.
Vài ngày sau, Yannick rốt cục gặp được Giáo chủ Rahl vừa từ Tòa thánh trở về, còn mang đến cho y một tin tức quan trọng.
“Giáo Hoàng bệ hạ muốn triệu kiến con?”
Đối với Yannick mà nói, tin tức này kỳ thực cũng không quá ngoài ý muốn.
Cơ chế thăng chức của Giáo chủ vốn có hơn phân nửa các Giáo chủ khác bỏ phiếu tán thành mới coi như thông qua, huống chi còn là tình huống như Yannick vậy, trên danh nghĩa chính là trực tiếp nhảy từ tầng lớp đê giai thần quan lên Giáo chủ —— cho dù thành tích y có được đã hoàn toàn đầy đủ, thế nhưng xét đến cùng vẫn không phù hợp lưu trình thông thường.
“Đúng vậy, khi ta đề danh con tiếp nhận chức vụ Giáo chủ của Đế quốc Garde, có không ít người ra mặt phản đối, bọn họ hoàn toàn bỏ quên cam kết trước kia, chỉ cần con hoàn thành nhiệm vụ ở thị trấn Trent liền thông qua đề nghị thăng chức. Đám chính khách này trước giờ vẫn thích nói không giữ lời!” Nét mặt Giáo chủ Rahl không giấu được vẻ phẫn nộ, chỉ là không nghĩ đến những lời vừa rồi cũng đem cả bản thân vào mà mắng.
“Trong lúc ta giúp con tranh thủ, may mắn là Hồng y giáo chủ Arthur Vatican Ridge cũng lên tiếng giúp con. Vậy nên hiện tại, cho dù con không đạt được số phiếu quy định, thế nhưng chỉ cần Giáo Hoàng bệ hạ thông qua hẳn là cũng sẽ không có vấn đề gì.”
“Con yên tâm đi,” Giáo chủ Rahl an ủi y, “Giáo Hoàng bệ hạ coi trọng Hồng y Vatican Ridge như vậy, hiện tại ngài ấy đã chịu lên tiếng thay con, Giáo Hoàng bệ hạ hẳn cũng sẽ không làm khó con. Ta cảm thấy việc này chỉ là làm theo hình thức mà thôi.”
Yannick cười nói: “Lần này vẫn là khiến người vất vả, con và ngài Vatican Ridge chỉ có giao tình hời hợt, thậm chí ngay cả giao tình có lẽ cũng chưa tới, thực sự không biết vì sao ngài ấy lại ra mặt thay con.”
Rahl giáo chủ nói: “Địa vị Giáo chủ ở Đế quốc khẳng định cao thượng hơn Công quốc, nghe nói lần này Hồng y Gustav có ý định để ‘Ngón tay ngọc bích’ đến tiếp nhận, vậy nên Hồng y Vatican Ridge nhất định thà nguyện ý ủng hộ con chứ không muốn nhìn thấy người của Hồng y Gustav ngồi lên vị trí này.”
“Ngón tay bích ngọc?” Yannick không phải lần đầu tiên nghe được cái xưng hô này, bất quá cũng chưa hiểu được cặn kẽ.
“Đúng vậy, ha ha, đó là biệt hiệu của một thần quan, tên của y là Angus, nghe nói có chút quan hệ mập mờ với Hồng y Gustav.” Giáo chủ Rahl lộ ra thần sắc ‘ngầm hiểu’
Yannick nở nụ cười nhẹ, “Chỉ dựa vào biệt hiệu này, người nọ hẳn là một người rất mỹ diệu.”
Giáo chủ Rahl đối với nam sắc không chút hứng thú, chỉ hơi nhún nhún vai: “Vậy nên, lần này khi con yết kiết Giáo Hoàng bệ hạ cũng nên lưu ý một chút, ta đoán phía Gustav hẳn sẽ có chút làm khó con, đặc biệt là vị ‘Ngón tay bích ngọc’ này. Thử nghĩ xem, vị trí Giáo chủ nguyên bản đã sắp vào tay hiện tại lại bị con đọat mất, hừ! Ta nghĩ y khẳng định đặc biệt không cam lòng.”
