Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

chương 44: thất tịch[1]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Đông Vân Triều

[] Khất xảo: cầu xin Chức nữ giúp cho khéo tay canh cửi, thêu thùa.

Mấy ngày nay, ta càng ngày càng nhận thấy mức độ nghiêm trọng của việc không thể tự lo liệu sinh hoạt hàng ngày của Hội tàn tật.

Tình huống mỗi ngày là, Dạ Đàm ngồi phịch trên giường gian khổ tự ăn. Từ khi ta quất Dạ Tiêu, Dạ Đàm không muốn người khác đút nữa, mỗi bữa đều kiên trì tự ăn. Ta cực kỳ dân chủ, nghe theo hắn luôn.

Ta ngồi cạnh bàn cố gắng luyện tập sử dụng đũa, gắp đậu với lạc.

Hai người Hoành Thụ ngồi xổm trên mặt đất, tùy thời nhặt lạc lên để ta tiếp tục.

Dạ Tiêu kiên nhẫn ngồi cạnh Dạ Lan chỉ vào từng người trong phòng: "Đây là chủ nhân chúng ta, đây là lão đại chúng ta, đây là A Hoành, đây là A Thụ. Ngươi nhớ được không?"

Dạ Lan: "Không nhớ được."

...

Thật gian khổ.

Dạ Đàm buông bát, nói: "Chủ nhân, thuộc hạ đã không còn gì đáng ngại. Bao giờ chúng ta khởi hành?"

Ta khoát tay: "Không vội, cứ ở đây thêm một thời gian nữa."

Đã quyết định định cư lâu dài tại đây, ở khách điếm mãi cũng không phải ý hay. Ta túm lấy Dạ Tiêu đi thuê một tiểu viện nhỏ, đặt là Quân viên, ngay cạnh hồ Dương, bước ra là có thể hái sen bắt cá. Tiểu viện không lớn nhưng được cái sạch sẽ gọn gàng. Bên trong phân thành mấy gian phòng nhỏ, Hoành Thụ một gian, Dạ Tiêu Dạ Lan một gian, ta cùng Dạ Đàm một gian, còn lại vừa vặn một gian cho tỳ nữ.

Nhắc đến tỳ nữ, ta quả thực chẳng biết thuê chỗ nào, Dạ Tiêu cũng không biết, chỉ nói nhà nào toàn rơm với rạ thì hình như đều thuộc loại bần cùng sắp bán nhi nữ. Mà hai bọn ta chạy quanh trấn một vòng cũng không tìm thấy gia đình nào kiểu thế, ta bày tỏ nhớ thương siêu thị và nhân viên SHIP hàng các thứ, đồng thời chán ghét nền kinh tế hiệu suất thấp với lạc hậu này.

Giữa trưa, nhờ tiểu hỏa kế của tiệm mì hoành thánh bên đường chúng ta mới thăm dò được, chợ phía Tây thường xuyên có mấy phụ nhân sực nức son phấn kiêm chức mẹ mìn, các nàng sẽ có đường dây giới thiệu cô nương cho chúng ta. Ta vui vẻ cảm ơn, ung dung đi về chợ phía Tây.

Đi được nửa đường, bọn ta nhìn thấy một phụ nhân đang chống nạnh mắng một cô nương quần áo bẩn thỉu vá chằng vá đụp. Tiểu cô nương nhìn qua thấp bé nhẹ cân, đáng ra ở tuổi này dáng dấp phải thủy linh sinh động thì người lại đầy bụi đất, cổ tay cổ chân đều có vết bầm xanh đỏ đan xen, nàng đang ngoan ngoãn cúi thấp đầu nghe giáo huấn, cắn chặt môi không than một tiếng.

Dạ Tiêu tiến lên hỏi: "Phải Từ Nhị tẩu không?"

Phụ nhân xoay người dò xét hắn một lúc: "Có việc gì?"

Dạ Tiêu nói: "Chủ nhân nhà ta thiếu một nha hoàn."

Từ Nhị tẩu nghe thế thì cười rạng rỡ: "Rất tốt, vừa hay có ngay nha đầu này, đã đưa tới đã mấy ngày rồi đấy chờ ngài mãi." Vừa nói vừa lôi cô nương gia đẩy đến trước mặt chúng ta.

Ta xưa nay không thích vòng vo, hỏi: "Giá bao nhiêu?"

