Tống Vân Tang giật mình. Nàng thừa nhận vừa rồi nói ra những lời này là bởi vì trong lòng buồn giận khó tiêu, thật sự quản không nổi miệng mình. Nhưng nàng thật sự không ngờ rằng, Bùi Cô Cẩm bị nàng chỉ cây dâu mắng cây hòe lại phản ứng. Giọng điệu của hắn, còn có dáng vẻ hắn cười rộ lên... ngược lại làm cho nàng có cảm giác giống như nàng mới người có lỗi với hắn vậy.
Tống Vân Tang không giận nổi nữa. Nàng ngẫm lại lời nói của Bùi Cô Cẩm ở trong đầu một lần, rồi lại mơ hồ cảm thấy những này của Bùi Cô Cẩm căn bản không phải chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ, vậy tại sao hắn lại tức giận đến chân tình thật cảm như vậy?
Tống Vân Tang thật sự không hiểu Bùi Cô Cẩm. Nang im lặng nửa ngày mới hỏi một câu: "Vậy nam nhân kia đã phạm sai lầm gì?"
Bùi Cô Cẩm cũng đã khôi phục như thường, không đáp lời Tống Vân Tang. Hắn nói với Tằng Nguyên Lương đang cúi đầu ăn cơm: "Nhìn xem, đùa giỡn một lát đã nổi giận rồi." Hắn lắc đầu: "Sáng nay đi theo ta đến phường cờ bạc, chưởng quầy kia nghĩ mang nàng đến là để gán nợ, lúc ấy đã không vui rồi. Sau lại nghe chuyện thê tử của bị Chu Hưng Yên ép đến chết, trong lòng lại càng không thoải mái."
Cuối cùng Tằng Nguyên Lương cũng ngẩng đầu lên từ trêи bàn cơm, phụ họa cười: "Có lẽ Tống Tiểu thư bị dọa rồi, Bùi ca dỗ dỗ nàng là tốt rồi."
Bùi Cô Cẩm hừ nhẹ: "Ta có thể không dỗ sao? Càng dỗ càng được đằng chân lên đằng đầu." Hắn cũng cười nói: "Tính tình này, ta thật yêu thích."
Hắn ôm lấy Tống Vân Tang, lung tung vuốt nhẹ vài cái lên tóc của nàng: "Được rồi được rồi, ăn xong rồi thì lên lầu nghỉ ngơi đi, buổi chiều mang ngươi đi dạo phố giải sầu."
Hắn đã lên tiếng đuổi người, Tống Vân Tang cũng không thể tiếp tục ở lại, đành phải đứng dậy lên lầu, đi theo tiểu nhị vào phòng. Căn phòng cũng không quá lớn, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, đệm chăn đều là đồ mới. Tiểu nhị thấy nàng nhìn nhìn chiếc giường, cười nói: "Là vị Đại nhân kia sai chúng ta đi mua, chăn tơ lụa hoàn toàn mới, đệm là hàng tốt nhất trong huyện chúng tôi!"
Tống Vân Tang có chút bất ngờ. Nàng có tính khiết phích (tính ưa sạch sẽ), luôn luôn cảm thấy bên ngoài có gì đó bẩn, dùng không thoải mái. Nhưng dưới tình huống như hiện tại nàng cũng không dám chú ý, không nghĩ tới Bùi Cô Cẩm lại chú ý, làm cho nàng được hưởng lây.
Nàng cảm ơn tiểu nhị liền ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh chờ. Nàng muốn chờ Bùi Cô Cẩm lên để hỏi một câu, xác định xem buổi chiều còn muốn đi đâu. Nhưng nàng có thói quen ngủ trưa, ăn cơm no đã mệt rã rời, nguyên ngày hôm qua phải đi lại không ngừng, bây giờ ngồi một mình ở đây, hai mắt bắt đầu mơ hồ. Lúc đầu Tống Vân Tang ngồi rất quy củ, sau đó lại đưa tay chống trêи bàn.
Bùi Cô Cẩm vào phòng liền thấy Tống Vân Tang nằm tựa vào trêи bàn, đang ngủ. Lúc bước vào phòng lớp băng trêи mặt hắn như tan ra, Bùi Cô Cẩm đóng cửa lại, sắc mặt phức tạp đứng đó.
Hắn biết Tống Vân Tang có thói quen ngủ trưa, nhưng mà cái dáng ngồi ngủ này thật không tầm thường. Nhớ rõ một đời trước, đêm hôm trước hắn muốn nàng, tự hắn đã vô cùng kìm chế nhưng nàng vẫn bệnh nặng một hồi.
