? Đây là tình cảm sâu đậm của hai anh em ruột đó. Stella-san, người không liên quan như cậu thì không nên xen vào chuyện này."

"Tôi-Tôi có liên quan đó!"

"Ooh? Như thế nào vậy?"

"Đó-Đó là……"

"Cậu cũng chỉ nói mình là người hầu của anh ấy thôi, phải không? Nhưng nếu là người hầu, cậu không nên thắc mắc về hành động của tôi, em gái anh ấy, như vậy. Những thần dân trong vương quốc của cậu, họ phục tùng cha mẹ cậu, nhưng vẫn tôn kính cậu, đúng chứ? Hay Hoàng gia Vermillion không hiểu được những điều này?"

"Ugh, uuuu…."

Stella đang cố gắng phản bác lại lời nói của Shizuku mà không thể nói lên lời. Nhưng Ikki biết những gì mà cô muốn nói. Đúng vậy. Mối quan hệ của họ, đã thay đổi kể từ một tháng trước. Họ không chỉ là bạn cùng phòng, mà đã trở thành người yêu của nhau. Và dù vương quốc của cô nhỏ, nhưng Stella vẫn là một công chúa. Họ không muốn gặp rắc rối các phương tiện thông tin đại chúng nên quyết định giữ bí mật. Điều này tất nhiên Ikki hiểu.

Nhưng không người phụ nữ trên thế giới này cảm thấy thoải mái khi người yêu của mình thân thiết với những cô gái khác, dù đó có là em gái anh ta chăng nữa. Và tất nhiên, Stella không phải là ngoại lệ. Nhưng cô lại không thể nói ra. Đó là lí do cô khó chịu như vậy.

Và Shizuku liếc nhìn Stella đang giận dỗi.

"Bò sữa."

"Hả? Shizuku?"

"Không có gì đâu. Vậy, ta đi thôi chứ, Onii-sama?"

"Uh―"

Stella nhìn Shizuku một cách ghen tị, khi cô ấy đang kéo tay Ikki.

"UUU―!"

Có vẻ như cô sắp khóc.

"Grrrr!"

Cô ấy khó chịu sao!?

"N-Nè Shizuku. Anh nghĩ mình từng này tuổi rồi mà còn để em gái khoác tay kéo đi thì… xấu hổ lắm."

Cảm nhận được mối nguy hiểm đang đến gần, cậu cố gắng nói với Shizuku.

Shizuku có vẻ hơi thất vọng, nhưng cô ngay lập tức rút tay lại.

"Em hiểu rồi, Onii-sama… Dù sao, em cũng không muốn bị anh ghét."

"Làm sao anh ghét em được chứ!"

Ikki phủ định nó tức thì. Cậu không thể nào ghét em gái bé nhỏ của mình, người luôn yêu quý cậu, được. Điều đó sẽ không thay đổi, dù cho chuyện gì xảy ra chăng nữa.

Nghe nhừng lời đó, Shizuku mỉm cười.

"Cảm ơn anh. Nhưng, Onii-sama―"

Cô ngừng nói, và thì thầm vào tai Ikki bằng một giọng rất nhỏ, ngoài cậu ra không ai có thể nghe được.

"Nếu cứ thế này, mối quan hệ của anh sẽ không thể tiến xa được đâu, dù có nỗ lực thế nào đi nữa."

Có vẻ như em gái cậu đã đoán ra được điều gì đó.

…Sẽ không thể tiến xa được dù có nỗ lực thế nào, cái đó….

Những điều cô nói hoàn toàn đúng. Ikki đã trở thành người yêu của Stella được một tháng. Nhưng mối quan hệ của họ chẳng có chút tiến triển nào so với trước. Thậm chí, có vẻ nó còn thụt lùi vài bước. Là bạn trai của Stella, cậu luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Cậu muốn hai người gần gũi hơn, muốn thân mật với cô hơn. Cậu muốn quan hệ của họ tiến thêm một bước nữa. Nhưng, Ikki lại không biết cách để thực hiện điều đó. Cậu nên giải thích tình huống này như thế nào? Họ có nên nói chuyện về vấn đề này? Hay cậu nên làm điều gì đó lãng mạn khi họ có thời gian riêng với nhau?

Phức tạp quá.

Ikki chẳng có bất cứ kinh nghiệm nào về con gái cả, nên cậu mù tịt chuyện chọn thời điểm thế nào cho thích hợp.

―Và còn tệ hơn nữa là, Stella cũng giống vậy. Nó giống như hai người sắp chết chìm trong lòng đại dương nhưng lại chẳng có giải pháp nào cả. Nếu không mau chóng thay đổi, chuyện này sẽ trở thành một thảm họa.

…Như Shizuku đã nói, không phải con trai nên chủ động hơn trong mấy chuyện này sao? Nhưng nếu nó lại khiến Stella ghét cậu… vậy thì không được. Cậu không thể quá gấp gáp. Chính vì vậy nên Ikki thậm chí không nắm tay Stella lần nào trong suốt tháng vừa rồi.

…Haa…mình phải sớm hôn cô ấy….

Cảm giác xa cách với Stella hơn cả trước khi hai người tỏ tình khiến cậu cảm thấy cô đơn và khó chịu.

Phần 3

"Ah! Này, nhìn kìa."

"Đó là Xích Công chúa. Cả Lorelei và Hiệp sĩ lưu ban đi cùng cô ấy nữa."

"Họ thực sự rất mạnh, phải không? Ba người đó ấy."

"Cậu biết gì mà nói thế? Hai cô gái thì đúng, còn tên Hiệp sĩ lưu ban hạng F kia chỉ là kẻ ăn may.”

"Cậu, sao cậu vẫn còn nói những điều như vậy?"

"Cậu vẫn chưa biết sao? Tôi nghe nói rằng Vermillion và anh chàng Kurogane đó đã đánh bại hai thành viên Hội học sinh, những người đứng thứ ba và thứ tư của Học viện, một cách dễ dàng."

"Thât sao? Trường này chỉ có 'Scharlach Frau' và Chủ tịch Hội học sinh là có thứ hạng cao hơn hai người kia thôi!"

"Những trận chiến của họ thực sự rất tuyệt vời, nếu không gặp xui thì họ cầm chắc suất đại diện cho trường. Và cô em gái của Kurogane cũng chiến thắng liên tiếp đó."

"Tân sinh năm nay mạnh thật, nhỉ? Thế còn thằng công tử bột cao kều phía sau Phù thủy đại dương kia thì sao? Hắn có mạnh không?"

"Nè, đừng gọi anh ấy là ‘thằng công tử bột '! Nagi-sama có biệt danh rất ngầu, là 'Black Sonia'!"

"Đúng vậy! Không thể tin được cậu lại gọi Nagi-sama của chúng tôi là ‘thằng công tử bột'!"

"H-Huh…. Xin lỗi…"

"Quá nhiều tài năng tụ họp ở khối năm nhất…. Năm nay, Hagun sẽ làm được thôi."

Khi nhóm Ikki đi qua khu trường học chính từ đấu trường số năm, rất nhiều người chú ý tới họ. Đã một tháng kể từ khi giải đấu lựa chọn bắt đầu. Số lượng ứng cử viên còn lại ngày một giảm xuống. Và nằm trong số những người còn trụ lại, những người bất bại cho tới thời điểm này như họ hiển nhiên sẽ thu hút sự chú ý.

Đặc biệt là Ikki, cậu là người được chú ý nhiều nhất. Hiệp sĩ lưu ban đã có bước tiến nhảy vọt sau khi đánh bại Thợ săn, chiến thắng gây chấn động toàn Học viện Hagun. Những hiệp sĩ luôn khoe khoe khoang về tài năng ma thuật của họ, đã bị đánh bại từng người một, bởi một hiệp sĩ hạng F. Dù những người khác có đánh giá về khả năng của cậu thế nào chăng nữa, thì những chiến thắng đó cũng là sự thật. Các học sinh không thể nào tin vào sự thật mà họ thấy ở lần đầu tiên, nhưng sau khi nó diễn ra tới chín lần, họ không còn cách nào khác ngoài chấp nhận điều đó. Ikki đã không còn bị coi là kẻ gian lận. Những người khác không thể gọi cậu như vậy nữa.

Vậy là đủ để thay đổi quan niệm về một kẻ thấp kém trong suy nghĩ của một số người. Giờ đây, gần như toàn bộ các học sinh đều cảm thấy tò mò về lí do lưu ban của anh chàng hiệp sĩ kì lạ này, và dự đoán xem cậu có thể tiến xa được tới đâu.

Thấy vậy, Stella mỉm cười hạnh phúc.

