Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

chương 34

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bùi Cô Cẩm trừng mắt nhìn Tống Vân Tang, Tống Vân Tang nhìn trộm hắn. Một lúc sau, Bùi Cô Cẩm mới hung dữ nói: "Ngươi thật biết nói lý?"

Tống Vân Tang nhỏ giọng nói: "Ta đâu có nói ta có lý," nàng bổ sung: "Trong chuyện này à. Cho dù ta không có lý, nhưng ngài hung dữ với ta, ta cũng sẽ khóc."

Xem cái kiểu già mồm át lẽ phải này! Bùi Cô Cẩm cảm thấy tức giận muốn hôn mê. Tống Vân Tang đang trắng trợn làm khó dễ hắn! Hắn đường đường Chỉ huy sứ của Cẩm Y vệ, há có thể bị nàng làm khó dễ! Bùi Cô Cẩm cười lạnh: "Vậy ngươi khóc đi!"

Tống Vân Tang nhìn hắn, Bùi Cô Cẩm đanh mặt nhìn lại nàng. Chỉ thấy Tống Vân Tang hít hít cái mũi, mắt thực sự bắt đầu rớm lệ.

Bùi Cô Cẩm: "!"

Bùi Cô Cẩm của lúc này thật sự tức giận đến tim gan tì phổi thận đều kêu rên! Nàng thật sự nói khóc là khóc! Nàng như vậy... còn không biết xấu hổ hơn so với một đời trước!

Bùi Cô Cẩm thở hổn hển vài hơi: "Đi, đi! Ngươi thích đi đâu thì đi! Ta lười quản ngươi!"

Hắn nhắm mắt lại, đơn giản nhắm mắt làm ngơ. Tống Vân Tang ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên giường hắn. Nàng im lặng một lát, lại nhẹ giọng nói: "Bùi Đại nhân, ngài đừng tức giận. Mấy ngày này ta chăm sóc cho ngài để tạ lỗi, có được không?"

Bùi Cô Cẩm được dỗ một câu này, ngọn lửa trong lòng hắn đã giảm hơn phân nửa, nhưng giọng nói lại lạnh lùng hơn: "Không nhọc lòng Tống Tiểu thư lo lắng, phủ của ta không thiếu nha hoàn."

Tống Vân Tang tạm thời không nói nữa. Bùi Cô Cẩm đợi chờ, hắn mở mắt ra. Liền thấy Tống Vân Tang đứng lên: "Ồ, vậy được rồi, ta đi gọi A Đông vào."

Bùi Cô Cẩm: "...?"

Tống Vân Tang cứ đi ra ngoài như vậy. Một lát sau, A Đông vào phòng, quy củ đứng ở cạnh cửa. Bùi Cô Cẩm nhịn không được hỏi: "Tống Vân Tang đâu?"

A Đông không hiểu suy nghĩ của hắn, thái độ bình thường đáp: "Tống Tiểu thư mệt mỏi, đã trở về nghỉ ngơi."

Lúc này Bùi Cô Cẩm mới ý thức được, Tống Vân Tang thật sự không chăm sóc hắn! Vừa rồi hắn đuổi nàng đi nàng không đi, hiện tại hắn chỉ mới từ chối một câu, nàng đã đi rồi!

Trong đầu của Bùi Cô Cẩm nhất thời chỉ có một suy nghĩ: vừa mới nói sẽ tạ lỗi ở đâu? Thành tâm ở đâu? Lần này hắn còn chưa hung dữ với nàng, nàng lại bỏ đi nhanh như vậy?

Mới đầu, Bùi Cô Cẩm còn đoán có lẽ Tống Vân Tang lại đang bày trò đùa giỡn gì nữa. Hắn đã mắc câu một lần, làm sao có thể bị nàng lừa lần thứ hai! Hắn đã dặn Ngụy Hưng giám sát nàng chặt chẽ, chỉ cần nàng không có đi ra khỏi Bùi phủ, hắn sẽ không lo lắng. Bùi Cô Cẩm căm tức nằm ở trên giường, chờ Tống Vân Tang bày mưu thất bại trở về tìm hắn. Hắn đã tính kỹ cả rồi, lúc đó hắn nhất định phải trào phúng tiểu không lương tâm này một phen. Nhưng không ngờ, hắn đợi đến chạng vạng, hạ nhân đến báo, Tống Tiểu thư ăn cơm tối. Đợi đến khi bầu trời tối đen, hạ nhân lại đến báo, Tống Tiểu thư đã đi ngủ...

