Chap : Sự thật đau thương
Nó cứ đứng đó , cảm giác này là sao đây ?
Nó hơi vui nhưng có cái gì đó đang len lỏi trong nó , ko pit là cái gì nữa ..
_’’ Em làm gì ở đây vậy , Hoàng Linh ‘’
Nó way người lại , là Nhật Lâm
Đúng rồi !
Nó đã quên mất Nhật Lâm !
Nhật Lâm luôn đối xử tốt vs nó , vậy …..lẽ nào , chuyện nó nghĩ mình thích hắn chỉ là ngộ nhận . Tại sao nó lại quên mất Nhật Lâm chứ ?
Đầu óc nó rối bời , nó ko nghĩ được gì hết !
Thấy nó cứ im im ko trả lời , Nhật Lâm hơi lo lắng :
_’’ Em ko sao chứ ? ‘’
_’’ Dạ !...ko sao ….à , hôm nay em sẽ về nhà thăm cha , mẹ chút , anh & anh Hải Long cứ về trước đi ‘’
_’’ Ừm, được rồi ! ‘’
Nó chào Nhật Lâm rồi chạy đi .
Nó đi về nhà nó .
_’’ Con về rồi đây ! Cha ơi , mẹ ơi …. ‘’
Nó kêu mãi mà ko có ai trả lời .
Nó nghĩ chắc cha mẹ nó ra ngoài nên tự mở cửa bước vào !
Vừa vào trog , nó đã thấy trên bàn có tờ giấy , tò mò nó cầm lên xem :
‘’ Con gái yêu ,
Cha mẹ thật sự rất có lỗi khi đi mà ko lời nào vs con . & càng có lỗi hơn khi bao năm wa ta giấu con chuyện liên wan đến con . Thật ra , con còn người anh trai , & bọn ta ko phải cha mẹ ruột của con, bọn ta là bạn thân của cha mẹ ruột con .
Năm ấy , cha mẹ con & bọn ta cùng đi dã ngoại , có cả con & anh của con , nhưng ko may, xe mất thắng , lúc đó cha con cầm lái , chiếc xe cứ lao đi trong rừng , tình thế nguy cấp , cha con giao con cho ta , & bảo bọn ta nhảy xuống xe trước rồi họ sẽ nhảy sau . Bọn ta thật sự ko ngờ , họ gạt bọn ta , khi bọn ta vừa ôm con nhảy xuống xe , chiếc xe ấy đã nổ tan tành ……
Ta rất buồn vì chuyện đó , còn về anh con , vì lúc ấy bọn ta vẫn còn nghèo lắm , ko đủ tiền nuôi người nên ta đã giao anh con cho ông chủ nhà giàu của tập đoàn S… gì đó …
& đúng là ý trời khi hôm đó , cậu chủ của tập đoàn Strong đến nhà ta , ta nghĩ đó chính là anh trai con , nên ta yên tâm giao con cho cậu ấy .
Ta thật sự xin lỗi con khi bao năm wa giấu con chuyện này …..
À , con ko phải tìm bọn ta đâu , bọn ta đã sang Mỹ cùng cậu con trai rồi .
Ta mong con hãy sống tốt & thật vui vẻ con nhé !
Thấy con vui bọn ta cũng rất vui , & cả cha mẹ ruột của con nữa , họ sẽ thật hạnh phúc khi thấy con vui vẻ …. /…’’
Tách …. Tách …
Nước mắt nó chan hòa , sao chứ ?
Sao ông trời lại đối xử vs nó như vậy chứ ?
Tại sao chứ ?
Nó khóc , nước mắt cứ thi nhau tuôn ra , nó ko kiềm được …….
Nó cuối đầu xuống & khóc nức nở …..
Ngoài trời cũng đã tối , nó lau nước mắt , đứng dậy .
Nó phải mạnh mẽ lên .
Nó lê từng bước đi về nhà hắn …..
Cạch !
_’’ Sao em về trễ vậy ! ‘’ . Thấy nó vừa vào , Nhật Lâm khẽ hỏi :
Đứng trước Nhật Lâm , nó như ko còn mạnh mẽ nữa .
Nước mắt lại tuôn ra …..
Thấy nó khóc , Nhật Lâm đi tới & kéo nó ngồi xuống bậc thềm .
_’’ Hức …hức , em lại yếu đuối ..rồi hức … ‘’
Nhật Lâm rất đau lòng khi thấy nó như vậy .. khẽ vỗ vai nó , Nhật Lâm dịu dàng nói :
_’’ Em đừng khóc nữa , có chuyện gì xảy ra vậy , nói cho anh pit đi…..’’
_’’ Hic , họ …. Họ ko phải cha mẹ ruột của em , cha mẹ em đã chết rồi , họ nói em còn có người anh trai nữa ….. hic… ‘’
_’’ Sao ? Anh trai ư ? ‘’
Nghe nó nói , Nhật Lâm bần thần nhớ lại mẫu đối thoại vs cha mình
-----------------------
_’’ Con trai , ta có chuyện muốn nói vs con , ta nghĩ con đã đủ lớn để biết chuyện này ‘’
_’’ Dạ ! Cha cứ nói ‘’
_’’ Ta …. Ko phải cha ruột của con , & con còn có người em gái , con sẽ tìm nó về đây chứ ? ‘’
_’’ Sao ? ‘’
_’’ Ta biết , con sẽ sock , nhưng đã đến lúc con được pit sự thật , con sẽ thay ta tìm đứa em gái đó chứ ? ‘’
_’’ Dạ , con hứa ‘’
-------------------------
Nhật Lâm bất ngờ , ko thể nào …..
Nó ngước lên nhìn bầu trời & nói tiếp :
_’’ Cha mẹ nuôi của em nói , anh trai em đã được giao cho tập đoàn S…. gì đó .
Họ nói , khi gặp anh Hải Long-con của tập đoàn Strong , họ chắc người đó anh trai của em ……’’
_’’ Thật sao ? ‘’ Nghe nói tới đây , Nhật Lâm mừng rỡ , có lẽ chỉ là trùng hợp thôi , trùng hợp thôi ……
_’’ Em nhớ cha mẹ em lắm ! ‘’
_’’ Em đừng buồn , nhìn lên trời đi , trog số các ngôi sao ấy là cha mẹ em đó , họ luôn dõi theo em mà , vì thế nếu em vui thì họ mới vui được . Nghe lời anh, giờ khuya rồi , em đi ngủ đi , để mai còn có sức đi học …..’’
Nhật Lâm đưa nó lên phòng & đắp chăn cho nó .
Đợi đến khi nó ngủ , Nhật Lâm khẽ đóng cửa lại & sải bước về phòng mình .
