Editor: Puck -
Mắt Lâm Hi trợn to, ngay sau đó xúc xích chiên và thức uống trong tay rơi xuống đất, nâng chân bỏ chạy, đã sớm không để ý hình tượng gì đó.
Tốc độ tìm người của Trần Tiêu nhanh hơn một chút, không quá nửa ngày đã bị anh tìm được.
Ngước nhìn tiểu thư nhà mình trước mắt, tròng mắt Trần Tiêu đều muốn rớt ra rồi, đây là tiết tấu gì? Tại sao tiểu thư nhà mình vừa thấy anh đã bỏ chạy? Chẳng lẽ tiểu thư thật sự muốn rời khỏi nhà họ Quyền?
“Tiểu thư, đừng chạy, cẩn thận ngã xuống!” Trần Tiêu vừa chạy như điên, vẫn không quên kêu Lâm Hi cẩn thận chút.
Lâm Hi chạy phía trước, quay đầu liếc mắt nhìn Trần Tiêu, cô tăng tốc độ tiếp tục chạy. Không chạy là đồ ngốc!
“Các người chạy bên kia, các người chạy bên này, các người đi theo tôi.” Trần Tiêu dừng bước, chỉ huy bọn người dưới.
Người dưới do Trần Tiêu mang tới lập tức chia làm ba nhóm chia ra các phương hướng khác nhau chuẩn bị vây bắt Lâm Hi.
Bởi vì hội chùa, trên đường rất nhiều người, thân thể linh hoạt của Lâm Hi xuyên qua biển người.
“Tiểu thư, cẩn thận.” Thấy một người qua đường Giáp vóc dáng cao lớn chuẩn bị đụng phải Lâm Hi, Trần Tiêu nhanh chóng kêu to.
Phản ứng của Lâm Hi cực nhanh, nhanh chóng tránh ra, “Trần Tiêu, anh có thể đừng đuổi theo tôi không?”
“Không thể, xin tiểu thư trở về nhà họ Quyền với tôi.”
Bước chân vừa dừng lại, Lâm Hi mặt không đỏ không thở gấp, đối mặt với Trần Tiêu thở hổn hển, “Thể lực của tôi tốt hơn của anh, nếu tiếp tục chạy nữa, mệt chết chính là anh.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Bước chân Trần Tiêu càng lúc càng chậm, thân thể hơi vô lực, “Tiểu thư, ngài định đi đâu chơi? Ngài nói cho thiếu gia một tiếng, tránh cho thiếu gia lo lắng.” Hiện giờ bên cạnh tiểu thư không có ám vệ, cũng không có máy định vị và thiết bị tìm kiếm, tìm được tiểu thư phải dựa vào sức người tìm kiếm.
Lâm Hi vô tội chớp chớp mắt to, khóe môi tràn ra ý cười, “Tôi không có ý định đi về.” Dừng một chút, cô sờ túi áo, móc đạn khói và bom cay ra, “Nói cho Quyền Hạo, cám ơn anh ta chăm sóc ba năm qua!” Dự đoán trước được mấy người Trần Tiêu sẽ vây bắt nửa đường, cô đã sớm chuẩn bị đồ cần thiết.
Vừa dứt lời, khói mù trắng xóa dâng lên chung quanh Trần Tiêu.
Trần Tiêu còn chưa phân tích ra ý tứ trong lời nói của tiểu thư nhà mình, anh dày dặn kinh nghiệm, mắt vừa tiếp xúc với khói mù thì anh biết đây là bom cay rồi, hốc mắt không kiềm chế được chảy đầy nước mắt, chỉ trong chốc lát anh đã lệ rơi đầy mặt. Chờ khói mù biến mất, anh quay đầu nhìn bọn hộ vệ phía sau cũng lệ rơi đầy mặt, lại nhìn phía trước, phát hiện tiểu thư nhà mình đã sớm không thấy bóng dáng.
“Tiểu thư.” Trần Tiêu nhìn chung quanh không có bóng dáng của tiểu thư nhà mình, anh nhanh chóng kêu to.
Lời tiểu thư nói kia không phải thật sự muốn rời khỏi nhà họ Quyền chứ, hỏng bét!
Đưa tay xua khí cay trong không khí tản ra, Trần Tiêu nhìn một đám người chung quanh, mặt ủ mày ê. Lần này nên làm cái gì?
