Nhạc Ngưng nói xong liền nhún vai, "Nhị ca thấy ngươi hành y tế thế cho nên cũng nảy sinh ra lòng dạ Bồ tát, ngươi đừng trách hắn."
Tần Hoan buông đũa, lau lau khóe môi rồi mới đứng dậy nói, "Nhị công tử vốn là có thiện tâm chứ không phải là do ta, ta nào dám trách như ngươi nói? Hôm đó nhìn thấy vết thương của Ngụy Kỳ Chi ta đã nghĩ đến rồi, chỉ sợ có chút không ổn."
Nhạc Ngưng khẽ 'A' một tiếng rồi nói, "Thế thì phải làm thế nào?"
Tần Hoan thở dài, "Cứ phải xem qua đã rồi mới biết được, hiện tại liền đến Hầu phủ đi."
Phục Linh thu dọn bàn ăn, nghe thấy thế liền lập tức đi lấy áo choàng. Rất nhanh Tần Hoan đã chuẩn bị xong để rời phủ."
Ra khỏi phủ leo lên xe ngựa, Nhạc Ngưng mới thở hắt ra, "Hiện tại vụ án coi như cũng đã giải quyết gần xong rồi, ngược lại lại khiến người ta thổn thức. Ngươi nói xem Ngụy Ngôn Chi sẽ bị phán tội thế nào?"
Tần Hoan nghe thế thì híp mắt lại, chần chừ một lúc mới nói, "Đương nhiên là xét theo hình luật của Đại Chu. Vụ án này Ngụy Ngôn Chi sau khi sát hại Tống Nhu đã tìm mọi cách để che đậy dấu vết, lại có lòng muốn hãm hại ta, xét cả về tình về lý thì cũng không có khả thể bào chữa giảm tội cho hắn, cho nên chắc chắn là sẽ xử nặng. Hơn nữa một khi Quốc Công phủ biết tình nhân của Tống Nhu không phải Ngụy Kỳ Chi mà lại là Ngụy Ngôn Chi thì có lẽ tất cả mọi người trong 2 phủ đều sẽ cực kỳ hận hắn. Mặc dù thường ngày Ngụy lão gia thích con vợ lẽ hơn thế nhưng việc đã đến nước này thì tuyệt đối không có khả năng ông ta sẽ nói tốt cho Ngụy Ngôn Chi. Còn có Ngụy phu nhân đau lòng vì Ngụy Kỳ Chi bị Ngụy Ngôn Chi hãm hại, người của Quốc Công phủ sẽ tức giận khi từ đầu đến cuối đều bị Ngụy Ngôn Chi lừa gạt, có khi lại còn âm thầm giở thủ đoạn nữa. Cho nên hình phạt cuối cùng của Ngụy Ngôn Chi, chỉ nghĩ thôi đã biết rồi."
Nhạc Ngưng trầm mặc, "Nói như vậy thì ngược lại cũng có thể hiểu ngày đó vì sao Ngôn Chi nhắc đến mẫu thân ruột của mình lại đau thương đến vậy. Phụ thân không phải chỗ dựa của hắn, cộng thêm thân phận con vợ lẽ kia, cho dù là đích mẫu hay là Quốc Công phủ thì mối quan hệ cũng không hề bền chắc. Chỉ có mẫu thân ruột mới vĩnh viễn đứng cùng phía với hắn, thế nhưng..."
Tần Hoan thở dài, "Một cuộc đời bi kịch tạo ra một hành động bi kịch khác, trong đáy lòng của Ngụy Ngôn Chi thì khi đó mẫu thân hắn đã phải đơn độc một mình sống qua ngày. Cho nên bây giờ hắn chẳng qua cũng chỉ là quay về với hoàn cảnh ngày xưa của mẫu thân hắn mà thôi."