Chủ nhật ,
Thức dậy , bước xuống lầu , nó đã thấy hắn ngồi đó . Tiến đến gần hắn như chưa từng xảy ra việc hôm đó , nó cất tiếng hỏi :
_’’ Anh Nhật Lâm đâu ? ‘’
_’’ Ra ngoài rồi ‘’. Hắn cũng vậy , trả lời thản nhiên như chưa từng có chuyện gì.
Nó ngồi xuống cạnh hắn & dò xét :
_’’ Nếu có em gái , anh có vui ko ? ‘’
Nghe nó hỏi thế , hắn cũng hơi bất ngờ :
_’’ Sao lại hỏi tôi chuyện đó ? ‘’
_’’ Thì anh cứ trả lời đi ! ‘’
_’’ Tôi ko thích có em gái ! ‘’
_’’ Sao lại ko thích ! Hay là như vầy , thí dụ , tôi … à em là em gái của anh , anh có vui ko ? ‘’
Hắn buông tờ báo xuống ,hôm nay hắn thấy nó hơi lạ , sao cứ nói đến chuyện em gái , bực bội , hắn gắt lên :
_’’ Ko , cô bị sao vậy hả ? ‘’
_’’ Hoàng Linh là em gái mày đó , Hải Long ‘’
Nhật Lâm từ ngoài đi vào , nói vs hắn :
_’’ Sao ? Em gái ư ? ‘’
Hắn đứng phắt dậy , tim như bị ai bóp nghẹt ,trò quái quỷ gì đây ?
Hắn vờ cười như đang dính vào trò chơi :
_’’ Ha , diễn hay lắm ! ‘’
_’’ Ko diễn đâu , em nói thật đó ! ‘’. Nó nhìn hắn.
Hắn như ko tin vào tai mình nữa . Nó vừa nói gì chứ ?
Hắn & nó là anh em ư ? Ko phải chứ ….
Reng ……reng ….
Đột nhiên chuông điện thoại vang , Nhật Lâm nhấc máy .
_’’ Ta đây ! ‘’
_’’ Ông Nhất ? ‘’
_’’ Con , Hải Long & con bé Hoàng Linh nữa , đến nhà ta ngay , các con đã biết chuyện rồi phải ko ? Bây giờ là lúc ta kể đoạn kết cho các con nghe ! ‘’
_” Dạ ! ‘’
Gác máy , Nhật Lâm khẽ thở dài :
_’’ Ông Nhất sẽ kể đoạn kết cho chúng ta nghe , mau tới đó thôi ! ‘’
Cả cùng lên xe tới đó .
Nó hoang mang , ko pit ai là anh trai mình , nếu là hắn thì sao ? hoặc ko phải hắn mà là ai khác thì sao ?
Hắn thì đầu óc như muốn nổ tung , sao nó lại là em gái hắn chứ ? Ko thể như thế được , hắn chưa khẳng định tình cảm của mình vs nó mà …..
Còn Nhật Lâm , trog lòng có gì đó lo lắng , sao ông Nhất lại kêu Nhật Lâm đi theo chứ ? Nhật Lâm ko muốn trở thành anh trai nó tí nào ….
& điều duy nhất hắn & Nhật Lâm nài nỉ ông trời đó là :
‘’ Làm ơn đi , Hoàng Linh ko phải em gái mình , cầu mong là vậy . Đây chỉ là hiểu lầm , là hiểu lầm mà thôi ….. ‘’
Két !
Chiếc xe dừng lại ngay trước cổng cái biệt thự to lớn .
Cả bước xuống , cùng vào sảnh .
Tại nơi đây , ông Nhất đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế xoay .
_’’ Các con ngồi xuống đi ! ‘’ . Ông ôn tồn nói
Nó , hắn & cả Nhật Lâm nữa , ai nấy điều lo lắng .
Đợi bọn nó ngồi xuống , ông Nhất nói tiếp , giọng nói mang cái gì đó , man mác buồn !
_’’ Qúa khứ ! Cái quá khứ ấy tưởng chừng bị chôn chặt trong ký ức , nhưng hôm nay , định mệnh đã đưa đứa các con gặp nhau …. ‘’
Ông Nhất bắt đầu vào câu chuyện , ánh mắt ông đang hướng về ký ức , ký ức đó chứa nhiều đau thương hay chứa nhiều nước mắt , chỉ người trog cuộn mới hiểu ……
_’’ Ý trời , đúng là ý trời . Ta sẽ kể cho các con nghe . Câu chuyện năm về trước . ‘’
Nhân vật :
Thiên : cha nó
Mỹ : mẹ nó
Huy : cha Nhật Lâm
Liên : mẹ Nhật Lâm
Tân : cha hắn – ông Nhất
Trang : dì hắn
Nhung : mẹ hắn
Duy , Hoa : cha mẹ nuôi của nó
năm trước ,
Trước cánh cổng trường , cô gái xinh đẹp , mặc chiếc váy màu trắng tinh khiết , tóc bay trog gió , đang đứng chờ người .
Chợt !
Ánh mắt cô ấy sáng lên khi thấy người con trai chạy tới :
_’’ anh Thiên ! ‘’
Chàng trai mỉm cười khi thấy cô gái , họ yêu nhau say đắm , sống trong hạnh phúc & có những người bạn tuyệt vời …
Nhưng họ đâu ngờ rằng , có ngày ….
_ ‘’ Huy , Tân anh dừng lại đi , đừng đánh nữa ! ‘’ .
Mỹ hét lên trong tuyệt vọng khi nhìn thấy người bạn thân vì mình mà đánh nhau .
Thấy cô khóc nức nở , người ấy dừng lại , tiến về phía cô :
_’’ Đừng khóc ! Anh xin lỗi ! ‘’ . Tân nói trong đau khổ .
_’’ Anh yêu em mà Mỹ , tại sao ko phải là anh … ‘’ . Huy lay lay vai cô .
Tân vội ngăn Huy lại , để ko làm đau Mỹ .
Đằng xa , bóng người chạy lại – đó là Thiên .
Thấy Mỹ khóc , Thiên liền ngồi xuống & nói = giọng giận dữ :
_’’ Có chuyện gì vậy ? ‘’
_’’ Mày im đi ! Mày có gì mà hơn tao chứ ? ‘’ . Huy nhào tới , đánh Thiên .
Nhìn cảnh tượng trước mắt , Mỹ thất vọng , tại sao tình bạn của họ lại đi tới con đường này chứ ?