Giáo chủ Rahl không chút che giấu cảm giác hả hê của mình, ông một đường từ thần quan nho nhỏ phấn đấu đến vị trí ngày hôm nay, vậy nên phi thường chướng mắt những kẻ dựa vào quan hệ thăng chức, đây là mâu thuẫn không thể điều hòa giữa ‘con nhà nghèo’ và ‘con ông cháu cha’.
Yannick nhớ tới nhóm người Bart, thuận tiện hỏi một câu: “Nếu như con có thể tiếp nhận chức vụ Giáo chủ, liệu có thể xin cho nhóm người Bart đến đây nhậm chức được không?”
“Đương nhiên có thể.” Giáo chủ Rahl nói, “Mỗi Giáo chủ đều có thần quan đoàn tùy thị, Bart vốn chính là thánh kỵ sỹ của con, nếu như bối cảnh của bọn họ không có vấn đề, ta cũng cảm thấy con nên xin đưa bọn họ về. Dù sao mọi người đã từng hợp tác với nhau, tương đối quen thuộc, nếu như đổi thành một nhóm người mới khó tránh khỏi sẽ có nhiều ma sát, như vậy liền trở ngại hơn không ít.”
“Con cũng nghĩ vậy.” Yannick biết Giáo chủ Rahl là đang nói lời thật lòng với mình, cũng liền có đi có lại: “Thần quan Darwin là người của Hồng y Gustav, nếu như ngài gặp được hẳn nên lưu ý một chút.”
Giáo chủ Rahl liền nói: “Khó trách khi đó ta nhìn anh ta đã cảm thấy kỳ quái, một người sợ chết lại khéo đưa đẩy như vậy, làm sao có thể bị phái đi đảm nhận loại nhiệm vụ chịu chết như tiêu diệt Vampire này chứ, hóa ra là có duyên cớ khác! Hừ, lẽ nào bên cạnh Hồng y Gustav không còn ai nữa sao? Cư nhiên phái ra một người như vậy?”
“Có lẽ đức Hồng y nghĩ không cần phải… quá để tâm đến con.” Yannick hời hợt nói cho qua, sau đó cười cười: “Con còn chưa chúc mừng ngài đâu, như vậy thời điểm ngài được thăng làm Hồng y giáo chủ hẳn cũng không còn xa nữa?”
Giáo chủ Rahl miễn cưỡng dằn xuống cảm giác đắc ý: “Cũng không nhanh đến như vậy, bất quá đề danh đã thông qua, có thể phải chờ sau khi bàn giao lại cho con xong mới có thể đi nhậm chức!”
Yannick rất biết thuận theo thời thế: “Vậy sao này con phải gọi ngài là Hồng y giáo chủ Rahl rồi!”
Hai người nhìn nhau cười sang sảng.
–
Việc nhóm Daifield và Augustine không theo Giáo chủ Rahl trở về là chuyện rất bình thường, cho dù bọn họ đã đi theo Yannick hoàn thành viên mãn nhiệm vụ, đồng thời Yannick cũng nhận được sự ủng hộ của bọn họ, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn là thần quan của Giáo đình, trên người có biên chế cụ thể, không nhận được mệnh lệnh liền không thể chạy đến tìm Yannick, bằng không chính là tự tiện rời cương vị.
Bart mặc dù là thánh kỵ sỹ của Yannick, thế nhưng phía đoàn thánh kỵ sỹ viện lý do Bart chưa hồi báo hoàn thiện nên không thể thả người, bất quá Yannick hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ là mượn cớ mà thôi. Giả như lần này y đến Tòa thánh nhưng không thể thành công tấn chức Giáo chủ, như vậy thánh kỵ sỹ đoàn rất có khả năng vĩnh viễn không thả người.
Nhìn người đưa đồ ăn, đây không phải độc quyền của người phương đông, ở dị giới cũng không ngoại lệ.
Đối với Tòa thánh, Yannick chính là nghe tiếng đã đâu nhưng vẫn chưa một lần nhìn thận mắt.
Đây là quốc gia duy nhất trên đại lục theo Thần chế, tiếp giáp Đế quốc Charlemagne, Công quốc Ceylon và Công quốc Cornwall. Nếu xét theo diện tích lãnh thổ, đây là quốc gia nhỏ bé nhất, chính xác mà nói, thay vì gọi là một quốc gia, nên gọi là một thành thị rộng lớn.