Bùi Cô Cẩm: "..."

Bùi Cô Cẩm không biết Tống Vân Tang ngủ có ngon hay không, nhưng hắn một đêm không thể ngủ ngon. Thứ nhất vì miệng vết thương đau, thứ hai vì bị Tống Vân Tang chọc giận. Hắn thật sự cũng không có ý muốn để cho nàng tới chăm sóc, nhưng nàng nói ra một câu như vậy, quay đầu lại không làm, thật sự rất đáng giận. Sáng sớm hôm sau, Bùi Cô Cẩm hỏi A Đông hỏi Tống Vân Tang đi đâu, biết được sáng sớm hôm nay Tống Vân Hành đã đến Bùi phủ, đang ở trong viện của Tống Vân Tang.

Ngọn lửa giận của Bùi Cô Cẩm càng cháy to hơn. Đây là phủ của hắn! Tống Vân Hành vào, có thông qua sự đồng ý của hắn hay chưa? Bùi Cô Cẩm nghỉ ngơi một đêm, tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, tức giận cũng càng tăng lên, đứng dậy đi tìm người gây chuyện: "Ai cho phép nó vào?"

A Đông cúi đầu nói: "Là Tống tiểu thư."

Bùi Cô Cẩm nhất thời bị nghẹn một hơi trong ngực, một lát sau mới lạnh lùng nói: "Được lắm... Lá gan thật lớn!"

Bùi Cô Cẩm lập tức đổi quần áo, đi đến tiểu viện của Tống Vân Tang, muốn cho Tống Vân Tang biết tay. Tống Vân Tang đang ăn cháo với Tống Vân Hành, thấy hắn xuất hiện, nàng nhẹ nhàng buông bát đũa, đứng dậy hành lễ. Tống Vân Hành vẫn còn ngồi ở kia, ngẩng khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn lên, cười tủm tỉm nói: "Ấy, Bùi Đại nhân, ngài tới rồi à! Không phải Đại nhân bị thương đang cần tĩnh dưỡng sao? Sao lại đến chỗ tỷ tỷ của ta rồi. Thật là trùng hợp, ta vừa mới nói với cùng tỷ tỷ, Bùi Đại nhân nghe được ta đến, nhất định sẽ đến đây nhìn xem, chỉ sợ ta ăn mất của nhà ngài một thứ gì!"

Tống Vân Tang vô cùng xấu hổ, trách mắng: "Tống Vân Hành, chớ có nói vớ nói vẩn!"

Tống Vân Hành cười hì hì nói: "Đến đây đến đây, Bùi Đại nhân ngồi đi! Đây là cháo gà ta bảo đầu bếp của Hầu phủ nấu, là ta mang từ Hầu phủ đến đấy. Ngài ăn nhiều một chút, cái này ta tốn, không cần đau lòng!"

Bùi Cô Cẩm lại ngứa tay. Hắn cùng với cậu em vợ này, có lẽ trời sinh bát tự tương khắc. Tống Vân Hành tuổi còn nhỏ đã độc mồm độc miệng như vậy, lúc nói chuyện luôn thích đâm chọc vào lòng người. Bùi Cô Cẩm thừa nhận chính mình không phải người có tính tình tốt, kiếp trước luôn thường bị Tống Vân Hành chế nhạo, nhưng vẫn không có cách nào trừng trị thằng nhãi con này, bởi vì Tống Vân Tang sẽ luôn cầu xin hắn. Hiện giờ nhớ lại, hắn nhìn Tống Vân Hành không thuận mắt, nguyên nhân rất lớn là vì Tống Vân Tang luôn thiên vị cho đệ đệ này, không thiên vị hắn... Hắn ghen.

Nhưng hôm nay hắn cũng không muốn tính toán với Tống Vân Hành, dù sao hắn cũng không để ý đến Tống Vân Tang. Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm bình tĩnh, đang chuẩn bị gọi hạ nhân tiễn khách, đã thấy Tống Vân Tang giận hờn nói: "Tống Vân Hành, đệ còn nói bậy, lập tức trở về Hầu phủ!"

