Editor: Puck -
Tròng mắt âm u nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng của cô, Thẩm Cảnh Kỳ không tin lời cô nói, “Em không lừa được anh, em và anh ta không xảy ra quan hệ.”
“Muốn tin hay không thì tùy.” Cô nói thật không ai tin, thôi, nói vô ích.
“Chín giờ tối nay anh ở chỗ cũ chờ em, em nhớ phải tới, bằng không Mã Kiều Thần sẽ xảy ra chuyện gì, anh không cách nào cam đoan.” Rõ ràng là giọng nói ôn hòa, lại bị Thẩm Cảnh Kỳ nói ra đầy uy hiếp.
“Tôi sẽ không đi, anh thích làm gì thì làm cái đó.” Cô không chịu uy hiếp của anh ta.
“Không phải em nhớ nhung anh sao?” Đầu ngón tay lướt tới cằm cô, anh nhẹ nhàng chạm tới, cực kỳ yêu cảm giác trơn nhẵn, “Ví dụ như nóng bỏng của anh.”
“Không có chỗ phát tiết, tự tìm phụ nữ đi.” Lâm Hi lập tức nổi giận, hất tay Thẩm Cảnh Kỳ ra.
“Em sẽ đến.” Dường như Thẩm Cảnh Kỳ hoàn toàn chắc chắn, “Chúng ta sẽ cùng nhau lên đỉnh núi cao.”
“Anh điên rồi.”
“Anh đã sớm điên rồi, người ép anh điên khùng là em.” Năm năm trước anh đã điên rồi, cũng vì cô gái trước mắt.
“Bệnh thần kinh.” Lâm Hi căm hận mắng, cũng không quay đầu lại đi về phía sảnh chính.
Chớp cũng không chớp mắt nhìn cô rời đi, Thẩm Cảnh Kỳ nhìn đến chỗ khúc quanh, cười đến quỷ dị, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Chúng ta ở chung một chỗ sẽ rất vui sướng.”
Lâm Hi vừa đi vào cửa, đã nhìn thấy Quyền Hạo không biết đứng ở đó bao lâu.
“Hi nhi.” Quyền Hạo rất cố gắng nặn ra nụ cười, nhưng không nặn ra được.
“Sao vậy?” Đáng chết, cô không biết Quyền Hạo có thấy cảnh tượng vừa rồi hay không. Trở lại đế đô vốn không có chuyện gì tốt, biến thái hết người này đến người khác.
Trong lòng lan tràn ra khổ sở, ghen tức gần như bao phủ anh, Quyền Hạo hơi mím môi, “Em và Thẩm Cảnh Kỳ còn có lui tới sao?”
Cô che trán, cảm giác mình lại phải giải thích, “Không có.”
“Anh tin tưởng.” Chỉ cần cô nói, anh đều tin tưởng. Chỉ có điều mỗi khi nhìn thấy cô ở chung một chỗ với người đàn ông khác, đáy lòng đều không nhịn được khổ sở. die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Chúng ta tới tham gia bữa tiệc đính hôn của Mã Kiều Thần, anh vui vẻ lên chút đi.” Cô cười cười, chủ động kéo cánh tay anh.
“Đúng, phải vui vẻ.” Quyền Hạo nở nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt lạnh lùng như cũ.
Nụ cười nhẹ lễ phép trên mặt, thong dong không mất đi tư thế quý phái, Lâm Hi cảm giác mặt mình sắp cứng lại.
Tới tham gia bữa tiệc đính hôn của Mã Kiều Thần, tuyệt đối là tự tìm ngược, không ngừng nghe có người gọi cô là Quyền thiếu phu nhân, cô liền muốn giết người.
Đều mù đúng không, không nhìn thấy sắc mặt người khác sao?
Lắc lắc ly sâm panh trong tay, cô tìm một vị trí ngồi xuống, nhìn Mã Kiều Thần đi loanh quanh khắp nơi.