Bùi Cô Cẩm nhíu mày, lặng yên đi đến bên cạnh Tống Vân Tang, nâng tay chạm lên trán của nàng. Nhiệt độ như thường. Nàng không bị bệnh, có lẽ do mấy ngày này lo lắng hãi hùng nên đã mệt rồi. Nhưng rõ ràng là chuyện của chính mình còn làm chưa xong, nhìn thấy người bên đau khổ cũng khổ sở tức giận theo. Nếu như hắn vẫn giữ nguyên kế hoạch để Tằng Nguyên Lương ở lại Lưu phủ, tra hỏi gia nô của Lưu gia, nàng còn phải khổ sở đến mức nào. Nhưng thật nực cười, hắn huy động nhân lực khiến cho Tri huyện bắt tất cả những người chạy trốn trở về, nàng lại bởi vì một câu uy hϊế͙p͙ của hắn chỉ cây dâu mắng cây hòe...
Nhưng đây là Tống Vân Tang. Bùi Cô Cẩm buông tay xuống, cúi đầu ngắm nhìn thụy nhan an yên của nữ tử, trong lòng tự giễu, không phải hắn đã sớm biết rằng nàng chính là người như vậy, bây giờ lại làm sao đây? Đối với một người không hề có trí nhớ gì về kiếp trước, hắn thật sự muốn tức giận với nàng?
Hắn thật sự là... so đo với nàng cái gì đây.
Bùi Cô Cẩm khom người, nhẹ nhàng chậm rãi ôm lấy Tống Vân Tang, bước đến bên giường. Người này rất yếu ớt, nếu để nàng ngủ như vậy dưới loại thời tiết này, nhất định nàng sẽ sinh bệnh. Hắn cẩn thận buông Tống Vân Tang xuống, nâng gáy của nàng lên, động tác thành thạo đặt dưới đầu nàng một cái gối đầu, lại tháo chăn ra đắp cho nàng. Không ngờ chăn mới đắp được một nửa, cả người Tống Vân Tang động một cái, bỗng nhiên mở mắt ra.
Bùi Cô Cẩm cầm cái chăn không chắc, đánh rơi trêи bụng Tống Vân Tang. Tống Vân Tang mở to hai mắt, ánh mắt cũng mê mang, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ. Nàng theo bản năng giải thích: "Bùi Đại nhân xin lỗi, ta đang ngủ."
Sắc mặt Bùi Cô Cẩm phức tạp. Tống Vân Tang đối mặt với hắn, dần dần thanh tĩnh lại. Nàng nhìn về phía chiếc bàn nàng đã ngồi, lại nhìn nhìn giường, cuối cùng nhìn về phía Bùi Cô Cẩm với ánh mắt khó hiểu. Vẻ mặt Bùi Cô Cẩm lập tức trở nên hung dữ: "Tỉnh? Tỉnh thì lăn vào."
Tống Vân Tang: "Cái, cái gì?"
Bùi Cô Cẩm không kiên nhẫn nói: "Nằm qua bên trong, chẳng lẽ ngươi muốn ta ngủ trêи bàn?"
Hắn ngồi xuống bên giường, bắt đầu tháo giày. Tống Vân Tang hiểu được, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch: "Đại nhân... Đại nhân muốn ngủ cùng với ta?"
Nàng luống cuống, Bùi Cô Cẩm lại rất bình tĩnh, chậm rãi nói: "Nếu không ta ôm ngươi lên giường làm chi? Còn bảo tiểu nhị mua chăn đệm mới? Tằng Nguyên Lương Ngụy Hưng và Chu Hưng Yên ở một gian, hai chúng ta ở một gian." Hắn nghiêng đầu nhìn Tống Vân Tang: "Sao vậy, Tống Tiểu thư không muốn?"
Tống Vân Tang không dám không muốn. Mặt nàng hết trắng lại hồng, hết hồng lại xanh, cuối cùng vẫn cắn răng lui vào bên mép giường trong. Bùi Cô Cẩm tháo giày xong nằm lên giường, cùng nằm xuống. Cả người Tống Vân Tang cứng ngắc tựa vào vách tường, đầu óc trống rỗng. Nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, Bùi Cô Cẩm vẫn nằm ở kia, không có bước tiếp theo. Rốt cuộc Tống Vân Tang không nhịn được trộm nhìn hắn, thấy Bùi Cô Cẩm thật sự đã nhắm mắt lại.
—— Bùi Cô Cẩm... đang ngủ?
Đầu óc của nàng mới chậm rãi hoạt động trở lại, trong lòng Tống Vân Tang suy đoán rằng Bùi Cô Cẩm cố ý ngủ cùng giường với nàng ngủ chẳng lẽ vẫn đang diễn trò? Hắn muốn Tằng Nguyên Lương nghĩ hai người bọn họ đã đã xảy ra quan hệ.