_ ‘’ CÁC ANH THÔI ĐI , CÓ CẦN PHẢI VẬY KO . TÔI YÊU ANH THIÊN , CÒN ANH TÔI CHỈ XEM LÀ NGƯỜI BẠN THÂN THÔI , LÀM ƠN ĐI …. ĐỪNG TRẺ CON NHƯ THẾ CHỨ ? ‘’
Cô hét lên trog nước mắt .
Sau ngày hôm đó , họ ít gặp nhau hơn . Mọi chuyện tưởng chừng như mơ …..
Cho đến chiều chủ nhật . Họ tình cờ gặp lại nhau trên con phố cũ :
_’’ Chào em ! ‘’. Tân dịu dàng nhìn cô
Cô ko nói gì , chỉ khẽ mỉm cười .
_’’ Giới thiệu vs em , đây là vợ anh , cô ấy tên Nhung ‘’
_’’ Còn đây là vợ anh , tên Liên ‘’
_’’ Chúc mừng các anh ‘’
Cô cười mãn nguyện khi nhìn thấy bạn mình đã có đôi có cặp , cô vòng tay mình wa tay Thiên , họ ngập tràn hạnh phúc …….
Mấy tháng sau , cô & Thiên đã có đứa con xinh xắn ….
Tưởng chừng mọi chuyện đã xong , nhưng đâu ai pit được .
Đằng sau sự hạnh phúc của gia đình là đau khổ ?
Tuy đã lấy vợ , nhưng Tân & Huy đâu quên đi tình cảm sâu đậm của mình đã dành cho cô . người lấy vợ chỉ vì gia đình ép buộc .
Đâu khi nào họ wan tâm đến vợ mình ..
& vì ngày say xỉn , ông Tân đã phạm sai lầm lớn , đó ko phải sai lầm gì to tát đối vs cặp vợ chồng nhưng vs ông , đó lại là sai lầm lớn .
Vì say quá , ko làm chủ được mình ,ông ngỡ vợ mình là Mỹ nên …..
& thế là Hải Long ra đời …..
Do thấy ông quá lạnh nhạt vs vợ con , cha của ông đã làm chuyện , chuyện đó khiến ông đau khổ & ray rứt đến tận bây h .
Hôm đó , gia đình nó dã ngoại cùng người bạn ..... chuyến dã ngoại ấy & cả chiếc xe tự phát nổ đó ............... điều là do sự sắp đặt của cha ông Tân . Vì cha ông nghĩ nếu ko còn Mỹ trên đời thì sẽ ko có gì xảy ra nữa , & cũng là vì Thiên đã cướp người con gái mà Tân yêu .......
Cũng may là hôm đó , đứa trẻ được cứu sống bởi người bạn thân của họ , nhưng họ thì ........
người đó , biết mối wan hệ giữa người nên đã đến nhờ ông Tân chăm sóc đứa bé trai ......
Kể đến đó , ông Nhất nghẹn ngào nhìn hắn :
_’’ Khi đứa bé trai được đưa đến , mẹ con nghi ngờ ta có con riêng nên sinh bệnh , ta biết , ta có lỗi khi ko nói rõ vs mẹ con , nhưng nếu nói ra , liệu ông nội của con có để yên cho đứa bé ấy sống yên ko ? …. Vì ko yên tâm nên ta giao đứa bé ấy cho ông Huy , nghĩa là cha của Nhật Lâm bây giờ , tên thật của con là Nguyễn Nhật Lâm chứ ko phải Võ Nhật Lâm … ‘’
Xoảng !
Nhật Lâm bần thần buông ly nước trên tay xuống , ko đời nào , ko thể có chuyện đó được ….
_’’ ÔNG NÓI LÁO , ÔNG GẠT TÔI , TÔI KO TIN ĐÂU ! ‘’
Xô ngả cái bàn trước mặt , Nhật Lâm lao đi , mặc kệ mọi chuyện .
Còn nó ngồi yên tại chỗ , từ lúc ông Nhất kể chuyện tới h , nó cứ cuối gầm mặt xuống , ko ai biết biểu hiện của nó ra sao .
Thấy nó im lặng , ông Nhất lên tiếng trước :
_’’ Ta ….. ‘’
_’’ ÔNG IM ĐI , CHÍNH ÔNG , ÔNG ĐÃ HẠI CHẾT CHA MẸ TÔI , TÔI GHÉT CÁC NGƯỜI , GHÉT CÁC NGƯỜI .., CÁC NGƯỜI ÁC LẮM , TÔI HẬN ÔNG ……tại sao chứ , tại sao ???’’
Nước mắt nó tuôn ra , nó chạy đi , chạy đi mãi .
Tại sao chứ ?
Chính ông nội hắn đã hại cha mẹ nó ư ? Nó sẽ ko tha thứ cho kẻ đó . Tại sao lại cướp đi sinh mạng của cha mẹ nó chứ ?
Nó ghét gia đình hắn lắm , ghét tất cả …..
Nó cứ chạy , chạy mãi , thà ko cho nó biết cái quá khứ đau thương ấy còn hơn…
H nó phải làm sao đây ?
Hắn ? Từ nay nó ko muốn gặp mặt hắn nữa , hắn là cháu của kẻ thù giết cha mẹ nó , nó khóc , kiệt sức , nó ngồi khụy xuống đường ...
Màn đêm tối tăm bao trùm lấy nó , đưa tay quệt nước mắt lăn dài trên má , nó đứng dậy , tự nhủ vs lòng phải mạnh mẽ lên , nó bước đi …
Nhưng…. Nó đi đâu bây h chứ ? ? ?
Đúng rồi !
Nó sẽ về căn nhà của cha mẹ nuôi , dù sao ở đó cũng ko có ai !
Nhưng trước tiên , nó phải way lại nhà hắn lấy đồ …
_’’ Lúc chiều cô chạy đi đâu vậy ! ‘’ . Thấy nó vừa vào nhà , hắn liền hỏi
_’’……..’’
_’’ Nè , tôi nói chuyện vs cô đấy ‘’
_’’……..’’
Nó ko thèm trả lời hắn , cứ đi .
Bực bội , hắn kéo tay nó lại .
_’’ Này …! ‘’
_’’ Tránh ra ! ‘’ . Nó xô mạnh hắn ra khỏi người nó
_’’ Cô …. ‘’
_’’ Tôi ghét các người , đừng dùng bàn tay đó chạm vào tôi .. ‘’
_’’ ........ ‘’ . Hắn đứng im đó , lời nó nói như cứa sâu vào người hắn . Đau đớn ! Là cảm giác hắn lúc này .