Quyền Hạo không lên tiếng, yên tĩnh ngồi bên cạnh cô.
Một gái xinh, một trai đẹp, bọn họ giống như tranh vẽ trong đám người, cao quý lạnh nhạt nhìn tất cả chung quanh.
Thẩm Cảnh Nhiên đứng cách đó không xa, thấy bức họa Quyền Hạo và Lâm Hi như thế, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.
“Thẩm tổng, sao anh lại đứng ở đây?” Nhìn thấy Thẩm Cảnh Nhiên, Mã Kiều Thần cảm thấy thật sự kỳ quái, không phải anh ở vườn hoa phía sau nhà sao?
Thẩm Cảnh Nhiên mím môi, nhìn Mã Kiều Thần trước mắt, biết cô nhận sai mình thành em trai sinh đôi Thẩm Cảnh Kỳ, “Tôi là Thẩm Cảnh Nhiên.”
“Ngại quá, dáng dấp hai người quá giống, tôi nhận không ra.” Mã Kiều Thần tỏ vẻ xin lỗi, ngượng ngùng nói.
Lâm Hi thu hồi ánh mắt, nhìn ly rượu trước mắt ngẫm nghĩ, đột nhiên, ba chữ Thẩm Cảnh Nhiên này truyền vào trong tai cô, tròng mắt trợn lớn hơn, cô nhìn về phía Mã Kiều Thần, thấy được gương mặt giống Thẩm Cảnh Kỳ như đúc, lòng bình tĩnh bắt đầu nổi sóng. Tuy gương mặt giống nhau như đúc, nhưng cho cô cảm nhận khác nhau.
Thẩm Cảnh Nhiên biết Lâm Hi đang nhìn mình, ánh mắt kinh ngạc này, khiến cho vẻ lạnh nhạt trên đầu quả tim của anh xẹt qua dòng nước ấm.
Nhanh chóng dời ánh mắt đi, Lâm Hi hơi rối loạn rồi, cầm ly sâm panh lên uống vài ngụm, mới đè gợn sóng trong lòng xuống.
Quyền Hạo ngồi trước mặt cô chú ý tới vẻ khác biệt của cô, cũng nhìn về phương hướng vừa rồi cô đã nhìn, thấy được Thẩm Cảnh Nhiên.
“Chúng ta trở về thôi.” Thẩm Cảnh Nhiên ở đây, sự hiện hữu của anh ta áp bức đến cô, cô muốn rời khỏi nơi này. dfienddn lieqiudoon
Thẩm Cảnh Kỳ nói anh trai anh ta ở đây, cô hoàn toàn không tin tưởng, mấy năm nay người kia một mực ở nước ngoài, sao có thể tùy tiện về nước? Khi thấy anh ta thì cô không thể tin nổi, anh ta trở lại.
“Ừ.” Quyền Hạo đứng lên, cầm tay của cô, rời đi với cô.
Tròng mắt thâm thúy của Thẩm Cảnh Nhiên càng thêm nóng rực rồi, mím chặt đôi môi tạo thành quyến rũ cực lớn, anh nhìn chăm chú bọn họ rời đi, lòng càng thêm khẳng định điều gì đó.
Ngồi ở trong xe, Lâm Hi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đến mất hồn.
“Hi nhi.” Cảm giác lo lắng đang từ từ xâm chiếm lòng anh, biến hóa của cô khiến anh rất hồi hộp.
“Ừ.” Cô vẫn nhìn ngoài cửa sổ như cũ.
“Em hơi thích Thẩm Cảnh Kỳ sao?” Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh vẫn đưa vấn đề này ra.
“Không thích.” Cho dù từng thích, đó cũng đã là quá khứ, hiện giờ, cô không hề thích bệnh thần kinh đó chút nào.
“Vậy sao sau khi em gặp anh ta, không giống như bình thường vậy?”
Nhìn chăm chú Quyền Hạo, môi hồng của cô hé mở định nói, thời khắc này chuông điện thoại di động vang lên.
