Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một thanh kiếm không quá sắc bén, nhưng phong mang lại khiến người ta lóa mắt.
Lý Thế Dân chỉ thoáng đảo mắt qua, cũng không quá lưu ý, thế nhưng, dưới tầm nhìn lơ đãng ấy, hắn lại nhất thời ngây ngốc không biết phản ứng ra sao. Tâm, đột nhiên thắt chặt, ở sâu trong linh hồn vang lên tiếng kêu gào. Một năm kia, vây khốn Trường An, hắn tặng cho y thanh kiếm ấy, cũng tặng cho y chính tâm mình. Tựa nước chảy dài, sóng vượt Trường Giang, một thanh kiếm gỗ bạch sắc, đã từng là tâm nguyện suốt đời Lý Thế Dân.
Trên mặt Lý Kiến Thành hiện lên một tia tiếu ý sâu xa, trong suốt như vậy, khiến người không thể lý giải, nhẹ nhàng, gian nan mà nói ra hai chữ, “Đồ ngốc!”, cũng không biết y nói cho ai nghe.
Đột nhiên có cảm giác đất trời sụp đổ, Lý Thế Dân thế nào lại không nhận ra, thanh kiếm như nước chảy này, chính là hắn tặng cho đại ca! Hắn lập tức xoay người xuống ngựa, nhặt thanh kiếm lên, nhìn qua, đột nhiên hiểu ra rất nhiều thứ, nhất thời lửa giận bừng bừng.
Hắn cẩm theo thanh kiếm đi tới, huy thanh mộc kiếm hướng thẳng vào Lý Kiến Thành, ánh mắt lạnh đến thấu xương, khiến người không thể nhìn thẳng, “Ngươi muốn dùng nó để lấy mạng ta? Ngươi muốn dùng nó để bảo vệ địa vị Thái tử? Ngươi muốn dùng nó để bảo vệ giang sơn Đại Đường?”
Ngay một chớp mắt này, Lý Kiến Thành cảm giác được ánh mắt như đuốc phía trước, cũng vô pháp nhìn kỹ, bên ngoài đều đã an bài, chuyện đã xảy ra tựa hồ không nên trốn tránh.
“Đại ca! Ngươi đến tột cùng muốn ta làm thế nào?!...” Lý Thế Dân hạ kiếm, vung tay đẩy Lục Tuấn ra, hạ người xuống, nắm lấy hai tay Lý Kiến Thành, gắt gao siết chặt, “Vì sao, tất cả chuyện này là vì sao? Ta muốn ngươi giải thích, ta muốn ngươi nói cho ta biết toàn bộ tính toán trong lòng!” Mấy chữ cuối cùng, hắn gần như đã rống lên.
Xung quanh một mảnh vắng vẻ, vắng vẻ đến dọa người, dù sao, tại Huyền Vũ Môn này, hiện tại đang tụ tập vô số chiến tướng cùng binh sĩ.
Vươn hai tay đẩy người nọ ra, muốn giãy dụa khỏi cánh tay mạnh mẽ của hắn, thế nhưng, càng đẩy, y càng bị siết mạnh hơn. Chút khí lực còn sót lại trên người đều tiêu thất, Lý Kiến Thành biết bản thân không còn kiên trì được lâu, thế nhưng, cảm giác bất thường như vậy, Thế Dân của y sao có thể như vậy? Một vương giả tuyệt thế, có thể nào dễ dàng chấn động quyết tâm?
Y hơi ngẩng đầu, nhìn ánh mắt đầy bất an cùng xao động của Lý Thế Dân, trái tim vốn đã bình lặng từ lâu của Lý Kiến Thành bắt đầu bất an. Nhăn mày, lo lắng, thậm chí có chút hoảng loạn. Lý Thế Dân, ngươi muốn ta làm thế nào bây giờ?
Y mở miệng, muốn nói cái gì, lại bị cơn đau đột ngột từ lồng ngực chặn lại, y vô thức bị kéo rời khỏi lồng ngực Lục Tuấn, cả người nằm gọn trong lòng Lý Thế Dân.
Cảm giác hai tay ca ca vẫn không ngừng kéo, Lý Thế Dân vô thức buông tay mà ôm trọn lấy y. Cảm giác được rõ ràng người trong lòng đang run, tâm hắn bị xé toạc rồi.
“Đại ca…” Tiếng xưng hô này, tựa hồ đã rất lâu rồi không còn được gọi lên ôn như như vậy.
Đã từng cho rằng tâm mình đã chết, khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của y, nhãn thần kiên định cũng chết rồi, nhưng Lý Thế Dân ngày hôm nay mới chợt sáng tỏ, tự lừa dối mình, chính là chuyện đê hèn nhất trên đời này.
Lý Kiến Thành rốt cuộc bình tĩnh lại, gian nan gượng thẳng người dậy, đối mắt với Lý Thế Dân.