"Nha đầu này khéo tay hay làm, đồ ăn nàng nấu so với đầu bếp chính hiệu còn ngon hơn gấp trăm ngàn lần, người cũng chịu khó, cho nên không rẻ nha đại nhân. Đừng nhìn nàng bẩn thỉu thế này thôi, tắm táp một chút là OK ngay..." Phụ nhân chào hàng hăng quá còn phun nước miếng lên mặt nàng, vội vàng dùng tay áo lau qua loa, lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo, "Đây ngài xem, chả trắng chả đẹp đây thây..."

"... Cho nên bao nhiêu tiền?" Ta lại phải lặp lại một lần nữa.

Từ Nhị tẩu nhìn ta chằm chằm, suy nghĩ sâu xa xem có thể vặt được con dê béo này bao nhiêu tiền, nói ra: "Bốn lượng."

"..." Kinh ngạc toàn tập.

Hứa Nhị tẩu thấy ta không đáp lời tưởng ta chê đắt, cuống quít mời mọc, nào là nói nàng cỡ nào hiểu chuyện, nào là nói nàng giặt quần áo, quét tước lau nhà đều làm được, tổng sẽ không lỗ.

Ta mờ mịt ngắt lời: "Hình như cũng quá rẻ rồi, hay là tăng..." giá lên một chút.

Các cụ nói cấm có sai, ngắt lời người câu trước câu sau chắc chắn sẽ bị vả mặt. Ta chưa nói xong Dạ Tiêu đã đón được ý ta, kinh hãi hét lên: "Vậy nàng đi!!" Rồi kéo xộc xệch áo ta lấy ngân phiếu, đếm đủ bốn lượng kín đáo đưa cho phụ nhân rồi lại nhét đống còn lại vào ngực ta.

Thậm chí còn không thèm chỉnh áo lại cho lão tử!!!

Có tí tự giác nào của một ảnh vệ không!!!

Phục vụ quá kém!!!

Với lại tốt xấu cũng là tiền của chủ nhân ngươi, nói móc liền móc!!!

Từ Nhị tẩu cũng không ngờ lại thuận mua vừa bán như vậy, cao hứng đẩy cô nương vào sát chúng ta, lấy chứng từ trong ngực ra ký kết thỏa đáng rồi vẫy vẫy tay chào bọn ta dẫn người ra về.

Tiểu cô nương vốn khép nép cúi đầu nghe mắng, từ lúc thấy ta nói nàng quá rẻ thì ngẩng phắt lên trừng ta, tức giận tới mức siết chặt tay nhỏ.

"Muội tên gì?" Ta lựa lời hỏi.

"Sinh vào ngày Thất tịch, gọi là Thất Thất." Tiểu cô nương đáp.

Ta nhìn thấy cánh tay lộ ra khỏi áo của nàng có vết thương, hẳn trên người cũng chẳng có mấy chỗ lành lặn, tuổi nhỏ mà gầy dơ xương như này thật không tốt, ta không đành lòng để nàng đi bộ theo chúng ta, hỏi: "Chúng ta còn muốn mua vài thứ trên đường về, muội không cần phải đi cùng đây, ta thuê một chiếc xe ngựa chở muội về được không?"

"Không cho thương hại ta." Thất Thất cắn răng nói.

Ta nghĩ nghĩ, nói với Dạ Tiêu: "Vậy ngươi cõng nàng đi."

Dạ Tiêu nhìn nàng như thể nhìn thấy Tiểu xoa kiếm lăn lộn trong bùn đất ngày ấy, lắc đầu nguầy nguậy: "Không muốn đâu, nàng bẩn lắm mà ta thì chỉ có một bộ quần áo này..."

Thất Thất nghe vậy lại cắn răng, khuôn mặt nhỏ càng thêm tái nhợt, ta dở khóc dở cười: "Bây giờ sắm cho ngươi thêm mấy bộ được chưa."

Dạ Tiêu được vuốt lông thì thấy rất vừa lòng: "Vậy còn được. Tiểu nha đầu, lên đây đi."

Thất Thất ngược lại ngây ngẩn cả người.

Ta vỗ vai nàng: "Cũng sắp sang đông rồi, muội mặc mỏng tang như vậy sao được, ta cũng mua cho muội mấy bộ, nào tiện đường thì đi thôi."

Dạ Tiêu nhìn nàng bất động, nóng nảy xốc nàng lên lưng mình, dọa Thất Thất hét inh ỏi.

Ta muốn điên với cái IQ của y luôn: "Ngươi thô lỗ với ta thì thôi đến tiểu cô nương ngươi cũng chẳng dịu dàng cho được, sớm muộn ta cũng đuổi việc ngươi."

