Mọi người vừa ra khỏi cửa thì thấy Nhạc Ngưng và Nhạc Thanh đã chờ từ lâu, buổi sáng bọn họ cũng nhận được tin tức nghĩa trang bị cháy, vốn tưởng rằng đã không thể nghiệm thi được nữa rồi, chỉ không ngờ đến Tần Hoan vẫn đến nghĩa trang. Nhạc Ngưng giữ chặt tay Tần Hoan rồi túm thẳng nàng đi sang một bên, "Sao rồi? Kết quả nghiệm thi thế nào? Sao lại gọi Ngụy công tử qua đây thẩm vấn nữa? Ta thấy sắc mặt Ngụy công tử khó coi cực kỳ, ban nãy ta có hỏi hắn xảy ra chuyện gì thì hắn chỉ nói một câu xin lỗi rồi đi. Rốt cuộc là ngươi đã nghiệm ra cái gì rồi hả?"
Tần Hoan mím môi, nhìn sang thấy Yến Trì và mấy người Hoắc Hoài Tín đều đang lúng túng. Nhạc Giá liền nói, "Tri phủ Đại nhân, Trì Điện hạ, Thanh nhi, chúng ta ra phòng khách ngồi thôi."
Thái độ của Nhạc Giá rất ngay thẳng, không hề lo lắng chuyện này bị Nhạc Ngưng biết được. Việc này vốn là một vết nhơ, nếu là nhà bình thường chắc chắn sẽ không để cho đám tiểu bối biết được, có điều giáo dục trong An Dương Hầu phủ lại không quá nghiêm khắc như vậy.
Mấy người Yến Trì vừa đi khỏi thì Tần Hoan liền nói tóm tắt những chuyện hôm nay nàng chứng kiến cho Nhạc Ngưng nghe.
Nhạc Ngưng trợn trừng mắt, một lúc sau mới hoàn hồn lại, "Quốc... Quốc Công phủ thật sự là to gan..."
Nhạc Ngưng tức đến nghiến răng nghiến lợi, thế những cũng không thốt ra mấy lời khó nghe mà chỉ nắm chặt nắm đấm. Tần Hoan kéo nàng một cái, "Chuyện này đều có Thái trưởng Công chúa và Hầu gia với phu nhân xử lý, ngươi chỉ biết là đủ rồi, đừng có nhiều lời."
Nhạc Ngưng đấm một cái lên cột chống trên hành lang, "Thảo nào ban nãy Ngụy công tử lại nói một câu xin lỗi ta, ta còn đang nghĩ xem hắn xin lỗi cái gì. Suy cho cùng thì người đau buồn nhất chính là hắn và Tống thị..."
Nhạc Ngưng nói xong thì khẽ nhướn mày, "Chẳng lẽ Ngụy gia Đại công tử đã thật sự đến Cẩm Châu?"
Tần Hoan lắc đầu, "Việc này ta cũng không rõ, nhưng không phải là không có khả năng này. Nếu thật sự Ngụy gia Đại công tử đến Cẩm Châu thì những chuyện trước đây cũng có thể nói rõ ràng ra rồi.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công
2. Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại
3. Hôn Hoàng
4. Cục Cưng Bé Nhỏ Ăn No Chưa
=====================================
"Nếu là hắn, hắn làm thế nào để giết người? Tên giả thần giả quỷ cũng là hắn?"
Tần Hoan nghiêng nghiêng đầu, "Ngụy gia Đại công tử nhậm chức Đình úy nên đương nhiên cũng là một người võ công cao cường, hắn vượt tường vào nhà có thể nói là dễ dàng, mà cũng rất có khả năng hắn cài thân tín vào trong đội ngũ thị vệ để mật báo cho mình."
Nhạc Ngưng nhăn nhó, "Nếu như thế thì chuyện này càng ngày càng phức tạp rồi."
Tần Hoan cũng nặng trĩu trong lòng, chuyện này đúng thật là càng ngày càng phức tạp, nhưng cũng giống như phải trải qua đêm đen sâu thẳm mới thấy được ánh bình minh, sự việc càng trở nên phức tạp thì lại càng tiếp cận gần hơn với chân tướng rồi.
"Ơ, Tề bổ đầu..."Nhạc Ngưng bỗng lên tiếng, Tần Hoan nhìn theo, quả nhiên Tề bổ đầu đang đi trên hành lang phía đông, ông hỏi một tiểu tỳ bên ngoài rồi ngay lập tức đi vào trong phòng khách.