Khi Trần Tiêu như con ruồi không đầu mang theo đông đảo người dưới tìm kiếm Lâm Hi trên đường thì lúc này cô lại đang nhìn một dòng sông mà ngây ngốc.
Trong dòng sông nước sông chậm rãi chảy xuôi, gió lạnh nổi lên, Lâm Hi không nhịn được run run.
Quay đầu lại nhìn đường nhỏ đen như mực, liếc mắt, cô ngồi xổm xuống đưa tay thử dò xét chạm vào nước sông, giá rét lạnh thấu xương thẩm thấu vào thân thể cô.
Bây giờ không có thuyền, nếu muốn qua bờ bên kia ngồi xe, cô nhất định phải bơi qua! dfienddn lieqiudoon
Nghĩ đến Trần Tiêu sẽ nhanh chóng đuổi tới, cô khẽ cắn răng, hai mắt nhắm lại, tung người một cái.
Khó khăn bơi tới bờ bên kia, toàn thân cô ướt đẫm, cả người có vẻ chật vật không chịu nổi, quay đầu nhìn bờ bên kia, cô không hề lưu luyến.
Đêm đã khuya, bông tuyết xinh đẹp tung bay, Trần Tiêu và đông đảo người dưới vẫn đang tìm kiếm trên đường.
Thế giới trắng như tuyết, đêm tối phủ xuống, nhà họ Quyền đèn đuốc sáng trưng, Quyền Hạo đứng bên cửa sổ, tròng mắt thâm thúy vô biên nhìn chăm chú vào thế giới dưới màn đêm. Tiếng chuông dễ nghe vang lên, anh cúi mí mắt xuống, nhìn điện thoại di động trên bàn.
“Tìm được Hi nhi rồi sao?”
“Thiếu gia, tiểu thư để cho tôi nói lại một câu với thiếu gia.” Trong lòng Trần Tiêu không yên, không biết nói xong câu đó, sẽ có hậu quả như thế nào?
“Nói cái gì?”
“Tiểu thư nói, cám ơn ngài chăm sóc ba năm qua.” Nói xong, Trần Tiêu không dám thở mạnh, yên tĩnh chờ đợi bão táp.
Ba giây đi qua, quả nhiên không ngoài dự đoán của Trần Tiêu, Quyền Hạo tức giận đập điện thoại xuống đất.
Chăm sóc! A! Đối với cô mà nói, ba năm qua anh đối với cô chính là chăm sóc sao?!
Thật đáng buồn lại nực cười!
Cầm điện thoại di động, trong lòng không yên chờ đợi hồi lâu, cuối cùng Trần Tiêu nhỏ giọng hỏi, “Thiếu gia, ngài vẫn còn nghe chứ?”
Ánh mắt lạnh lùng đưa mắt nhìn điện thoại di động trên đất, Quyền Hạo nhặt nó lên, giọng nhàn nhạt hàm chứa tia bất đắc dĩ, “Tăng thêm người, tiếp tục tìm.” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Mặc kệ cô đi đâu, chân trời góc bể cũng phải tìm ra cô.
“Dạ, thiếu gia.”
Ba ngày đi qua, đế đô gần như bị nhà họ Quyền lật tung rồi, vẫn không thấy bóng dáng của Lâm Hi.
Mấy ngày nay người giúp việc nhà họ Quyền đều run run rẩy rẩy, Trần Tiêu thảm hại hơn, vội vàng tìm Lâm Hi, thời gian ngủ cũng không có.
Sau khi cầm kết quả điều tra, sắc mặt Trần Tiêu trắng bệch, đẩy cửa thư phòng đi vào.
“Đã tìm được chưa?” Trong ba ngày qua không hề ngủ, mắt Quyền Hạo vằn vện tia máu.
“Không có.” Trần Tiêu vô cùng khẩn trương, đặt bì tài liệu lên bàn, “Đây là hành trình trong khoảng thời gian này của tiểu thư.”
“Đi ra ngoài đi.” Nhận lấy bì giấy, Quyền Hạo cũng không có ý định tiếp tục hỏi.