"Fu-fu. Có lễ mấy kẻ ngốc đó cuối cùng cũng biết tới sức mạnh của Ikki rồi."

"Tất nhiên. Onii-sama của tôi là người tuyệt vời nhất trên thế giới này, mấy người đó giờ mới nhận ra là quá chậm đó. Nhưng dù sao, mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều so với một tháng trước. Hiện giờ, có rất nhiều người tới buổi học trong giờ nghỉ trưa."

"Đúng vậy. Tôi đã rất ngạc nhiên khi cả những sempai năm ba cũng tới."

Buổi học họ đang nói tới là do Ikki bị buộc phải tổ chức, vì bạn cùng lớp của cậu năn nỉ dữ quá. Đó là một lớp nói về võ thuật. Ikki đã nói cho họ về rất nhiều loại võ thuật khác nhau. Tất nhiên là có kiếm thuật sở trường của cậu, nhưng còn cả đoản kiếm thuật, thương thuật, và thậm chí cả tiễn thuật.

Điều này chỉ duy nhất Ikki là làm được. Thành thạo rất nhiều loại võ thuật sau khi phân tích một số lượng kĩ thuật cực lớn từ các kẻ địch khác nhau, cậu là một quyển bách khoa toàn thư sống về võ thuật.

Dù vậy, Ikki chẳng hề có mục đích vụ lợi nào, ngoài tìm kiếm các cơ hội trau dồi kiếm thuật sở trưởng của mình, và cậu không dạy những người khác cách vận dụng trong thực chiến. Đó chỉ là một lớp học bình thường về các loại võ thuật căn bản.

Ban đầu, chỉ có vài người bạn cùng lớp của Ikki tham gia. Nhưng sau cơn địa chấn mà Ikki tạo ra, các học sinh bắt đầu có cái nhìn tốt hơn về võ thuật. Giờ đây, không chỉ là bạn cùng lớp, mà cả những người khác cũng tới tham gia. Đó cũng là một sự thay đổi lớn so với một tháng trước.

"Nhưng điều thay đổi lớn nhất cho tới lúc này thì… có lẽ là chuyện đó."

Chuyện đó đã diễn ra khoảng một tuần nay. Thực tình, cậu đã nghĩ cứ phớt lờ nó đi thì chuyện này cũng tự khắc chấm dứt, nhưng cho đến giờ vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ kết thúc. Đền giờ thì không thể vờ như không biết được nữa.

"Onii-sama, ý anh 'chuyện đó' là sao ạ?"

"À. Thực ra… Anh nghĩ mình đang bị bám đuôi."

""HUH!?!?""

Nghe những lời đó của Ikki, cả Stella và Shizuku đều hét lên trong kinh ngạc.

"Kẻ-Kẻ-Kẻ bám đuôi! Anh-Anh vừa nói vậy, phải không!? Hắn bám theo khắp nơi, phá cửa xông vào phòng, cạo ria của hắn và gửi cho anh! Là mấy kẻ bám đuôi kiểu vậy! Đúng chứ!?"

"Stella-san, cậu đang nhằm với dao cạo đó. Hắn cho ria của mình vào một lá thư rồi gửi đi để làm quái gì chứ?"

"Có lẽ hắn thay đổi hình dáng thật vì không muốn bị phát hiện ra chăng? Hình như là vậy đó."

"Thôi điiii! Đừng có suy diễn linh tinh! Hơn nữa, đây cũng không phải là lúc nói về mấy thứ tầm phào đó!"

"Phải rồi, Onii-sama. Anh có thể giải thích rõ một lần nữa không ạ?"

"Anh cảm thấy có ánh mắt dõi theo mình kể từ một tuần sau trận chiến đầu tiên đó. Từ lúc ấy, nó theo sau anh ở một nơi. Alice cũng thấy vậy, phải không?"

"Phải. Nhưng Ikki không nói ra nên tôi nghĩ chuyện vẫn ổn, chưa cần phải nói về nó."

"Ừm, lúc đầu tôi cũng nghĩ chỉ việc lờ đi là nó sẽ tự chấm dứt thôi nhưng… có vẻ chuyện không được như vậy rồi, vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy nó sẽ kết thúc cả."

"Cậu có nhớ đã làm chuyện gì đó mà để người khác nắm được thóp không?"

"Không hề. Tôi chẳng làm gì cả."

Nghe Arisuin hỏi, cậu lục lại trí nhớ của mình nhưng chẳng tìm được gì.

Và về ánh mắt đó, cậu không thấy nó có chút ác ý nào. Nếu nói là “hối tiếc” thì phù hợp hơn.

"…Nếu vậy, có lẽ là tình yêu chăng? Người đó đối với Ikki ấy?"

"Ah, lẽ nào lại vậy!? Tôi có nghe nói rằng sự oán giận của một vài kẻ bám đuôi đều bắt nguồn từ tình yêu."

"Onii-sama là một hiệp sĩ mạnh vượt trội. Và tôi thấy anh ấy đặc biệt nổi tiếng với con gái. Khi một cô gái bắt gặp cái nhìn của Onii-sama từ xa, cô ta có lẽ nghĩ anh ấy có hứng thú với mình. Hay khi nói chuyện với anh như một người hâm mộ, có thể đã xảy ra sự hiểu lầm. Tất cả đều có khả năng."

"Ikki có vẻ đặc biệt vụng về khi liên quan tới chuyện cư xử với con gái."

"Đúng vậy. Khi một cô gái muốn bắt tay, anh ấy chỉ biết ‘À, ừm' thôi. Mấy chuyện này thì anh ấy rất dễ bảo và ngoan ngoãn."

Đối với chuyện Stella thấy được rất nhiều khuyết điểm của mình, Ikki chỉ biết mỉm cười chua chát. Giống như ba người kia nói, vẻ ngoài và cách cư xử Ikki rất dễ nổi tiếng với con gái. Dạo gần đây, có rất nhiều cô gái chúc mừng cậu sau mỗi trận đấu. Nhưng Ikki lại không biết nên xử sự thế nào cho phải. Cậu không thể quá lạnh lùng như Shizuku, hoàn toàn ngó lơ những người hâm mộ cô. Cậu cũng không có khả năng đáp ứng những yêu cầu họ như Arisuin. Đơn giản là cậu không thể phớt lờ những người đã động viên mình. Khi họ muốn nói chuyện, Ikki dừng lại và trò chuyện cùng họ. Đã có đôi lần, cậu suýt trễ giờ học vì bận bịu với những cô gái.

Nếu có ai trong số họ hiểu lầm những hành động của Ikki thì thật lạ. Nếu Stella và hai người kia hiểu nhầm thì còn có thể… nhưng cậu cũng không nghĩ nguyên nhân chuyện này là do hiểu lầm, vì ánh mắt theo dõi đó không hề có ác ý, đồng thời cũng không cảm nhận được chút gì giống với cái nhìn của mấy cô gái cậu thường gặp.

Nếu cần phải nói rõ, nó giống như bị một máy ảnh chụp hình lại hơn.

"Nếu chỉ là mấy chuyện như thần tượng hay sùng bái thì tôi không phiền đâu, nhưng nếu người đó có mục đích mờ ám với Onii-sama, tôi không thể để yên được. Phải có cách trừng phạt xứng đáng."

"Cậu định làm gì với cái chổi lông đó vậy, Shizuku?"

"Không phải rất hiển nhiên sao? Tôi sẽ tóm kẻ bám đuôi và cù lét cô ta."

"…Nó không hợp đâu. Cách này quá dễ thương để trừng phạt ai đó."

"…À, thứ được cù lét ở đây là nhãn cầu cơ."

"""ĐÁNG SỢ QUÁ!"""

"…Thôi nào, mấy cái đó để sau đi,đây chỉ là một sự lường trước thôi, còn chưa biết mục đích của người đó là gì, nhưng… sao chúng ta không hỏi thẳng thủ phạm nhỉ?"

Nói xong câu đó, Ikki quay người lại, nhìn thằng vào con đường trải đá mà họ vừa đi qua.

"Ikki, chẳng lẽ ngay lúc này…?"

"Phải. Ngay sức khi chúng ta kết thúc bài tập chạy sáng nay."

Cai nhìn đó đã dõi theo Ikki từ lâu. Lúc này,nó cũng đang thăm dò cậu, từ trong bụi cây rậm rạp phía trước hồ. Thở ra một hơi, Ikki gọi.

"Này, người đang nấp ở đó. Có vẻ cậu đã theo tôi lâu rồi, cậu cần gì sao?"

