Cốc cốc!
Adolf gõ nhẹ hai tiếng, “Thưa ngài, thần quan Hill đã đến.”
“Mời vào.” Thanh âm mang theo sự uy nghiêm chỉ có thể dưỡng thành sau một thời gian dài ở vị trí cao quý, cho dù âm lượng không lớn cũng thực dễ dàng khiến cho người ta sinh ra cảm giác áp bách.
Adolf thay Yanick mở cửa, thấp giọng nói: “Mời ngài vào.”
Mà gã lại nghiêng người đứng bên cạnh cửa, hiển nhiên không có ý định theo cùng.
Lò sưởi trong phòng đang cháy lách tách tràn ra hương vị gỗ thông, khí hậu của đại lục Olin cũng có điểm độc đáo, một năm mười hai tháng trên cơ bản có mười tháng đều là mùa đông, hai tháng còn lại ấm áp như xuân, mọi người không có khái niệm mùa hè, cho nên một năm bốn mùa đều mặc trường bào chế tác rườm rà ngược lại cũng là cực kỳ thích hợp, không chỉ là chống lạnh giữ ấm, hơn nữa bề ngoài cũng xinh đẹp. Người đẹp vì lụa, cho dù là người có diện mạo xấu xí hơn nữa, mặc vào bộ quần áo này cũng nhiều thêm vài phần khí thế.
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, với loại quần áo giống trường bào thần quan, không chỉ vạt dài mà ống tay áo cũng dài, thiết kế tầng tầng lớp lớp nghiêm cẩn mới dễ dàng phụ trợ khí thế thần thánh, nếu đổi thành loại thời tiết nhiệt đới nóng ẩm hoặc sa mạc khô hanh, vừa mặc quần áo vào ra ngoài đi dạo mấy vòng, cả người liền ướt đẫm mồ hôi, hương bay nghìn dặm, lập tức khí thế gì cũng đều trở thành mây khói.
Bên cạnh lò sưởi có một cái bàn tròn nhỏ, trên bàn bày biện một ít bánh ngọt cùng với hai tách trà nóng.
Athur Vatican Ridge ngồi ở bên trái, đang đọc sách, mà ghế ngồi phía đối diện hiển nhiên là chuẩn bị cho Yanick.
“Thật vinh hạnh, ngài Vatican Ridge, chúng ta lại gặp mặt.”
Làm một thần quan cấp bậc thấp hơn, chủ động chào hỏi là lễ nghi cơ bản, bất quá vị thần quan tóc bạch kim này thoạt nhìn cũng có chút không giống bình thường, bởi vì tuy rằng trên mặt y cũng mang theo tươi cười nhưng lại thiếu đi một phần cung kính hoặc nịnh bợ, thứ mà khi đại đa số các thần quan khác có cơ hội diện kiến Hồng y Giáo Chủ đều trang bị theo không chút bỏ sót.
“Mời ngồi.” Hồng y Giáo Chủ buông sách, cũng không vì vậy mà lộ ra vẻ hờn giận —— Nếu y là một người nông cạn như vậy, cũng không thể trở thành nhân tuyển có cơ hội lớn nhất trở thành Giáo Hoàng nhiệm kỳ tiếp theo.
“Đây là một loại lá trà rất phổ biến của Đế quốc Salat, gọi là Blanca.” Hồng y giáo chủ giới thiệu, cũng ngấp nhẹ một ngụm.
Yanick nâng chung trà lên, ngửi ngửi mùi hương, cười nói: “Hương vị này khiến người ta không khỏi liên tưởng đến tình cảnh nằm dưới tàng cây phơi nắng vào buổi trưa mùa đông, thật sự vô cùng thoải mái.”
Cúi đầu khẽ nhấp, nước trà lướt qua khoang miệng, chảy vào yết hầu, môi răng lưu hương.
“Nhờ phúc của ngài, hương vị nước trà này vô cùng thơm mát.”