Thế nhưng cái quốc gia nhỏ bé này đã tồn tại sừng sững trên đại lục gần hơn nghìn năm, vả lại cho đến tận bây giờ, ngay cả những Hoàng đế của Đế quốc hùng mạnh nhất cũng không dám chậm trễ với nó. Đây không thể không nói là một điểm đặc sắc trên đại lục Olin.
Yannick bởi vì sử dụng truyền tống trận trực tiếp đến trung tương Tòa thánh, vì vậy không thấy được khu vực ngoại vi ở nơi này. Thế nhưng y vừa ngẩng đầu đã có thể thấy được, toàn bộ những công trình kiến trúc đều tinh diệu tuyệt luân, khắp nơi đều là tranh ảnh và điêu khắc nghệ thuật. Không chỉ trên vách tường toàn bộ đều là hình ảnh Thần tích trong tôn giáo, ngay cả đèn đường trên phố, những thanh cột chống… đều có mang theo những ký hiệu của chư thần trong sử thi?.
Tuy rằng đại lục Olin có rất nhiều nét văn hóa tương tự với Phương tây thời Trung cổ trong thế giới trước kia của Yannick, thế nhưng nơi này rõ ràng có trình độ văn minh cao hơn rất nhiều. Nói ví dụ như, tại một ít thành bang lớn ở đại lục Olin, hệ thống cống thoát nước và vệ sinh thông dụng đã hoàn thiện, trong cơ cấu chính phủ còn có một bộ môn tương đương với ‘Sở bảo vệ môi trường’, có trách nhiệm giám sát và điều động nhân lực dọn dẹp khu vực công cộng, có rất nhiều nơi đều coi trọng vẻ chính tề sạch sẽ..
Làm đầu não của hệ thống Thần quyền, Tòa thánh hiển nhiên càng thêm chú trọng điểm này, trên đường phố gần như không nhiễm một hạt bụi, từng dãy bồn hoa tươi đẹp rực rỡ được sắp xếp chỉnh tề bên cạnh những kiến trúc trên đường. Thậm chí từ trên sân thượng hoặc lầu hai, lầu ba của những kiến trúc cao tầng thường xuyên nhìn thấy những loài cây dây leo rũ xuống, hoặc màu hồng nhạt hoặc màu xanh biếc, thoạt nhìn khiến người ta cho rằng đây là một tòa thành thị xanh hóa vô cùng xinh đẹp chứ không phải Tòa thánh trung ương.
Thế nhưng, chỉ cần nhìn kỹ một chút những điêu khắc và tranh ảnh ở khắp mọi nơi, sẽ không khó lý giải nguyên do. Hoa tươi chính là món quà dâng lên để ca tụng thánh thần, nhất là những điêu khắc về Quang Minh nữ thần, ý nghĩa tôn giáo ẩn chứa trong đó thiết nghĩ không cần thuyết giảng cũng có thể hiểu được.
Ở một nơi khắp chốn đều có hoa tươi như thế này, có một khu nhà tách biệt hẳn với những kiến trúc khác, nó giống như một tòa thành độc lập giữa thành thị, sừng sững tọa lạc giữa một cái hồ lớn ngay trung tâm của Tòa thánh, bốn phía thấp thoáng màu xanh của cây cối. Giữa tấm thảm lục sắc tươi tắn, một tòa tháp trắng tinh chót vót đâm vào mây, trên đỉnh tháp màu xanh da trời, cờ của Tòa thánh phấp phới lay động, phảng phất như đang thông báo cho mọi người biết, đây chính là nơi ở của Giáo Hoàng bệ hạ.
Bất luận kẻ nào khi nhìn thấy tòa tháp nọ cũng không tránh khỏi cảm thấy mình nhỏ bé.
Giáo chủ Rahl đồng hành cùng Yannick đến đây, thấy ánh mắt của y thì không khỏi bật cười: “Con khiến ta nhớ tới bản thân mình khi lần đầu chiêm ngưỡng nơi này, phản ứng của ta khi đó không khác gì con hiện tại, thậm chí càng thêm thất thố.”
“Nơi đó phi thường to lớn, mỹ lệ, bất cứ ai nhìn thấy cũng sẽ phải dừng chân.” Yannick nói.