Có chút lời, y không muốn nói, đã chôn giữ ở trong lòng thật lâu, cho tới bây giờ đều không muốn nói ra. Nhiều thứ quanh quẩn ngay sát lề niềm tin đổ nát, nhiều khi không kiên trì nổi muốn nói hết tất cả, nhưng vòng vo một hồi, cuối cùng y vẫn thu lại, thế nhưng, ngày hôm nay, y biết, nếu như không nói, nếu như không nói cho Lý Thế Dân toàn bộ những gì đã phát sinh, đệ đệ quật cường này của y, đệ đệ không ai hiểu rõ hơn y, có thể gây ra những chuyện y không thể tưởng tượng nổi. Y thật muốn nói cho hắn, bản thân lại có nghi ngờ. Lần thứ hai tìm kiếm ánh mắt kia…
Ánh mắt Lý Thế Dân có mê man, có tuyệt vọng, có thống khổ, càng có một lòng tin không sợ hãi. Lý Kiến Thành đột nhiên muốn cười mình, giơ tay, không chút do dự tặng cho đệ đệ một bạt tai, biết cái tát này căn bản không thể làm đau hắn, nhưng y cũng biết, hắn đối với y vẫn còn có lòng tin. Cho nên, y, hai người, Đại Đường thiên cổ ô danh, tự y phải gánh lấy.
Nói ra đi, nói ra tất cả chân tướng, y làm được, nhất định có thể làm được.
“Khi ngươi trở thành Tần Vương của Đại Đường, đại ca đã không còn gì để dạy ngươi nữa.” Thanh âm nhẹ đến nỗi chỉ có kề sát vào nhau mới có thể nghe được, “Nhưng ngày hôm nay, đại ca muốn dạy ngươi bài học đầu tiên để làm quân vương… Bè đảng của Thái tử, phản loạn Huyền Vũ Môn, Tần Vương hạ lệnh truy sát… Nghe đã hiểu chưa?” Từng chữ từng chữ, y nghiến rất kiên định.
“Đại ca…” Trong mắt Lý Thế Dân lóe lên tia kinh ngạc, trong nhất thời không thể nghĩ được gì.
“Thế Dân, ngươi có toàn bộ tiềm chất trở thành một hoàng đế vĩ đại, chỉ cần cho ngươi cơ hội, ngươi sẽ trở thành hoàng đế giỏi nhất của Đại Đường, đại ca cho ngươi cơ hội, cho ngươi ngồi lên, muốn ngươi ngồi lên, nghe rõ chưa?”
Lúc này, Lý Thế Dân cúi đầu vô ngữ, cảm giác được ngữ điệu yếu ớt của người trong lòng, hắn hoài nghi mỗi chữ mỗi câu nghe được có nhầm hay không.
Nếu ngươi muốn biết, ta đây liền nói cho ngươi biết.” Đầu y dựa vào ngực hắn, gắng gượng chống đỡ.
“Thiên hạ này, là của Lý gia, nhưng người có thể kế vị phụ hoàng lại chỉ có một. Thật nhiều năm trước, ta dùng mọi biện pháp để bản thân trở nên mạnh mẽ, muốn bảo vệ mọi người, thế nhưng một ngày ta đột nhiên phát hiện, người đang mạnh mẽ hơn còn có ngươi, loại sức mạnh cộng sinh của chúng ta khiến ta dần ý thức được một việc: Quyền lực trung tâm lớn nhất, chỉ có thể dung được thân ảnh một người…”
“Nếu như người đăng cơ là ta, đối mặt với một người huynh đệ chiến công ngút trời, ta không có khả năng không để ý tới, đủ mọi luận điệu uy hiếp sẽ khiến đất bằng dậy sóng, ta không cách nào đảm bảo sẽ mãi giữ vững tâm tình, đây là mị lực của hoàng quyền. Mà nếu như người đăng cơ là ngươi, một vị hoàng đế có thể dễ dàng chấp nhận sự tồn tại của một tiền Thái tử? Ta vốn là trưởng tử, vô luận là bị phế truất hay bị giam lỏng, ngươi đều không thể danh chính ngôn thuận, ngươi vĩnh viễn sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng, cho nên, chỉ có kết thúc cục diện giằng co này mới có thể mang lại thái bình vĩnh viễn cho vương triều tân sinh…”
“Thế Dân, lòng đại ca đã từng có rất nhiều thứ, giang sơn xã tắc này thật sự quá nặng nề, ta không đảm đương nổi, mà ngươi, Thế Dân, ngươi có thể, ngươi chính là người vì loạn thế mà sinh, chính là người cần gánh chịu tất cả, có biết không?”