"Đáng thương, đáng tiếc, nhưng cũng đáng ghét và đáng giận." Nhạc Ngưng nói xong cũng nhìn sang Tần Hoan, "Vậy ngươi nói xem, hắn đối xử với Tống Nhu có thể có thật lòng không? Tống Nhu nói ra tên của Ngụy Kỳ Chi có khi nào do hắn xúi giục không?"
Tần Hoan suy nghĩ một lát rồi híp mắt nói, "Có lẽ là có đi, còn có phải hắn xúi giục hay không thì ta cũng không biết nữa."
Nhạc Ngưng hơi kinh ngạc, "Sao lại nói như vậy? Ngụy Ngôn Chi đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để giết Tống Nhu, nếu như hắn thật sự có lòng với nàng ta thì làm sao hạ thủ được?"
Tần Hoan lắc đầu, "Tần Hoan bị giết tàn nhẫn là thật, thế nhưng trước đây hắn từng có chân tình với Tống Nhu có lẽ cũng là thật, hai vấn đề này cũng không hề xung đột với nhau vì dù sao con người cũng có thể thay đổi. Ngụy Ngôn Chi là người thông minh nên nhất định từ sớm hắn đã biết hắn và Tống Nhu không có kết quả gì. Thế nhưng lôi kéo quan hệ với Tống Nhu có lợi cho hắn, chỉ dựa vào lòng ẩn nhẫn và tự chủ của mình thì hắn có thể đi trêu chọc khiến cho Tống Nhu sinh ra hảo cảm. Nếu chỉ trêu chọc thôi thì không nên làm ra chuyện vượt rào cùng với Tống Nhu, thế nhưng hắn vẫn làm, chẳng lẽ hắn lại là một tên hoang dâm vô độ, vì vui sướng nhất thời nên mới ph óng đãng hay sao? Cho nên mới nói có lẽ hắn cũng thật sự có tình cảm với nàng!"
Tần Hoan thở dài, giọng nói có hơi bi ai, "Đương nhiên cũng không hẳn đúng, ta chỉ đoán thôi. Có lẽ cũng có vài khoảnh khắc hắn muốn có kết quả cùng với Tống Nhu, có lẽ hắn cũng từng nỗ lực rồi những sau này phát hiện ra đúng là hy vọng xa vời. Mà chuyện Tống Nhu mang thai lại càng để cho sự tình đi đến mức không thể khống chế được mới khiến cho hắn tỉnh táo lại, cuối cùng lựa chọn tiền đồ của chính mình mà thôi."Nhạc Ngưng chưa từng trải qua những chuyện thế này cho nên nếu như để cho nàng suy nghĩ thì nàng chỉ có thể nghĩ đến những chuyện trắng đen rõ ràng mà thôi, yêu là yêu, ghét là ghét. Đối với nàng, nếu như Ngụy Ngôn Chi giết người thì hắn chắc chắn là một kẻ máu lạnh vô tình, thế nhưng khi nghe Tần Hoan phân tích như vậy thì nàng nhất thời ngây ngẩn.
Một lát sau Nhạc Ngưng mới thở dài, "Lúc ngươi nghiệm thi thì bình tĩnh nghiêm trang đến mức khiến cho người ta sợ hãi, lúc suy luận phá án cũng lời nói sắc bén cực kỳ phân minh. Ta vốn tưởng rằng ngươi ghét ác như thù, ngươi sẽ không nói lời hay tiếng đẹp cho Ngụy Ngôn Chi, thế nhưng đến bây giờ ngươi lại cho rằng hắn đối xử với Tống Nhu không hoàn toàn là tàn nhẫn. Tần Hoan, ngươi lại khiến ta nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa rồi."