Cậu lớn tiếng gọi kẻ bám đuôi hiện đang nấp trong bụi cây. Và―

"Hyawaa! Ou―"

Biết đã bị lật tẩy, kẻ bám đuôi nấp trong bụi cây xuất hiện.

Cho dù không có ác ý, nhưng bám theo người khác lâu như vậy thì chắc chắn không phải chuyện bình thường. Sau tất cả, Ikki vốn đã chuẩn bị tâm lí để thấy một thứ gì đó kì lạ xuất hiện từ trong bụi cây nhưng… thật ngạc nhiên, đó lại là một cô gái tóc đen đúng như hình mẫu Yamato Nadeshiko[3]. Cô đang cầm mấy nhánh cây bằng cả hai tay.

"Ah, auau, nhầm-nhầm rồi! Không phải như cậu nghĩ đâu! T-Tôi, uuuh, uwah~!"

Cô gái đang cực kì bối rối vì bị phát hiện một cách đột ngột như vậy. Rất nhanh, cô quay người bỏ chạy. Nhưng cô lại quên mất rằng ngay sau bụi cây là hồ nước.

"Kyaaaaaah!!! Gyabu!"

Tõm*

Trong lúc vội vàng bỏ chạy, cô trượt chân và cả người mất thăng bằng, ngã về phía trước. Sau đó, tiếng động khi một vật rơi xuống nước vang lên.

"…."

Cô gái trôi nổi trên mặt hồ, miệng không phát ra được tiếng nói nào. Và rồi… cô không cử động nữa.

"Cái-, C-Cậu, cậu ổn chứ… chết tiệt, chắc chắn là không rồi! Alice, giúp tôi đưa cô ấy lên nào!"

"Ôi trời, thật tồi tệ."

Khi Ikki và Arisuin chạy tới để giúp―

"Có vẻ như kẻ bám đuôi Ikki… rất đẹp đó."

"Cuối cùng tôi cũng có cơ hội dùng tới chiếc chổi lông này rồi."

Trực giác của hai cô gái lại báo cho họ biết có điều gì đó không ổn.

Phần 4

Đó là một căn phòng nhỏ và tối tăm. Nguồn sáng duy nhất trong phòng là một cái đèn bàn nhỏ. Và trong căn phòng, một cô gái đang ngồi trên ghế, bốn người đàn ông to lớn vây quanh cô.

Tất cả đều mang một vẻ mặt hung dữ, họ vừa tra hỏi cô gái vừa hét.

"Hãy trả lời rõ ràng đi! Cô đã theo dõi Kurogane Ikki! Phải vậy không!?"

"Cô đã bị bắt tại trận! Cô đang định nói mấy lời vô nghĩa như mình không hề làm vậy, phải không!?"

Áp lực trong câu hỏi của những người đó và từ ánh đèn lờ mờ là quá lớn đối với cô gái trẻ. Cô run run trả lời.

"Kh-Không! Đó không hẳn là bám đuôi….!"

"Cô ngụy biện đủ rồi đó!"

"Hii―"

"Hiển nhiên là cô đã theo dõi cậu ta suốt một tuần!"

"Không chỉ vậy, cô không hề có ý định ngừng việc bám đuôi của mình!"

"Đúng thế! Phải dùng tới hình phạt thôi! Có lẽ chúng sẽ khiến cô nói ra!"

"D-Dừng lạiiii~!!!"

"Ha-!?"

Và cuối cùng, cô gái cũng thoát ra khỏi cơn ác mộng của mình. Một cái trần nhà màu trắng choán hết tầm mắt cô. Từ mùi thuốc, cô nhận ra mình đang ở trong phòng y tế. Có vẻ cô đang nằm trên giường bệnh.

Nhận ra điều đó, cô thở phào nhẹ nhõm.

‘Tạ ơn Chúa, chỉ là một giấc mơ—‘

"Đánh bằng roi, xé xác, nô lệ hóa, quỳ gối với đá tảng trên lưng…."

Và khi quay đầu lại, cô thấy một cô gái tóc bạch kim đang thì thầm.

"Trói vào cột rồi đốt, dìm cho chết đuối, đóng đinh, khỏa thân chạy quanh thị trấn… à, cậu tỉnh rồi sao?"

"Mấy thứ mà cậu vừa nói đó… chúng…."

"Tôi có nói vậy sao? Có lẽ cậu chỉ gặp ác mộng thôi. Onii-sama, cô ấy tỉnh rồi ạ."

Cô gái tóc bạch kim, Shizuku, nói vọng sang bên kia của tấm rèm. Nghe vậy, Ikki, Stella và Arisuin bước vào.

"Cậu tỉnh rồi. Tôi đã rất lo. Giờ thì ổn cả rồi. Đúng về những gì tôi kì vọng về ma thuật chữa thương của Shizuku."

"Vì không có vết thương gây ra bởi chiến đấu nào cả nên chúng tôi không thể dùng iPS, nhưng ơn Chúa là Shizuku có ở đây. Vậy, cậu còn đau không?"

Nhìn ngó trái ngó phải một hồi, cô gái đã hoàn toàn hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Cô đã ngã xuống hồ và đầu đụng phải thứ gì đó, sau đó được người này đã đưa tới phòng y tế chăm sóc.

"Kh-không, mình… ổn cả. Cảm ơn… vi đã chăm sóc cho mình."

Từ rừ ngồi dậy, cô khẽ cúi đầu, biểu hiện sự cảm kích của mình với Ikki và những người khác.

Cô ấy đúng là một kẻ theo dõi. Nhưng tại sao cô lại không nhìn vào mắt họ, mà lại lảnh tránh như vậy?

"Ừm, tôi rất ngạc nhiên về vết thương đó. Thật tốt là nó không nghiêm trọng. Nhưng… tại sao cậu cứ lãng mắt đi chỗ khác vậy?"

"Đ-Đừng quan tâm tới chuyện đó. N-Nó chỉ là một lí do cá nhân thôi."

Cô có vẻ rất hồi hộp khi trả lời. Cả kể khi tình trạng vết thương đã khá hơn, cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Có lẽ, cô theo dõi Ikki vì một lí do nào đó nên bây giờ không thể nhìn thẳng vào cậu. Đây là lúc để hỏi về chuyện đó. Nhưng đầu tiên là―

"Nếu cậu đã ổn, vậy tôi sẽ hỏi vài điều khác… Đầu tiên, cậu có thể cho chúng tôi biết tên được chứ?"

"M-Mình là Ayatsuji Ayase. Mình học lớp trên."

Một Sempai? Mình có chút không ngờ tới.

Có lẽ cô hiểu lầm điều gì đó khi họ gặp nhau lần đầu. Hay có thể chỉ vì cô không thể giữ được bình tĩnh. Ikki không thể tưởng tượng được cô lại là một người lớn tuổi hon mình. Nhưng sự thực là vậy nên cậu cũng không thể giữ cách xưng hô ngang hàng như trước nữa. Cậu thay đổi kính ngữ, và hỏi điều vẫn canh cánh trong lòng.

"Vậy Ayatsuji-sempai, em sẽ nhắc lại câu hỏi lúc trước: tại sao Sempai lại theo dõi e-… err… Sempai?"

"G-Gì vậy?"

"Chị không chỉ nhìn đi hướng khác, mà còn quay hẳn đầu đi nữa… thực ra là chuyện gì vậy?"

Trước cả khi cậu nói ra điều đó thì Ayase đã quay hẳn về phía bức tường đối diện rồi. Cổ cô đã xoay hết mức, gáy cũng hướng về phía cậu.

"Đ-Đừng bận tâm. Kh-Không có gì đâu."

"Không, tất nhiên em phải quan tâm rồi. Đây là lần đầu tiên trong đời, người mà em nói chuyện lại cố hết sức để tránh nhìn mặt em đó. Có chuyện gì vậy? Bức tường đó có gì thú vị lắm sao?"

"M-Mình…. Ch-Chuyện đó…xấu hổ lắm."

Cô nói bằng một giọng rất nhỏ, nếu không nghe kĩ thì sẽ nhầm với tiếng muỗi kêu.

"…Hả?"

"N-Nói chuyện với một chàng trai mà mình không quen, rồi-còn nhìn thẳng vào mắt nữa… điều đó xấu hổ lắm."

Nhìn kĩ, gương mặt Ayase đang đỏ bừng tới tận mang tai, giống như cô bị lửa đốt vậy.

"Tại-Tại sao Kurogane-kun có thể nói chuyện mặt đối mặt với một cô gái, mà cậu mới gặp lần đầu, một cách dễ dàng như vậy?"

"Eh… tại sao ư? Về câu hỏi của chị, em nghĩ nhìn vào mắt người đang nói chuyện với mình là hoàn toàn bình thường mà."