Nói thực ra, đời trước là một người phương đông thuần khiết, việc phẩm trà đối với Yanick mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì. Cho dù là một người không hiểu trà cũng biết, khi uống trà trước hết phải ngửi hương, sau đó là màu nước, cuối cùng mới là nhấm nháp hương vị.
Uống trà chỉ là khúc dạo đầu, Athur Vatican Ridge càng muốn mượn cơ hội này quan sát cử chỉ và ngôn hành của thần quan.
Thực hiển nhiên, thần quan tóc bạch kim hoàn toàn đủ tư cách, mỗi cử động của người này đều toát ra một loại tao nhã tự nhiên, không hề có chút dấu vết giả vờ bộ tịch nào.
Làm chức nghiệp truyền bá tín ngưỡng tinh thần, thần quan không tránh được phải giao tiếp cùng đủ loại giai tầng, từ quý tộc cho đến bình dân. Tuy rằng chỉ cần ngươi có được thiên phú quang minh ma pháp là có thể gia nhập Giáo Đình làm thần quan, thế nhưng học vấn trên phương diện này vẫn là rất rộng, không đơn giản chỉ cần thiên phú ma pháp xuất chúng, tốt nhất còn phải có thưởng thức cao nhã, cụ bị một cổ mị lực có thể khiến người ủng hộ.
Tựa như Hồng y Giáo Chủ, quý ngài Athur Vatican Ridge, y đi chính là lộ tuyến cao quý lãnh diễm, tính cách nghiêm nghị khiến y không thể giống như Yanick, hạ thấp tư thái bình dị trò chuyện cùng người khác. Bất quá bản thân y cũng không bài xích loại phong cách như Yanick, theo y xem ra, người có tư cách đối thoại với y đều là kẻ thông minh, bởi vì chỉ có đủ thông minh mới có thể thấy rõ được thế cục hiện tại. Mà nếu đối phương không chỉ đủ thông minh lại còn sở hữu giáo dưỡng cùng phong thái tao nhã, như vậy không thể nghi ngờ có thể khiến người khác tăng thêm vài phần hảo cảm.
Hàn huyên xong, Hồng y giáo chủ rốt cục tiến vào chính đề: “Thần quan Hill, biểu hiện hôm nay của ngài tại hội nghị lâm thời không khỏi làm ta nhìn với cặp mắt khác.”
Yanick không đoán chắc được đây là thật lòng khích lệ hay là cạm bẫy ngôn gnữ, chỉ đành cẩn thận tiếp lời: “Đa tạ sự khích lệ của ngài, vì bảo vệ vinh dự của thần quan, tôi cũng bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.”
“Ngài không cần quá khiêm tốn.” Hồng y giáo chủ lộ ra vẻ tươi cười, tuy rằng chỉ là khóe miệng hơi kéo lên, bất quá tốt xấu cũng khiến ngũ quan của y nhu hòa đi một chút.”Trước đó Adolf đã có hành động thất lễ với ngài, ta đại diện anh ta tỏ vẻ xin lỗi.”
Cái này thực sự làm Yanick giật mình, y biết vị Hồng y Giáo Chủ này mặc kệ là nhìn từ bề ngoài hay nhìn từ thái độ trước đó mà xét, đều không phải loại người dễ nói chuyện gì. Nhưng hiện tại người này cư nhiên lại vì phó thủ bên cạnh mà giải thích với y, mặc kệ là thật lòng hay giả ý, chỉ bằng hành vi này cũng đã đủ khiến người khác ngoài ý muốn.
“Không, ngài không cần như vậy, suốt quãng đường đến đây thần quan Adolf đã biểu đạt ý xin lỗi với tôi, mà tôi cũng đã tiếp nhận.” Yanick mỉm cười nói.
Hồng y giáo chủ gật gật đầu, lại uống một ngụm trà: “Sau này ngài đã có tính toán gì chưa?”