Thu dọn đồ xong , nó bước thật nhanh ra khỏi nhà , nhưng lần nữa lại bị hắn níu lại :
_’’ Cô định đi đâu ? ‘’
_’’ Mặc xác tôi , ko cần wan tâm ! ‘’ . Nó lạnh lùng đáp
_’’ Còn hợp đồng thì sao ? ‘’ . Hắn cố níu nó lại = mọi cách có thể
_’’ Hợp đồng ư ? Tính tới thời điểm này , có lẽ đã đủ số tiền tôi cần trả . Nhưng nếu chưa đủ thì tôi sẽ đi làm để trả ! ‘’
_’’ ……. ‘’. Hắn bất lực buông lơi bàn tay nó ra .
Nó bước đi , bóng tối phía trước bao trùm dần lấy dáng người nhỏ bé của nó .
Hắn đưa mắt nhìn theo , lần đầu tiên trog đời hắn bất lực trước người .
Nhìn nó đi xa dần , tim hắn như thắt lại , như có ngàn con dao cứa vào !
Hắn ko giữ được nó , hắn đã để nó xa rời vòng tay mình ……
Tại sao chứ ?
Tại sao ông trời lại thích chơi trò này chứ ?
Tại cái quá khứ nghiệt ngã ấy ? tại ông nội của hắn ? tại cuộc tình đó ? hay tại định mệnh là vậy ?
Hắn đau lắm , chưa khi nào hắn đau như thế cả ? tại nó ư ?
Hắn tự cười chính mình , trách mình sao yếu đuối , nếu hắn lạnh lùng thêm chút nữa thì đâu đến nỗi nào ?
Đúng vậy ! Hắn quyết định sẽ thay đổi , sẽ lạnh lùng hơn trước , sẽ gạt nó ra khỏi tâm trí mình …..
Nó lê từng bước mệt nhoài vào căn nhà của cha mẹ nuôi , quăng đồ vào góc , nó trèo lên giường & nhắm mắt lại…
‘’ Sáng mai lại là ngày mới ‘’
Còn về Nhật Lâm , Nhật Lâm ko tin chuyện nó là em gái mình , cậu còn chưa nói rõ tình cảm của mình đối vs nó , giờ lại có chuyện anh-em xảy ra….
_’’ Nhật Lâm ! ‘’ . Cha cậu nói vs giọng tha thiết .
Ánh mắt người chạm vào nhau , ánh mắt Nhật Lâm đau khổ , như đang muốn van xin điều gì đó từ ông , còn ánh mắt cha cậu, nó mang vẻ quyết đoán , kiên quyết .
_’’ Ta muốn nói vs con chuyện ! ‘’
_’’ Khỏi ! Tôi biết hết rồi , tôi ko phải con ông , tôi còn có đứa em gái , đúng chứ ? ‘’ . Nói xog , Nhật Lâm bỏ lên phòng .
Cha cậu ấy khẽ lắc đầu ……..
Sáng hôm sau ,
Như thường ngày , nó đi bộ tới trường , tâm trạng nó đã đỡ hơn nhiều so vs hôm wa , vừa tới cổng trường , nó đã gặp hắn , điều mà nó ko muốn tí nào cả .
Cố đi lướt thật nhah wa hắn , nó bước vào lớp .
Hôm nay , lớp nó học tiết toán đầu tiên , nó thì dở tệ môn này , cầu mong cho …..
_’’ Em Hoàng Linh , lên giải bài này cho thầy ! ‘’
Trời !
Nó nhăn nhó lên bảng giải bài , nói giải bài cho ‘’cao cấp’’ í , chứ nó đứng cầm viên phấn & nhìn bài toán trân trân .
’ trôi wa , nó vẫn cứ đứng đó .
Ông thầy ngao ngán lắc đầu :
_’’ Sắp thi đến nơi rồi , em học tệ thế này , phải có người kèm thôi . Để xem , lớp ta ….. haizz , ko ai học giỏi môn này cả , các bạn còn lo ôn bài sao mà có thời gian kèm cho em . À , có người rồi …. ‘’
Thấy ông thầy tươi rối , nó ngạc nhiên :
_’’ Ai thế thầy ? ‘’
_’’ Hết tiết này , em đi theo thầy ‘’
Nó ngao ngán đi về chỗ , ông thầy này mà kèm nó là nó chết mất ……
Ngồi trog lớp nó cầu mong cho lâu hết tiết tí ….
Reng……
Hết tiết !
Sao hôm nay nó mong cái gì là cái đó tới vậy trời ! TT.TT
-‘’ Hoàng Linh, mau lên ! ‘’
_’’ Dạ ! ‘’ . Nó xách cặp đi theo ông thầy .
Đi lúc , nó thấy đường này wen wen thì phải , đây là đường tới …
_’’ Thầy ơi , mình đang đi đâu vậy thầy ? ‘’. Nó giả vờ hỏi xem mình nghĩ đúng ko .
_’’ Phòng hội trưởng hội hs ! ‘’ . Ông thầy đáp thản nhiên
_’’ Hả ? Thầy kèm em ở đó sao ? ‘’ . Nó há hóc , nếu vậy , nó sẽ phải thấy mặt hắn rồi .
_’’ Tới rồi ! ‘’ . ko thèm trả lời nó , ông thầy vui vẻ bước vào trong .
Thấy nó ko vào ông thầy bực bội gắt :
_’’ Hoàng Linh , mau vào đây ! ‘’
Nó cúi gầm mặt , lê chân vào . Nó đưa mắt nhìn wanh . Rồi nở nụ cười .
Hên quá , ko có hắn ở đây !
_’’ Mình học thôi thầy ! ‘’
_’’ Đợi chút ‘’ . Thầy ngó wanh & nói
_’’ Thầy tìm em à ? ‘’ . Từ ngoài cửa xuất hiện giọng nói , giọng nói mà nó ko muốn nghe .
Ông thầy & nó way lại .
Hắn ung dung bước vào & ko quên chào thầy .
_’’ Có việc gì ko thầy ! ‘’ . Hắn lạnh lùng hỏi
_’’ À , em là có thời gian rảnh nhiều nhất , thầy muốn nhờ em việc ! ‘’
_’’ Thầy cứ nói ! ‘’
_’’ Lớp thầy , có em học kém môn toán , mà gần thi tới nơi rồi , trog lớp các em khác thì lo ôn bài , em có thể giúp thầy kèm cho em này được ko ? ‘’
Nghe ông thầy nói , nó bất ngờ , ngước đầu lên & nhăn nhó :
_’’ Ko phải chứ thầy ? ‘’
Nãy h , hắn bước vào , đâu biết là nó vì nó cứ cuối mặt xuống đất , h thấy nó ở đây , hắn cũng ngạc nhiên ko kém
_’’ Em kèm giúp thầy đi , nếu em có chuyện gì cần giải quyết thì … có thể giao cho hội phó mà ! ‘’. Thấy hắn đứng im ông thầy nài nỉ .
