Sắc mặt Tống Vân Tang trở nên tái nhợt: “Tìm hắn? Tư Nghiên, ngươi không biết ba tháng trước ta đi tế bái mẫu thân ta, hắn, hắn...”
Ba tháng trước là lần cuối Tống Vân Tang trông thấy Bùi Cô Cẩm. Hôm đó là ngày giỗ của mẫu thân Tống Vân Tang, nàng đã mang theo hơn chục gia đinh, hai mươi nhũ mẫu và nha hoàn vào núi tế bái. Thanh thế lớn như vậy, không phải nàng muốn khoe khoang Hầu phủ, mà là để đề phòng Bùi Cô Cẩm. May mà đến khi đoàn người vào được trong núi thì Bùi Cô Cẩm cũng chưa xuất hiện.
Tống Vân Tang yên tâm, ra lệnh cho gia đinh và nhũ mẫu gác xung quanh rồi bắt đầu dọn dẹp dâng hương. Nàng đứng trước mộ của mẫu thân nàng nói chuyện một hồi lâu, thấy trời đã gần đến giờ ngọ, nàng phân phó hạ nhân chuẩn bị trở về thành. Không ngờ, đồ đạc mới được thu dọn xong, Tống Vân Tang đột nhiên cảm thấy choáng váng rồi ngất đi!
Khi tỉnh dậy, nàng thấy mình đang ở trong một căn phòng nhỏ đổ nát. Nàng đang nằm trêи giường, còn Bùi Cô Cẩm thì đang ngồi cạnh giường. Thấy nàng tỉnh lại, Bùi Cô Cẩm nghiêng người áp chế, ghé vào tai nàng gọi: “Phu nhân.”
Tống Vân Tang bị hai tiếng “Phu nhân” này làm cho sợ đến mức bay mất ba hồn bảy phách, lập tức trốn vào phía trong giường: “Bùi Cô Cẩm! Ngươi, đây là chỗ nào!?”
Bùi Cô Cẩm thấp giọng nói: “Ta quyết định vào rừng làm cướp, cho nên ta sẽ cướp nàng về làm áp trại phu nhân của ta.” Hắn nắm chặt mắt cá chân của Tống Vân Tang rồi kéo nàng về phía mình. “Hôm nay là ngày đại hỷ của chúng ta, phu nhân còn muốn trốn đi đâu?”
Tống Vân Tang hoảng sợ giãy dụa lung tung: “Buông ra!”
Có lẽ nàng chống cự quá quyết liệt nên Bùi Cô Cẩm buông lỏng nàng ra. Tống Vân Tang lại trốn vào phía trong giường, từ từ khôi phục lại thần trí, lúc này mới nhận ra rằng Bùi Cô Cẩm lại đang hù dọa nàng. Bùi Cô Cẩm chắc phải điên lắm mới bỏ chức không làm Chỉ huy sứ của cẩm y vệ nữa mà đi vào rừng làm cướp? Tống Vân Tang tức giận đến mức hô hấp hỗn loạn, thân thể như nhũn ra, run rẩy hỏi: “Là ngươi hạ thuốc mê?”
Bùi Cô Cẩm nhướng mày: “Sao có thể chứ?”, lại nhếch môi cười: “Sao lại hạ thuốc mê nàng chứ? Đương nhiên hạ thuốc mê tất cả các người, ai bảo nàng đem theo nhiều người ra ngoài như vậy làm gì?”
Hắn nhìn Tống Vân Tang từ trêи xuống dưới, nói như thể hắn đang làm chuyện đúng đắn, chẳng hề che dấu ánh mắt càn rỡ: "Lần trước phụ thân nàng đến tìm ta, nói rằng quý nữ nàng coi trọng thanh danh nhất, bảo ta suy nghĩ cho nàng một chút. Hôm nay ta âm thầm tới đây, tránh được người bên ngoài, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của nàng. Tang Tang, ta có chu đáo không?”