Chúng ta đi loanh quanh tìm được một tiệm may quần áo, mua cho Dạ Tiêu với Thất Thất mười mấy bộ.

Ngẫm lại Dạ Đàm theo ta lâu như vậy rồi mà vẫn chưa có quần áo mới để mặc, thật đáng thương, ta bèn hẹn thợ may ngày khác sẽ đưa người đến đo đạc. Thất Thất ăn mặc đơn bạc, tay chân cóng đến phát run, ta khuyên nàng mặc tạm một bộ mới để đi về mà nàng lại không chịu. Ta đành cởi áo khoác ngoài của mình trùm quanh nàng. Bất ngờ là nàng cũng không từ chối, hoặc là ngạc nhiên đến ngây ngẩn cả người.

Ra khỏi tiệm, chúng ta theo thường lệ lại đi mua đồ ăn. Từ khi biết Dạ Tiêu đến giờ, lượng đồ ăn vặt của ta bởi vì y mà tăng lên gấp ba, có ảo giác mỗi ngày trong đầu chỉ mong nhớ đến "đồ ăn vặt, đồ ăn vặt..." đúng là có bệnh.

Chúng ta mua một đống bao lớn nhỏ, ta lơ đãng phát hiện Thất Thất nhìn chằm chằm vào một hàng bán mứt quả, ta ngại ăn nhiều sẽ đau răng nên chỉ từng ăn qua một lần, bèn hỏi nàng: "Muội thích mứt quả ư?"

Thất Thất lập lờ nước đôi: "Ta chưa từng nếm qua, làm sao biết thích hay không."

"Khó ăn lắm đấy." Ta nói.

Thất Thất có chút thất vọng, bĩu môi ồ một tiếng.

Ta dứt lời, mua thử một hộp nhỏ cho nàng, Thất Thất kinh ngạc nói: "Ngươi, không phải ngươi nói khó ăn sao?"

"Đúng a, nhưng muội không ăn thử thì làm sao biết?" Ta cảm thấy mình rất thuyết phục.

"Đồ quái dị..." Thất Thất lẩm bẩm, không đợi kịp đã xúc một thìa ngậm vào miệng, liếm một hồi mới oán giận ta: "Lừa đảo, rõ ràng ăn rất ngon."

Ta không khỏi sợ hãi: "Thôi xong, đầu bếp tương lai lại không có cùng khẩu vị với ta, muội đừng có mỗi ngày đều bưng mứt quả lên làm món chính đấy nhé."

Mọi u buồn, lo lắng đều bay đi hết sạch, Thất Thất cười mắng: "Đồ ngốc."

Dạ Tiêu cũng bày tỏ sự hiện diện của mình: "HA HA HA HA HA HA HA."

... Ta sớm muộn cũng sẽ đuổi việc hai ngươi, đúng, chính hai ngươi đấy.

Trở về lúc mặt trời lặn, Quân viên đã được thu thập thỏa đáng, ta đón Dạ Đàm từ khách điếm về, lại kêu A Hoành thuê thêm hai lang trung, phái A Thụ gửi thư và ngân phiếu đến Mạt Lăng Kiếm Các cho Quân Lạc Thư. Có chỗ ở cố định, lòng an tâm nên làm việc cũng khoan khoái hơn hẳn.

Dạ Đàm nhìn bố trí của tiểu viện, hỏi: "Chủ nhân, thật sự muốn ở đây lâu dài?"

"Nếu đi bây giờ quả thực hơi gấp, ngươi cứ an tâm dưỡng thương, cũng học thêm chút công phu quyền cước. Vừa vặn có Dạ Tiêu cùng Dạ Lan ở đây để bọn họ so chiêu với ngươi, chắc cũng có chút tác dụng ha." Khí sắc hắn gầy đây tốt lên nhiều, ta cũng hết sức cao hứng, "Ta còn mời một đại phu chuyên nghiệp tới cho ngươi, đảm bảo ngươi sẽ càng tốt hơn nữa."

Dạ Đàm từ chối: "Chủ nhân đã làm nhiều rồi, ảnh vệ cũng đã có người khác đảm nhiệm, việc gì phải tiêu tốn lên thuộc hạ nhiều như vậy..."

"Nói linh tinh gì vậy, những thị vệ này ta mướn vốn là vì che chở ngươi để ngươi an tâm dưỡng thương." Mọi người đều quay ra nhìn, ta không thèm nghĩ ngợi gì đã thốt ra, "Chờ ngươi khôi phục công lực liền không cần bọn họ..."