Hội phó ? Hội phó ư ? Chẳng phải là anh Nhật Lâm sao . Có cách rồi !
_’’ Thầy ơi , hay là hội phó kèm em đi ! ‘’ . Nó vui vẻ nói
_’’ Được , em sẽ kèm bạn ấy ! ‘’ Hắn lạnh lùng đáp .
_’’ Thầy …. ‘’ . Nó nhăn nhó
_’’ Còn thầy gì nữa , hội trưởng đã đồng ý rồi thì nhờ hội phó làm gì ? Hay là em muốn chính tay thầy kèm cho em ? ‘’ Ông thầy đe dọa nó
Sầm !
Nó xay xẳm , sao lại thành thế này chứ ?
Nó ko muốn liên wan tới hắn nữa cơ mà ?
Tại sao ông trời cứ đùa vs nó thế ?
Nó đưa đôi mắt ‘’thỏ con’’ nhìn ông thầy , nhưng vô ích , ông thầy cười tươi rói vs hắn xog rồi bỏ đi , mặc kệ nó …
Ông thầy đi rồi , chỉ còn lại nó & hắn , im ắng
….
….
_’’ Bắt đầu từ bây h , khi tới h toán , cô xách cặp lên đây . Khi ra về , bắt đầu học lúc h tới h , tại nhà tôi ! ‘’ . Hắn nói vs giọng lạnh tanh .
_’’ Biết rồi ! ‘’ . Rồi nó bước đi , bỏ lại hắn đứng đó .
Nó biết chứ , lúc nói chuyện vs nó , hắn có gì hơi lạ , hắn làm cho nó cảm thấy sợ , hắn lạnh hơn trước thì phải …
Lúc này , tại căn biệt thự :
Rầm , rầm
Đùng ..
Ầm , ầm …
Nhật Lâm đập tất cả đồ đạc trong phòng mình , Nhật Lâm rất muốn khóc chứ ? Nhưng cậu là con trai , đâu dễ dàng khóc được , nhìn Nhật Lâm lúc này thật đáng thương , ánh mắt dịu dàng ngày nào bây h mang nỗi đau khổ cùng cực …
Ai có thể thấu hiểu chứ ?
Suy cho cùng , trog chuyện này , người đau nhiều nhất vẫn là Nhật Lâm !
Trên đường đi về lớp , nó chợt nhớ đến người , người anh trai của nó- Nhật Lâm , nó đâu biết Nhật Lâm thích nó , từ đầu Nhật Lâm luôn mang cho nó cảm giác ấm áp , bây h , biết Nhật Lâm chính là anh trai mình , nó cũng hơi vui .
Nhưng …. Sao hôm nay ko thấy Nhật Lâm nhỉ ?
Hay là xảy ra chuyện gì ? ?
Nó lấy hết can đảm , way lại phòng hội trưởng …
_’’ Chuyện gì ? ‘’ . Vừa nhìn thấy nó , hắn cất giọng .
_’’ Nhà anh Nhật Lâm ở đâu ? ‘’.
Hắn bất ngờ , ngước nhìn nó :
_’’ Để làm gì ? ‘’
_’’ Nhà anh ấy ở đâu ? ‘’ . Ko wan tâm câu hỏi của hắn ,nó hỏi lại lần nữa .
_’’ Ko biết ! ‘’
Chỉ chờ hắn nói vậy , nó cười cái rồi bỏ đi , hắn nhìn theo nó mà nhói đau , tự nhắc mình phải gạt nó ra khỏi tâm trí mình …
Hắn ko nói thì nó gọi hỏi Kỳ Sơn cũng được .
Nghĩ là làm ngay , nó móc điện thoại ra gọi cho Kỳ Sơn ..
_’’ Chuyện gì thế , Hoàng Linh ‘’ . giọng nói trầm trầm của Kỳ Sơn vang lên
_’’ Dạ . Cho em hỏi , anh có biết nhà anh Nhật Lâm ở đâu ko ? ‘’
_’’ Đường A , khu biệt thự tập đoàn Screen . Mà em hỏi có chuyện gì ko ? ‘’ . giọng Kỳ Sơn hơi lo lắng .
_’’ Dạ . ko có gì đâu . Cám ơn anh ạ ! ‘’
Nói vội cúp máy , nó sợ nếu nói tiếp nó sẽ khóc mất .
Trước khi cúp , nó còn kịp nghe được câu nói của Kỳ Sơn :
_’’ Đã xảy ra chuyện gì rồi phải ko ? ‘’
…….
Có được địa chỉ , nó vội đi tìm , chỉ chút nó đã tìm ra ngôi biệt thự ấy .
Đứng bấm chuông hồi , chị giúp việc vui vẻ ra chào hỏi nó :
_’’ Em tìm ai ? ‘’
_’’ Dạ , có anh Nhật Lâm ở nhà ko chị ? ‘’
_’’ Cậu chủ …. Lúc này , cậu chủ hình đang gặp chuyện buồn thì phải . Em là gì của cậu ấy ? ‘’ . Chị giúp việc trìu mến nhìn nó
_’’ Chị cho em gặp anh ấy được ko ‘’
….
_’’ Ừm ‘’
Thấy nó có vẻ tội nghiệp , chị giúp việc đành nhận lời , dẫn nó vào nhà , đi tới chân cầu thang , chị ấy nhẹ nhàng nói :
_’’ Em cứ đi thẳng lên là tới phòng cậu chủ ! ‘’
Nó vui vẻ cám ơn chị giúp việc dễ thương & đi lên bậc thang.
Đứng trước cửa phòng Nhật Lâm , nó ko biết có nên gõ cữa hay ko ?
Nhưng lỡ tới đây rồi …. Suy nghĩ hồi , nó đưa tay lên gõ cửa phòng Nhật Lâm
Cốc cốc cốc !
_’’ CÁC NGƯỜI RA HẾT ĐI , TÔI KO MUỐN GẶP AI HẾT ! ‘’ Nhật Lâm tức giận quát khiến nó giật mình .
Lấy hết can đảm mà nó có , đưa tay , nó đẩy cửa bước vào .
_’’ anh Nhật Lâm ! ‘’
Nghe giọng nó , Nhật Lâm bất ngờ way người lại
Nó đưa mắt nhìn Nhật Lâm , người trước mặt nó , nó ko biết nên nói gì bây giờ , nhưng nó ko ngờ , Nhật Lâm lại đau khổ như vậy khi biết nó là em gái ..