Yanick nói: “Trước mắt tạm thời còn không có kế hoạch, có lẽ ngài sẽ gợi ý cho tôi một chút gì đó?”
Hồng y giáo chủ nói: “Không, tôi không có gì có thể đề nghị, dù là đi Giáo Đình hay thuyên chuyển về địa phương đều nên do ngài tự quyết định. Bất quá, tôi có một vài thứ muốn tặng cho ngài.”
Y lấy ra một cái hộp nhung, đặt lên bàn.
“Xin hãy mở ra xem.”
Yanick nhận lấy cái hộp, mở ra liền thấy một khối huy chương tinh xảo màu vàng, chính xác mà nói là một khối huy chương điển hình của Giáo Đình, mặc trên có hình dập nổi của quang minh nữ thần cầm pháp trượng, vẻ mặt trang nghiệm, trên đỉnh háp trượng của nàng chính là biểu tượng mặt trời và mặt trăng giao nhau trên một đường chữ thập, ngụ ý trí tuệ cùng quyền uy, giống hệt với hoa văn trên quyền giới của Yanick..
“Thân phận Giáo Chủ của ngài cho đến hiện tại vẫn chưa được chính thức xác nhận, chỉ đeo chiếc nhẫn kia cũng không thuận tiện lắm.” Hồng y giáo chủ nói: “Có khối huy chương này, nếu gặp được khó khăn gì ngài có thể đến giáo hội gần đó xin giúp đỡ.”
“Lễ vật này thực sự quá quý giá, không biết tôi có việc gì có thể giúp ít cho ngài?” Thần quan tóc bạch kim mỉm cười, không tỏ vẻ nhận lấy cũng không tỏ vẻ cự tuyệt, y đang chờ điều kiện tiếp theo của đối phương.
Huy chương được một bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng nắm lấy, quang mang màu vàng theo khe hở toát ra, Hồng y Giáo Chủ chăm chú nhìn một lát, lại dùng chính bàn tay của mình phủ lên.
“Vả chăng, ngài có lẽ càng nguyện ý đi theo bên cạnh ta?”
Yanick quả thực bị làm cho hoảng sợ. y thật không ngờ đối phương sẽ đột nhiên tung ra chiêu thức này, lại nhìn thần sắc của Hồng y Giáo Chủ, vẫn lạnh nhạt trước sau như một, giống như người đang nắm tay y hoàn toàn là một kẻ khác vậy.
Có thể đi theo bên người Hồng y Giáo Chủ, trở thành phó thủ đắc lực, tiền đồ về sau hiển nhiên không thể hạn lượng, đây là việc mọi người có tranh vỡ đầu cũng không được.
Nhưng vấn đề là, thần quan tóc bạch kim cũng không phải đám thanh niên bốc đồng cái gì cũng không hiểu, y rõ ràng đã xem hiểu được ám chỉ ngầm của Hồng y Giáo Chủ.
Trên thực tế, trong Giáo Đình, bởi vì các thần quan cả đời không thể kết hôn, có vài người sẽ lén lút thu nạp tình phụ, thậm chí là nuôi dưỡng nam sủng, lại hoặc là giữa các thần quan nảy sinh quan hệ ám muội… loại nào cũng không phải số ít, đây cơ hồ đã trở thành một loại quy tắc ngầm.
Thần quan tóc bạch kim không phải không biết diện mạo của mình có bao nhiêu xuất sắc, lại lôi kéo sự chú ý của người khác đên dường nào. Bất quá, từ lúc bàn đầu đến giờ, căn bản thần quan đều chỉ đụng phải những người trong lòng có sẵn địch ý với mình, dần dà cũng quên bẵng đi còn có thể nảy ra phương diện này. Thật không ngờ đến, Hồng y Giáo Chủ bề ngoài nghiêm khắc như vậy lại có thể ám chỉ chuyện đó với y.
