Ở kinh thành của Mộ Đông, trời vừa trút xuống một trận mưa nhỏ, sắc trời xám xịt. Lúc này là giờ Thân, một chiếc xe ngựa dừng ở bên ngoài Ngự Trà phường. Nha hoàn vén rèm xe lên, một nữ tử tầm mười sáu, mười bảy tuổi bước ra. Áo choàng che kín người, mũ trùm kín đầu, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn bằng lòng bàn tay.
Tiểu nhị đang nghênh đón khách bên ngoài, chỉ mới nhìn một cái mà hắn ta đã choáng váng. Dung mạo của nữ tử kia đúng là cực kỳ xuất chúng -- hàng lông mày cong vút, môi đỏ như son, mặt trắng như ngọc, nói là dung mạo tựa thần tiên cũng không hề nói quá. Chỉ là lúc này nàng đang cụp mắt xuống, trêи mặt không giấu được vẻ lo lắng.
Hắn ta ngẩn người nhìn một lúc lâu, có một nha hoàn đứng chắn trước mặt hắn ta. Biết mình thất lễ, tiểu nhị vội cúi đầu, “Tiếp kiến Tống tiểu thư, mời Tống tiểu thư vào trong.”
Bị nhận ra, Tống Vân Tang lặng lẽ kéo mũ trùm đầu, che mặt kỹ hơn. Đây là một trong những trà lâu có tiếng nhất ở kinh thành, Tống Vân Tang đã từng tới đây với phụ thân mình, cũng không có gì ngạc nhiên khi tiểu nhị nhận ra nàng. Nha hoàn ở bên cạnh nàng nói: “Chúng ta có hẹn, Thanh Trà phòng.”
Tiểu nhị nhanh chóng dẫn đường, nhóm người lần lượt tiến vào trà lâu, đi lên lầu ba. Đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy một nam nhân cao gầy có cặp lông mày bát tự đang ngồi trong phòng. Nhìn thấy Tống Vân Tang, hắn ta nhanh chóng đứng dậy sải bước đi tới chào hỏi: “Đại tiểu thư, người tới rồi.”
Tống Vân Tang lễ phép gật đầu, “Lý tiên sinh.”
Lý tên sinh tên là Lý Vinh, hắn ta đã ngoài ba mươi và từng là phụ tá của Hầu phủ. Tiểu nhị bưng trà đến, đóng cửa lại lùi ra ngoài. Lý Vinh mang theo vẻ mặt lo lắng hỏi: “Đại tiểu thư, người và phu nhân vẫn ổn chứ?”
Tống Vân Tang không có tâm trạng để khách sáo chút nào, nhưng vì lễ tiết nên vẫn miễn cưỡng gật đầu. Thấy nàng không yên lòng, Lý Vinh lắc đầu liên tục than thở, “Thật không ngờ, ta chỉ mới rời khỏi Hầu phủ một năm mà Hầu gia đã gặp phải đại nạn như vậy. Sớm biết như thế, đáng ra lúc đó ta không nên rời đi.”
Lời than thở này khiến trái tim đang nặng nề của Tống Vân Tang càng thêm hoảng hốt. Nàng cởi áo choàng, lẳng lặng ngồi xuống bàn, hai bàn tay dưới ống tay áo vô thức nắm lấy góc áo, nhất thời không tiếp lời.
Hầu gia trong miệng Lý Vinh là phụ thân của Tống Vân Tang. Thánh chỉ đột ngột truyền đến vào đêm qua, Tống Hầu gia bị tống vào chiêu ngục, tất cả nam đinh của Hầu phủ cũng bị nha dịch bắt đi, bao gồm cả đệ đệ chỉ mới sáu tuổi của Tống Vân Tang. Tống Vân Tang đã bàn bạc với chủ mẫu Tào thị của Hầu phủ lúc nửa đêm, đến sáng nay thì tách ra hành động, cố gắng liên hệ người quen để cứu nguy. Tào thị đã đi tìm vài vị quan lớn có quen biết với Hầu phủ nhưng không ai muốn gặp bà ta; Tống Vân Tang đi tìm người bạn thân thiết nhất của nàng là Thái tử phi thì biết được đêm qua Thái tử đã bị Hoàng thượng giam lỏng, phủ Thái tử cũng bị Ngự Lâm quân bao vây, không ai được phép ra vào.