Nó cứ đứng đó nhìn Nhật Lâm , thấy nó im phăng phắt , Nhật Lâm lấy lại vẻ bình tĩnh của mình , cố gắng tiến về phía nó :
_’’ Em tìm anh sao ? ‘’
Nó ko nói gì , chỉ khẽ gật đầu .
_’’ Tìm anh có chuyện gì ko ? ‘’ . Nhật Lâm lảng tránh ánh nhìn của nó .
_’’ Sao … anh ko đi học ? ‘’ . Nó nhìn vào mắt Nhật Lâm , cái nhìn của nó khiến tim Nhật Lâm vỡ vụn …
_’’ Đi học ? em nói đi học sao ? nếu em là anh , em có đi học nổi ko ? ‘’ . Nhật Lâm nói vs vẻ mặt đau khổ .
Nó ko biết , ko biết là Nhật Lâm lại đau khổ đến vậy , nhìn Nhật Lâm nó cũng đau lòng ko kém ….
_’’ Em …em xin lỗi , em ko biết anh ..ghét em đến vậy ! ‘’
Lời nói của nó làm Nhật Lâm vô cùng tức giận , Nhật Lâm nắm lấy vai nó & gắt lên :
_’’ GHÉT Ư ? EM NÓI ANH GHÉT EM Ư ? CÒN HƠN CẢ THẾ NỮA ĐẤY . EM ĐÚNG LÀ NGỐC MÀ , KẺ NGỐC VÔ TÂM , TROG SUỐT THỜI GIAN WA , ANH LUÔN ẤP Ủ NIỀM TIN , NHƯNG HÔM NAY THÌ SAO CHỨ ? KHI BIẾT ĐƯỢC CÁI SỰ THẬT ĐAU THƯƠNG NÀY , CÁI NIỀM TIN NHỎ NHOI ẤY ĐÃ TAN BIẾN RỒI , ĐÃ VÔ VỌNG RỒI ! GIỜ EM NÓI LÀ ANH GHÉT EM , CŨNG PHẢI THÔI , EM LÀM SAO MÀ BIẾT ĐƯỢC CÁI CẢM GIÁC CỦA ANH CHỨ ? ‘’
Nhật Lâm dần buông tay khỏi người nó & ngồi gục xuống , sau bao chuỗi ngày kiềm nén nước mắt trong lòng , hôm nay , nước mắt của Nhật Lâm đã rơi xuống ,nhưng ko ngờ lại rơi trước mắt nó – đứa em gái ngốc nghếch .
Nó bất động , lời nói của Nhật Lâm thấu vào tim nó !
Đúng , nó chỉ là kẻ ngốc vô tâm , nó vô tâm tới mức đã làm đau Nhật Lâm , nó ngồi khụy xuống ,nước mắt lần nữa lại tuôn rơi …
_’’ Em ….xin lỗi .. em là đứa em gái hư ! ‘’ . Nó nói trong nước mắt .
Nghe đến từ ‘’em gái’’ lòng Nhật Lâm như thắt lại , cố giữ bình tĩnh mà nói vs nó :
_’’ Về đi , tạm thời anh ko muốn gặp em ! ‘’
_’’ em … xin lỗi ! ‘’
_’’ VỀ ĐI , ĐỪNG CÓ Ở ĐÓ MÀ XIN LỖI ! ‘’ . Nhật Lâm quát lớn làm nó giật mình .
Nó lau nước mắt , đứng lên nhưng bị Nhật Lâm níu lại ;
_’’ Xin lỗi đã lớn tiếng vs em , em về đi , khi nào anh nghĩ mình có thể trở thành người anh trai tốt , lúc đó , anh hiển nhiên sẽ gọi cho em … ‘’
Nhật Lâm gượng cười để nó an tâm , chào Nhật Lâm xong , nó đứng lên ra về .
Hôm nay , nó phải tới nhà hắn để học , nó lại phải đối diện vs hắn …
Ngao ngán thở dài cái , nó cố bước đến ngôi nhà của hắn ….
Tại biệt thư họ Nhất :
Cha hắn đang ngồi trên chiếc ghế xoay wen thuộc , bỗng nhiên chuông điện thoại vang lên ;
_’’ Alô ! ‘’ . Cha hắn từ tốn nghe máy
_’’ Con trai ! ‘’ . Bên kia đầu dây vang lên giọng nói thân wen , giọng nói mà ông Nhất ko muốn nghe lại chút nào .
_’’ Sao cha lại gọi cho con ‘’
_’’ Ha ha , con trai ngoan , ta biết mọi chuyện rồi , lại vì đứa con gái mà cháu nội ta buồn phiền phải ko ? Tuy ta ở Mỹ , nhưng ta luôn biết rành rọt chuyện của các con đấy . Mấy chục năm trước , cặp vợ chồng ấy , người con gái ngu ngốc ấy chính là con của người phụ nữ ta hận nhất , ta thề sẽ làm cho con cháu cô ta đau khỗ , ha , ko ngờ hôm nay , lại tiếp tục thế hệ mới ! Ngày mai , ta sẽ về nước . Tạm biệt con ! ‘’
Rồi ông cúp máy , để lại ông Nhất đang cầm điện thoại , lòng lo lắng khôn nguôi , sao cha ông cứ cố chấp như thế ? Thù hận bao giờ mới hết !
Chợt nhớ ra điều , ông Nhất nhấc máy gọi cho đứa con trai của mình :
_’’ Chuyện gì vậy ? ‘’ . Đầu dây kia , hắn bắt máy vs giọng lạnh tanh
_’’ Có chuyện ko hay rồi ! ‘’ . Rồi ông chậm rãi kể lại mọi chuyện cho hắn nghe
Hắn cúp máy , khẽ chau mày :
‘’ Chết tiệt ‘’
Cùng lúc đó , nó đã tới trước cửa nhà hắn , bước vào trong nhà , nó thấy hắn đang ngồi trên sofa , đặt cặp sách xuống cái bàn trước mặt , nó nghiêm giọng :
_’’ Học thôi ! ‘’
Hắn ngồi dậy , quăng cái điện thoại lên bàn , vs tay lấy cuống sách toán của mình rồi ra lệnh :
_’’ Làm mấy bài này trước đi , tôi chấm điểm , mau lên , kiến thức cơ bản ko đấy ! ‘’
Tích tắc , tích tắc .
Nó ngồi cặm cụi làm bài , còn hắn thì ….. nằm xim phim .
_’’ Xong rồi ! ‘’ . Nó đưa cuốn tập trước mặt hắn .
Hắn cầm lên , xem xem chút , rồi đi xuống nhà bếp kiếm cái gì đó .
Nó ngơ ngác ko hiểu .
Một lát sau , hắn trở lên , tay để ra sau lưng giấu giấu cái gì đó .