Việc này khiến cho Yanick nhịn không được liên tưởng đến thần quan Adolf rõ ràng đã qua tuổi bất hoặc (bốn mươi) đang đứng ngoài cửa, chẳng lẽ ngài Vatican Ridge này thật sự có khẩu vị nặng như vậy, ngay cả thần quan Adolf cũng không buông tha?
Thấy đối phương không có trả lời mà lại chìm trong suy tư, Hồng y Giáo Chủ cũng không nóng lòng đạt được đáp án, cứ duy trì tư thế như vậy.
Trên thực tế, Yanick có chút oan uổng y, Athur Vatican Ridge cũng không phải một người lạm giao, sở dĩ yd dưa ra đề nghị này hoàn toàn là do tâm huyết dâng trào.
Thứ nhất là muốn xem phản ứng của thần quan tóc bạch kim, thứ hai, nếu đối phương đáp ứng rồi, y cũng không ngại đem một mỹ nhân như vậy nhét vào dưới trướng, bồi dưỡng thành trợ thủ đắc lực. Đương nhiên, nếu có thể thuận tiện thu phục cả thể xác lẫn tinh thần của đối phương thì càng không thể tốt hơn.
Thần quan tóc bạch kim cũng không để y phải chờ đợi lâu lắm, thân thể rất nhanh đã hơi dao động, hẳn là sắp đưa ra đáp án.
“Thật lòng mà nói, thưa ngài, đề nghị của ngài khiến tôi cực kỳ bất ngờ.”
Hồng y đại chủ giáo không có lên tiếng, y đang chờ lời tiếp theo của đối phương..
Thần quan tóc bạch kim nhẹ nhàng cong cong khóe miệng, tuy rằng dung mạo tuấn mỹ không đến mức khiến người ta nhận sai giới tính, thế nhưng lại có một loại mị lực khó thể miêu tả thành lời. Athur Vatican Ridge không thể phủ nhận, người này cơ hồ là thần quan xinh đẹp nhất mà y đã từng gặp qua, ngay cả Angus có tôn xưng ‘Ngón tay ngọc bích’ ở Giáo Đình so ra cũng phải kém cỏi mấy phần.
“Bất quá tôi cũng không có bài xích hoặc phản cảm, nếu như, ngài nguyện ý để tôi nắm giữ quyền chủ động trên giường.”
Đáp án này cực kỳ ngoài ý muốn của Hồng y Giáo Chủ, y hơi nheo mắt lại, lực đạo trong tay lại nặng hơn một chút: “Ngươi đang nói, muốn áp đảo ta trên giường?”
“Đúng vậy, tôi cũng là nam giới, ngài cho rằng tôi không có năng lực này sao?” Yanick cười cười, thình lình cổ tay chợt lật, dùng tới một chút xảo kính, Hồng y giáo chủ bất ngờ không kịp phòng bị, trực tiếp khiến y bắt được bàn tay.
Huy chương bằng vàng ấn sâu vào bàn tay của Hồng y Giáo Chủ, ẩn ẩn phát đau.
“Ngài xem, nếu tôi thật sự nguyện ý, cũng không phải là việc không có khả năng.”
Muốn so khí lực với kiếm sỹ, đương nhiên Yanick xa xa không bằng, bất quá y cũng không cho rằng bản thân thuộc loại yếu đuối trong quần thể thần quan. Tốt xấu trước kia cơ thể này cũng đã được rèn luyện đủ trong hành trình đào mạng, thể lực vốn rất yếu đuối đã được cải thiện rất nhiều, mà phần lớn thần quan cùng pháp sư, bọn họ lại càng thường xuyên chìm đắm trong phương diện tu luyện ma pháp, những người có thể giống Chris cũng không nhiều lắm.
Thần quan nhớ đến tình cảnh đêm đó mình bị áp chế không thể chống trả, trong lòng lại là một trận thầm hận, bất quá trên mặt y vẫn không để lộ mảy may, vẫn cứ mỉm cười nhìn Hồng y Giáo Chủ, nói: “Không biết ngài thấy đề nghị này của tôi thế nào?”