Tống Vân Hành lập tức ngừng công kích. Nó đứng lên nói: "Không nói bậy, không nói bậy! Đến đến, ta múc cho Bùi Đại nhân một bát cháo..."

Nó thực sự chuẩn bị múc cháo. Bùi Cô Cẩm không muốn uống cháo của nó! Nhưng không ngờ hắn còn chưa kịp từ chối, Tống Vân Tang đã giúp hắn từ chối: "Không cần, Bùi Đại nhân không ăn thứ này."

Câu từ chối của Bùi Cô Cẩm đã đến bên miệng, hắn chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm Tống Vân Tang. Tống Vân Tang... cũng quá quá đáng rồi? Hắn thật sự không định ăn, nhưng hắn còn chưa có nói hắn không ăn! Ngay cả một chén cháo Tống Vân Tang cũng không cho hắn... thế này là cố tình ghét bỏ hắn phải không?

Tống Vân Tang liếc nhìn hắn một cái, mặt nàng hơi đỏ lên, có chút mất tự nhiên nói với Thu Miên: "Đi bưng canh đang hầm trong viện tới đây."

Thu Miên ra khỏi phòng. Lúc này Tống Vân Tang mới dịu dàng nói với Bùi Cô Cẩm: "Buổi sáng ta đã nói nhũ mẫu mua cá quả về hầm canh, uống vào có thể bổ máu. Đại nhân uống cái kia đi, sớm ngày hồi phục."

Sự chênh lệch quá lớn, Bùi Cô Cẩm đang ôm một bụng giận hờn nhất thời không khống chế được, suýt chút nữa bốc hơi sạch sẽ. Hắn cố gắng đanh mặt để duy trì sự lạnh lùng, chỉ khẽ gật đầu.

Thu Miên bưng canh tới, Bùi Cô Cẩm ngồi xuống. Hương vị của canh cá rất ngon, nhưng mà Tống Vân Hành vẫn luôn miệng nói luyên thuyên: "Uống, uống, Bùi Đại nhân ngài uống nhiều một chút, chỉ cần ngài không khó chịu trong lòng! Tỷ tỷ của ta mới vào quý phủ của ngài có vài ngày đã bị thương! Nàng xinh đẹp như vậy, nếu như lưu lại sẹo phải làm sao bây giờ? Ngài cứ việc uống thôi, ngài yên tâm uống..."

Bùi Cô Cẩm siết chặt cái thìa. Thằng nhãi con quá quắt, biết hắn không thể nhìn Tống Vân Tang bị thương, còn muốn chọc vào nỗi đau của hắn. Tống Vân Tang hung hăng gõ lên đầu Tống Vân Hành một cái, Tống Vân Hành "a" một tiếng, lúc này mới ngậm miệng. Tống Vân Tang ra vẻ có lỗi nói với Bùi Cô Cẩm: "Bùi Đại nhân, thật sự xin lỗi, Hành Nhi nói bậy bạ, mong ngài đừng để trong lòng."

Bùi Cô Cẩm buông cánh tay bị thương xuống, khuỷu tay phải đặt trên bàn, vẻ mặt đạm mạc: "Nó chỉ là một đứa nhỏ, ta so đo với nó làm gì?"

Lúc này Tống Vân Tang mới an tâm ngồi xuống, cùng ăn bữa sáng. Tống Vân Hành im lặng, bữa cơm này Bùi Cô Cẩm ăn rất ngon miệng. Nhưng ăn xong, Tống Vân Hành lại đòi ở Bùi phủ không chịu đi.

Tống Vân Hành ôm Tống Vân Tang chơi xấu, nói phải ở lại Bùi phủ bảo vệ tỷ tỷ. Tống Vân Tang vốn dĩ không muốn đồng ý với nó, nhưng nhìn thấy Bùi Cô Cẩm đang ở một bên, bỗng nhiên thay đổi ý định.