Tần Hoan lắc đầu, "Trên đời không có ai trời sinh ra đã ác, ngay cả người cực kỳ hung tàn thì trong lòng cũng sẽ có chỗ mềm mại. Kẻ trộm tiền của cũng có thể sẽ bố thí cho ăn mày, kẻ cướp hại mạng người khi trở về nhà cũng sẽ hiếu kính phụ mẫu bảo vệ thê nhi. Cũng không phải là ta muốn nghĩ tốt cho mọi người, mà thật ra những điều này chính là thế nhân thường tình, chỉ là do Quận chúa ghét ác như thù nên mới không muốn suy nghĩ nhiều như vậy thôi."
Nhạc Ngưng nhíu mày, "Đúng là... ngươi nói cái gì cũng có lý."
Tần Hoan nghe thế liền cười rộ lên, "Rõ ràng là ta đang khen ngợi Quận chúa, Quận chúa không nghe ra sao?"
Nhạc Ngưng hừ nhẹ một tiếng rồi thò tay vén rèm xe ngựa lên, hiện tại đã vào cuối tháng 8, khí trời mùa thu lan tới càng lúc càng lạnh, ngay cả vào ban ngày thì gió trời thổi đến cũng có cảm giác mát lạnh, "Người từ kinh thành có lẽ 2 ngày nữa sẽ đến, cũng không biết người đến là ai trong Quốc Công phủ. Ta thấy Tri phủ Đại nhân trong vòng 2-3 ngày nay phải phán xử xong vụ án này, đến lúc đó Ngụy Ngôn Chi cũng bị áp giải về kinh. Phải đến khi tiễn bước Ngụy Kỳ Chi cùng với người kinh thành đi rồi thì Hầu phủ mới xem như thật sự yên tĩnh. Hơn nửa tháng nay đúng là giày vò quá mức."
Nói đến đây Nhạc Ngưng quay đầu lại, "Đại ca ta muốn đến Sóc Tây quân."
Tần Hoan hơi sửng sốt, "Đi Sóc Tây quân?"
Nhạc Ngưng gật đầu, "Phụ thân nói khảng năng vào năm sau thì Nhạc gia quân sẽ bị điều lên phía bắc, đến lúc đó cứ để Nhị ca đi theo Nhạc gia quân. Còn về Đại ca tốt nhất cứ đến Sóc Tây quân rèn luyện, Sóc Tây do Duệ Thân vương quản lý nên phụ thân cực kỳ yên tâm."
"Thế còn Trì Điện hạ?" Tần Hoan hỏi theo bản năng.
Nhạc Ngưng lắc đầu, "Đại khái Trì Điện hạ trong thời gian ngắn sẽ không quay lại Sóc Tây quân rồi."
Tần Hoan nhíu mày, "Trì Điện hạ đã ở Sóc Tây quân tận 12 năm, sao bây giờ lại không quay về?"
Yến Trì không chỉ ở tòng quân trong Sóc Tây 12 năm mà dựa vào chiến tích của hắn, nghiễm nhiên đã trở thành một người cầm quyền mới ở Sóc Tây quân. Thế nhưng hiện tại hắn lại chuẩn bị quay về kinh thành, lần này hắn đi, lại qua vài năm nữa nếu như Sóc Tây quân lại thay đổi một loạt tướng quân mới thì có lẽ uy danh của hắn trong Sóc Tây quân cũng sẽ bị hạ thấp...
"Chuyện này hả, hình như có chút kỳ lạ."
Tần Hoan vốn cảm thấy kỳ lại, vừa nghe Nhạc Ngưng nhắc đến thì nàng càng cảm thấy đúng.
Nhạc Ngưng tiếp tục nói, "Mặc dù ta không hiểu nhiều mấy việc trong quân, thế nhưng suy cho cùng thì An Dương Hầu phủ đã nắm giữ binh mã nhiều thế hệ rồi nên đương nhiên cũng biết một ít. Việc này... chỉ sợ có liên quan đến binh quyền trong Sóc Tây quân."
Nhạc Ngưng chỉ nói thoáng qua thế nhưng trong lòng Tần Hoan lại hồi hộp. Nói như thế thì khả năng tồi tệ nhất mà nàng vừa nghĩ đến sẽ thật sự xảy ra sao?