"B-Bình thường…. T-Thật vậy sao?…. Thật tuyệt…. Mình lại không thể làm được điều đó. Dù biết đó là thô lỗ, nhưng mình lại không thể ngẩng đầu lên như đang bị người khác nhìn chằm chằm được…."

Ikki chưa bao giờ nghĩ cậu lại được khen chỉ vì một đơn giản như vậy.

Chắc chắn Ayase đã nhìn cậu và thì thầm vài lần, nhưng khi bắt gặp cái nhìn của cậu, cô lập tức rời mắt đi nơi khác. Có vẻ cô đã cố gắng nhìn thẳng vào cậu, nhưng vì quá xấu hổ nên nó đã không thành công.

Điều đó cho Ikki và những người còn lại cảm giác Ayase là một sempai rất nhút nhát.

…Chuyện này rắc rối đây. Nếu có thể, mình muốn nói chuyện mặt đối mặt nhưng….

Nếu không, sẽ rất khó để nhận ra cô có nói dối hay không. Ikki nghĩ xem cần làm những gì.

"Ừm, vậy với con gái bọn em thì được chứ?"

Đột nhiên, Stella và Shizuku tiến tới trước mặt Ayase, nói với cô bằng một giọng không mấy thân thiện.

"Em sẽ nói thẳng luôn. Tại sao Sempai lại theo đuôi Ikki? Mục đích của chị là gì?"

"Cái-Cái đó…."

"Không phải quá hiển nhiên khi một cô gái theo dõi một chàng trai, hay ngược lại, sao? Chị luôn nhìn anh ấy bằng ánh mắt không đứng đắn, chắc chắn là có ý đồ ám muội."

"THẬT VẬY SAO!?"

"Kh-Không phải vậy! Thật đó!"

Đúng như Ikki đã đoán, lí do Ayase theo dõi cậu không phải vì có ác ý hay sự hiểu lầm nào. Nếu vậy, tại sao cô lại theo đuôi một học sinh lưu ban như….

….Hmm?

Đúng lúc đó, Ikki chú ý tới hai bàn tay Ayase, khi cô đã vẫy chúng rất nhiều lần để phủ nhận lời của Stella và Shizuku. Những vết chai, hệ quả của việc vung thanh shinai hàng ngàn lần mà có. Thấy vậy, Ikki lập tức nghĩ tới một khả năng.

…Những vết chai đó, và họ Ayatsuji… không thể nào!

"Sempai. Có lẽ nào chị là họ hàng của Ayatsuji Kaito-san?"

Nghe thấy câu hỏi đó, đôi mắt Ayase mở lớn vì kinh ngạc, và cô lập tức quay sang Ikki.

"Ph-Phải. Ayatsuji Kaito là cha mình… nh-nhưng, làm sao cậu biết được?"

"Những vết chai trong lòng bàn tay Sempai. Đó là bàn tay của một kiếm sĩ. Và hơn nữa, chị sẽ không thể nào bắt kịp bài tập chạy của em và Stella nếu không rèn luyện cơ thể thường xuyên. Cuối cùng là họ Ayatsuji của Sempai… tất cả chúng khiến em nghĩ vậy. Nhưng không thể ngờ được chị lại là con gái của ông ấy, và còn học cùng trường nữa. Thật là ngạc nhiên."

Stella khẽ nghiêng đầu, cô thấy lạ khi Ikki phấn khích như thế. Cô tò mò về người đó. Vậy nên Stella khẽ hỏi Arisuin―

"Nè, ai là Ayatsuji Kaito vậy?"

"Ai biết được? Mình cũng không biết cái tên đó."

"Một người không phải là Blazer, còn được gọi là 'Samurai cuối cùng'."

Shizuku là người trả lời câu hỏi thay cho Arisuin.

"vì hầu hết các Blazer đều không hứng thú với võ thuật cho lắm nên Alice không biết cũng không có gì lạ. Nhưng đối với những người đã từng học kiếm thuật, dù chỉ là một chút, thì không ai là không biết tới cái tên 'Ayatsuji Kaito'. Ông ấy là một bậc thầy kiếm thuật."

Cuộc thi Thiên Long― Giải đầu Đông Tây― Cúp Musashi― Trận đấu thứ Mười―

Ông là một kiếm sĩ thiên tài, đã tham dự và chiến thắng toàn bộ các giải đấu kiếm nổi tiếng trên thế giới. Còn có một kỉ lục khác, đó là ông đã khống chế nhiều tên tội phạm Blazer chỉ bằng kiếm thuật, cho dù bản thân không phải là một Blazer.

"Bình thường, cho dù là một khẩu súng lục cũng không thể làm bị thương một Blazer đã được bảo vệ bởi ma lực. Nhưng trước thanh kiếm của ông, ưu thế đó chẳng là gì cả. Kaito-san chắc hẳn là người luyến tiếc nhất khi sinh ra không phải là một Blazer… Ông ấy rất mạnh cho dù không phải là Blazer, điều đó đã dẫn tới sự tức giận của các hiệp sĩ ma thuật, vậy nên tên của ông không được lan truyền rộng trong giới hiệp sĩ."

"Nhưng Shizuku biết ông ấy mà."

"Vì không giống hầu hết các hiệp sĩ khác, gia tộc Kurogane hiểu được giá trị của võ thuật."

Vì Shizuku phát bệnh bởi mấy người trong gia tộc Kurogane, những người đã bỏ rơi anh trai yêu quý của cô nên cô đã không đi theo con đường luyện tập võ thuật của họ. Nhưng cô vẫn còn nhớ Samurai cuối cùng. Và không lí nào một người theo đuổi kiếm thuật một cách nghiêm túc như Ikki, lại không biết tới kiếm sĩ vĩ đại này.

"Khi còn là một đứa trẻ, em đã xem rất nhiều cuộn băng ghi hình về những trận đấu của Kaito-san và quyết định học kiếm thuật. Hồi học sơ trung, em thậm chí còn tới võ đường để thách đấu với ông ấy."

"Hả? Nếu vậy…."

"Nhưng, em đã bị từ chối, như chị đã biết. Họ nói một trận đấu như vậy là không cần thiết. Nhưng em rất vui vì được gặp con gái của Kaito-san thế này. Kaito-san vẫn khỏe chứ? Giờ ông ấy đang làm gì? Đã lâu rồi không còn nghe tin tức gì về ông nữa, nên em luôn tự hỏi đã xảy ra chuyện gì."

Ikki hỏi bằng giọng phấn khích. Nhưng câu hỏi đó lại khiến gương mặt của Ayase trở nên u ám.

"…Thực ra, vì bị thương trong một trận đấu… ông vẫn phải nằm viện từ đó tới nay."

"Eh…. …E-Em xin lỗi. Em đã quá thô lỗ."

"Kh-Không, không cần phải xin lỗi đâu. Cậu chẳng làm gì sai cả. Một người tuyệt vời như Kurogane-kun đánh giá cao cha mình như vậy, nó khiến mình rất vui. V-Và chuyện này cũng không can hệ gì tới lí do mình theo dõi cậu cả."

"Ý chị là sao ạ?"

"…Sau khi cha, cũng là sư phụ mình, nhập viện, mình vẫn tiếp tục luyện tập đơn thủ kiếm pháp của nhà Ayatsuji, nhưng cho tới gần đây, có vẻ kiếm thuật của mình đang bị thụt lùi…."

Cô rất đau khổ vì không thể kế tục kiếm thuật của cha, cũng là sư phụ mình.

"Nhưng rồi, mình nghe về Kurogane-kun, học sinh năm nhất có kiếm thuật siêu hạng. Vậy nên mình nghĩ, nếu có thể được cậu chỉ điểm… mình sẽ tìm ra nguyên nhân, nhưng―"

Nói tới đó, giọng của Ayase càng lúc càng nhỏ dần, và cô trốn tránh ánh mắt Ikki.

"Nhưng, ngoài cha và những học sinh ở võ đường, mình chưa từng nói chuyện với chàng trai nào khác cả…. nên… mình không biết phải giải thích ý định đó với cậu như thế nào cả và…."

"Chị… chị bám theo cả tuần chỉ để tìm cách nói với em điều đó thôi sao?"

"Có vẻ nó là như vậy đó…."

…Uwah, chị ấy đúng là một người rụt rè.

Cả căn phòng đột ngột trở nên tĩnh lặng. Không chỉ riêng Ikki, ba người kia cũng không biết nói gì hơn khi nghe lí do bám đuôi của Ayase. Sau đó, Ayase lại cúi đầu trước Ikki một lần nữa.