Dạ Tiêu kinh hãi: "A A chủ nhân ngươi qua sông đoạn cầu a! Thật vô tình vô nghĩa!"

Ta ghét bỏ y: "Ta muốn đuổi việc ngươi đâu phải ngày một ngày hai, hôm nay mới biết kêu ca sao!!!"

Dạ Tiêu được thông não: "Cũng đúng ha."

Dạ Đàm ngược lại sững sờ, sắc mặt có chút đỏ lên: "Ngài... Ngài..."

Cứ "Ngài" nửa ngày cũng không nói ra một câu hoàn chỉnh.

Dạ Tiêu thương tâm đến nghiện, bắt đầu lôi Dạ Lan ra ba hoa chích chòe: "Ngươi nhìn đi, đây là A Hoành, đây là A Thụ, đây là lão đại của chúng ta, còn đây là tra nam cặn bã. Ngươi nhớ kỹ không?"

Dạ Lan: "Không nhớ được."

Dạ Tiêu: "Vậy ngươi chỉ cần nhớ kỹ, đây là tra nam cặn bã..."

Ta nhảy dựng lên đuổi đánh Dạ Tiêu, cũng tước đoạt quyền ăn vặt của y.

Thất Thất vừa trở về liền đi tắm rửa, lúc này đã đổi một bộ đồ mới, đầu bù xù ban ngày đã thay bằng hai bím tóc xinh xinh, giống như biến thành người khác, một đôi mắt hạnh ngập nước, phụ nhân ban sáng nói nàng đáng yêu quả thật không nói dối.

Ta gọi nàng tới ngồi cạnh ta, để Lục đại phu nhìn qua, trả lời: "Chỉ trầy da một chút nhưng vì không được chăm sóc kĩ càng nên mới sưng phù, đây là chuyện thường đối với các nha hoàn chuyên làm việc nặng nhọc, chỉ cần xông hương là được."

Ta không hài lòng lắm: "Vậy sao được, đương nhiên phải dùng thuốc."

Lục tiên sinh đành sửa lời: "Vậy ta bốc chút Hoàng Cầm, sắc với lửa nhỏ một khắc[], thoa ngoài da tại miệng vết thương, mấy ngày là đủ."

[] Một khắc = phút.

Ta gật đầu: "Làm phiền đại phu."

Bữa tối cực kỳ náo nhiệt, ta hiếm khi ngồi chung một không gian hẹp như vậy với thật nhiều người, mười phần nhức đầu.

Tiễn mấy kẻ dở hơi này, tắm rửa rửa mặt hoàn tất, ta tranh thủ thời gian bò lên giường Dạ Đàm bồi bổ tinh thần.

Dạ Đàm nhìn ra ta mỏi mệt, nhẹ tay xoa bóp: "Chủ nhân mệt mỏi?"

Ta cọ cọ vào ngực hắn: "Đúng vậy, người hơi nhiều, ứng đối khó khăn."

Ta có chút hoài niệm thời gian ở một mình với Dạ Đàm, tâm trí lên tiên.

Dạ Đàm do dự nói: "... Có khi thuộc hạ ảnh hưởng ngài nghỉ ngơi, không bằng để thuộc hạ đổi một gian khác, dù sao bây giờ cũng nhiều phòng, không cần chen một chỗ..."

Ta nghe vậy nắm chặt tay hắn không cho đi: "Nhưng ta đã quen chen chúc rồi a."

Dạ Đàm nhất thời không đáp.

Ta lại mơ mơ màng màng nói: "Hai ngày trước lúc ta bị bắt đi, tối ngủ luôn cảm thấy trong ngực thiếu thứ gì đó..."

Đệm giường kia dù là tốt nhất, lúc ngủ vẫn không quá an tâm.

Dạ Đàm trầm mặc một hồi, lại hỏi: "Chủ nhân mới vừa nói, sau này muốn sa thải bọn họ..."

Mí mắt ta đánh nhau liên tục, phải dùng đến nghị lực phi thường mới thều thào được: "Đúng vậy a, gần đây ta phát hiện ta không thích ở cùng quá nhiều người. Để bọn họ về Mạt Lăng ở đi... Bên cạnh chỉ cần một A Đàm là đủ rồi."

Dạ Đàm nghe vậy, nghiêng người đối mặt với ta, chủ động khó có được mà ôm lấy ta.

A, tư thế được ôm như vậy mà thoải mái ra phết, rồi ta an tâm chìm vào mộng đẹp.

- ----

Đông Vân Triều: Muốn phát phiếu người tốt cho bạn nhỏ Quân ghêeee

Truyện Chữ Hay