Tình thế chuyển xấu quá nhanh, quá bất ngờ không kịp đề phòng. Giống như bầu trời đã thay đổi chỉ sau một đêm. Nữ nhân trong Hầu phủ mất đi chỗ dựa, tất cả đều lo lắng hoảng sợ. Đúng vào lúc này, Lý Vinh từng là phụ tá của Hầu phủ đã rời đi được một năm lại gửi thư hẹn gặp mặt, nói rằng mình có cách giúp đỡ.
Vào thời điểm này, đó chính là tia hy vọng duy nhất, nàng không dám vứt đi. Nhưng mà Tống Vân Tang vốn là đích nữ của Hầu phủ, hơn nữa lại còn là cô nương chưa xuất giá, không thể gặp gỡ nam nhân bên ngoài một mình. Nhưng chủ mẫu Tào thị bôn ba cả nửa ngày đã nhiễm phong hàn, buồn nôn chóng mặt. Rơi vào đường cùng, Tống Vân Tang đành phải mang theo mấy nhũ mẫu và nha hoàn cao lớn trong phủ đến trà lâu.
Tống Vân Tang lấy lại cảm xúc và cắt ngang chủ đề: “Lý tiên sinh nói có thể cứu phụ thân của ta, là cách gì vậy?”
Lý Vinh lộ vẻ hơi khó xử, hắn ta liếc nhìn mấy nha hoàn và nhũ mẫu, “Chuyện này… Đại tiểu thư có thể bảo người khác lui ra không?”
Tống Vân Tang do dự một lúc, nàng biết Lý Vinh muốn giữ bí mật, dù sao hắn ta cũng muốn cứu những người đang ở trong ngục nên đương nhiên không dám để quá nhiều người biết. Nghĩ đến tình cảnh hiện tại thật sự bất đắc dĩ, hơn nữa lại đang ở trà lâu kẻ đến người đi, Tống Văn Tang vẫn đồng ý. Nàng bảo nhũ mẫu và nha hoàn lui ra, trong phòng chỉ còn lại nàng và Lý Vinh. Tống Vân Tang lại hỏi: “Lý tiên sinh, giờ ngươi có thể nói được rồi chứ?”
Lý Vinh đột nhiên cười ha ha, hắn ta nhìn dáng vẻ đau thương lo lắng của nàng, quan sát Tống Vân Tang từ trêи xuống dưới. “Vân Tang à, chắc nàng biết tại sao năm đó ta lại rời khỏi Hầu phủ?”
Lòng Tống Vân Tang chùng xuống, tên của nàng không phải là thứ mà hắn ta có thể tùy tiện gọi! Lý Vinh cư xử không có phép tắc như vậy, rõ ràng là không có lòng tốt!
Tống Vân Tang bắt đầu cảm thấy chuyến đi này thật sai lầm. Nàng nghiêm nghị nói: “Ta không biết, cũng không muốn biết. Nếu tiên sinh cố tình đùa giỡn với Hầu phủ thì ta sẽ không tiếp.”
Nàng đứng dậy, nhưng Lý Vinh đưa tay ngăn nàng lại, “Nàng không muốn biết? Ta càng muốn cho nàng biết. Ta đã vừa ý nàng từ lâu rồi. Năm ngoái, khi nàng đến tuổi cập kê thì ta đã đi tìm phụ thân của nàng để cầu hôn nhưng ông ta lại cự tuyệt ta rồi đuổi ta ra khỏi phủ!”
Biểu cảm của hắn ta trở nên vặn vẹo. “Ông ta mắng ta mơ tưởng hão huyền, sao ta lại mơ tưởng hão huyền được chứ? Chẳng phải chỉ vì ta không quan không chức thôi sao? Nhưng hơn mười năm nay, ta trung thành với phụ thân của nàng , sao ông ta lại không thấy được cơ chứ? Phụ thân của nàng chính là một kẻ chỉ biết uy quyền và lợi lộc!”
Tống Vân Tang không ngờ mình sẽ nghe được chuyện đã qua này, nàng chỉ thấy cực kỳ ghê tởm! Nàng rất muốn lạnh giọng mắng cho tên cặn bã này một trận, nhưng nàng lại tức giận.