"…M-Mình thực sự rất xin lỗi! Vì đã theo dõi cậu lâu như vậy. Dù có bị cậu nghĩ là người xấu thì cũng không thể trách được. N-Nhưng mình thề sẽ không xuất hiện trước mặt Kurogane-kun nữa đâu…. N-Nên làm ơn đừng báo cảnh sát."

"Không, không phải em đang nghĩ sẽ giao chị cho cảnh sát đâu."

Ngược lại, Ikki lại bị nữ kiếm sĩ kì lạ này thu hút. Và hơn hết, cô lại là con gái của Samurai cuối cùng. Kiếm thuật của cô như thế nào? Cậu đang rất tò mò muốn biết.

"Erm, Ayatsuji-sempai. Nếu không phiền thì chị có thể cùng luyện tập với em một chút, sau khi hồi phục hoàn toàn, không?"

"―Hả?"

"Chúng ta đều là người luyện kiếm, có thể cùng chỉ bảo lẫn nhau. Và hơn nữa, em cũng muốn thử sức với người kế thừa của Samurai cuối cùng. Em chỉ là tò mò về giới hạn kiếm thuật của bản thân mà thôi."

"Thật sao!?"

Ayase lập tức nhảy khỏi giường, nắm lấy tay Ikki bằng cả hai bàn tay của mình. Nụ cười trên môi cô lúc này rạng rỡ như đóa hoa chớm nở vậy.

"Cảm ơn cậu nhiều lắm!! Mình thực sự rất vui!"

Đôi mắt chứa đầy sự bối rối trước đó của cô giờ đang nhìn thẳng vào Ikki, Nhưng rất nhanh nhận ra điều mình đang làm, cô lập tức buông tay và liên tục lùi lại mấy bước.

"Ah, X-Xin lỗi! L-Lại nắm tay cậu như vậy, mình thật thô lỗ…!"

"Ahaha, chị không cần phải giật mình chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy đâu."

Dù sao, Ikki cũng đã bị em gái mình hôn ngay ngày đầu tiên gặp lại, cậu còn được nàng công chúa sống cùng phòng kì lưng giúp, trong khi cô chỉ mặc bộ bikini. Cậu không còn lấy làm lạ vì những chuyện thế này nữa.

"vậy chúng ta bắt đầu luôn chứ? Những trận đấu của ngày hôm nay đã kết thúc rồi, chúng ta sẽ có thời gian rảnh cho tới bữa tối."

"Được chứ, nhờ cậu chỉ dẫn mình… và cậu có thể xưng hô bình thường được không? Mình là đệ tử nên nếu sư phụ cứ thêm kính ngữ vào thì lạ lắm."

"Cái đó, em cũng không thích xưng là sư phụ lắm đâu."

"Không phải vậy. Cho dù Kurogane-kun đã nói chúng ta có thể chỉ bảo lẫn nhau, nhưng thành thực mà nói, mình không nghĩ có thể cho cậu được lời khuyên nào. Vậy thì mình chính là đệ tử rồi."

Ikki cười chua chát. Đúng như Ayase nói, cậu có thể dạy cô kiếm thuật còn cô thì không vì Ikki chỉ nhìn thôi cũng có thể đánh cắp được chúng. Cứ khiêm nhường cũng không hẳn là hay.

Suy xét lại, Ikki chấp nhận lời đề nghị của Ayase.

"…Được rồi,vậy em sẽ bỏ kính ngữ. Nhưng đổi lại, chị cũng vậy. Đã được gọi là sư phụ thì em cũng phải cố gắng không phụ hi vọng của chị thôi."

"Vậy xin nhờ sư phụ chỉ dẫn."

Và kẻ bám đuôi Ayatsuji Ayase trở thành đệ tử của Ikki như thế đó.

Phần 5

Sau khi tan học, nhóm Ikki đi tới khu rừng sau khuôn viên trường để luyện tập. Nơi này có những tán cây cao phủ bóng trên nền đất nên cảm giác rất thư thái. Đây là một nơi lí tưởng để luyện tập trong mùa hè nóng ẩm của Nhật Bản.

Khởi động xong xuôi, Ikki triệu hồi Intetsu, vung nhẹ vài đường và thủ thế. Sau đó, cậu bắt đầu tưởng tượng ra khung cảnh mình đang bị kẻ địch bao vây trong đầu. Cạnh đó, Stella đang luyện tập với Lævateinn của cô. Xa hơn một chút là Arisuin và Shizuku đang luyện tập ma thuật với hình nhân đất sét đặc biệt. Lúc đó, không có cuộc hội thoại nào giữa bốn người họ. Stella và Shizuku, những người luôn tranh cãi về Ikki, cũng cực kì nghiêm túc. Đây là điều diễn ra mỗi khi bốn người luyện tập cùng nhau.

Nhưng kể từ ba ngày trước, đã có thêm một người nữa tham dự. Người này không ai khác hơn chính là Ayatsuji Ayase.

"Fuh! Hah!"

Ayase đang vung Hizume[4] (Xích trảo) của mình, thanh katana Nhật Bản có thân kiếm tinh xảo đó vẽ lên hình cánh cung trong không gian. Gương mặt cô khi cầm kiếm khác hoàn toàn với sự rụt rè trong phòng y tế hôm trước. Đôi mắt hết sức tập trung, cô nhìn thẳng vào Ikki, không còn chút lo lắng dư thừa nào. Đúng là một nữ kiếm sĩ đích thực, chỉ cần cầm thanh kiếm của mình, mọi sự sợ hãi đều biến mất.

Ngay lúc này, họ đang có một trận giả chiến và Ikki là đối thủ của cô, như lời cậu đề nghị. Ikki sẽ đấu với Ayase trong khi giới hạn các kiếm kĩ của mình. Vì là người mạnh hơn nên cậu sẽ chỉ dùng các kiếm kĩ tương đương với khả năng của cô.

Và trong lần luyện tập này, cậu sẽ ước đoán sức mạnh kiếm sĩ của Ayase.

Quả đúng như kì vọng về con gái của Samurai cuối cùng, Ayatsuji Kaito, căn cơ của cô rất vững chắc. Cô thậm chí có thể bắt kịp bài tập chạy của Ikki và Stella. Cô chắc chắn đã luyện tập từ rất lâu. Cơ thể Ayase rất hoàn hảo cho một kiếm sĩ, từ tư thế cho tới thân hình, không hề có sự gượng ép nào từ các cơ trong lúc luyện tập.

Buổi tập ngày hôm trước đã diễn ra rất tốt. Bộ pháp, quỹ đạo thanh kiếm màu đỏ máu của cô hoàn toàn ăn khớp với nhau, không có bất cừ sự ngập ngừng, gián đoạn nào. Chúng hẳn đã khắc sâu vào bản năng của cô sau hàng ngàn lần luyện tập.

Nhưng nếu ai đó nói cô chỉ biết tập theo một khuôn mẫu nhất định thì điều đó cũng sai. Trong lúc tập luyện, Ikki đã nhiều lần thử dùng các đòn tấn công bất ngờ để phá vỡ khuôn mẫu đó của cô, nhưng Ayase không chỉ đỡ được toàn bộ mà còn phản đòn một cách chớp nhoáng.

Không bao giờ quên khuôn mẫu có sẵn, nhưng cũng không sử dụng quá cứng nhắc, kĩ năng đấu kiếm của Ayase cao tới bất thường. Ikki hoàn toàn hiểu được cô đã luyện tập chăm chỉ thế nào.

Qua bài tập này, Ikki cuối cùng cũng đoán ra nguyên nhân kiếm thuật của Ayase tụt lùi.

"Ayase-san, chúng ta hãy dừng lại một chút đã."

"Nn?"

Ayase gạt lưỡi kiếm đang chém xuống của Ikki qua một bên, và với khoảng trống vừa lộ ra, cô nhắm ngực cậu chém tới. Nhưng sau khi nghe câu nói đó, lưỡi kiếm màu đỏ của Hizume khựng lại.

"Có chuyện gì vậy, Kurogane-kun? Mình vẫn… chưa mệt đâu."

Ayase bối rối thấy rõ trước sự gián đoạn bất ngờ này. Ánh mắt cho thấy điều đó, nhưng cô cũng không lãng mắt đi như lần trước. Có lẽ cô đã cảm thấy quen với Ikki sau ba ngày tập luyện chung.

"Theo như em thấy, đơn thủ kiếm thuật của nhà Ayatsuji là một loại kiếm pháp tập trung vào những đòn tấn công chớp nhoáng."

"Eh, err, phải. Đúng vậy. Chỉ mới quan sát nhiêu đó mà cậu đã biết rồi sao?"