Tần Hoan liếc nhìn Nhạc Ngưng rồi cả hai cùng vội vàng đuổi theo.
Mới vừa đi đến cửa phòng liền nghe thấy tiếng nói của Tề bổ đầu, "Đêm qua ở trong Đông uyển, đúng thật là hắn viết chữ đến tận nửa đêm, nhiều người nhìn thấy bóng dáng hắn ngồi in trên cửa sổ. Sáng nay hắn cũng thức dậy bằng giờ với mọi ngày..."
Trong lòng Tần Hoan đã hiểu rõ, hóa ra Hoắc Hoài Tín ra lệnh cho Tề Lâm đi thăm dò Ngụy Ngôn Chi.
Xem ra ông ấy cũng bắt đầu nghi ngờ Ngụy Ngôn Chi rồi.
...
Tần Hoan nói chuyện với Nhạc Ngưng một lúc, mãi cho đến khi Giang thị và Nhạc Quỳnh đi từ bên trong nội thất ra, nàng tiện thể vào trong xem mạch thêm lần nữa cho Thái trưởng Công chúa. Thái trưởng Công chúa đã bị việc này làm cho tức giận cùng cực nên tinh thần không được ổn định lắm, Tần Hoan thay một đơn thuốc mới rồi mới rời đi. Thái trưởng Công chúa lo lắng Tần Hoan đã phải đi nghiệm thi từ sáng vất vả nên đành để cho nàng về nhà sớm, Nhạc Ngưng cũng đi cùng tiễn nàng ra cửa, mãi cho đến khi nhìn thấy Bạch Phong đánh xe đưa nàng rời đi thì mới vào trong. Suốt cả quá trình đó Yến Trì hoàn toàn không xuất hiện.
"Tiểu thư có mệt không? Nghỉ một chút đi..."
Tần Hoan thật sự cũng hơi mệt nên tranh thủ dựa vào vách xe ngựa mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Phục Linh giúp nàng kéo chặt áo choàng lại rồi ngồi im lặng bên cạnh không quấy rầy nàng nữa. Ngay trong lúc Tần Hoan đang thiu thiu ngủ thì xe ngựa đột nhiên phanh gấp rồi vội vàng ngừng lại.
Cả người Tần Hoan lắc lư, lưng cũng đập mạnh vào thành xe khiến cho cả người lập tức tỉnh táo trở lại. Bên ngoài xe ngựa, Bạch Phong ghìm cương khiến ngựa hí lớn đến điếc tai, mà trên phố cũng nháo nhào cả lên, thỉnh thoảng còn nghe có tiếng người chửi bậy!
"Tiểu thư, người không sao chứ?"
Tần Hoan lắc đầu, "Xảy ra chuyện gì? Sao lại ngừng lại?"
Vừa nói dứt lời thì Tần Hoan nghe thấy bên ngoài có người kêu la...
"Đứng lại! Ngươi đứng lại đó cho ta! Bắt trộm, giúp ta bắt trộm với..."
Đây là tiếng kêu của một nam tử, bởi vì gào to quá sức nên giọng nói vừa sắc bén vừa khàn khàn. Thế nhưng khi Tần Hoan nghe thấy không hiểu sao nàng lại thấy giọng nói này hơi quen thuộc, ngay lúc đó Bạch Phong ở bên ngoài nói vọng vào, "Cửu cô nương, đằng trước có người bị trộm đồ, có mấy người đang đuổi theo nên đường xá hơi loạn."
Tần Hoan trả lời, "Ừ không sao, chờ một lát rồi đi tiếp."
Bạch Phong đáp lời rồi im lặng, Tần Hoan quay quay cái cổ tê mỏi của mình. Ngay lúc này thì bên ngoài lại có tiếng hô, "Chính là người kia! Đứng lại! Đồ ăn trộm..."
Người vừa kêu xong thì mệt đến mức không kịp thở, giọng nói cũng không còn to như ban nãy nữa, mặc dù vẫn còn đang ra sức kêu gào nhưng trong giọng nói đã cảm thấy người đó thấm mệt. Quả nhiên tên trộm kia đã chạy đi xa, không bắt được nên có lẽ vì thế mà giọng nói của người kia trở lại gần như bình thường. Trong lòng Tần Hoan chợt động, nàng giơ tay vén mành xe lên.