Vừa nhìn số lạ hiện lên trên màn hình, cô chần chừ một chút, vẫn ấn nút nghe, “Xin chào, ai vậy?”
Giọng của cô không giống như trước kia, trước kia giọng của cô luôn có thể mê hoặc lòng người, bây giờ giọng của cô rất non nớt rất thuần khiết. Khóe môi Thẩm Cảnh Nhiên nhếch lên, không nói lời nào, lặng lẽ chờ đợi phản ứng của cô.
“Alo, có nghe thấy không? Nói đi.” Hơi thở tĩnh mịch của đầu bên kia, cô không thích, trong lòng mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
“Hi Nhi, là anh.” Thẩm Cảnh Nhiên chậm rãi nói ra, giọng đè nén tình cảm hóa thành nhớ nhung.
Bên tai giống như vang lên tiếng nổ mạnh, sắc mặt Lâm Hi thay đổi, cuối cùng vẫn mặt lạnh, “Có chuyện gì sao?” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Anh rất nhớ em.” Khoảnh khắc khi nhìn thấy cô, anh muốn hung hăng đè cô dưới người yêu thương một trận.
“Không có lời gì khác, tôi cúp.” Lời Thẩm Cảnh Nhiên nói, trong lòng cô nhấc lên chút gợn sóng.
“Em không nhớ anh sao?”
“Nói mục đích của anh đi.”
“Bảy giờ tối nay, anh ở chỗ cũ chờ em, em nhớ tới đây.” Thật lâu, thật lâu rồi, anh không triền miên với cô.
“Tôi sẽ không đi, anh cũng không cần uy hiếp tôi, tôi sẽ không để bản thân bị đẩy lòng vòng.” Thật không hổ là cặp sinh đôi, hẹn người ta cũng giống nhau.
“Em sẽ đến, em không nỡ thấy anh khổ sở.”
“Anh đi chết đi cũng không liên quan đến tôi, cứ như vậy.” Nhìn Quyền Hạo, Lâm Hi cố gắng đè tức giận xuống, không đợi Thẩm Cảnh Nhiên nói nữa, cô đã cúp điện thoại rồi, trong lòng mắng thầm, hai tên bệnh thần kinh.
Nghe điện thoại di động vang lên tiếng tút tút, Thẩm Cảnh Nhiên cười đến yêu nghiệt, tia sáng tình thế bắt buộc xẹt qua trong mắt.
“Thẩm Cảnh Kỳ sao?” Anh suy đoán. Lòng thật đau, giống như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn.
“Không phải.” Là Thẩm Cảnh Nhiên còn bệnh thần kinh hơn Thẩm Cảnh Kỳ, nhanh như vậy đã biết số điện thoại của cô!
“Vậy là ai?”
“Một người kỳ quái.”
“Ai?”
“Đã nói là người kỳ quái.” Cô hơi không nhịn được.
Anh hơi nhếch môi, không hỏi nữa.
Hai người với áp suất thấp trở lại nhà họ Quyền, Trần Tiêu thấy thế, chạy trốn thật nhanh. [email protected]`lqy"dn
“Trần Tiêu, anh đứng lại.” Lâm Hi mắt nhanh, lên tiếng gọi.
Thấy không đi được, Trần Tiêu cúi đầu đi tới, “Tiểu thư, có căn dặn gì?”
“Phái người đi theo Mã Kiều Thần, có tình huống gì đặc biệt báo lại cho tôi.” Cô sẽ không đi đến nơi hẹn, nhưng cô không muốn bởi vì do cô mà Mã Kiều Thần bị tổn thương.
“Dạ, tiểu thư.” Trần Tiêu tỏ vẻ kỳ quái, không hiểu được.
“Hi nhi, tại sao lại làm như vậy?”
“Không muốn bởi vì liên quan đến tôi, mà khiến Mã Kiều Thần xảy ra ngoài ý muốn.”