"Em không có bất kì ai chỉ dạy nên chỉ có cách học duy nhất là quan sát và đánh cắp kiếm kĩ của những người khác. Và như vừa nói, em đã đoán ra vấn đề của chị nằm ở đâu."

"Th-Thật vậy ư!?"

"Phải. Ayatsuji-san cảm thấy thụt lùi khi chị bắt đầu cố gắng mô phỏng phong cách đấu kiếm của cha mình, phải không??"

Ayase gật đầu.

"Quả nhiên là vậy. Mình cảm thấy bản thân làm được cách di chuyển giống như cha, mặc dù đã nhớ hết tất cả những động tác của ông."

"Chị không nên làm vậy."

"Eh!?"

"Cố gắng bắt chước Kaito-san chính là lí do khiến chị thụt lùi."

"…Ý cậu muốn nói… kiếm thuật mà cha dạy cho mình... có vấn đề sao?"

Ngay tức thì, Ikki nhìn thấy một cảm xúc bùng cháy trong mắt Ayase. Đó là sự giận dữ. Cô nổi giận vì nghe thấy cha mình chính là người gây ra sự thụt lùi của bản thân.

Chị ấy thực sự rất tin tưởng Kaito-san.

Ikki có chút ganh tị khi thấy cô tự hào về cha mình như vậy. Nén cảm xúc tiêu cực đó xuống đáy lòng, cậu lắc đầu, đáp lại câu hỏi của Ayase.

"Không phải vậy. Kaito-san thực sự là một kiếm sĩ tuyệt vời. Em chưa từng nghi ngờ điều ấy."

"…Vậy, tại sao mình không thể bắt chước cách chiến đấu của cha?"

Một lí do quá hiển nhiên.

"Bởi vì giới tính của chị khác ông ấy."

"Giới tính…? Nó có quan trọng sao?"

"Tất nhiên rồi. Giới tính khác nghĩa là cấu trúc cơ thể chị cũng khác. Và nó dẫn tới điểm khác biệt trong sự phối hợp của các cơ. Chuyển động của nam hoàn toàn khác với chuyển động của nữ. Càng cố gắng bắt chước ông ấy bao nhiêu thì sự hạn chế trong chuyển động của chị càng dễ bộc lộ ra bấy nhiêu."

"Ah…."

Trước lời giải thích cặn kẽ của Ikki, cơn giận trong mắt Ayase dần tiêu tán, thay vào đó là sự tỉnh ngộ. Ikki không trách cha cô. Ngược lại, cậu nói ông là một kiếm sĩ tuyệt vời. Lí do mà cậu nêu ra là một nguyên nhân không thể phớt lờ. Vì ngay từ đầu, khi lịch sử kiếm thuật vừa mới bắt đầu, nó là thứ được tạo ra để giành cho nam giới.

"Trong mấy ngày này, em đã nghĩ ra một phương pháp để chỉnh sửa cách di chuyển của Ayatsuji-san. Nếu chị muốn tiếp tục đi theo con đường của cha mình, vậy thì không cần dùng cách này. Vì tâm trí của kiếm thủ cũng là một yếu tố cực kì quan trọng. Nhưng nếu đã lựa chọn thay đổi thì sau này chị sẽ không thể di chuyển như cách trước đây vẫn dùng nữa đâu."

Kiếm thuật mà Ayase hiện đang sử dụng chỉ phù hợp cho nam giới. Vậy nên, cơ thể cô tất nhiên không thể phát huy hết sức mạnh và tốc độ vốn có của nó. Theo như phương pháp của Ikki, cô có thể giải quyết được những vướng mắc trong chuyển động của mình. Nhưng nếu một kiếm thủ ở đẳng cấp như Ayase đã sử dụng cách này, cô sẽ không thể dùng cách di chuyển như trước được nữa. Nó có thể khiến cô hối tiếc về sau. Đó là lí do tại sao Ikki đưa ra cho Ayase hai lựa chọn để cô tự quyết.

"…."

Ayase cân nhắc một hồi về những phương án mà Ikki đưa ra. Tâm trí cô đấu tranh kịch liệt. Nhưng không lâu sau, nét mặt cô trở nên cực kì cương quyết.

"Hãy dạy mình đi! Mình phải mạnh hơn bằng bất cứ giá nào!"

Cô nhìn thẳng vào mắt Ikki mà không hề bối rối, và trả lời cậu. Giằng xé thì tất nhiên có, nhưng lúc này Ayase khao khát sức mạnh hơn hết thảy.

Và Ikki không có bất cứ lí do gì để từ chối.

"Em hiểu rồi. Vậy chuyện này cứ giao cho em."

Ikki mỉm cười tự tin, bàn tay đưa ra, nắm lấy cánh tay Ayase.

"Fuwahaa~! K-Kurogane-kun!?"

Đột nhiên bị nắm chặt tay, gương mặt Ayase đỏ bừng và bật ra một tiếng kêu rất dễ khiến người khác hiểu lầm.

Về phần Ikki, nét mặt cậu hoàn toàn nghiêm túc. Điều này là hiển nhiên, vì kể từ bây giờ, cậu là người sẽ điều chỉnh lại kiếm thuật của Ayase. Nếu có suy nghĩ mờ ám hay bị bối rối, chuyện này sẽ trở thành công cốc. Đã là sư phụ thì không được phép truyền dạy sai kiến thức cho đệ tử. Đó là điều mà Ikki nghĩ. Cậu không có thời gian để sai lầm.

"Từ lúc này em sẽ chỉnh sửa cách đấu kiếm của Ayatsuji-san lại cho phù hợp với chị. Nó có thể hơi xấu hổ, nhưng đừng lo gì cả."

"Đ-Được… Mình… sẽ cố."

Dù gương mặt đang đỏ như táo chín, cô vẫn cắn môi, cố gắng trả lời.

Ikki, người không hề đổ một giọt mồ hôi khi luyện tập với Ayase, giờ trán lại đang lấm tấm. Cậu gần như chạm tới khắp người cô nhưng nét mặt lại nghiêm túc tới mức đáng sợ. Thấy vậy, Ayase hiểu rằng Ikki đang cố gắng vì cô đến thế nào.

Không lí nào cô lại không hiểu điều đó. Vậy nên Ayase cố gắng không để sự xấu hổ lộ ra ngoài và tin vào Ikki.

"Em mới chỉ điều chỉnh một chút thôi, chị hãy cảm nhận sự thay đổi trong những tư thế và tập trung vào chúng."

"R-Rõ~ Nn~"

Ikki di chuyển đôi tay cực kì cẩn thận, giống như đang cầm một búp bê thủy tinh vậy, và từ từ thay đổi động tác của Ayase. Hạ thấp hai vai một chút, cậu đứng ngay sát cô. Sau đó, tay cậu chạm vào cặp đùi thon lộ ra đưới váy cô. Ikki chạm vào mặt đùi trong và đẩy nhẹ ra ngoài, làm khoảng cách giữa hai chân cô lớn hơn chút xíu.

"Fu… ah, hyan~ uuu….~"

"Nói về độ linh hoạt của các khớp, nữ có lợi hơn nam. Đặc biệt là các khớp ở hông. Khi mang thai, khung xương chậu sẽ nở rộng nên độ linh hoạt của chúng phải rất lớn. Nói cách khác, so với nam, chuyển động của họ dễ dàng hơn rất nhiều. Đây chính là vũ khí của nữ giới. Nếu Ayatsuji-san phối hợp hoàn toàn các khớp ở hông để phục vụ chuyển động, tốc độ của chị chắc chắn sẽ tăng lên."

Trong lúc nói, Ikki vuốt nhẹ ngón tay dọc đùi trong xuống tới đầu gối cô để đọc sự rung động của những sợi cơ. Quá xấu hổ khi bị một người con trai vuốt đùi mình, hai đầu gối Ayase run rẩy. Ikki cũng biết mình đang làm chuyện rất khiếm nhã, nhưng cậu không hề suy nghĩ chuyện gì mờ ám, cũng chưa từng buông lỏng sự tập trung trong việc diều chỉnh tư thế của Ayase. Và cuối cùng….

"Xong rồi. Có vậy chứ."

Sau khi hoàn thành công việc, Ikki nhìn Ayase.

…Nét mặt cô lúc này làm cậu nghĩ tới con bạch tuộc.

"Em biết hỏi câu này là không phải nhưng… chị không sao chứ?"

"Mi… Mình… ổn… mà…"

Và cô gần như sắp khóc.

"Err… Xin lỗi. Em nên dừng lại mới phải."