Ngồi xuống cạnh nó , hắn nói ‘’nhẹ nhàng’’ :
_’’ Đưa tay ra ! ‘’
Nó ko hiểu chuyện gì , ngồi nhìn hắn .Thấy lâu quá nó ko chịu đưa tay ra , hắn thúc :
_’’ Mau lên ! ‘’
Nó giật mình , chìa tay ra trước mặt hắn , hắn để cuốn tập lên bàn , cầm lấy tay nó & ….
Bốp bốp !
_’’ Học kiểu gì vậy hả? Mấy bài cơ bản cũng ko giải được là sao ? ‘’
Hắn rút tay sau lên , trên tay hắn cầm chiếc roi ‘’đáng iu’’ vô cùng , hắn khẽ vào tay nó đau điếng …
_’’ A , đau , anh làm trò gì vậy chứ ? Đau quá , buông ra ! ‘’. Nó cố giật tay mình ra khỏi tay hắn nhưng vô ích , hắn nắm tay nó cứng ngắt .
_’’ Tôi dạy cô , có nghĩa tôi là thầy của cô , tôi có quyền đánh , nếu hs của mình ko nghe lời ! Giờ ngồi làm lại mau ‘’
Hắn thả tay nó ra ngồi nhịp nhịp cái cây canh chừng nó làm bài .
Nó nguyền rủa hắn , dám đánh nó , ngồi làm bài mà trog lòng nó ko ngừng chửi rủa hắn .
_’’ Chỗ đó sai , xem lại mau ! ‘’
Kèm theo câu nói ấy , hắn lấy cây khõ vào đầu nó .
Nó ấm ức :
_’’ Sai đâu mà sai ? ‘’
Hắn khõ thêm cái vào đầu nó & nói :
_’’ Tôi nói sai là sai ‘’
Đúng là bài đó sai thiệt , nó lại ôm cục tức mà làm tiếp .
_’’ Sai rồi ! ‘’
_’’ Đau ! ‘’
_’’ Làm lại ! ‘’
_’’ Á… ‘’
_’’ Lại sai ! ‘’
_’’ Ui da ! ‘’
_’’ Làm lại hết cho tôi ! ‘’
_’’ Á , đau mà ! ‘’
…..
Cứ thế , nó bị ăn roi cho tới khi h , nó mừng quýnh , xếp tập vào cặp & chạy thật nhanh về nhà , nó ko ngừng tự dặn mình là đừng nên có tình cảm vs hắn – người cháu của kẻ thù giết cha mẹ nó , nó thật sự rất hận cái kẻ đã hại gia đình nó ……
Hắn nhìn theo nó , hôm nay hắn hơi vui thì phải , nhưng có điều làm hắn lo lắng khôn nguôi - ông nội hắn .
Lại buổi sáng nữa trôi wa , nó thức dậy & tới trường . Mọi chuyện vẫn vậy , giờ ra chơi , nó xuống căn-tin thì gặp Nhã Nhã , Nhã Nhã rất thông minh, mọi chuyện xảy ra mấy hôm nay ả ta điều nắm bắt được hết, ko bỏ sót chi tiết nào .
Thấy nó , Nhã Nhã nhếch mép cười , cầm ly nước & đi thẳng tới nó .
Ào !
Nước từ trên đầu nó đổ xuống . Kèm theo đó là tiếng cười của cả bọn dưới căn-tin .
_’’ Hứ , sao mày ở lại trường này được nhỉ ? ‘’ . Nhã Nhã nhìn nó kinh miệt .
Nó cũng đâu vừa , đưa tay vuốt nước trên mặt & nhìn thẳng vào mắt Nhã Nhã :
_’’ Tôi ở lại trường này bộ ảnh hưởng đến trái đất way à ? ‘’ . & nó đi thẳng tới căn-tin , mua chai nước , tiến lại chỗ Nhã Nhã &…
Ào !
_’’ Cảm giác thế nào ? Đừng có mà đụng đến tôi ! ‘’
Nó nói rồi bỏ đi , bỏ lại vẻ mặt tức tối của Nhã Nhã .
Ra về , nó lại phải đến nhà hắn để học Toán . Nó ko muốn tí nào cả !
Nhưng biết làm sao được chứ ? Nó đành phải học thôi !
Bước thật chậm nhất có thể vào nhà hắn . Tưởng êm xui ai ngờ vừa thấy nó , hắn giơ đồng hồ lên & nói :
_’’ Trễ phút giây ! ‘’
_’’ Hả ? ‘’ . Nó há hóc
_’’ h bắt đầu học mà cô tới trễ vậy à ? Phải phạt thôi , học thêm nữa tiếng để bù vậy ‘’
_’’ Cái gì ? Anh ngag ngược vậy , có bù thì bù phút thôi chứ , làm gì tới nữa tiếng dữ vậy ? ‘’
_’’ Tôi là thầy hay cô là thầy ! Học mau lên ‘’
Ko để nó nói gì thêm , hắn kéo nó ngồi xuống & bắt đầu học .
Chợt , điện thoại hắn reo lên ! số lạ
_ ‘’ Alô ! Ai đấy ! ‘’ . Hắn nhấc máy mà ko ngừng kêu nó làm bài tập
_’’ Cháu ngoan . Là ta đây . Ta về rồi ! ‘’
_’’ Ông nội …. ‘’
Nghe từ ‘’ông nội’’ vừa thốt ra từ miệng hắn , nó bần thần buông cây bút đang cầm trên tay xuống …..
Hắn vội cúp máy & way sang nó :
_’’ Hôm nay nghỉ sớm , về đi ! ‘’
Nó gom đồ vào cặp , bước đi như người mất hồn …….
Nó cứ đi mà ko thèm nhìn đường , cứ như vậy , nó đi mãi ….
Bin bin bin
…..
Bin bin bin
_’’ Hoàng Linh , cẩn thận ‘’
đôi tay rắn chắc kéo nó vào lề đường , lúc này nó mới choàng tỉnh .
Nó ngơ ngác way lại đằng sau , xem ai là người vừa cứu nó thoát chết trong gang tấc & nó càng bất ngờ hơn khi người đó là …… Kỳ Sơn .
Nó mở to mắt nhìn Kỳ Sơn , nhưng sao …… nước mắt nó …..lại thi nhau tuôn ra …. Nó trở thành kẻ mít ướt trước mặt người khi nào thế nhỉ ?