Nàng nhìn thấy ở đoạn phố đằng trước xe ngựa khoảng 4-5 trượng có một nam tử mặc trước bào màu nâu đang đứng chống tay vào đầu gối thở hắt ra, mặc dù Tần Hoan chỉ nhìn thấy lờ mờ thế nhưng người mà buổi sáng nàng vừa mới gặp thì làm sao có chuyện không nhận ra được.
"Bạch Phong, người bị trộm đồ ở phía trước có phải là Từ ngỗ tác?!"
"Hình như... đúng thật, đúng là Từ ngỗ tác." Bạch Phong nhìn kỹ lại thì cũng nhận ra được Từ Hà, hắn rất ít khi gặp Từ Hà cho nên mới không thể nhận ra ngay lập tức.
Tần Hoan căn dặn, "Đánh xe đuổi theo đi."
Bạch Phong nghe lệnh hành động, xe ngựa bắt đầu từ từ chuyển động, rất nhanh sau đó đã chạy thẳng đến bên cạnh Từ Hà.
Từ Hà vẫn đang khom người chống tay xuống đầu gối thở dốc. Vừa rồi hắn gào to như vậy đã làm kinh động đến không ít người xung quanh, mặc dù đã có 2 người giúp hắn truy đuổi thế nhưng tên trộm kia chạy quá nhanh, vèo một cái đã mất tăm mất tích, cuối cùng mọi người chỉ có thể nhìn Từ Hà bằng ánh mắt thương cảm. Từ Hà đau khổ nhìn dòng người qua lại trên phố, tên trộm kia chạy mất đồng nghĩa với thùng đồ của hắn cũng mất luôn, những thứ khác thì không nói, trong thùng còn có 2 lượng bạc, là gần nửa năm chi phí sinh hoạt của hắn!
Từ Hà đang đắm chìm trong nỗi đau cùng cực cứ như vừa mất đi người thân, cho nên không hề chú ý gì đến có một chiếc xe ngựa vừa dừng lại ở bên cạnh mình, hắn thở hổn hển một lúc, đến khi gần bình phục lại rồi mới đứng thẳng người lên. Ngay lúc này, bên cạnh vang lên một giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng.
"Từ ngỗ tác..."
Từ Hà sửng sốt, xoay người lại nhìn lên cửa xe ngựa thì thấy gương mặt của Tần Hoan ở bên trong, Từ Hà không thể tin được mà trợn tròn mắt, vội vàng khom lưng hành lễ, "Cửu cô nương..."
Vừa nói xong hắn sực nhớ ra Tần Hoan nhất định thấy được việc vừa rồi của mình nên hắn đỏ bừng mặt.
Tần Hoan bị dáng vẻ mất tự nhiên của hắn chọc cười, "Bạch Phong, đánh xe ngựa đến góc đường đi, ta và Từ ngỗ tác có vài lời cần nói."
Bạch Phong nghe lệnh, Từ Hà cũng đi theo đằng sau.
Sáng nay sau khi rời khỏi nghĩa trang thì Từ Hà không đến Hầu phủ, Tần Hoan không ngờ được trên đường từ Hầu phủ về lại gặp được Từ Hà ở dọc đường, "Từ ngỗ tác bị trộm mất đồ gì vậy?"
Nét mặt Từ Hà khổ sở, hắn cũng không hề giấu diếm gì nàng, "Phải, Cửu cô nương, người xem, thùng đồ của ta bị mất rồi. Nói là mất chứ thực ra là bị người ta cướp đi, vừa rồi tiểu nhân đang ăn mỳ trong quán đằng kia, còn chưa kịp ăn hết tô mì Dương Xuân thì thùng đồ bên cạnh đã bị người ra giành lấy. Tiểu nhân phản ứng rất nhanh, đuổi theo ngay lập tức thế nhưng người đó nhanh như thỏ vậy, tiểu nhân đuổi cả con đường cũng không thấy bóng dáng đâu."
Tần Hoan nhìn vẻ mặt nhăn nhó của hắn thì vừa thấy thương vừa buồn cười, "Trong thùng là dụng cụ nghiệm thi?"
"Phải!" Từ Hà không tiện nói là còn có bạc bên trong, chỉ tiếp tục kể lể, "Tiểu nhân vẫn dùng đám dụng cụ đó để mưu sinh, mặc dù chẳng đáng bao nhiêu tiền nhưng cũng đã theo tiểu nhân rất lâu rồi. Hiện giờ bị người ta lấy mất thì tiểu nhân thật sự chẳng biết làm thế nào, may là tạm thời nha môn không cần đến tiểu nhân đi nghiệm thi, nếu không thì Tri phủ Đại nhân đã để tiểu nhân cuốn gói rời đi rồi."