"K-Khôngg! Không phải vậy! Mình mới là người nhờ cậu giúp đỡ nên Kurogane-kun không cần xin lỗi đâu!"

Gạt đi ngấn lệ nơi khóe mi, Ayase mỉm cười.

"…Và hơn nữa, bàn tay của Kurogane-kun, chúng thật lớn và dịu dàng, cũng rất mạnh mẽ…. giống như cha vậy, mình không ghét nó đâu."

"Haha, em không biết bàn tay chai sạn này lại có ích vậy đó."

Ikki đã tập luyện kiếm thuật ngay từ khi còn nhỏ nên lòng bàn tay rất thô ráp. Điều đó là do cậu vẫn không ngừng vung kiếm cho dù bàn tay mình càng lúc càng chai sạn. Do đó, bàn tay cậu không thể nào phù hợp với lời khen của cô, cậu khẽ lắc đầu phủ nhận.

"Không phải vậy… Mình, nghĩ rằng bàn tay như vậy… rất tuyệt vời. Mình rất thích những chàng trai luôn tiến về phía trước."

"Eh?"

Ikki ngây người trước những lời nói bất ngờ đó.

"Ah…."

Nhìn thấy biểu hiện của Ikki, Ayase mới nhận ra mình vừa nói gì và bắt đầu hoảng loạn.

"Cái đó… Mình không có ý gì khác đâu! Chỉ là cảm nhận của bản thân thôi! Phải rồi, là vậy đó!"

"Không sao đâu! Em hiểu mà. Đừng hoảng loạn nếu không tư thế vừa sửa sẽ bị mất !"

Ikki đã mất nhiều công sức để chỉnh lại tư thế của Ayase cho đúng. Nếu chỉ vì lí do này mà hỏng thì thực sự quá xui xẻo.

"Nn… Nhưng Kurogane-kun… nó có chút gò bó."

"Đó là vì cơ thể đã quá quen với tư thế trước kia nên cảm thấy không thoải mái thôi. Chị cần luyện tập và dần làm quen với nó."

Nói xong, Ikki triệu hồi Intetsu và đừng trước Ayase.

"Từ bây giờ, em sẽ tấn công giống như lúc trước. Góc độ của đầu gối, khuỷu tay và hông chị đã được thay đổi. Hãy di chuyển chủ yếu dựa vào chúng, thử đỡ và phản công nhanh như chị vẫn làm xem."

"R-Rõ."

Ayase triệu hồi Hizume, có chút căng thẳng. Đoán rằng cô đã sẵn sàng, Ikki vung kiếm tấn công với tốc độ và gốc độ hệt như lúc trước. Và….

"…!"

Giống như trước, Ayase gạt đòn tấn công đó qua một bên và tấn công vào khoảng trống vừa xuất hiện của Ikki. Dù những động tác giống hệt điều cô thường làm… nhưng tốc độ của chúng chắc chắn đã nhanh hơn trước.

Tự thân trải nghiệm điều đó, hơn bất cứ ai khác, Ayase không thể thốt lên lời. Như vẫn chưa tin nổi, cô nhìn vào Hizume đang siết chặt trong tay bằng sự kinh ngạc, rồi nhìn tới Ikki.

Phù. Có vẻ đã thành công rồi.

Ikki thở phào nhẹ nhõm vì những chỉnh sửa của mình không gặp sai sót gì.

Cho tới bây giờ, Ayase vốn đã rất quen với việc di chuyển phần thân trên và dồn sức vào cánh tay để đỡ đòn.

Đó lại là một sai lầm. Nếu động tác này do nam giới thực hiện thì có thể làm rất nhẹ nhàng. Nhưng với cơ thể nữ giới, chỉ dồn sức vào hai tay là không đủ, nó sẽ phá vỡ thế đứng sẵn có. Và hệ quả là cơ thể sẽ bị căng cứng, sự phản xạ cũng chậm lại.

Nhưng sau khi được Ikki sửa đổi. Ayase chủ yếu di chuyển phần thân dưới. Các khớp xương ở hông rất phù hợp để hấp thu chấn động. Cô có thể tránh né toàn bộ các đòn tấn công chỉ với việc dồn sức xuống chân. Cơ thể không còn căng thẳng nữa, cô có thể phản ứng kịp thời với đòn tấn công kế tiếp.

Đây là kết quả của việc chỉnh sửa lại tư thế chiến đấu của Ayase.

"T-Tuyệt… Tuyệt quá! Những điều chỉnh của cậu thực sự rất hữu ích, Kurogane-kun!!"

Có vẻ như bắt kịp sự thay đổi của cơ thể, cô nở nụ cười rạng rỡ, siết cặt hai bàn tay Ikki và lắc mạnh.

"Giải quyết được vấn đề mình mắc phải trong suốt hai năm dễ dàng như vậy! Kurogane-kun đúng là bậc thầy kiếm thuật mà!"

"Em cũng rất nhẹ nhõm vì mình không mắc phải sai sót nào."

May mà không bị buộc tội quấy rối.

Ngoài Shizuku, những người tới tham gia lớp phụ đạo trong giờ nghỉ trưa đều không được hướng dẫn cụ thể thế này. Với Ikki, đây là lần đầu tiên cậu hướng dẫn ai đó tận tình đến vậy. Nhưng sau khi nhìn thấy Ayase sung sướng nhảy lên và hét ‘Tôi làm được rồi! Làm được rồi!' , cậu rất mừng vì mình đã làm điều đó.

*Ào*

Nói thực, vừa rồi Ikki còn căng thẳng hơn cả khi đang chiến đấu. Thật tốt là kết quả đều được như ý.

*Ào*

Có lẽ việc này cũng không tệ chút nào.

*Ào ào ào*

"…Erm, Stella."

"Có chuyện gì vậy, quý ngài Bậc-thầy-kiếm-thuật?"

"Từ nãy tới giờ, anh luôn cảm thấy có một luồng gió rất mạnh thổi tới hướng này, nhưng…"

Ikki xoay người sang hướng mà cậu cảm thấy là xuất phát điểm của chúng, và một luồng gió cực mạnh thốc thẳng vào mặt cậu. Ở đó, cậu nhìn thấy Stella, nét mặt hờn dỗi, đang vung Lævateinn với một lực lớn quá mức cần thiết, giống như đang chém vào thứ gì đó cực kì đáng ghét vậy. "À, xin lỗi về chuyện đó. Chỉ là có một tên háo sắc lợi dụng danh nghĩa luyện tập để sờ đùi con gái nên em thấy hơi chướng mắt thôi. Cũng vì hắn mà kiếm kĩ loạn hết cả rồi, anh vui lòng sửa giúp em, được chứ?"

"T... Tất… nhiên… rồi."

Ikki bị khí thế của Stella áp đảo, hiểu rằng không có lựa chọn từ chối dành cho mình nên cậu gật đầu.

….Nhưng mình cũng chẳng muốn làm đối tượng để cô ấy trút giận như chém không khí nãy giờ chút nào.

Dù sao, phong cách chiến đấu của Stella là 'truyền sức mạnh vào kiếm' nên thực sự xui xẻo cho kẻ địch của cô, dính đòn đồng nghĩa với tan xác. Còn Ikki là kiểu 'lấy yếu thắng mạnh', phối hợp các kiếm kĩ với nhau để chiếm ưu thế, về cơ bản là hoàn toàn khác. Cậu cho rằng dù có cố gắng giúp thì cũng không có kết quả. Nhưng nếu không đồng ý, cơn giận của cô sẽ càng lúc càng lớn, cậu sẽ thành thịt xiên nướng lúc nào không hay.

Không còn cách nào khác, Ikki tập trung quan sát đường kiếm của Stella.

…Huh?

Nhìn thoáng qua thì giống như cô chỉ đang vung kiếm một cách bừa bãi, nhưng để ý quan sát kĩ, từ những ngón chân, tới đầu gối và hông cô, tất cả chúng hoàn toàn nhất quán, không hề có một đông tác thừa nào. Stella chỉ định chém bừa để Ikki sửa lại giúp, nhưng vì kiếm thuật của cô vốn ở mức siêu nhân nên đã tự chỉnh lại sự phối hợp của các khớp và cơ bắp trong vô thức. Điều đó khiến cho đường kiếm cực kì chuẩn xác mà lại tiêu hao ít năng lượng nhất. Một khả năng rất đáng để từ hào.

Để có thể tìm được thiếu sót trong đường kiếm hoàn hảo như thế, cho dù là Ikki cũng không làm nổi.

"Quả là Stella có khác. Anh không thể tìm được khuyết điểm nào trong đường kiếm của em cả."