Nó vội vàng đưa tay che mắt mình lại nhưng tay nó đã bị bàn tay Kỳ Sơn níu lại
_’’ Anh biết ngay là có chuyện xảy ra mà ! Sao em ko gọi cho anh sớm hơn . Đồ ngốc , định chịu đựng mình sao ? ‘’ . Kỳ Sơn lau nước mắt cho nó & mỉm cười
Thật ra , kể từ khi lên máy bay wa Úc , ko ngày nào là Kỳ Sơn ko nghĩ về nó cả . Kỳ Sơn đã tự nói là sẽ quên nó đi , nhưng ko được…. Càng cố quên thì hình ảnh về nó lại càng rõ nét hơn , có nhiều lần Kỳ Sơn muốn mua ngay vé máy bay sang tìm nó nhưng rồi lại thôi ….giờ biết nó gặp chuyện buồn , Kỳ Sơn liền bay về ngay để được ở cạnh nó .
Nó cảm thấy ấm áp vô cùng khi lúc này có ai đó bên cạnh , nó thầm cảm ơn ông trời đã cho nó người anh tốt như Kỳ Sơn . Nó nhoẻn miệng cười để Kỳ Sơn an tâm , thấy cười như vậy , Kỳ Sơn biết chứ , nó giỏi nhất là che giấu nỗi buồn = nụ cười , ở cạnh nó bấy lâu , Kỳ Sơn đủ thông minh để nhận ra điều đó ….
Kỳ Sơn đưa tay véo má nó cái rõ đau & nháy mắt nói:
_’’ Được rồi , định đứng đây nói chuyện luôn à . Đi về nhà thằng Hải Long rồi nói tiếp…. ‘’
& Kỳ Sơn khựng lại khi nhìn thấy nét mặt nó , chuyện này có lẽ ko đơn giản như Kỳ Sơn nghĩ , cuối xuống nhìn nó , Kỳ Sơn điềm đạm nói :
_’’ Giờ em đang ở đâu ? ‘’
Nó ko nói , chỉ đi về phía trước , thấy thế , Kỳ Sơn vội chạy theo .
Nó dẫn Kỳ Sơn về ngôi nhà nó đang ở , bước vào trong , nó để cặp lên bàn .
Thấy nó như người mất hồn , Kỳ Sơn liền lại kéo tay nó :
_’’ Trời hôm nay đẹp lắm đấy ! ‘’
Cả cùng ngồi xuống bậc thềm trước nhà .
_’’ Kể cho anh nghe đi . Chuyện gì đã xảy ra vậy ? ‘’
Kỳ Sơn đưa mắt nhìn nó , ánh mắt ấy làm nó tin tưởng , ko ngần ngại , nó ngồi kể lại câu chuyện ấy cho Kỳ Sơn nghe , mỗi khi nhắc lại chuyện đau thương ấy , ko hiểu sao , dù có kiềm nén bao nhiêu đi chăng nữa ! dù có cố tỏ ra mạnh mẽ đi chăng nữa ! Nước mắt nó vẫn cứ tuôn ra ko ngừng ….
Kỳ Sơn nghe nó kể , thấy nước mắt rơi trên mặt nó cũng đau lòng ko kém !
Khẽ kéo đầu vào vai mình , Kỳ Sơn nói = cái giọng trầm ấm :
_’’ Em nhìn lên trời đi , trong số các ngôi sao ấy là cha mẹ em đấy , thấy em như vầy , họ sẽ ko vui đâu , em phải mạnh mẽ lên ….., có anh ở cạnh em mà ! ‘’
Lại lần nữa , nước mắt nó tuôn rơi , mẩu chuyện này , câu nói ấy , nó đã từng nghe rồi , là …..hắn đã nói vs nó , tại sao lại luôn phải làm nó nhớ đến hắn thế ? Nó ko muốn chút nào , nếu nó ….thích cháu của kẻ thù liệu cha mẹ nó có yên giấc ko ? Liệu họ sẽ nghĩ sao ? Họ có đồng ý vs nó ko ? Tại sao con người sống lại phải có thù hận đi theo ? Nó ko hiểu , ko hiểu tại sao ông hắn lại thù hận gia đình nó !
Nó tựa đầu vào vai Kỳ Sơn , hơi ấm dễ chịu ấy làm nó chìm vào giấc ngủ , nó cảm thấy an toàn ….
Hoa , là hoa rơi , hương thơm ngào ngạt tỏa ra khắp nơi , nó thích thú chạy nhảy wah cánh đồng đầy hoa thơm ngát , đằng xa , có bóng người đang nhìn nó , nó ko thấy rõ mặt họ , nó chạy tới thì họ lại càng lùi ra xa , nó đưa tay vs lấy nhưng ko được …..
_’’ Con gái ngoan ‘’
giọng nói ấm áp vang vọng lại từ phía đó , nó cố nhìn nhưng ko thấy mặt người nhìn nó .
Đúng rồi , họ gọi nó là ‘’ con gái ..’’
Vậy …. Họ là …
_’’ Cha mẹ … ‘’ . Nó reo lên
_’’ Con ngoan , đừng khóc & cũng đừng hận ông ấy , ta biết , tại ta , vì tình yêu vs mẹ ta mà ông ấy mới mù quáng đến vậy , ta & cha con ko trách ông ấy nên con cũng đừng trách ông ấy , ta & cha sẽ luôn dõi theo con , con hãy cứ làm những gì con nghĩ là đúng , đừng để thù hận làm mờ lý trí , con nhé ! ‘’
_’’ Con nhớ cha mẹ lắm ! ‘’ .
_’’ Con ngoan , ta sẽ vui nếu con vui đấy . À , con đừng buồn nữa bởi vì …….cha & mẹ đã thành thiên thần & sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi ..Hãy sống tốt & luôn vui vẻ con nhé ! ‘’
Rồi luồng sáng tắt vụt đi , bóng người ấy cũng biến mất .
Nó cố chạy theo , chạy nhanh nhất có thể , nhưng nó ko tài nào theo kịp , nó ko tài nào vs tới cha mẹ mình ……
_’’ Cha , mẹ ! ‘’
Nó choàng tỉnh & hét lên sau giấc mơ ngắn ngủi . Mồ hôi lấm tấm trên trán nó .
Nghe tiếng no hét , Kỳ Sơn vội chạy tới :
_’’ Em nằm mơ à ? ‘’
Nó gật gật đầu & way sang nhìn đồng hồ . Đã giờ sáng rồi , chợt , nhớ ra điều , nó way sang Kỳ Sơn , mặt lo lắng :
_’’ Anh ko ngủ sao ? ‘’
Kỳ Sơn mỉm cười nhìn nó , đưa tay xoa đầu nó :
_’’ Ko sao , em đói bụng chưa , anh nấu cháo rồi đấy , số nhé , ngon ko chê vào đâu được ! ‘’
Điệu bộ của Kỳ Sơn làm nó phải bật cười ….