Từ hôm qua Bùi Cô Cẩm liều mình cứu giúp, nàng biết được tâm ý của Bùi Cô Cẩm, sau đó lại thấy Bùi Cô Cẩm ôm vết thương chạy khắp nơi tìm nàng, đã không có cách nào ghét Bùi Cô Cẩm được nữa. Nhưng sự hung dữ của Bùi Đại nhân thật sự ăn sâu vào tiềm thức của nàng, mỗi lần hắn nổi giận Tống Vân Tang vẫn có chút sợ. Nàng cảm thấy lá gan của Tống Vân Hành lớn lại thích vui đùa, giữ lại bên người... có thể tiếp thêm can đảm. Nàng nói với Bùi Cô Cẩm: "Bùi Đại nhân, để cho Hành Nhi ở lại chỗ này với ta đi, miễn cho hắn ở Hầu phủ, ta không yên lòng."

Làm sao Bùi Cô Cẩm có thể đáp ứng: "Không được. Ở Hầu phủ cũng có người trông coi, nó không chạy loạn là tốt rồi, ngươi không cần lo lắng cho an nguy của nó."

Lúc này Tống Vân Tang lại không chịu bỏ qua. Nàng năn nỉ nói: "Nhưng mà ta muốn nó ở bên cạnh ta. Bùi Đại nhân, quý phủ của ngài nhiều người như vậy, thêm Hành Nhi cũng không sao mà."

Bùi Cô Cẩm quả quyết cự tuyệt: "Ta nói không được là không được."

Tống Vân Tang không lên tiếng nữa. Bùi Cô Cẩm nghĩ việc này sẽ trôi qua như vậy, nhưng không ngờ một lát sau, Tống Vân Tang dặn dò nhũ mẫu đứng bên cạnh: "Lát nữa đến Hầu phủ, mang quần áo của thiếu gia đến."

Nhũ mẫu kia nhận lệnh. Bùi Cô Cẩm nhíu mày: "Tống Vân Tang, ngươi có ý gì?"

Tống Vân Tang cụp mắt, nhỏ giọng nói: "Ta cảm thấy, vẫn nên để cho Hành Nhi ở nơi này đi."

Bùi Cô Cẩm rất kinh ngạc! Hắn từ chối yêu cầu của Tống Vân Tang, Tống Vân Tang lại làm như không nghe thấy?

Tống Vân Hành vô cùng vui vẻ, bắt đầu làm mặt quỷ nhảy đến nhảy đi trước mặt Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm bị hai tỷ đệ chọc tức đến bật cười: "Tống Vân Tang, ngươi nên hiểu rõ, đây là Bùi phủ hay Tống phủ, là nhà ngươi hay là nhà của ta? Ta nói không được, ngươi không nghe thấy sao?"

Tống Vân Tang cúi đầu, một lát sau mới đứng lên, đi tới bên cạnh Bùi Cô Cẩm. Nàng kéo lấy tay áo của Bùi Cô Cẩm, kéo hắn tới một góc. Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm lạnh lùng, biết Tống Vân Tang đang muốn cầu xin cho thằng nhóc con Tống Vân Hành kia. Nhưng Tống Vân Tang chỉ nhẹ giọng nói: "Đại nhân phân biệt rõ ràng như vậy làm gì?" Nàng buông ống tay áo của hắn ra, lại run run sờ soạng, bắt được hai ngón tay của hắn: "Đại nhân cưới ta... nhà của Đại nhân không phải là nhà của ta sao."

Bùi Cô Cẩm cứng đờ. Sắc mặt của nam nhân thay đổi, khó khăn nói ra một câu: "Tống Vân Tang, gia đã sớm nói rồi, ông không muốn cưới ngươi ——"

Cánh tay kia của Tống Vân Tang cũng đưa tới, bắt được hai ngón tay khác của hắn: "... Nhưng mà ta muốn gả cho ngài."

Nàng cúi đầu càng thấp hơn, hai tay cầm bốn ngón tay của hắn, tựa như cầm góc áo của mình vậy, lăn qua lộn lại chà xát vò vò. Trong lòng Bùi Cô Cẩm rối tinh rối mù, cố gắng kiềm chế lắm mới không lên tiếng. Hắn dùng sức rút tay ra: "Quý phủ của ông nhiều nữ nhân như vậy, sẽ không lấy ngươi!"

Dứt lời, liền xoay người bước nhanh ra ngoài.

