Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm sau công nguyên, chiến sự Sơn Đông kết thúc, Giang Nam sắp sửa bình định, vùng Trung Nguyên thống nhất, thiên hạ quy về một mối, thời khắc quang hoa vô hạn đối với Đại Đường mà nói chỉ còn là vấn đề thời gian, chỉ còn một phương diện khác, Đột Quyết quấy nhiễu cướp bóc ngày càng gia tăng khiến vương triều tân sinh không khỏi đau đầu.
Trên đại điện, đủ loại quan lại tranh luận, mà tiêu điểm tranh luận này, chính là vấn đề không thể làm được trong ngày một ngày hai – dời đô!
“Từ khi Đại Đường dựng nước đến nay, Đột Quyết vẫn quấy nhiễu không ngừng.” Đại thần Bùi Tịch đứng đầu phe chủ trương dời đô, “Quan Trung sản vật phong phú, dân cư đông đúc, Đột Quyết nhiều lần xâm lấn, quen thói cướp của giết người, chúng ta quả thực không có khả năng dùng đến vũ lực, thay đổi cục diện trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Vì sơn hà tráng lệ vừa kiến lập, vì tướng sĩ đã vào sinh ra tử đẫm máu sa trường, bệ hạ, dời đô là lựa chọn tốt nhất của chúng ta trong lúc này.”
Kỳ thực, bản thân Lý Uyên cũng tán thành dời đô. Ông từng nhiều lần phái người đến đất Phàn (Tương Dương, Hồ Bắc ngày nay) và đất Đặng (Đặng Huyền, Hà Nam ngày nay) tìm kiếm vị trí chính trị và kinh tế phù hợp, đề phòng một ngày Đột Quyết quấy phá phải dời đô, thế nhưng, cho đến nay, ông vẫn không thể đưa ra quyết tâm cuối cùng, một trong những nguyên nhân quan trọng nhất, chính là có nhiều nhân vật hết sức quan trọng trong triều kiên quyết phản đối, mà đứng đầu trong số đó, chính là người vừa được sắc phong Thiên Sách Thượng Tướng Quân – Tần Vương Lý Thế Dân.
“Bùi đại nhân nói lời này thật vô lý.” Lưu Văn Tĩnh là người thuộc phe phản đối dời đô, “Dời đô là có thể ngăn cản xâm lấn của Đột Quyết? Dời đô là có thể thay đổi bản tính tham lam của chúng? Dời đô là có thể tránh cho bách tính vô tội khỏi chiến tranh? Sao có thể? Cứ theo như lời Bùi đại nhân, dời đô có thể ổn định căn cơ của Đại Đường, có thể khiến những thần tử chúng ta không cần lo lắng mất đi tính mệnh, thế nhưng, ngài có nghĩ đến hay không, dời đô thì khí phách của Đại Đường chúng ta đặt ở nơi nào? Chúng ta đều là nam nhi triều Đường, sao có thể để người đời phỉ nhổ?”
Bùi Tịch khinh miệt cười, “Lưu đại nhân đừng hành sự theo tình cảm, chúng ta cần hướng tới sự ổn định hòa bình dài lâu của Đại Đường, chứ không phải báo thù rửa hận.”
“Bệ hạ!” Lưu Văn Tĩnh khom người hành lễ, “Thần cho rằng, vô luận là một quốc gia, một dân tộc, hay là một người bình thường, khi bị kẻ thù uy hiếp đều không thể trốn tránh, đây không chỉ là chuyện không nên, mà còn khiến cho địch nhân thêm kiêu căng hống hách. Dời đô theo như lời Bùi đại nhân chính là khiến cho con cháu đời sau rèm pha, tuyệt không thể nào!”
“Đại Đường luôn lấy giáo dục lễ nghĩa lên hàng đầu, con cháu đều là môn đồ của đức thánh Khổng Tử, về việc trị quốc bình thiên hạ ra sao, Lưu đại nhân cũng không thể thao túng được.” Bùi Tịch không chút hoang mang tiếp tục tranh luận, “Được mất của quốc gia không phải lợi ích trước mắt, cũng không phải trả thù rửa hận trong một sớm một chiều, mà ở chỗ nắm được chính quyền dài lâu, tạo nên cơ nghiệp vững cùng thiên địa. Nếu như không nhìn toàn cục lâu dài, đâu thể tạo nên được cơ nghiệp thiên thu?”
“Toàn cục? Toàn cục mà Bùi đại nhân đang nói là ám chỉ cái gì? Trước chạy trốn, sau xưng thần sao?”
Bùi Tịch không phải chưa từng nghĩ qua loại chất vấn như vậy, càng sớm chuẩn bị những câu hỏi của người này, thế nhưng, khi sự tình phát sinh, trong lòng lão cũng không tránh khỏi chút hoang mang, “Tần Vương nói đùa rồi, thần…”
“Nói đùa?!” Ngữ khí của Lý Thế Dân không có nửa phần khách khí, “Bùi đại nhân nghĩ Tần Vương ta không có việc gì làm chỉ biết nói đùa thôi sao?”
Bùi Tịch, cận thần của hoàng đế, làm mưa làm gió trong triều, lại bị người ta nói cho cứng họng không cãi được nửa câu.
Là cựu thần từ khi khởi binh tại Thái Nguyên, Bùi Tịch quá hiểu tính tình vị nhị công tử này. Đó là một người không dễ nổi giận trước mặt mọi người, ngay ở trong quân, hắn cũng vô cùng kiềm chế nóng giận, thế nhưng, một khi cơn thịnh nộ phát tác, căn bản không một ai có thể ngăn được.