Toàn bộ tế bào cơ thể Lý Thế Dân tựa như ngâm trong nước đá, cho tới bây giờ hắn đều chưa từng nghĩ đến một ngày lại xảy ra chuyện như vậy, lực đạo trên cánh tay vô thức mạnh hơn, thanh âm đờ đẫn phiêu tán, “Gánh lấy giang sơn Đại Đường, làm một quân chủ vĩ đại, huynh thật sự tự tin với ta như vậy?”
Lý Kiến Thành di động thân thể hướng về phía đệ đệ, “Âm mưu quyền biến, thủ đoạn trá hình ngươi không bằng ta, cân nhắc cổ kim, quyết sách thiên địa ta không bằng ngươi, Thế Dân, hãy nhìn những tướng quân đi theo phía sau ngươi, ngẫm lại mỗi một câu nói của các mưu thần, ngươi chính là cái đích mà mọi người đều hướng tới, có biết không?”
“Nếu thật sự có một ngày như vậy, huynh khẳng định huynh sẽ giết ta?” Lý Thế Dân bướng bỉnh lặp lại vấn đề này.
Lý Kiến Thành cười khổ, “Ta không biết.”
“Không biết?” Lý Thế Dân gào lên, “Cho nên, ngươi muốn ta đến làm đao phủ, ngươi muốn ta mang ô danh thí huynh này?” Lòng hắn biết rõ y không phải ý tứ này, nhưng hắn vẫn cứ điên cuồng nói ra.
Lý Kiến Thành rất muốn cười ra tiếng, nhưng hiện tại y không còn khí lực nữa, nhẹ nhàng thở dài, “Đế vương chân chính không thể có tình, hậu thế sẽ càng thêm kính phục khí phách của ngươi, ai còn dám chỉ tội ngươi đây.”
“Đủ rồi!” Lý Thế Dân mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào người trong lòng, nảy lên xung động muốn giết người, “Ta…”
Minh bạch đau nhức trong tâm hắn, biết hắn lúc này đang nghĩ cái gì, Lý Kiến Thành giơ tay, làm theo kế hoạch của chính mình, không nên phát sinh sự tình gì. Y nhẹ nhàng xoa lên nơi vừa bị mình đánh một cái tát tai, nhẹ nhàng, “Đây không phải lỗi của ngươi… Có trách thì trách chúng ta sinh vào loạn thế, trưởng thành trong loạn thế, trách chúng ta đều muốn dùng sức mạnh của chính mình để bảo vệ đối phương, mà kết quả, cũng phải có một bên bị hủy diệt.”
Đã không còn thanh âm của Lý Thế Dân, Huyền Vũ Môn trở nên rất yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn hai huynh đệ bị vây giữa loạn cảnh, có rất nhiều tình tự không rõ ràng sinh sôi trong lồng ngực họ.
Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà đem người trong lòng ôm thật chặt; nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà vỗ về y; nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà nói nhỏ, “Thiên địa này, nếu không dung nổi sự tồn tại của hai ta, mà con đường quyết tuyệt đã lộ ra, huynh đã hoàn thành nửa phần đầu rồi, phần còn lại để ta làm nốt!”
Nhìn ánh mắt thống khổ cùng kiên định của Lý Thế Dân, Lý Kiến Thành rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, y biết, Thế Dân sẽ không làm y thất vọng.
“Truyền lệnh xuống dưới… Thái tử cùng Tề Vương tác loạn Huyền Vũ Môn, phàm những người thuộc hai phủ này, toàn bộ bắt giữ, ai dám chống lại, giết chết không tha!” Đây là thanh âm thẳng thắn, là thanh âm vương giả lạnh lùng, nhưng thanh âm này vang lên, không hiểu sao lại khổ sở như vậy, bất lực như vậy?
“Buông ta ra, Thế Dân, như vậy không được.” Lý Kiến Thành vô lực giãy dụa nhưng không xuất ra được chút khí lực nào.
Lý Kiến Thành nhìn huynh trưởng, ánh mắt ôn nhu nhưng ngôn ngữ lại cực kỳ hung ác.
“Ta toàn bộ đều theo ngươi, toàn bộ đều theo sự sắp xếp của ngươi, mà vì theo ngươi, cũng chỉ vì ngươi, khiến ta mất đi thứ quan trọng nhất của cuộc đời, ngươi không thể theo ta một lần sao? Để ta tùy hứng một lần không được sao? Chính là lúc này đây!”
Bản thân, tựa hồ đã ép hắn trở nên độc ác, Lý Kiến Thành đột nhiên cảm thấy tâm đau nhức, nếu như, nếu như ngay từ đầu dự liệu đến thời khắc cuối cùng cho Thế Dân biết được tất cả, cùng hắn gánh chịu số phận đắng chát này, bản thân, liệu còn chọn lựa như vậy không? Hay là, sẽ dao động! Quên đi, tùy hắn đi, bản thân đã thương tổn hắn quá nhiều rồi, hà tất chứ!