Hồng y Giáo Chủ cũng là mặt không đổi sắc, rút tay về, thản nhiên nói: “Dám nói chuyện với ta như vậy, trừ bỏ Giáo Hoàng bệ hạ, ngươi là người đầu tiên.”
“Ngài rất coi trọng tôi, tôi làm sao có thể đánh đồng cùng Giáo Hoàng bệ hạ. Thực tế đã đủ nặng nề, tôi bất quá chỉ không muốn lại bị người khác đè nén trên giường mà thôi.” Thần quan tóc bạch kim cười tủm tỉm, “Bất quá, thoạt nhìn ngài cũng không quá thích đề nghị của tôi.”
Y vốn cho rằng Athur Vatican Ridge sẽ thẹn quá hóa giận, mặt đỏ mày chau, dù sao con đường thăng chức của vị Hồng y Giáo Chủ này trong trí nhớ của y vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, từ khi vừa gia nhập Giáo Đình đã được Giáo Hoàng đích thân chỉ dạy, hơn nữa còn có thiên phú xuất sắc, một đường ngồi vào vị trí dưới một người trên vạn người. Nhân vật như vậy chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung: Sủng nhi thượng đế.
Mà những sủng nhi của thượng đế bình thường tất có tính tình kiêu ngạo, không chấp nhận được người khác ngỗ nghịch.
Nhưng mà Athur Vatican Ridge cũng không vì vậy mà tức giận, ngược lại còn nở nụ cười làm hai nếp nhăn nơi cánh mũi lờ mờ lộ ra: “Ngài có đủ đảm lược cũng có đủ thông minh, ta thực chờ mong xem tương lai ngài có thể trưởng thành đến loại trình độ nào. Khối huy chương này coi như là quà tạ lỗi cho sự đường dột vừa rồi. Hy vọng ngài không để trong lòng.”
Nếu không phải trường hợp không đúng, Yanick quả thực phải giơ ngón tay cái lên cho người này.
Hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của y, vị Hồng y Giáo Chủ thoạt nhìn rất khó ở chung này lại có thể cầm lên được buông xuống được, là một người có đủ khí độ kiêu hùng.
Yanick tự xưng bản thân vẫn là có vài phần nhãn lực nhìn người, đối phương quả thực không có giận dữ, đây hoàn toàn không phải giả vờ.
Y mỉm cười, “Ngài vừa nói như vậy, tôi ngược lại có điểm không biết nên làm thế nào cho đúng.”
Hồng y Giáo Chủ nhướn mày: “Như vậy, khối huy chương này ngài tính toán không nhận lấy sao?”
“Đương nhiên không phải,” Thần quan tóc bạch kim mỉm cười thu huy chương vào túi ma pháp.”Nếu ngài đã mang nó ra, tôi không nhận lấy không phải sẽ rất thất lễ?”
–
Thần quan tóc bạch kim vừa đi, nếp nhăn khi cười trên mặt Hồng y Giáo Chủ cũng biến mất vô tung, lại khôi phục thành bộ dạng lạnh lùng nghiêm khắc thường ngày. Adolf vừa từ cửa bước vào chợt nghe được giọng nói cực kỳ bình thản: “Đem mọi việc vừa rồi nghe được đều quên sạch.”
“Vâng” Cao giai thần quan yên lặng lau mồ hôi, hắn quả thực nghe được không ít nội dung không quá thích hợp, tỷ như Hồng y Giáo Chủ là bị Yanick Hill đùa giỡn như thế nào, hơn nữa người nọ còn muốn áp đảo Hồng y Giáo Chủ… khụ khụ.
“Ngươi cảm thấy Yanick Hill là người thế nào?” Sau đó hắn lại nghe Hồng y Giáo Chủ hỏi một câu như vậy.