“Phụ hoàng.” Lý Kiến Thành kiên định chắp tay hướng về phía trước, “Từ khi khởi binh Thái Nguyên, Lý gia chúng ta đã luôn ở thế đối đầu với Đột Quyết, tập tính tham lam của chúng, bản chất lật lọng của chúng, chúng ta đều hiểu quá rõ. Năm nào cũng kết minh, năm nào cũng quấy nhiễu, năm này qua năm khác ký kết, năm này qua năm khác giằng co, lúc này, bất luận là đánh hay lui đều là dung túng chúng. Nếu như chúng ta thật sự dời đô, thì có thể bảo vệ căn cơ Đại Đường, tránh giao phong chính diện, nhưng bách tính chúng ta lưu lại ở Quan Trung thì phải làm thế nào? Các tướng sĩ đã từng vì quốc gia mà nhuốm máu sa trường giờ phải làm sao? Mà Hiệt Lợi Khả Hãn kia, nhìn thấy cục diện như vậy chắc chắn sẽ không lui binh, trái lại càng thêm ngông cuồng tự đại, không kiêng kỵ gì ai.”
“Nhị đệ là muốn lĩnh binh kháng địch đúng không?”
Nghe được lời này, Lý Thế Dân xoay người, ánh mắt như đuốc nhìn thẳng vào Lý Kiến Thành. Biết y là người chủ trương dời đô, biết chắc chắn phải cùng y tranh cãi một trận long trời lở đất, được, vốn chẳng phải việc gì đáng xấu hổ, hà tất trốn tránh làm gì.
“Vậy đại ca cho rằng phải làm sao?” Ngữ khí đối địch rõ ràng, không chút do dự.
Lý Kiến Thành trước sau thong thả đạm nhiên, trong lòng hiểu rõ, biểu đạt cũng không quyết liệt, “Quan Trung trước nay trù phú, dân cư đông đúc, tài phú thịnh vượng, mà trung tâm Trường An càng là trọng địa tâm phúc của quốc gia. Hiện nay, Đại Đường lập quốc chưa ổn, mà chiến tranh với Đột Quyết phải lâu dài, tránh đi, có thể cho dân chúng nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ đợi thời cơ, nghênh địch, rất dễ rơi vào vũng bùn chiến tranh kế tiếp. Dời đô là kế tạm thời, kiên quyết chiến tranh sẽ không có lợi với nền tảng đất nước. Ngày trước khi triều Hán mới thành lập, cũng đã từng dùng đến chính sách này với người Hung Nô. Thời cơ chưa đến thì chỉ có thể dưỡng sức, đợi khi binh hùng nước mạnh chiến đấu cũng chưa muộn.”
Trên mặt Lý Thế Dân không có chút biểu tình biến hóa nào, chỉ lẳng lặng nghe cho xong lời Lý Kiến Thành.
“Đại ca có phần quá mức thận trọng. Không sai, với thực lực hiện tại của Đại Đường, có lẽ không đủ để nghênh địch, thế nhưng, nghênh địch cũng không nhất định sẽ thua, không nghênh cũng không nhất định được hưởng an bình. Hiện tại, các nơi phương Bắc đều có chiến báo gửi về, trong đó có bại, nhưng cũng có thắng, chỉ cần chúng ta quyết tâm chống lại, sẽ không lo không dẹp được cường địch… Đại ca vừa nhắc đến chính sách mà nhà Hán dùng với Hung Nô, có phải là “hòa thân” không?”
Ánh mắt Lý Thế Dân dừng lại trên người Lý Kiến Thành, nghiêm túc, lãnh ngạo, không chứa chút tình cảm nào, “Hán triều đã cách nay mấy trăm năm, quốc sách dân sinh, địa thế chiến lược đã khác, không thể bắt chước rập khuôn. Huống chi, đối với một dân tộc hung hăng hiếu chiến mà nói, dùng đến loại đạo lý tình cảm này căn bản là đàn gảy tai trâu.” Tâm Lý Thế Dân lúc này, là cường ngạnh, không chỉ bởi vì khó tránh đối địch, mà còn bởi vì, bởi vì chút khổ sáp trong lòng.
Lý Kiến Thành không lập tức tỏ thái độ, ánh mắt như nước đặt trên người Lý Thế Dân, trong suốt như suối, khiến ngươi không thể nhìn ra chút rung động nào.
Triều hội ngày hôm nay khiến y rất khó chịu, ngực luôn có chút đau, khiến y nhiều lần muốn quay lưng rời khỏi. Thế nhưng, bản tính nam nhi, trời sinh quật cường, khiến y vẫn tiếp tục đứng đến bây giờ. Mặc kệ nguyện vọng cuối cùng của mình có thể thành hiện thực hay không, mặc kệ tương lai thiên hạ sẽ đi theo hướng nào, hiện tại, y thật sự muốn đấu một trận như vậy. “Cùng là nam nhi Lý gia, cùng có chí khí ngút trời”, lời này, không phải thứ chỉ tùy tiện nói trên đầu môi.
Thấy y không nói, Lý Thế Dân cũng không muốn nghĩ gì thêm, khí thế không giảm, hắn càng lấn tới, “Phụ hoàng, dời đô là việc quan trọng, tuyệt không thể làm bừa. Xin người cho con một chút thời gian, Thế Dân nhất định có thể chiến thắng Đột Quyết trở về, vĩnh viễn dẹp yên cái loạn này.”Ôi Thái tử xù lông rồi kìa, khổ thân Lục Tuấn chưa, cứ cun cút như cún con vậy đó. Ta bảo này, muốn ăn phải lăn vào bếp, ngươi không thể cứ lặng lẽ cầu may như vậy được đâu. Ta ủng hộ ngươi trói Kiến Thành lại, tống lên xe ngựa ngao du tứ hải. A a a, thật là vui thú nhân sinh nha ~