Tống Vân Tang bỗng nhiên muốn tỉnh ngủ. Vừa rồi nàng còn muốn hỏi cho rõ ràng, có phải Bùi Cô Cẩm ‘ngủ’ nàng rồi có nghĩa hắn sẽ nguyện ý hỗ trợ cứu phụ thân nàng hay không. Nếu như hắn không nguyện ý trả giá, mà muốn chiếm tiện nghi của nàng, nàng nên làm thế nào bây giờ. May mà, rốt cuộc Bùi Cô Cẩm không có vô sỉ đến mức này.
Nếu Bùi Cô Cẩm đã ngủ rồi, Tống Vân Tang cũng muốn nhân cơ hội này ngủ tiếp một lúc. Nhưng vừa rồi nàng bị làm cho hoảng hốt không nhẹ, Tống Vân Tang hoàn toàn tỉnh táo rồi, nhất thời không thể vào giấc.
Tống Vân Tang đành phải nằm ở trêи giường ru ngủ chính mình. Nằm một lúc nàng muốn xoay người, Tống Vân Tang lại nhớ đến câu nói kia của Bùi Cô Cẩm câu kia "Đừng có lắc lư qua lại", nàng lại không dám xoay người. Nhưng càng ép chính mình không được nhúc nhích, lại càng muốn động. Tống Vân Tang nhịn một khắc sau, thật sự nhịn không nổi nữa, hít sâu một hơi, nhẹ nhẹ nhàng nhàng trở mình.
Bùi Cô Cẩm không tỉnh, hô hấp vẫn đều đều như trước, Tống Vân Tang thở ra một hơi. Nhưng một hơi này còn chưa thở ra xong, nàng lại phát hiện nàng nghiêng người đối diện với Bùi Cô Cẩm, hơi thở của nàng thổi bay một sợi tóc bên sườn mặt của Bùi Cô Cẩm. Tống Vân Tang trơ mắt nhìn sợi tóc của nam nhân bị thổi bay lên, lại hạ xuống, lại bị thổi bay lên, lại hạ xuống...
Tống Vân Tang"..."
Tống Vân Tang hối hận sao mình không xoay người qua hướng kia! Nàng thử kiềm nén hơi thở một chút, nhưng càng cố gắng nín thở, ngược lại hô hấp càng loạn. Sợi tóc của Bùi Cô Cẩm nhất thời rơi xuống, lại bị nàng thổi trúng bay lên. Tống Vân Tang khóc không ra nước mắt, chỉ đành phải buông tha. Nàng an ủi chính mình dù sao Bùi Cô Cẩm cũng không bị đánh thức, hẳn là, không có chuyện gì phải không?
Cứ nằm như vậy một lát, rốt cuộc Tống Vân Tang mơ hồ buồn ngủ, cũng bắt đầu cảm thấy lạnh. Nàng phát hiện mình không có chăn, nhanh chóng mở mắt. Bùi Cô Cẩm vẫn không nhúc nhích như trước, ngủ thật sự trầm. Tống Vân Tang to gan hơn một chút, tay chân lén lút, kéo chăn đắp cho mình. Trêи người ấm áp, trong lòng Tống Vân Tang thả lỏng, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ. Nhưng rất nhanh, nàng lại mở mắt ra —— Bùi Cô Cẩm cũng bị lạnh. Nàng đắp chăn cho mình nhưng không đắp cho Bùi Cô Cẩm, như vậy... có phải không được tốt lắm hay không?
Tống Vân Tang nắm lấy góc chăn, lâm vào rối rắm. Nàng không muốn đắp chung chăn với Bùi Cô Cẩm, rồi lại lo lắng Bùi Cô Cẩm tỉnh lại, sẽ lấy chuyện nàng một mình chiếm chăn làm khó dễ nàng —— Bùi Đại nhân là người tâm tình bất định như vậy thật sự có thể làm ra chuyện này. Suy nghĩ một lúc, Tống Vân Tang vẫn quyết định lấy tâm thế "người đang dưới mái hiên, lấy lòng Bùi Đại nhân".
Tống Vân Tang ngồi dậy, sờ soạng cầm một góc chăn lên, đắp lên người Bùi Cô Cẩm. Nhưng đắp ở chân, nàng phát hiện phía trêи chỉ có thể đắp đến ngực. Kéo lên trêи một chút, dưới chân lại lộ ra.
Tống Vân Tang cảm thấy khó hiểu nghiên cứu, rốt cuộc phát hiện cái chăn bị đắp ngang rồi. Dáng người của nàng nên không sao, nhưng dáng người của Bùi Cô Cẩm rất cao nên bị ngắn. Tống Vân Tang nhẹ nhàng túm chăn lại, cố gắng thay đổi chiều. Đang chuẩn bị đắp lên một lần nữa, nhưng vừa mới giơ góc chăn lên, lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Bùi Cô Cẩm.