Adolf vội vàng thu hồi tâm thần, đứng đắn trả lời: “Thông minh, thức thời, tiến thoái thích đáng, nhưng là....”
Cho dù Giáo Chủ hiện tại của Công quốc Santos mới là người bọn họ duy trì, bất quá Adolf không thể không thừa nhận, vị thần quan tóc bạch kim kia quả thực có chỗ hơn người.
“Nhưng là cái gì?” Hồng y giáo chủ nhướn mày.
“Không dễ khống chế.” Adolf ăn ngay nói thật.
“Như vậy, ngươi cho rằng, chúng ta còn tất yếu tiếp tục duy trì Carl ngồi lên địa vị Giáo Chủ Công quốc Santos sao? Hoặc là đem phần lễ vật kia đưa cho Yanick Hill, thuận tiện để y hoàn toàn đầu nhập vào?” Ngón tay nhịp nhàng gõ gõ mặt bàn, Hồng y Giáo Chủ trong lòng đã có đáp án, chẳng qua muốn mượn đó khảo sát phó thủ của mình.
Adolf nghĩ nghĩ: “So sánh với Yanick Hill, loại người như Carl sẽ dễ dàng nắm giữ hơn rất nhiều, cũng sẽ càng thêm nghe lời của ngài. Về phần Yanick Hill, thứ thuộc hạ nói thẳng, người như y tôi không cho rằng sẽ trung thành hơn Carl.”
“Bây giờ y chỉ là một nhân vật nhỏ, không cần phí quá nhiều tâm tư, thế nhưng ta phải cam đoan rằng y sẽ không đầu nhập về phía Gustav. Hiện tại trong mười hai vị Hồng y Giáo Chủ, chỉ có phe phái của Gustav là có thể tạo thành uy hiếp với chúng ta. Ta không hy vọng trên con đường đi lên ngai vị Giáo Hoàng của mình có thứ gì đó chắn đường.” Hồng y giáo chủ nói.
“Như ngài mong muốn.” Adolf hơi hơi khom người, “Đối với Yanick Hill, thuộc hạ sẽ không ngừng chú ý cử động của y, tùy thời hội báo với ngài.”
–
Yanick thật sự cho rằng, so với việc chơi tâm kế cùng người như Athur Vatican Ridge, y càng tình nguyện giao tiếp với kẻ bị bệnh nổi loạn như Azul. Tối thiểu khi trò chuyện với người sau không cần mỗi câu đều vắt cạn chất xám, đi một bước phải tính cho ba bước.
Thắt lưng vốn đã đau đớn từ buổi sáng, qua một ngày chịu đủ sức ép lại hoàn toàn bộc phát, lúc Yanick kiên trì giữ vững dáng vẻ hoàn mỹ về đến khách sạn, biểu tình trên mặt đã có chút duy trì không được, may mà trong một khắc cuối cùng này vẫn là có thể chống qua. Ngay thời điểm y vừa mở cửa phòng, khi tầm mắt toàn bộ đã bị hoa hồng bao phủ, gương mặt rốt cục không nhịn được nứt ra.
Trên giường, trên sopha, trên sàn nhà, thậm chí là trong lò sưởi, trên ngăn tủ, tất cả đều phủ đầy hoa hồng.
Lưu ý, là đóa hoa, không phải cánh hoa cũng không phải cả cành hoa, vừa nguyên vẹn lại vừa không có phần thân gai nhọn, cả căn phòng thoạt nhìn càng giống một biển hoa.
Sau đó, y thấy bé mèo con vốn bị Sophia mang về phòng trước, không biết từ khi nào đã nhảy lên phía trên lò sưởi, đang liều mạng đẩy đống hoa kia vào lò sưởi trong tường.
Ây da, trực tiếp trúng đích!
Ansel Carpenter không hề biết sau khi bản thân biến thành mèo thì tâm trí cũng theo đó mà thoái hóa – hả hê thầm nghĩ.