Tống Vân Tang có một tật xấu từ khi còn nhỏ, mỗi khi tức giận mặt sẽ đỏ bừng, hơi thở vừa gấp vừa loạn, ngay cả nhịp tim cũng tăng nhanh hơn, thân thể mềm nhũn run lên. Nếu nàng cãi nhau với người khác, thậm chí nàng còn không thể kiềm chế được nước mắt của mình. Nàng không muốn như thế này, nàng luôn muốn học cách mạnh mẽ hơn, nhưng mười sáu năm nay, tật xấu này vẫn không thể đổi được, dường như là bản năng bình thường của bản thân…
Tống Vân Tang cố gắng giữ cho giọng điệu vững vàng, “Có lẽ là bởi vì ngươi vừa xấu vừa già lại không có bản lĩnh nên phụ thân ta mới mắng ngươi mơ tưởng hão huyền.”
Nàng muốn bày ra tư thái mà Đại tiểu thư của Hầu phủ nên có, mắng người vừa uy nghiêm vừa khí thế, nhưng thân thể lại không tuân theo. Sau khi yếu đuối nói xong, mắt nàng liền đỏ bừng. Lý Vinh vốn cũng khó chịu vì lời nói của nàng nhưng nhìn thấy bộ dạng của Tống Vân Tang, đôi mắt hắn ta lại sáng lên.
Người ta nói mỹ nhân đệ nhất kinh thành chính là Thái tử phi, nhưng khi có mười người trông thấy Tống Vân Tang thì có đến tám chín người lại không nghĩ như vậy. Nếu như Thái tử phi là đệ nhất mỹ nhân trong thiên hạ thì Tống Vân Tang chính là tiên nữ. Vẻ đẹp của nàng không thể diễn tả bằng lời, nhưng từng nét một đều hoàn mỹ tới tuyệt đối, chỉ nhìn thoáng qua cũng khiến người khác mềm lòng. Dáng vẻ chực khóc của nàng lúc này còn kiều mỵ động lòng người hơn...
Lý Vinh hung ác nói: “Hóa ra người cũng giống như phụ thân của ngươi, cũng là loại tiểu nhân vọng tưởng muốn leo lên người những kẻ có quyền có thế! Hiện giờ ta đã phạm tội, chỉ có thể trốn tránh, dựa vào trộm cướp để no cái bụng, tất cả đều nhờ phụ thân ngươi và ngươi! Ngươi còn chê ta xấu à? Nói cho ngươi biết, đợi đến khi bị đày đến Giáo Phường ty thì ngươi cũng chỉ là kỹ nữ mà thôi, khách của ngươi còn là loại nam nhân già nua và xấu xí hơn cả ta! Khi đó ngươi sẽ phải hối hận vì những lời ngươi đã nói hôm nay.”
Tống Vân Tang đường đường là Đại tiểu thư của Hầu phủ, được Tống Hầu gia cẩn thận nuông chiều, chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy! Nàng tức giận đến nỗi mặc dù đầu óc vẫn còn minh mẫn nhưng phản ứng của cơ thể của nàng lại càng dữ dội hơn. “Không biết xấu hổ! Tống phủ vẫn chưa sụp đổ, đâu đến lượt ngươi ở đây khinh thường chúng ta? Đợi đến khi phụ thân ta ra ngục, nhất định sẽ cho ngươi biết mặt.”
Nàng không giỏi mắng chửi người khác nên muốn nhanh chóng rời đi. Sau khi to tiếng vài lời, nàng đã tức giận đến phát run, nước mắt sắp trào ra. Đột nhiên cổ áo nàng bị hắn ta nắm lấy, sau đó dùng lực xé ra! Tiếng vải bị xé rách truyền đến, cơ thể của Tống Vân Tang lảo đảo lùi lại hai bước, “bịch” một tiếng ngã xuống đất!
Lý Vinh cầm một nửa vạt áo của nàng, cười bỉ ổi, “Quần áo của Vân Tang bị rách mất rồi, chắc là không thể đi ra ngoài được nữa đâu? Chi bằng ở lại đây tiếp ca ca nha!”