Tống Vân Tang không chịu nổi ánh mắt trắng trợn của hắn, lại bị làm cho giận đỏ cả mặt, nói không nên lời: “Ngươi, ngươi…”
Bùi Cô Cẩm xua tay: “Thôi được rồi, biết nàng thẹn thùng, cũng không cần phải khen ta, chiều nay tiếp ta cho ra trò là được.” Hắn đứng dậy, cởi chiếc áo choàng màu vàng sẫm của mình ra. Lúc này Tống Vân Tang mới thấy chiếc nút áo màu vàng cực to ở trêи áo choàng của hắn, cả người hắn đang lấp lánh như vàng. Nam nhân thấy nàng nhìn vậy thì liền hào phóng nói: “Thích không? Tặng nàng.”
Hắn tháo chiếc nút áo xấu xí kia ra rồi đưa cho Tống Vân Tang. Tống Vân Tang lùi lại không nhận: “Ta muốn về nhà.”
Sắc mặt của Bùi Cô Cẩm trầm xuống, chiếc nút áo màu vàng bị bóp đến biến dạng: “Xuống giường, ăn cơm với ta.”
Tống Vân Tang ôm chặt lấy cơ thể mình, cắn chặt môi. Bùi Cô Cẩm chờ đợi, một tiếng hừ lạnh, một bước đứng trêи giường rồi bế nàng lên!
Tống Vân Tang bị hắn bế như vậy, cả người cứng ngắc! Bùi Cô Cẩm bình tĩnh lại một chút, bước ra ngoài: “Nàng đừng lo lắng về những chuyện vô nghĩa đó. Ta có thể đảm bảo rằng trong thành sẽ không có tin đồn về nàng.” Nam nhân mỉm cười với nàng: “Người nào dám mở miệng nói nàng, ta sẽ rút lưỡi người đó, được không, Tang Tang?”
Ngày hôm đó Tống Vân Tang buộc vừa phải ăn trưa vừa phải đi ngắm phong cảnh buổi chiều trong gió núi đầu mùa đông cùng với Bùi Cô Cẩm. Tống Vân Tang không nhớ rõ rằng mình có ngắm phong cảnh hay không, nàng chỉ nhớ rằng Bùi Cô Cẩm đã ép nàng làm thơ, còn bắt bài thơ phải miêu tả hắn... Tống Vân Tang tức giận đến mức phát khóc mấy lần, cãi cũng cãi không lại, đánh cũng đánh không thắng. Khó khăn lắm Bùi Cô Cẩm mới đồng ý cho nàng về nhà vào lúc chạng vạng, nhưng đến khi trời bắt đầu tối, Bùi Cô Cẩm lại trầm mặt.
Bùi Cô Cẩm mạnh mẽ ôm lấy nàng: “Tang Tang, chúng ta quen nhau được mười tháng rồi.” Hắn hơi buông lỏng tay rồi cúi đầu nhìn nàng: “Khi nào nàng mới chịu gả cho ta?”
Giọng nói của nam nhân mang theo lãnh ý, ánh mắt cũng âm trầm: “Ta đã hết kiên nhẫn rồi. Nàng trở về rồi nói với phụ thân mình rằng nàng bằng lòng gả cho ta, bảo ông ấy đồng ý lời cầu hôn của ta. Ta cho nàng thêm một tháng, một tháng sau nếu nàng còn như vậy…”
Cơ thể Tống Vân Tang khẽ run lên vì căng thẳng, còn Bùi Cô Cẩm thì cắn một cái thật mạnh lên má nàng, giọng nói khàn khàn: “Ta sẽ cướp nàng.”
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Tống Vân Tang không khỏi rùng mình. Hơi thở nóng bỏng của người kia dường như vẫn còn vương vấn trêи mặt nàng, Tống Vân Tang không thể nói rằng Bùi Cô Cẩm đã cắn nàng. Nàng chỉ lắc đầu liên tục: “Không, ta không muốn, ta không muốn đi tìm hắn…”
Hoàng Tư Nghiên im lặng nhìn nàng, một lúc lâu mới nói: “Ta cũng muốn tìm một người yêu ta, luyến tiếc ta, tình đầu ý hợp với ta, sống một cuộc đời giản dị. “Nhưng nhân sinh này, có được có mất.”
Nàng ta nhẹ nhàng nói: “Tang Tang, ta sẽ không khuyên ngươi. Nếu ngươi thực sự không muốn tìm hắn, thì hôm nay coi như ta chưa nói gì. Nếu phía ta có tiến triển gì thì sẽ thông báo cho ngươi sớm nhất.”