“Có liên quan đến Thẩm Cảnh Kỳ sao?” Theo trực giác của anh, chuyện này có liên quan đến Thẩm Cảnh Kỳ.
“Anh nói đúng rồi.” Không chỉ có liên quan đến Thẩm Cảnh Kỳ, còn có Thẩm Cảnh Nhiên, cách thức thủ đoạn làm việc của hai anh em sinh đôi này gần như nhất trí, cô hơi lo lắng cho Mã Kiều Thần.
“Là bởi vì nguyên nhân gì? Là bởi vì anh ta cho rằng em là Lâm Hi Nhi sao?”
“Có thể nói như vậy đi. Anh ta là hạng người gì, anh nên biết, đó là người hoang tưởng, anh ta muốn làm chuyện gì không ai có thể ngăn cản anh ta, tôi hơi lo lắng cho Mã Kiều Thần.”
“Anh ta định đối phó với Kiều Thần như thế nào?”
“Không biết.” Bây giờ là năm giờ chiều, cách giờ cô đi đến nơi hẹn có hai tiếng, “Không nói những chuyện này, anh phái ám vệ tinh nhuệ bảo vệ cô ấy đi.”
“Hi nhi, em thật sự không phải là Lâm Hi Nhi sao?” Quyền Hạo nhớ tới tài liệu tối hôm qua Trần Tiêu điều tra ra.
Lâm Hi ngây ngốc, “Anh cảm thấy sao?”
“Chỉ cần em nói anh đều tin tưởng.” Chỉ cần là cô nói, anh đều tin tưởng.
Bình tĩnh đưa mắt nhìn vẻ mặt tin tưởng toàn tâm toàn ý, cô thật sự muốn biết, anh vô điều kiện tin tưởng cô như vậy từ đâu, “Về sau không nên hỏi vấn đề này, tôi không muốn trả lời, anh cũng không cần biết.”
“Em là vậy cũng được, không phải cũng không sao, em chỉ là Lâm Hi của anh.” Anh cười khẽ.
“Tôi không phải đồ vật, không thuộc về ai, lần sau đừng nói lời ngu xuẩn như vậy.” Dứt lời, cô đi tới phòng ngủ của mình, trong lòng rất phiền não, đầy trong đầu đều là chuyện về nhà họ Thẩm. Thẩm Cảnh Nhiên biến thái này về nước, Thẩm Cảnh Kỳ bệnh thần kinh đáng chết không chết được, đời trước chắc cô có thù oán với nhà họ Thẩm đi, sao lại tránh không được người nhà họ Thẩm?
Cô vừa định trở tay đóng cửa lại, Quyền Hạo da mặt dày đi vào, “Hi nhi, về sau anh muốn ngủ cùng em, dùng chung một phòng ngủ.”
“Cho dù tôi từ chối, nửa đêm anh vẫn bám lấy giường của tôi.” Lâm Hi nhàn nhạt giễu cợt.
“Vì để tránh cho nửa đêm quấy rầy giấc ngủ của em, chúng ta cùng phòng có rất nhiều chỗ tốt, ví dụ như em mệt mỏi, anh có thể xoa bóp giúp em, hoặc là, em lạnh, có thể ôm anh ngủ…” Quyền Hạo chỉ sợ Lâm Hi ghét bỏ, thuộc như lòng bàn tay liệt kê những chỗ tốt khi hai người cùng phòng.
“Hai chữ cùng phòng không phải dùng như vậy.” Lâm Hi bất đắc dĩ, “Đừng cho rằng tôi không biết mục đích anh định chung phòng ngủ với tôi là gì, cầu xin anh bình thường một chút có được không?”
“Anh muốn mỗi giờ mỗi phút đều ở bên cạnh em.”
“Ngây thơ.”
“Anh chỉ ngây thơ với em.” Lời chưa nói hết, anh đã ôm hông cô, tiếp xúc thân mật với cô.