"Chỉ mất dụng cụ thôi sao?"
Từ Hà lắc đầu, "Cũng không chỉ thế, còn có hương khử thối, giấy bút nghiệm trạng, còn có... tranh vẽ của riêng tiểu nhân, công văn của nha môn với vài đồ vặt linh tinh không đáng tiền. Có điều tiểu nhân vẫn đau lòng, trong đám công văn đó còn có bản nghiệm trạng của ngày hôm nay, lát nữa về tiểu nhân phải sao chép lại, cũng may trí nhớ của tiểu nhân không phải là kém lắm."
Tần Hoan thở dài, liếc mắt nhìn Phục Linh một cái, Phục Linh liền hiểu ý cầm 3 lượng bạc đưa ra ngoài.
Từ Hà vội vàng xua tay, "Không thể không thể, tiểu nhân hoàn toàn không có ý này, tiểu nhân..."
"Cứ cầm đi, ta hiểu ngươi không có ý này, nếu như ngươi cảm thấy ngại thì cứ coi như ta tạm thời cho ngươi vay, sau này ngươi nhận bổng lộc rồi thì trả lại cho ta sau cũng được." Giọng nói Tần Hoan uyển chuyển khiến cho Từ Hà không thể nào cự tuyệt được nữa.
"Cửu cô nương đúng là có tấm lòng bồ tát... Vậy... vậy thì tiểu nhân đành nhận vậy, chờ bao giờ tiểu nhân có bổng lộc rồi nhất định sẽ trả lại cho cô nương." Từ Hà nhận lấy 3 lượng bạc, hắn nhìn Tần Hoan với vẻ cảm kích từ tận đáy lòng.
Tần Hoan gật đầu, "Chuyện này không phải vội, sau này ngươi ăn uống ở ven đường thì cẩn thận một chút."
Từ Hà gật đầu lia lịa, "Cửu cô nương yên tâm, sau này tiểu nhân nhất định sẽ chú ý thật cẩn thận." Nói xong hắn lại cười khổ, "Nói ra thì gần đây tiểu nhân liên tiếp gặp vận rủi, 4-5 hôm trước cũng vừa mất đi một bao đồ, hôm nay thì ngay cả thùng đồ cũng bị mất luôn. Tiểu nhân cảm thấy đám tiểu tặc này đúng là không có mắt nhìn, dáng vẻ của tiểu nhân thế này làm gì giống với người có tiền chứ..."
Từ Hà tự mỉa mai bản thân, Tần Hoan cũng dở khóc dở cười, "Sao cứ liên tục mất đồ thế?"
"Vâng, bọc đồ lần trước tiểu nhân bị mất chính là bọc đựng công văn mà hàng ngày tiểu nhân vẫn mang vào nha môn. Hôm đó trên đường đến nha môn, tiểu nhân đang đi mua thuốc thì bị lấy mất, cũng may bên trong chỉ có mấy bản công văn với nghiệm trạng chứ không có tiền bạc gì."
"Mua thuốc?" Tần Hoan rất chú ý đến từng lời Từ Hà nói.
Từ Hà lắc đầu, "Không phải tiểu nhân bị bệnh, là lão bá đang cho tiểu nhân thuê nhà, hiện giờ lão bá đã tốt lên rồi."
Tần Hoan gật gật đầu, Từ Hà nhìn thấy người đánh xe là Bạch Phong, lại đi về hướng thành đông nên tự biết Tần Hoan đang quay về Tần phủ, hắn lui lại phía sau một bước rồi nói, "Cửu cô nương nhất định là muốn hồi phủ, tiểu nhân không dám cản trở cô nương thêm nữa. Ban nãy Cửu cô nương hào phóng trượng nghĩa Từ Hà đã khắc ghi trong tâm khảm, xin cô nương hãy hồi phủ đi, tiểu nhân cung tiễn cô nương."
Tần Hoan thấy hắn cảm kích tựa như vừa được ban ân huệ nên tự nhiên nàng cũng thấy an tâm, nàng lập tức cười một tiếng rồi buông rèm xe xuống, Bạch Phong vung roi thúc ngựa, xe ngựa chậm rãi lăn bánh hướng thẳng về phía Tần phủ ở thành đông.