Khi Tống Vân Tang rời khỏi Thái Tử phủ, tâm trí nàng vẫn hoảng hốt như cũ, câu nói “có được có mất” của Hoàng Tư Nghiên vẫn luôn lãng vãng trong đầu nàng. Nàng biết những lời chưa nói hết của Hoàng Tư Nghiên, nguyện ý làm và phải làm là hai việc khác nhau. Mọi người đều có những trách nhiệm cần phải gánh vác, hoặc là những thứ không thể mất. Nàng có muốn đi cầu xin Bùi Cô Cẩm hay không, việc đó chỉ phụ thuộc vào con tim của nàng, vì cứu phụ thân mà có thể trả giá một chút.
Tống Vân Tang thực sự muốn cứu phụ thân mình, nhưng nàng rất sợ Bùi Cô Cẩm. Mang theo tâm tư rối loạn như vậy mà trở về nhà, trước tiên Tống Vân Tang đi thăm chủ mẫu Tào thị, muốn nói cho bà ta biết tình hình trong triều. Tuy nhiên, nàng lại được báo rằng, Tào thị tự nói rằng bị phong hàn, đã vội vàng rời khỏi sau khi nàng rời đi không lâu. Nha hoàn nói là có vị quý nhân nào đó hẹn gặp mặt, chỉ nói rằng có cách để cứu Hầu gia. Tào thị không đợi được nàng quay lại nên đã tự mình đi.
Tống Vân Tang cảm thấy hơi kỳ quái, cho dù là chuyện có “quý nhân” dám nói có thể cứu được Hầu gia vào thời điểm mấu chốt này, hay là chuyện Tào thị bị bệnh đến mức “chóng mặt nôn mửa” mà còn muốn ra ngoài. Nhưng người không ở trong phủ, nàng cũng không thể làm được gì, vì vậy đành phải trở lại sân của mình trước.
Đến chiều tối, cuối cùng Tào thị cũng trở về. Tống Vân Tang đi vào đại sảnh, liền nhìn thấy một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi đang mắng chửi nha hoàn, đúng là chủ mẫu Hầu phủ Tào thị. Trông thấy Tống Vân Tang xuất hiện, Tào thị ngậm miệng, lo lắng hỏi: “Vân Tang, thế nào rồi? Đã gặp được Thái Tử phi chưa?”
Tống Vân Tang gật đầu, nói tình hình cho Tào thị nghe. Tào thị lại bắt đầu mắng: “Nhận hối lộ cái gì! Nếu Hầu gia mà nhận hối lộ thì Hầu phủ lại nghèo kiết hủ lậu như vậy sao? Thật là quá oan uổng…”
Trong lòng Tống Vân Tang vốn đã rối loạn, khi nghe bà ta mắng như vậy thì nàng lại càng thêm hỗn loạn. Tình hình đúng là không tốt, nhưng tức giận lung tung thì có ích gì? Lúc này Tống Vân Tang mới nhận ra rằng Tào thị là người không thể xử lý được chuyện gì cả. Tào thị sinh ra đã nghèo, ban đầu vốn chỉ là tiểu thϊế͙p͙, bởi vì mẹ của Tống Vân Tang đã qua đời, Tống Hầu gia không muốn lấy vợ nữa nên mới miễn cưỡng phù chính bà ta lên làm Hầu phu nhân. Với tình hình trước mắt, trong phủ không có nam đinh để dựa vào, Tào thị thân là chủ mẫu mà còn thiếu kiên nhẫn như vậy, trong khi nàng chỉ là một cô nương thôi thì biết phải làm sao? Hai người cùng nhau bắt người khác lại để trút giận sao?
Tống Vân Tang tìm một chiếc ghế rồi im lặng ngồi xuống. Tào thị mắng một hồi lâu, cuối cùng cũng bình tĩnh một chút, lại nhớ tới tên Lý Vinh kia: “Vậy Lý Vinh có cách cứu Hầu gia không?”
Tống Vân Tang không muốn nói rõ về chuyện này, chỉ nói sơ qua rằng Lý Vinh năm xưa bị phụ thân đuổi khỏi đi nên sinh hận trong long, kêu nàng đến chỉ để làm nhục mà thôi. Tào thị vừa cầm lấy chén trà mà nha hoàn dâng lên, nghe nàng nói như vậy bỗng dưng đánh rơi chén trà, mắng: “Hồi đó ta đã cảm thấy hắn ta không phải là thứ tốt đẹp gì rồi! Quả nhiên là loại vô liêm sỉ thừa nước đục thả câu!”