Tống Vân Tang nhìn theo bóng lưng của Bùi Cô Cẩm, mím mím môi. Nàng suy nghĩ một lát, trước tiên cho người đưa Tống Vân Hành đến Thái tử phủ, thứ nhất để cho nó đi cảm tạ Hoàng Tư Nghiên vì đã cứu nó ra tù, thứ hai vì ngày mai là ngày Tam ti hội thẩm, vừa lúc trao đổi tin tức. Sau khi Tống Vân Hành rời đi, Tống Vân Tang mới cầm mấy cuốn tiểu thuyết, đi tìm Bùi Cô Cẩm.

Bùi Cô Cẩm còn nằm ở trên giường, rốt cuộc vẫn là bị thương quá nặng. Hắn vẫn còn tỉnh táo, nhưng nghe thấy Tống Vân Tang ngồi xuống bên giường hắn, cũng không mở mắt. Tống Vân Tang tùy ý cầm cuốn tiểu thuyết mở ra: "Đại nhân nằm không cũng buồn chán, ta đọc tiểu thuyết cho Đại nhân nghe đi."

Đây là sở thích mà Tống Vân Tang không thể hiểu được của Bùi Cô Cẩm, hắn vô cùng thích nghe đọc tiểu thuyết. Tống Vân Tang còn nhớ rõ lúc trước, khi hắn theo đuổi mình, thích nhất ép nàng làm ba việc, chính là làm thơ, vẽ tranh, đọc tiểu thuyết. Lúc làm thơ vẽ tranh, ngoài miệng Bùi Cô Cẩm luôn nói "Tang Tang thật lợi hại", trên mặt lại bày ra vẻ hận không thể nhào lên nuốt nàng vào bụng. Lúc đọc tiểu thuyết, hắn luôn dùng ánh mắt trêu chọc nhìn nàng, đọc một lát đã cắt ngang nàng, giọng nói hắn khàn khàn: "Đừng đọc, Tang Tang... nàng thật sự sắp giết chết ta rồi..."

Đọc tiểu thuyết thôi mà, Tống Vân Tang thật sự không hiểu trong đầu Bùi Cô Cẩm suy nghĩ những chuyện kì kỳ quái quái gì. Nhưng hắn thích, Tống Vân Tang cũng không để ý nhiều làm gì. Tống Vân Tang đã hiểu rõ rồi, Bùi Cô Cẩm vì nàng ngay cả mạng cũng không cần, vậy mặc kệ ngoài miệng hắn nói như thế nào, việc của phụ thân chắc chắn hắn sẽ hỗ trợ. Hắn vì cơ thể không trọn vẹn mà không dám thú nàng, nàng cũng không thể không biết cảm ơn, sau này ở bên hắn cả đời để báo đáp. Mà hiện tại, nàng nên chung sống hòa bình với hắn.

Đã muốn chung sống hòa bình, có một số việc cần phải làm. Tống Vân Tang đọc một chương, bỗng nhiên dừng lại: "Đại nhân, những nữ nhân trong phủ của ngài, có thể tiễn đi được rồi."

Bùi Cô Cẩm vẫn đang nhắm hai mắt, chưa có trả lời. Tống Vân Tang buông cuốn tiểu thuyết xuống, ghé vào trên giường nhẹ giọng gọi: "Đại nhân? Ngài nghe thấy ta nói chuyện không?"

Bùi Cô Cẩm không hề có động tĩnh. Tống Vân Tang nhất thời có chút hoài nghi hắn thật sự đang ngủ, giọng nói lại càng thấp xuống: "Đại nhân?"

Nàng dựa vào càng gần, hô hấp của nàng thổi vào sườn mặt của Bùi Cô Cẩm. Cuối cùng nam nhân căm tức mở mắt: "Nữ nhân của ta, ngươi nói tiễn đi là tiễn?"

Tống Vân Tang cũng không vạch trần hắn. Nàng lại nắm lấy ngón tay của hắn, nhẹ nhàng quơ quơ: "Tiễn đi đi. Ngài giữ các nàng lại, ta sẽ không vui đó."

Bùi Cô Cẩm trầm mặc, một lát sau vẫn gian nan nói: "... Không được."

Giọng nói của Tống Vân Tang lại mềm nhẹ thêm một chút: "Đại nhân, ngài tiễn các nàng đi đi, sau này mỗi ngày, ta đều ngâm thơ vẽ tranh đọc tiểu thuyết cùng ngài."

Truyện Chữ Hay