Tống Vân Tang chỉ cảm thấy mọi chuyện không ổn! Nàng cho rằng trong trà lâu có người vào kẻ ra, hơn nữa nàng lại mang theo nhiều nhũ mẫu và nha hoàn như vậy thì Lý Vinh cũng sẽ không dám làm gì. Nhưng Lý Vinh là kẻ sớm có tiền án lại xấu xa hơn những gì nàng tưởng. Hắn ta xé rách áo ngoài của nàng, lại ép nàng, nếu nàng làm ầm ĩ lớn chuyện, thanh danh của nàng sẽ hoàn toàn bị hủy hoại, chưa nói đến việc sau này bị người ta chỉ trỏ, nói không chừng nàng cũng chẳng thể lập gia đình được nữa! Hắn ta muốn dùng cách này để ép nàng nhịn nhục. Mục đích của kẻ này chính là khiến cho nàng bị chịu nhục nhã, trả thù Hầu phủ…
Tống Vân Tang tức giận đến choáng váng đầu óc. Nàng gần như bôn ba cả ngày hôm nay, chưa nói đến việc cầu cứu không thành, lại còn gặp phải kẻ xấu xa như Lý Vinh bỏ đá xuống giếng, Tống Vân Tang buột miệng, “Cút ngay! Tiếp ngươi? Thà ta đi tiếp Bùi Cô Cẩm còn hơn!”
Chợt nghe thấy tên Chỉ huy sứ của Cẩm y vệ, Lý Vinh có chút ngạc nhiên. Nhưng hắn ta nhanh chóng chế giễu nói : “Thì ra Vân Tang thích Bùi đại nhân. Đúng vậy, Bùi đại nhân quả nhiên có quyền thế, tướng mạo tuấn tú, nhưng hắn lại khinh thường ngươi!”
Hắn ta bước về phía Tống Vân Tang “Người ta đồn rằng Bùi đại nhân ở trêи giường long tinh hổ mãnh, thanh lâu nữ tử đều chịu không nổi hắn, cần gì loại nữ nhân mỏng manh nhu nhược như ngươi! Nếu ngươi tiếp hắn, sợ rằng chưa đầy hai, ba ngày ngươi đã chết trêи giường hắn rồi, chi bằng để ca ca thương ngươi như vậy…”
Tống Vân Tang run rẩy nắm chặt tay, chuẩn bị hét lên! Cho dù không giữ được danh tiết, nàng cũng sẽ không bao giờ buông tha cho loại súc sinh này! Không ngờ vào lúc này, cửa phòng bị đá văng ra!
Tống Vân Tang kinh ngạc quay đầu lại! Nàng liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng ngoài cửa. Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị khiến nàng sợ hãi cất lên, “Cẩm y vệ phá án, người không phận sự lui ra.”
Có tiếng bước chân bên ngoài phòng, có lẽ là khách khứa rời đi. Thân thể Tống Vân Tang hơi cứng đờ, theo bản năng lùi về phía góc tường. Trong khi người kia dùng sức đóng cửa căn phòng lại, hơi thở chết chóc bao quanh thân của người kia, hắn đi về phía Tống Vân Tang!
Hắn bước đi rất nhanh, nhưng lại lướt qua Tống Vân Tang rồi đứng trước mặt Lý Vinh. Lý Vinh vẫn đang cầm mảnh áo bị xé rách của Tống Vân Tang, vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ, “Bùi đại nhân, sao ngài lại ở đây…”
Trước khi hắn ta nói xong, Bùi Cô Cẩm đã nắm lấy cổ áo của hắn ta rồi hung hăng ném đi! Bàn ghế bị hất tung, chén trà vỡ vụn! Lý Vinh ngã xuống đất, nôn ra một ngụm máu! Hắn ta đang muốn dãy dụa muốn đứng dậy, nhưng Bùi Cô Cẩm đã tiến lại gần hơn, dùng một tay nắm lấy hàm dưới của gã! Nam nhân nhếch khóe môi cười lạnh, hắn vặn ngón tay của Lý Vinh, đột nhiên dùng sức!
Âm thanh gãy xương ngón tay rõ ràng lọt vào tai, toàn thân Tống Vân Tang trở nên cứng đờ. Dường như Bùi Cô Cẩm đã quên mất sự tồn tại của Tống Vân Tang, nổi lên sát ý. Hắn túm tóc Lý Vinh, nhấc đầu ném mạnh vào tường! Động tác của hắn rất nhanh rất mạnh, Tống Vân Tang còn chưa phân biệt được màu đỏ vừa lóe qua trước mắt, rốt cuộc là bộ phi ngư phục của nam nhân hay là vết máu bắn khắp nơi kia…
Hắn đập đầu Lý Vinh ầm ầm hơn chục lần rồi dừng lại. Bùi Cô Cẩm ném Lý Vinh xuống đất, đứng dậy rồi chậm rãi nhìn về phía Tống Vân Tang.