Bà ta không quan tâm Tống Vân Tang bị “làm nhục” như thế nào, bà ta chỉ tức giận vì Lý Vinh dám trèo lên đầu của Hầu phủ. Tống Vân Tang buồn bã nói: “Phu nhân đã cảm thấy hắn ta dụng tâm bất lương rồi sao còn khuyên ta đi gặp hắn ta nữa chứ?”
Tào thị mắng một tiếng, ngượng ngùng nói: “Đó chẳng phải vì chúng ta đã đến đường cùng rồi sao?”
Tống Vân Tang không hỏi thêm câu nào nữa. Nàng hơi nghi ngờ việc Tào thị thuyết phục nàng đi gặp Lý Vinh, muốn nàng rời đi để bà ta đi gặp “quý nhân” kia một mình: “Chiều nay phu nhân đã gặp ai?”
Tào thị ho nhẹ một tiếng, vuốt lại tóc mai: “Là Lâm quản gia của phủ Nhị hoàng tử.”
Tống Vân Tang thật sự không ngờ đó lại là người của Nhị hoàng tử: “Lâm quản gia nói Nhị hoàng tử có thể cứu được phụ thân ta?”
Tào thị gật đầu. Tống Vân Tang còn chưa kịp vui mừng thì lại thấy Cao thị do dự nói: “Lão ta còn thay Nhị hoàng tử yêu cầu con đến đó.”
Trái tim Tống Vân Tang chùng xuống. Đương kim hoàng thượng có năm người con trai, Đại hoàng tử chết non, Tam hoàng tử là Thái Tử, Nhị hoàng tử lớn hơn Thái Tử hai tuổi, đã lập một Chính phi và hai Trắc phi. Nhưng hiện tại, Nhị điện hạ hiển nhiên không có ý định để Tống Vân Tang đường đường chính chính vào cửa, nếu không, gã ta cũng không phái quản gia đến tìm Tào thị để “yêu cầu” nàng...
Tống Vân Tang cố gắng giữ vững giọng nói: “Yêu cầu thế nào? Tìm một chỗ nào đó trong kinh thành rồi bắt ta làm ngoại thất sao?” Nàng dừng lại một chút, nhưng vẫn không nhịn được: “Hơn nữa, Nhị hoàng tử luôn ôn nhuận văn nhã, hiếu thuận lễ nghĩa, xưa nay vẫn được ca tụng, bây giờ trong phủ của gã ta đã có ba vị giai nhân, nếu nóng lòng muốn đưa ta vào phủ, gã ta khó tránh được việc bị bàn tán là sa vào nữ sắc, làm tổn hại đến thanh danh của gã ta.
Sau khi nói xong những lời này, Tống Vân Tang cảm thấy tức giận đến không thể thở nỗi, khiến nàng đỏ mặt. Tào thị có chút xấu hổ: “Vân Tang, Lâm quản gia nói, Nhị điện hạ lấy ba nữ nhân kia chỉ vì gia tộc của bọn họ mà thôi. Gã ta đối với con là nhất kiến chung tình, là một mảnh tình thâm. Trong vài năm này, quả thực gã ta phải để con chịu chút ấm ức làm ngoại thất. Nhưng sau hai ba năm nữa, gã ta chắc chắn sẽ đón con vào phủ, cho con danh phận.”
Tống Vân Tang đứng vụt lên! Tào thị bị khí thế của nàng làm cho hoảng sợ, không ngờ giây tiếp theo, Tống Vân Tang nước mắt tràn mi: “Phu nhân, bà thật sự có ý định đồng ý với gã ta sao? Phụ thân ta một lòng với Thái Tử, bây giờ Thái Tử bị giam lỏng, ta ngay lập tức xoay người đi theo Nhị hoàng tử, bà bảo người bên ngoài sẽ xem Hầu phủ như thế nào, xem phụ thân ta ra sao? Phụ thân luôn coi trọng thanh danh của mình, sao phu nhân có thể làm ra chuyện khiến người đau lòng như vậy chứ? Nếu phụ thân xuất ngục, bà bảo phụ thân sẽ phải đối mặt với Thái Tử như thế nào?”