“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu khẽ cúi người, trong lòng lo lắng cho thiếu gia nhà mình, cũng đã ba ngày chưa hề nghỉ ngơi rồi, làm bằng sắt cũng không chịu nổi! Tiểu thư à, ngài đang ở đâu? Ngài không về nữa, chúng tôi cũng sẽ gặp nạn!
Mở bì giấy ra, lấy tờ giấy ra xem, sau khi Quyền Hạo xem xong, tràn đầy đau thương và tự giễu cười lên.
Thì ra là, trong khoảng thời gian này cô đã vì rời đi mà chuẩn bị.
Thì ra là, cô không muốn sống cùng một chỗ với anh như vậy.
Hệ thống sưởi ấm trong phòng đầy đủ, nhưng lòng của anh lại vô cùng rét lạnh.
Anh vẫn luôn không biết yêu mà không thể có cảm giác gì, bây giờ anh hiểu được rồi, đâm đến đau lòng. [email protected]`lqy"dn
Nước mắt thoáng hiện trong khóe mắt, khổ sở lan tràn toàn thân, nhắm mắt lại, nước mắt không tiếng động chảy xuống, dính ướt mặt của anh, cũng hóa thành kịch độc ăn mòn tim anh.
Ngoài phòng bông tuyết bay xuống, bên trong phòng anh giống như bị vạn tên xuyên tim.
Cùng lúc đó, ở một thành thị nhỏ ven biển nào đó, Lâm Hi vui sướng chơi bên bờ biển.
--
Ngày tháng thoi đưa, thời gian cực nhanh, một năm rưỡi sau.
Nhà họ Quyền, sau khi Trần Tiêu nghe được một cú điện thoại, vội vã chạy vào trong thư phòng của Quyền Hạo.
“Thiếu gia, có tin tức của tiểu thư, tiểu thư bây giờ đang ở thành phố biển.”
Quyền Hạo đang cúi đầu xem tài liệu, vừa nghe được có tin tức của cô, anh lập tức ngước mắt lên, “Lập tức chuẩn bị máy bay tư nhân.”
Một năm rưỡi rồi, anh cuối cùng tìm được cô.
Thói quen có cô làm bạn, không có cô ở bên cạnh, tim của anh như bị người móc rỗng, chỉ là cái xác biết đi còn sống.
Hôm nay nghe được có tin tức của cô, lòng tràn đầy, hơi thở còn sống hình như trở lại.
“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu cung kính đáp, yên lặng nuốt lời không nói ra vào miệng. Có lẽ cô ta không phải là tiểu thư, chỉ là người có dáng dấp tương tự tiểu thư. Thấy dáng vẻ mừng rỡ của thiếu gia, anh không muốn nói suy đoán này ra.
Thế giới không phải thiếu ai đó thì trái đất sẽ không quay, nhưng thiếu gia không có tiểu thư, thật sự sẽ không sống tiếp được.
Trong quán hàng bên bờ cát, Lâm Hi đang uống nước dừa hương vị ngọt ngào, thưởng thức biển rộng mênh mông bát ngát.
Trong gió biển có mùi mặn mặn, cô thích mùi này.
Thời gian trôi qua thật vui vẻ, bất tri bất giác một năm rưỡi đã qua, vuốt cái cằm xinh xắn, trên mặt cô đều là nụ cười. Thành phố biển này, một năm bốn mùa như xuân, không khí trong lành, hoàn cảnh tuyệt đẹp, cô có một ý tưởng, đó chính là cả đời sống ở đây, thời gian bình bình thản thản chẳng phải là một hạnh phúc sao.
Nhìn rặng mây đẹp đẽ không tì vết nơi chân trời, cô hạ thấp mắt cười khẽ, uống sạch nước dừa trong ly, sắc trời không còn sớm, là thời điểm nên đi về.
“Lý Vân, em phải về nhà rồi, bye bye.” Lấy mười đồng trong bóp ra đặt lên bàn, cô đưa tay nói lời chào từ biệt với Lý Vân. Lý Vân là người bạn cô nhận biết ở đây, cô gái hai mươi tuổi, là trẻ mồ côi, trên người luôn lộ ra hơi thở kiên cường.
“Được, bye bye.” Lý Vân đang làm món mà khách gọi, tươi cười rất ngọt ngào, mặt mày cong cong như hình vầng trăng khuyết trên trời, đôi mắt trong suốt lại sáng ngời phiếm chút ý cười.