“Đúng vậy, chỉ có Giáo Hoàng bệ hạ, cùng với những kẻ hầu hạ ngài mới có tư cách ở lại bên trong, ngay cả Hồng y giáo chủ cũng không thể lưu lại nơi đó.” Giáo chủ Rahl cũng cùng Yannick ngắm nhìn tòa thành kia, “Ta đã đi qua nhiều nơi như vậy, lại chưa từng thấy tòa thành nào xinh đẹp đến thế. Cho dù là hiện tại, cảm giác chấn động của ta chẳng khác gì buổi đầu.”
Trong lòng rất nhiều người, đây không chỉ là nơi ở của Giáo Hoàng, đây còn là nơi tượng trương cho quyền lực chí cao của Giáo đình, cũng là nơi gửi gắm tín ngưỡng của nghìn vạn người trên đại lục. Những ý nghĩa đơn giản lồng ghép vào nhau tạo thành hàm ý phức tạp, chú định nơi này phải mang theo địa vị vô cùng đặc thù. Đối với những thần quan có dã tâm mà nói, sự tồn tại của nó chính là dục vọng truy cầu sâu thẳm nhất trong lòng bọn họ.
“Con cho rằng, đi muộn trong lần đầu tiên yết kiến Giáo Hoàng bệ hạ không phải ý tưởng tốt.” Yannick khẽ cười nói.
Lời của y đánh thức Giáo chủ Rahl, đối phương giống như vừa tỉnh mộng, nhanh chóng khôi phục sự lãnh tĩnh. “Chúng ta đi thôi.”
Muốn vượt qua mặt hồ vào trong tòa thành chỉ có một con đường duy nhất, nhưng con đường này lại đơn sơ đến mức hoàn toàn không xứng đôi với tòa thành ưu nhã tôn quý kia. Con đường không chỉ nhỏ hẹp đến mức chỉ có thể để một người đi qua, hơn nữa hai bên còn không có lan can hay tay vịn, thật sự giống hệt một con đê nhỏ dùng trúc dựng lên, chỉ có đoạn giữa được san bằng tạo thành lối đi. Yannick và Giáo chủ Rahl thậm chí còn không thể sánh vai nhau, chỉ có thể một trước một sau nối bước. Nếu như có một người đi ngược chiều, bọn họ tuyệt đối phải nghiêng người cẩn thận né tránh, bằng không nhất định sẽ ngã xuống hồ.
Bởi vì tòa thành tọa lạc trên một hòn đảo nhỏ giữa hồ, nền được xây rất cao, vậy nên con đường độc đạo bằng phẳng này cũng có xu hướng vượt lên, đi càng lâu sẽ càng mệt mỏi. Không được bao lâu, cả hai người đều có chút thở hổn hển.
“Đây là vì muốn để tòa thành cách ly khỏi khu vực bên ngoài, mặt hồ này xem như lá chắn thiên nhiên, vạn nhất có kẻ muốn công phá tòa thành, như vậy chỉ cần hủy diệt con đường này là có thể tranh thủ thêm nhiều thời gian chuẩn bị.” Giáo chủ Rahl giới thiệu cho Yannick, muốn nhân việc nói chuyện phiếm giảm bớt sự mệt nhọc khi đi đường.
“Trong thành không có truyền tống trận sao? Nếu như kẻ địch trực tiếp dùng truyền tống trận liên kết với tòa thành thì sao?” Yannick hỏi.
“Có, thế nhưng vị trí của truyền tống trận chỉ có Giáo Hoàng biết được, hơn nữa chỉ có thể hoạt động từ một phía. Nói cách khác, nếu như không có sự cho phép của Giáo Hoàng, không ai có thể từ bên ngoài truyền tống vào. Lịch sử của tòa thành này cũng lâu dài gần như lịch sử của Giáo đình, xét ở mọi phương diện, độ phòng ngự của nó đã cơ hồ có thể xem như hoàn mỹ.” Giáo chủ Rahl dừng một chút, nhún vai: “Có lẽ còn có chỗ thiếu hụt, thế nhưng chúng ta không thể biết được.”
Từ xa, có vài người đang đi ngược lại.
Giáo chủ Rahl thấy thế cũng ngừng không nói tiếp, hai là đều vận động ngược chiều, vậy nên rất nhanh đã gặp nhau.