Tào thị nổi giận đứng dậy: “Ta khiến Hầu gia đau lòng? Trời đất chứng giám, ta một lòng vì Hầu gia, vì Hầu phủ! Hôm nay cũng không có người ngoài, cho nên ta mới nói như vậy, Nhị hoàng tử yêu cầu ta, ta thì đang nghĩ cách cứu Hầu gia, cũng bằng lòng làm trâu làm ngựa cho lão ta! Hơn nữa, Nhị hoàng tử là hậu duệ Thiên Hoàng quý tộc, nếu con đi theo gã ta, chẳng lẽ lại chịu thiệt? Vân Tang, Hầu gia đối xử với con rất tốt, sao con không thể vì Hầu gia mà ngẫm nghĩ xem.”
Trong lòng Tống Vân Tang vừa bi thương vừa tức giận giữ. Phụ thân bị nhốt vào chiêu ngục, trong khi đám hạ nhân trong Hầu phủ còn chưa loạn mà Tào thị chủ mẫu này đã mất trí trước rồi. Người này cũng không ngẫm lại xem, đến cả danh phận mà Nhị hoàng tử còn không cho, rõ ràng chỉ là muốn chiếm tiện nghi, chẳng nhẽ gã ta thật sự sẽ vì nàng mà tự rước lấy thất bại của việc mở cửa biển và bạo loạn của Mân Chiết vào người sao?
Nhưng nàng không muốn nói mấy chuyện này với Tào thị. Thực sự Tống Vân Tang không muốn khóc, nhưng nếu phải cãi nhau thì nàng không thể khống chế được. Tống Vân Tang chỉ có thể khóc: “Được rồi, nếu phu nhân tận tâm với Hầu phủ như vậy, ta cũng có thể đồng ý chuyện đó.”
Tào thị vừa mới vui mừng thì lại thấy Tống Vân Tang nước mắt nói tiếp: “Chỉ cần cho Vân Bích theo ta bầu bạn, tỷ muội bọn ta, cùng nhau làm ngoại thất của Nhị hoàng tử.”
Sau khi Tào thị vào Hầu phủ thì sinh được một cô con gái, tên là Tống Vân Bích, chỉ kém Tống Vân Tang một tuổi, giờ cũng đã đến tuổi cập kê. Nụ cười bên khóe miệng của Tào thị cứng lại ngay lập tức: “Vân Tang, con… hà tất gì phải làm như thế! Người mà Nhị hoàng tử muốn chỉ là con thôi, cần gì phải kéo theo muội muội của con!”
Tống Vân Tang khóc nức nở nói: “Kéo theo muội muội gì chứ? Vào hố lửa sao? Không phải phu nhân đã nói, Nhị hoàng tử là hậu duệ Thiên Hoàng quý tộc, ta đi theo gã ta sẽ không phải chịu thiệt sao? Ta mang theo muội muội đi hưởng phúc, có cái gì không tốt? Hay là trong lòng của phu nhân, Vân Bích đi theo gã ta là chịu thiệt? Vân Bích quan trọng hơn ta sao?”
Tào thị nghẹn họng. “Ta, ta không có ý đó! Căn bản là Nhị hoàng tử không nói muốn Vân Bích.”
Tay áo của Tống Vân Tang đã thấm đẫm nước mắt: “Gã ta không nói ra, nhưng nhất định trong lòng rất thích. Gã ta chỉ cần một mình ta, Hầu phủ chúng ta tặng một cho một, rất thành tâm! Một khi gã ta vui vẻ thì sẽ có lòng nghĩ cách cứu phụ thân hơn. Phu nhân vẫn luôn một lòng vì Hầu phủ, chắc chắn sẽ không có dị nghị gì. Phụ thân xưa nay luôn đối xử với Vân Bích rất tốt, nhất định Vân Bích cũng bằng lòng đi cùng ta.”