Đột nhiên bàn bạc đến chuyện quân đội, tuy Nhạc Ngưng biết không nên nhiều lời thế nhưng người đối diện nàng là Tần Hoan thì không có vấn đề gì cả, "Hiện tại Sóc Tây quân có thể tính là đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Chu, thế nhưng binh quyền lại nằm trong tay của Duệ Thân vương. Hiện tại thuộc về Duệ Thân vương nhưng tương lại chẳng phải là Trì Điện hạ hay sao? Hiện tại Trì Điện hạ rời khỏi Sóc Tây quân có lẽ là có kẻ muốn đoạt quyền nên mới giở thủ đoạn. Từ xưa đến nay luôn có câu 'công cao lấn chủ', nói thế này nhất định ngươi sẽ hiểu."
Tần Hoan khẽ gật đầu, trong lòng chỉ nghĩ đến vết dao trên lưng Yến Trì, vết thương nặng như vậy nhất định là có người muốn lấy mạng hắn nên mới ra tay tàn nhẫn. Mà Tần Hoan từ sớm đã hiểu được tranh đấu trong triều đình Hoàng thất luôn luôn đẫm máu.
Từ vụ án của Ngụy Ngôn Chi mà nói đến tận chuyện tranh giành binh quyền Sóc Tây quân, đề tài hiện tại hơi nghiêm trọng nên lúc xe ngựa dừng lại ở trước cửa Hầu phủ thì sắc mặt Tần Hoan và Nhạc Ngưng đều hơi nặng nề. Mãi đến khi xuống xe ngựa đi vào trong phủ rồi thì mặt mũi mới tươi sáng lên một chút, bọn họ đi thẳng đến viện của Thái trưởng Công chúa như thường ngày, thỉnh an xong Tần Hoan lập tức cùng Nhạc Ngưng đi đến Đông uyển.
"Ngụy gia Đại công tử đến đây thì cũng ở trong Đông uyển, ngay trong tiểu viện ở bên cạnh chỗ trước đây Ngụy Ngôn Chi ở." Nhạc Ngưng ngừng lại rồi nói, "Nói ra thì ngươi đừng chê cười, từ khi ngươi nói Ngụy Ngôn Chi mang đầu của Tống Nhu vào giấu trong phòng suốt mấy ngày thì trong lòng mẫu thân càng sinh ra căm ghét. Người nói gian phòng Ngụy Ngôn Chi đã từng ở phải mời pháp sư đến làm lễ xong thì mới có thể để người khác vào ở."
Tần Hoan nghe thế thì không hề thấy ngoài ý muốn, "Phu nhân làm như vậy rất đúng, bình thường đồ đạc của người chết đã không thể đụng vào rồi, càng huống hồ là... Để cho phu nhân yên tâm thì cứ làm lễ thêm mấy ngày đi."
Tần Hoan nói xong thì trừng mắt nhìn, Nhạc Ngưng lại cười rộ lên, "Ngươi cái tên quỷ xảo quyệt này! Chẳng phải trước đây ngươi nói không tin quỷ thần sao? Sao bây giờ lại biết khen ngợi mẫu thân ta làm việc tốt rồi?"
Tần Hoan tỏ vẻ láu cá, "Lần nào ta đến đây thì phu nhân cũng lấy đồ ăn ngon đến chiêu đãi ta, cho nên ta cũng phải có qua có lại chứ, đúng không?"
"Được lắm Tần Hoan nhà ngươi, rõ ràng là ngươi sợ mẫu thân ta không cho ngươi ăn đồ ngon phải không?"
Nhạc Ngưng vừa cười vừa mắng rồi dẫn Tần Hoan vào Đông uyển, quả nhiên viện của Ngụy Kỳ Chi ở sát vách với chỗ trước đây của Ngụy Ngôn Chi. Đại khái là do tiếng nói chuyện của các nàng quá lớn nên còn chưa đi đến cửa chính Ô Thuật đã lao từ bên trong ra.