Giống như để nghiệm chứng những lời vừa rồi của Giáo chủ Rahl, nhóm người đối diện đều thả chậm bước chân, hơn nữa đám người vốn đi sát vào nhau cũng dần dần kéo giản ra, đến khi cách nhóm Yannick vài bước, người dẫn đầu ra hiệu dừng lại.
Ngoài ý muốn chính là, Giáo chủ Rahl lại chủ động lên tiếng chào hỏi đối phương: “Thần quan Angus, ngày tốt lành.”
“… Giáo chủ Rahl, ngày tốt lành.” Thanh âm của đối phương có cảm giác mát lạnh như dòng suối nhỏ mùa thu, ánh mắt của y xẹt qua Giáo chủ Rahl dừng lại trên người Yannick đang đứng phía sau.
“Vị này hẳn là thần quan Hill đang chuẩn bị yết kiến Giáo Hoàng bệ hạ?”
“Đúng vậy, thần quan Angus, vinh hạnh được gặp gỡ.” Yannick lên tiếng, nho nhã lễ độ.
Angus hơi nheo mắt lại, phát hiện đối phương có một đôi mắt màu xanh dương sâu thẳm giống hệt như mình, phi thường xinh đẹp.
“Ta nghe nói, thực lực của ngài đã đạt đến tiêu chuản Giáo chủ, như vậy… ít nhất… cũng nên mặc vào bào phục cao giai chứ, vì sao vẫn mặc bào phục đê giai?”
“Chẳng qua do tôi cảm thấy bộ bào phục này rất đẹp mắt, vậy nên không thay đổi.” Thần quan tóc bạch kim mỉm cười.
“Nghiêm chỉnh mà nói, đây là một loại thất lễ với Giáo Hoàng bệ hạ.” Thần quan cao giai tóc nâu nhàn nhạt nói, “Giáo chủ Rahl, làm người dẫn đường, ngài không nhắc nhở thần quan Hill, đây cũng là sơ sảy lớn?”
“Là sơ sót của ta, ta sẽ thỉnh tội trước mặt Giáo Hoàng bệ hạ.” Giáo chủ Rahl biểu tình lạnh lùng trực tiếp biểu thị sự khó chịu trong lòng, ánh mắt hiển nhiên đang cho thấy ý tứ ‘Khi nào mới đến lượt ngươi giáo huấn ta’.
“Xin ngài đừng quên, tôi là Thẩm phán giáo luật, những quy phạm lễ nghi này đều nằm trong trách nhiệm của tôi.” Angus chuyển hướng về Yannick nói: “Thần quan Hill, chúc ngài mọi việc thuận lợi.”
“Cảm ơn sự chúc phúc của ngài, tôi mong ngài cũng thế.” Yannick mỉm cười nói.
Thần quan tóc nâu tuấn mỹ cũng không nói thêm gì, chỉ nghiêng người đi lướt qua bọn họ, mà những người đi phía sau y cũng rảo bước nhanh hơn, càng không hề giao tiếp một lời nào cùng Yannick và Giáo chủ Rahl.
Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Yannick xoay người định tiếp tục đi về phía trước, bào phục của y đột nhiên giống như bị người ta kéo mạnh một cái, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía sau.
Trên con đường nhỏ chật hẹp này, nghĩ cũng không cần nghĩ, phía sau nhất định là hồ nước!
Hiển nhiên, Yannick không tránh khỏi ngã xuống hồ.
Giáo chủ Rahl kinh hô một tiếng, vội vã kéo y lên.
Thế nhưng y phục trên người thần quan tóc bạch kim đã hoàn thành ướt đẫm, mái tóc dài cũng mềm mại dán vào gò má, không ngừng tí tách nhỏ nước —— Quang minh ma pháp không có loại chú ngữ nào có thể nhanh chóng làm khô quần áo và cơ thể.
Thần quan tóc nâu đứng trên bờ, mãi đến khi nhìn thấy Yannick được kéo lên mới từ tốn nói một câu: “Ngài Hill, tôi cho rằng ngài tốt nhất nên trở về thay một bộ quần áo rồi hẳn yết kiến Giáo Hoàng bệ hạ.”
Không cần y nói cũng biết, nếu dùng bộ dạng chật vật này đi gặp Giáo Hoàng bệ hạ… nhất định sẽ bị kéo vào sổ đen.
Giáo chủ Rahl lạnh lùng nói: “Thần quan Angus, thủ đoạn của ngài thực sự không được tốt lắm!”