Tào thị bị lời nói của nàng làm cho cứng họng, sắc hết đỏ rồi lại trắng, trắng rồi lại xanh, nhưng cuối cùng vẫn lúng ta lúng túng nói: “Bây giờ vẫn chưa tới bước này chẳng phải sao? Chuyện này, chúng ta thương lượng lại một chút. Hôm nay cũng bận cả ngày rồi, ta về nghỉ ngơi trước, Vân Tang, con cũng sớm đi ngủ đi.”
Tống Vân Tang rơi nước mắt: “Tiễn, tiễn phu nhân.”
Nàng vừa khóc nức nở vừa nói “tiễn phu nhân” khiến bầu không khí giống như đám tang, rất thê thảm. Bước chân của Tào thị dừng lại, nắm chặt tay rồi nhanh chóng rời đi. Bà ta xanh mặt quay trở lại viện của mình, nhũ mẫu bên cạnh nhìn thấy thì vội nói: “Phu nhân xin bớt giận, Đại tiểu thư còn quá nhỏ, không biết xem xét thời thể, tâm cao khí ngạo nên mới không chịu làm ngoại thất. Người khuyên Đại tiểu thư nhiều một chút, rồi đại tiểu thư cũng hiểu được nỗi khổ tâm của phu nhân thôi.”
Tào thị cười gằn: “Khuyên cái gì mà khuyên! Nó còn có thể giả bộ như vậy, ta chỉ mới nói vài câu mà nó khóc như mẹ ruột chết không bằng! Theo như ta thấy, nếu tranh cãi với nó thì người chịu thiệt chỉ có thể là ta mà thôi! Bị nó nói lý còn chưa đủ, nó còn làm như phải chịu toàn bộ ủy khuất không bằng! Cuối cùng, người ngoài còn trách ta khi dễ nó!”
Bà ta tức giận ngồi xuống, oán hận nói: “Nó không đồng ý? Dựa vào cái gì mà nó không đồng ý! Nó cũng chỉ là một cô nương mà thôi, còn ta lại là chủ mẫu của Hầu phủ. Hầu gia không ở đây, bảo nó đi theo ai, còn không phải là ta quyết định sao! Tạm thời chờ xem tình hình như thế nào đã. Nếu Hầu gia không có chuyển biến gì, ta sẽ trói nó lại rồi mang nó đem lên giường Nhị hoàng tử!”
Tống Vân Tang tiễn Tào thị xong thì sức cùng lực kiệt. Nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon rồi ngày mai lại nghĩ rốt cuộc nên làm cái gì. Nhưng hôm nay thế nào cũng không bình tĩnh nổi. Tới giờ Hợi, Tống Vân Tang bị đánh thức. Nàng vội vã chạy đến nhà chính thì trông thấy Tào thị đang cầm một bức thư, sốt ruột đi tới đi lui.
Tào thị trông thấy nàng, vội vàng đưa bức thư ra: “Vân Tang, con xem thử đi.”
Tống Vân Tang nhận lấy rồi đọc xong, như rơi xuống vực sâu! Trong thư viết rằng Hoàng thương đã thu được bằng chứng cho thấy Tống Hầu gia nhận hối lộ từ các thương nhân, nổi trận lôi đình! Tống Hầu gia đang rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm!
Tống Vân Tang nắm bức thư mỏng manh kia, đốt ngón tay trắng bệch: “Bức thư này, là ai đưa tới?”
Tào thị nói: “Lâm quản gia đưa tới.” Bà ta nắm lấy tay Tống Vân Tang, vội nói: “Vân Tang, xem như ta cầu xin con, con đi theo Nhị hoàng tử đi! Bọn họ nói rằng chiêu ngục không phải là nơi mà người có thể ở được. Thân thể của phụ thân con vốn đã không tốt, nếu dùng hình…làm sao mà phụ thân con chịu đựng được!”
Sắc mặt Tống Vân Tang trở nên tái nhợt, trong ánh nến hiu hắt, thân hình nàng như lung lay sắp đổ. Khuôn mặt và nụ cười u ám của Bùi Cô Cẩm vào chiều nay hiện lên trong suy nghĩ của nàng. Tống Vân Tang kéo tay nàng ra khỏi tay Tào thị, đẩy bà ta ra rồi bước ra khỏi cửa, “Bà từ chối Lâm quản gia đi. Chuyện này…” Nàng nhắm mắt lại, cuối cùng đưa ra quyết định: “Ta vẫn còn có cách.”