"TẠI SAO CHỨ???"

"Uwah! Anh đang khen em mà, sao lại nổi giận thế!?"

"CHẲNG TẠI SAO CẢ, IKKI NGỐC!!!"

Dù kiến thức về kiếm thuật và kiếm kĩ của Ikki đã có thể dùng từ ‘quái vật’ để hình dung nhưng chúng cũng không thể giúp cậu hiểu được trái tim một cô gái.

Mà cũng chẳng trách được. Đầu óc cậu trước giờ chỉ kiếm, võ thuật và chiến đấu thôi mà.

Phần 6

"Anh ấy bị sao vậy? Nãy giờ chỉ nhìn mỗi Sempai!"

Sau khi phát điên và đuổi Ikki chạy vòng quanh một hồi, Stella ngồi xuống ghế đá. Shizuku, người đang tập luyện ma thuật gần đó, nói với Stella đang tức xì khói.

"Có lẽ là do anh ấy không muốn chạm vào cặp đùi béo úuuuu của cô công chúa nào đó thôi."

"C-Cậu không cần phải dài giọng ra như thế đâu! Tôi đâu có béo, chỉ hơi mũm mĩm chút thôi! Và cũng không phải muốn là được, người tôi vốn đã như vậy rồi!!"

Stella phản đối bằng một tông giọng cao không ngờ, nhưng Shizuku chỉ làm vẻ mặt ‘Tôi không biết gì hết' và giơ ra một hình nhân giống hệt Ikki. "Đẹp quá, nó giống y chang Ikki. Ngầu quá! Tôi muốn có nó!"

"Nào nào, cậu không cần phải giận dỗi đâu. Không như Ayatsuji-sempai, kiếm thuật Stella-chan ở một cấp độ hoàn toàn khác. Tôi nghĩ Ikki cũng không chỉ dẫn được gì cho cậu cả."

"Mu―!"

Arisuin nói và trong đầu Stella cũng đồng ý với điều đó. Thực ra, cô vốn không cần Ikki hướng dẫn mình.

―Nhưng hiểu là một chuyện, chấp nhận lại là một chuyện khác.

…Hình như mình hơi hẹp hòi thì phải.

Nếu đổi lại là Stella tập luyện với một người con trai khác, như họ vừa rồi, cảm xúc của Ikki cũng giống điều cô đang cảm thấy chứ?

Chờ đã! Mình đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy? C-Cái vế giả sử đằng trước chắc chắn không thể xảy ra được! Người được phép thân mật với mình như vậy chỉ có duy nhất Ikki mà thôi!

Nghĩ lại cái mệnh đề vừa rồi khiến cô phát bệnh. Stella lắc mạnh đầu để dứt bỏ nó, và hỏi Shizuku.

"Nè… Shizuku chấp nhận chuyện đó ư?"

"Chấp nhận? Ý cậu là gì?"

"Chuyện…. Ikki thân mật với cô gái khác như vậy ấy."

"Anh ấy chỉ dạy Ayatsuji-sempai kiếm thuật mà thôi. Không như người nào đó, chị ấy không cố gắng quyến rũ Onii-sama, sao tôi phải tỏ ra khó chịu chứ? Tôi cũng không phải người hay gây chuyện."

Trong khi trả lời, Shizuku bắt đầu vẽ hình Ikki bằng bộ dụng cụ mà cô vừa lấy ra từ trong cặp. Tập luyện ma thuật đã đủ, cô chỉ muốn vẽ một chút.

"Vậy chứ ai là người luôn gây sự với tôi?"

"Tất nhiên là tôi."

Shizuku dùng ngón tay chỉ vào chính mình. Gương mặt cô lúc này rất giống sắp sửa kiếm chuyện.

"Stella-san, có vẻ cậu hiểu lầm điều gì đó thì phải."

"Cậu đang nói gì vậy?"

"Có vẻ cậu nghĩ tôi muốn độc chiếm Onii-sama, nhưng đó là một hiểu lầm đáng tiếc. Tình yêu tôi dành cho anh ấy không rẻ tiền và ích kỉ đến vậy. Điều quan trọng nhất là Onii-sama được hạnh phúc. Nếu được như vậy, tôi không quan tâm chuyện người ở bên người ở bên anh ấy là ai. Nếu người đó thực sự mang lại hạnh phúc cho Onii-sama và không bao giờ phản bội cảm xúc của anh ấy, tôi sẽ chúc phúc cho họ."

Stella hoàn toàn bất ngờ trước những lời tâm sự của Shizuku, vì cô nghĩ tình cảm của Shizuku đối với Ikki là tình yêu nam nữ.

"Nhưng, tôi không nghĩ rằng lại có ai khác làm được chuyện đó, ngoài tôi ra."

Nói xong, Shizuku mỉm cười khiêu khích với Stella, và nhìn về nơi Ikki và Ayase đang luyện tập.

"Onii-sama có vẻ rất vui sau khi Ayatsuji-sempai tới. Kiếm thuật của những học sinh khác và tôi không đủ mạnh để hiểu được Onii-sama, còn Stella-san lại quá mạnh nên không cần anh ấy dạy. Có lẽ vì thế nên anh ấy không thoải mái lắm. Lúc Onii-sama hướng dẫn người khác nhìn rất dễ thương và hào hứng. Do đó, tôi cần phải cảm ơn Ayatsuji-sempai mới đúng."

"…Shizuku cũng người lớn quá ha. Dù trông cậu nhỏ nhắn như vậy."

"Cậu mới là người quá trẻ con thì có, dù một số bộ phận cơ thể thì rất lớn. Và cậu mập quá đó."

"Tôi không mập! Là vóc người cậu nhỏ thôi!"

Chỉ cần Ikki hạnh phúc là đủ.

Chắc chắn rồi, chỉ cần Ikki vui vẻ thì đó cũng là niềm vui của cô. Dù vậy, Stella vẫn muốn người mang lại hạnh phúc cho Ikki là mình.

…Nhưng thực tế, chuyện đó lại không suôn sẻ lắm. Sau khi họ trở thành người yêu, cô luôn cảm thấy hồi hộp mỗi khi ở gần cậu. Và họ không hề làm điều gì giống như những cặp tình nhân khác. Đặc biệt là mỗi tối, khi ngồi gần nhau, không khí luôn rất căng thẳng. Chỉ cần bắt gặp ánh mắt của Ikki là cô lại thấy bối rối và không thể nhìn cậu được.

Liệu Ikki có đang kìm nén bản thân? Anh ấy sẽ không bao giờ làm gì có thể phá vỡ mối quan hệ của bọn mình.

Stella không hẳn là ghét cách phát triển chậm rãi. Cho dù cô luôn cảm thấy này xấu hổ, tim đập dồn dập khi ở gần cậu, nhưng lại rất muốn tình cảm của hai người tiến thêm một bước.

Cô cũng có nghe về chuyện một số cặp tỏ tình xong lại chia tay.「Cả tháng vừa rồi, hai đứa mình cư xử chẳng giống người yêu chút nào. Liệu quay về mối quan hệ như trước đây thì có ổn không?」

…Không, chắc chắn là KHÔNG!

Chỉ nghĩ tới điều đó thôi cũng làm Stella muốn khóc. Nếu nó thực sự xảy ra, cô sẽ không thể chịu đựng nổi.

Nhưng trong chuyện này, có nên thử làm gì đó trước không? Nếu cô bị nghĩ là không đứng đắn hay bị ghét thì sao? Cho dù có nghĩ thế nào, Stella cũng không thể đoán ra được kết quả. Nó làm cô phát điên.

Và điều đáng sợ nhất là cho dù Ikki chủ động, nhưng cô không đủ can đảm tiếp nhận thì sao? Cô hiểu rõ sự ngoan cố của mình hơn ai hết. Stella chắc rằng mình dùng mấy lí do kiểu như: công chúa không được làm cái này, công chúa không được làm cái kia để giải thích nếu như trường hợp đó xảy ra.

"Haa…."

Cho dù dùng kiếm thổi bay đối thủ rất dễ dàng với Stella, nhưng sao chuyện đến với trái tim người cô yêu lại khó khăn như vậy? Những cặp đôi trên thế giới này, cha mẹ cô, tại sao chuyện của họ đơn giản đến thế? Họ chắc hẳn rất dũng cảm.

Trong lúc suy nghĩ một cách tuyệt vọng, Stella nhìn lên bầu trời đang nhuốm màu đỏ rực và nghĩ―

Haa… Mình muốn được anh ấy hôn….

Đó có lẽ là lần thở dài thứ một triệu của cô trong tháng một tháng nay rồi.

Truyện Chữ Hay