“Thế nhưng hữu hiệu, vậy là đủ rồi.” Thần quan tóc nâu mỉm cười, “Dù sao mọi người đều cho là ta chướng mắt y, nếu như ta không làm chút gì ngược lại sẽ khiến kẻ khác thất vọng.”
Giáo chủ Rahl rất căm tức hiện tại đi đâu tìm y phục khô? Nếu lại trì hoãn một hồi, nhất định sẽ trễ nãi việc yết kiến Giáo Hoàng, người xui xẻo trong chuyện này tuyệt đối là Yannick!
Ngay cả Giáo chủ Rahl trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt.
Mà Yannick là đương sự, sau khi vắt khô tóc liền bắt đầu cởi nút buộc trên y phục.
“Yannick, con đang làm gì?” Giáo chủ Rahl có hơi sợ hãi, lẽ nào người này muốn trực tiếp khỏa thân đi gặp Giáo Hoàng?
“Như ngài đang thấy, cởi quần áo.” Thần quan tóc bạch kim mỉm cười, đem bộ bào phục bên ngoài cởi bỏ, cũng không để tâm y phục lót ướt đẫm bên trong mà lấy ra một bộ bào phục đê giai mới tinh sạch sẽ từ túi ma pháp, bắt đầu mặc vào.
Giáo chủ Rahl: “!!!”
Đám người Angus: “… … …”
Người bình thường đều sẽ cho rất nhiều thứ vào túi ma pháp, cái này cũng không ngạc nhiên, nhưng hay gặp nhất đều là những loại nhu yếu phẩm như ma tinh, pháp trượng, đồng vàng, quyển trục… Có rất ít người, thậm chí gần như không có ai sẽ lãng phí không gian có hạn của túi ma pháp để mang theo bào phục thần quan, được rồi, quan trọng hơn nữa, đó còn là bào phục đê giai.
Giáo chủ Rahl quả nhiên tò mò hỏi thăm: “Con trai của ta, con mang theo thứ này làm gì?”
Yannick: “Vừa rồi không phải con có nói sao, con cảm thấy bào phục đê giai rất đẹp mắt, bình thường sẽ chuẩn bị theo vài bộ để thay đổi.”
Sự thực là, sau khi y bị hai tên khốn kiếp Chris và Ansel thay nhau xé rách vài bộ bào phục liền có ý thức lo trường khỏi họa, hơn nữa lão John —— chính là vị thương nhân tơ lụa đã kết bạn với y ở yến hội tại Đế đô cũng rất ra sức nịnh bợ, Yannick vừa nhờ lão làm thêm vài bộ thần quan, kết quả lão John một hơi tặng đến vài tá. Dù sao hiện tại túi ma pháp cũng còn thừa không gian, Yannick liền trực tiếp nhét vào.
Đương nhiên, nguyên nhân khúc chiết như vậy… không cần phải giả thích quá rõ.
Giáo chủ Rahl: “Được rồi, ta thật muốn biết, con rốt cuộc mang theo bao nhiêu bộ?”
Yannick cài lại bút buộc cuối cùng, thong dong nói: “Khoảng bốn, năm mươi bộ.”
Sau đó, y nhìn về phía thần quan tóc nâu tuấn mỹ, như cười như không: “Vậy nên, ngài còn có thể lại đẩy ta thêm bốn, năm mươi lần.”
Angus: “… …”
Giáo chủ Rahl thiếu chút nữa cười vang, đúng là chết được không oan!
————–
Tác giả có lời:
Các bạn nhỏ, ngay cả cái tên Alexander dễ nhớ như vậy cũng không nhớ được, là muốn ép tác giả quân dùng Obama sao! Như vậy tác giả trực tiếp đem những nhân vật phối hợp đổi thành Obama , Obama , Obama … Được rồi, nghiêm túc một chút, nếu như mọi người thực sự không nhớ, ta sẽ cân nhắc việc thiết lập một bảng danh sách tên gọi và thân phận nhân vật, ai muốn xem thì nhớ comment lại, có trên hai mươi phiếu ta sẽ, làm, không được hai mươi phiếu… tác giả liền lười biếng. Các bạn nhỏ cứ tự động não bổ Alexander thành Obama hoặc Bin Laden các loại liền có thể.