Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tay Lý Thế Dân nắm chặt Quyết Lang, thời khắc bước vào ngự thư phòng thân thể hắn cứng ngắc dị thường, hắn hoàn toàn không nhớ nổi đã rời khỏi Tố Tâm Các bằng cách nào, càng không biết trong lòng lúc này có bao nhiêu giận dữ cùng oán hận. Chỉ là, biết mình phải tự bước vào một cuộc hành trình mới, bắt đầu ngay tại đây, ngay tại việc tiếp nhận ngai vị hoàng đế Đại Đường, mà việc này phải phụ thuộc vào phụ thân của hắn.
Lý Uyên ngồi ở sau bàn, biểu tình lạnh lùng vô cảm, bản chất đế vương cùng một mạt tư tâm khiến ông có thể bình tĩnh tiếp nhận sự việc vừa xảy ra. Thế nhưng, dù sao cũng là cốt nhục của mình, sao có thể thờ ơ như không thấy?
“Trẫm đã biết rồi.” Thanh âm khàn khàn tựa như nam châm nặng nhọc, “Thế Dân à, đây không phải lỗi của con, phụ thân không trách con, đều là do bọn Kiến Thành khiến ta không an tâm được, tự chuốc vạ vào thân mà thôi!” Có lẽ, kết quả như vậy chính là đều ông mong muốn, nhưng với cương vị phụ thân mà nói lại có bao nhiêu tàn nhẫn. Ông kiên định nói cho chính mình, hiện tại, ông phải lấy thân phận một đế vương mà bảo vệ vương triều tân sinh, chứ không phải một phụ thân bảo vệ những đứa con của mình, cho nên, tuy rằng đều là thân sinh nhi tử, ông cũng không còn cách nào khác.
Không muốn tiếp tục nghe luận điệu này, những thứ như thế ngày hôm nay hắn đã nghe quá nhiều rồi, cho dù là xuất phát từ miệng phụ thân, hắn cũng không thể tiếp thu được nữa. Lý Thế Dân quỳ xuống đất, tránh ánh nhìn của phụ thân.
“Phụ hoàng, đại ca bảo con giao thứ này cho người.” Hắn nâng thanh kiếm trong tay lên quá đầu. Nếu ngài đã không trách ta, vậy sớm kết thúc một màn khó xử này đi, làm xong việc đại ca giao phó, ta còn rất nhiều việc phải làm, dù sao, một khi đã hứa thì phải làm cho bằng được, huống hồ đây là lời hứa thiêng liêng của ta với đại ca.
Lý Uyên rời khỏi bàn, khó hiểu nhìn thứ trước mắt. Ông nhận ra thứ này, đây chính là thanh kiếm Hiệt Lợi trao cho Kiến Thành nhiều năm về trước biểu thị sự kết minh.
“Đại ca nói, huynh ấy không thể tận hiếu với phụ hoàng, hi vọng kiếm này có thể khiến phụ hoàng an tâm.” Lý Thế Dân không hiểu ý tứ đại ca, nhưng cũng chuyển lại không thiếu một lời.
Lý Uyên ngưng mày, tiếp nhận Quyết Lang, nghi hoặc không rõ rốt cuộc Kiến Thành muốn nói gì, ông chậm rãi rút kiếm…
Thanh âm leng keng vang lên, bảo kiếm rời khỏi vỏ, gẫy làm hai nửa, hàn quang chói mắt như trước, nhưng thân kiếm sứt mẻ lại khiến Lý Uyên ngây ngốc tại chỗ.
Ông ngờ ngợ nhớ lại, mùa đông năm ấy, khi Kiến Thành tiếp nhận thanh kiếm này thì cau mày không muốn.
Ông ngờ ngợ nhớ lại, mỗi một lần phát sinh chuyện liên quan đến người Đột Quyết, khi không thể tránh khỏi thì thần tình y có bao nhiêu kiên định.
Ông ngờ ngợ nhớ lại, lần cuối cùng ông trách y quá nhân nhượng người Đột Quyết mà làm mất đi uy nghi của Đại Đường, trên mặt y hiện lên một vẻ đạm nhiên khó hiểu…
Ông kinh hoàng không nói.
Bản thân ông, tựa hồ chưa từng nói với y, đối với người Đột Quyết, ông mang quyết tâm không đội trời chung như thế nào, tựa hồ cũng chưa từng nói cho y, nguyên nhân ông không yên tâm để y làm Thái tử: Y và Hiệt Lợi quá gần nhau, tính cách y lại thâm trầm khó hiểu, khiến ông không thể chắn chắn liệu có một ngày y dao động mà làm lung lay căn cơ Đại Đường hay không?
Còn có, lần trước, tựa hồ cũng là lần cuối cùng ông điên cuồng nổi giận với y, dường như là nói, “Ngươi nợ Hiệt Lợi một mạng, lẽ nào định dùng giang sơn Đại Đường để trả lại hay sao? Muốn ta tin tưởng ngươi, vậy chứng minh cho ta xem đi!”
Chứng minh... Nhìn thanh kiếm gẫy đôi trước mắt, tâm ông phát lạnh. Y, rốt cuộc hiểu được tâm ông!
Đột nhiên thoáng nhận ra bản thân đã già rồi. Thành công thời niên thiếu, đắc chí lúc thanh niên, khai sáng sự nghiệp vĩ đại lúc trung niên, không ai hiểu được ông coi trọng giang sơn vạn lý này thế nào, không ai hiểu được ông đã vất vả cực nhọc cả đời ra sao để có được xã tắc vĩnh bảo thái bình, thế nhưng...
Kiến Thành à, ngay từ đầu con đã hiểu rõ, phụ thân vì cái gì không thể nào hoàn toàn tín nhiệm con, có đúng không?
Cúi đầu chăm chú nhìn thanh kiếm đứt đôi trên mặt đất, đường nhìn của ông bắt đầu không rõ, đột nhiên lại thấy Lý Thế Dân quỳ bên cạnh, thoáng cáiđã minh bạch hoàn toàn.
Thế Dân, Thế Dân là người ta có thể tín nhiệm, Thế Dân là người toàn bộ bách tính tin tưởng giao phó, đây là điều con muốn nói với ta, có phải không?
Người đã lấy đi tính mệnh của con đây, không hề có nửa điểm giao tình với người Đột Quyết, lại có chiến công tuyệt thế với xã tắc Đại Đường, con để nó cầm thanh Quyết Lang đứt đoạn này, là muốn nói cho ta biết, nó, cùng vớiĐột Quyết, không đội trời chung, tất nhiên sẽ hoàn thành sứ mệnh thủ hộ giang sơn tốt nhất!
Trời ạ, đứa con thân sinh mà ta chưa bao giờ nhìn thấu, đứa con thân sinhmà ta chưa bao giờ nguyện thành thật thương yêu, lại là người có trái tim thấu triệt nhất, mà cũng tàn nhẫn kiên định nhất.
Lệ, chảy xuống không một tiếng động, hối hận, cũng đã muộn rồi...
Ba ngày sau, chiếu thư sắc lập Lý Thế Dân làm Thái tử được tuyên cáo thiên hạ.
Hai tháng sau, Công Nguyên ngày tháng năm , Lý Uyên nhường ngôi cho Lý Thế Dân, niên hiệu Trinh Quán, sử tôn Đường Thái Tông.