Nhìn thấy người đến là Tần Hoan nên Ô Thuật đỏ mắt quỳ gối xuống, "Nữ Bồ tát! Tiểu nhân bái kiến nữ Bồ tát! Tiểu nhân đa tạ nữ Bồ tát đã cứu công tử nhà ta! Kiếp sau tiểu nhân nhất định cũng sẽ không bao giờ quên hồi báo ân đức này!"
Hành động của Ô Thuật khiến Tần Hoan sợ đến mức nhảy dựng lên, Tần Hoan nghi ngờ nhìn sang phía Nhạc Ngưng, Nhạc Ngưng ho nhẹ một tiếng rồi khẽ nói, "Nhị ca ta đã kể toàn bộ chuyện ngươi nghiệm thi thế nào, ghép xương ra sao cho Ngụy Kỳ Chi. Đừng nói là tên sai vặt này, ngay cả hiện tại Ngụy Kỳ Chi cũng coi ngươi như ân nhân cứu mạng. Nhưng đây mới chỉ là 1 chuyện thôi, chút nữa ngươi đi vào chữa cho hắn rồi thì hắn lại nợ ngươi thêm 1 ân tình nữa.
Tần Hoan nghe thấy thế cũng dở khóc dở cười rồi tiến lên nói, "Ngươi đứng lên đi đã, ta đến đây để xem bệnh cho công tử nhà ngươi."
Ô Thuật lau nước mắt rồi mới bò dậy, "Vâng vâng vâng, đã chờ nữ Bồ tát rất lâu rồi, mời vào mời vào, công tử nhà ta cũng đang chờ nữ Bồ tát đó!"
Tần Hoan bất đắc dĩ, "Ta họ Tần, trong nhà đứng hàng thứ 9, không phải nữ Bồ tát."
Ô Thuật sửng sốt rồi lập tức nói, "Vâng, Cửu cô nương... Tiểu nhân biết người là Cửu cô nương, ngày đó tiểu nhân đã nghe thấy Tri phủ Đại nhân xưng hô với người như vậy. Chỉ là trong lòng tiểu nhân người chính là nữ Bồ tát, cả người và Quận chúa đều là nữ Bồ tát!"
Nhạc Ngưng nhướng mày, "Ngươi cái tên này có phải là không muốn nghe lời đúng không? Nữ Bồ tát cái gì chứ? Nếu không nói chuyện cho đàng hoàng thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bọn ta!"
Tần Hoan bất đắc dĩ thì cũng chỉ nói mấy câu nhẹ nhàng, nhưng Nhạc Ngưng thì không như vậy. Ô Thuật thấy các nàng hơi giận dữ thì vội vàng cúi đầu, "Vâng vâng vâng, Quận chúa bớt giận, tiểu nhân không dám, tiểu nhân nhất định sẽ sửa lại miệng!"
Nhạc Ngưng vênh mặt rồi dẫn Tần Hoan vào trong.
Trong phòng, Nhạc Thanh cũng đang nói chuyện, "Y thuật của nàng ngay cả Hoàng thần y trong thành Cẩm Châu cũng không sánh bằng. Có lẽ ngươi không biết Hoàng thần y chính là ngự y từ trong cung, không chỉ 60 tuổi rồi mà từ xưa đến nay hắn đã chữa khỏi cho không dưới 8000 người. Thế nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, gặp phải nàng thì cũng chỉ là kẻ bại trận..."
Tần Hoan đang bước vào nghe thấy thế thì khóe mắt run rẩy, Nhạc Ngưng bước vào trước cũng nhíu chặt lông mày, không nhịn được đành lên tiếng, "Nhị ca..."
Vừa dứt lời đột nhiên ánh mắt Nhạc Ngưng ngừng lại tại một điểm.