Quá trình hòa nhập vào đoàn phim của Tinh Lạc vô cùng thuận lợi.
Sau khi cô gọi điện về báo tin vui cho quản lý Sơ Hạnh, cô ấy đã hết mực khen cô có chí tiến thủ, nói cô cứ thế phát huy.
Khác với Tinh Lạc một mặt hớn hở, Trịnh Tiểu Điệp vừa tức giận và uất ức đứng từ xa nhìn Tinh Lạc trang điểm xinh đẹp, mặc bộ đồ vốn phải là của cô ta diễn xuất.
Khuôn mặt Trịnh Tiểu Điệp vặn vẹo, sau khi trút giận lên trợ lý nhỏ bé thì nhấc điện thoại gọi cho vị kim chủ sau lưng cô ta.
“Có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói không mấy kiên nhẫn, ngoài giọng của anh ta ra loáng thoáng còn có thanh âm nũng nịu của phụ nữ.
Trịnh Tiểu Điệp khẽ nắm chặt tay, cô ả cố tỏ ra đáng thương nhất có thể nói.
“Bạch tổng, anh phải đứng ra làm chủ cho em.
Vai diễn anh sắp xếp giúp em bị người ta cướp mất rồi.
Bây giờ em bị người ta đè đầu cưỡi cổ, bị người ta ăn hiếp.
Người ta đây là không coi anh ra gì mà!”
Trong giới bạch đạo, người được gọi là Bạch tổng chỉ có hai người.
Thứ nhất chính là Bạch Kỳ, mặc dù anh ngốc nhưng ông nội không hề ghét bỏ hay bạc đãi anh.
Ông sợ anh bị người ta khinh rẻ nên đã để riêng một vị trí giám đốc trong tập đoàn Bạch thị cho anh.
Nói là hữu danh vô thực cũng được, nhưng anh là Bạch tổng hàng thật giá thật, bắt bẻ không nổi.
Bạch tổng thứ hai lại là Bạch Tỉnh Nhiên, anh ta là con nuôi nhà họ Bạch, sau bao nhiêu năm cố gắng thì leo lên được vị trí tổng giám đốc cũng là đương nhiên.
Bạch Kỳ có liên quan đến Trịnh Tiểu Điệp mới là lạ, vậy Bạch tổng trong miệng cô ta là Bạch Tỉnh Nhiên rồi.
“Hả? Có chuyện đó sao?”
Bạch Tỉnh Nhiên một tay ôm gái đẹp, một tay cầm điếu thuốc hít hơi dài, trong làn khói mờ đục, ánh mắt anh ta nào còn nét dịu dàng thường ngày, thay vào đó là đầy sự nguy hiểm, âm lãnh.
Trịnh Tiểu Điệp anh ta chơi chán rồi, nhưng những gì anh ta hứa cho cô ta thì vẫn sẽ cho, ví dụ như là vai nữ phụ của ‘Dụ Ngôn’.
Vai diễn này đối với Bạch Tỉnh Nhiên không là gì cả, một cái phất tay là có.
Cơ mà anh ta cực ghét người nào không nể mặt anh ta, dù gì Trịnh Tiểu Điệp cũng từng là người phụ nữ của Bạch Tỉnh Nhiên.
Điện thoại di động để trên bàn tiếp tục truyền đến giọng nói ghen tức của Trịnh Tiểu Điệp.
“Đúng vậy Bạch tổng.
Con khốn Du Tinh Lạc kia không biết đã quyến rũ đạo diễn như thế nào mà ông ta đã đuổi em đi, để nó vào diễn thay.
Con khốn đó thì có gì tốt chứ? Không phải chỉ là gương mặt đẹp một tí thôi ư? Đã thế còn giả thuần khiết, nghiêm túc, suốt ngày mặc quần áo dài, váy dài đến gót chân.
Hơn nữa...”
Bình thường Du Tinh Lạc vì không muốn người ta chú ý đến cái chân giả nên cô ăn mặc vô cùng kín đáo, cho đến giờ vẫn chưa có ai phát hiện ra cô là người tàn tật.
Tinh Lạc biết là sẽ không giấu được lâu, nhưng mà ít nhất cô muốn công bố chuyện này chỉ khi cô đã có sự nổi tiếng nhất định.
Đó mới là thời điểm thích hợp.
“Khoan đã!”
Trịnh Tiểu Điệp còn chưa nói xong thì đã bị Bạch Tỉnh Nhiên ngắt lời, anh ta hỏi lại.
“Cô nói ai là người cướp vai của cô.”
Trịnh Tiểu Điệp sững sờ, theo bản năng đáp.
“Là một người mới vào nghề tên là Du Tinh Lạc.
Chắc là Bạch tổng không biết cô ta đâu…”
“Tôi biết.”
Ngoài dự liệu của Trịnh Tiểu Điệp, Bạch Tỉnh Nhiên vậy mà vẫn nhớ Du Tinh Lạc.
Không! Nói chính xác hơn là từ hôm gặp được cô trở đi, thỉnh thoảng trong đầu anh ta vẫn hiện lên hình bóng cô.
Không thể phủ nhận, sắc đẹp và tính cách gay gắt, lạnh lùng của Tinh Lạc làm anh ta động tâm, nhớ mãi không quên.
Bạch Tỉnh Nhiên là một người có dục vọng chinh phục rất cao, phàm là những cô gái anh ta nhắm đến, anh ta đều phải chiếm cho bằng được, Trịnh Tiểu Điệp là điển hình.
Trịnh Tiểu Điệp ngày xưa cũng không phải là xấu, tính tình cô ta nhút nhát, không như bây giờ kiêu ngạo lại giả tạo.
Chính Bạch Tỉnh Nhiên đã làm cô ta trở thành như vậy, là cám dỗ của đồng tiền đã thay đổi con người Trịnh Tiểu Điệp.
Du Tinh Lạc… cô và tôi rất có duyên.
Tôi không tin là tôi sẽ không chinh phục được cô!
Bạch Tỉnh Nhiên gõ gõ ngón tay vào màn hình điện thoại, hạ quyết định.
“Tôi không biết cô làm bằng cách nào, cô phải hẹn được Du Tinh Lạc đến gặp mặt tôi.
Còn về vai diễn, tôi sẽ bù cho cô hai vai nữ phụ khác.
Kịch bản tùy cô chọn.”
Trịnh Tiểu Điệp ngỡ ngàng, niềm vui đến quá nhanh làm cô ta không kịp phản ứng.
Hai vai nữ phụ! Đây là hai vai nữ phụ đó! Trước cô ta vì một vai nữ phụ ‘Dụ Ngôn’ mà tranh giành sứt đầu mẻ trán, nịnh bợ Bạch Tỉnh Nhiên mãi mới có được.
Thế nhưng…
“Bạch tổng, không lẽ anh coi trọng Du Tinh Lạc?”
Khuôn mặt Bạch Tỉnh Nhiên trầm xuống, gắt gỏng.
“Không phải chuyện của cô.
Có làm hay không?”
Trịnh Tiểu Điệp không dám ho he gì nữa, vội nói.
“Vâng vâng, em nhất định sẽ hẹn được cô ta, Bạch tổng yên tâm, chờ tin tốt của em.”
……….
Trịnh Tiểu Điệp không ngờ hẹn Du Tinh Lạc lại dễ như vậy, cơ hồ khi cô ta vừa mở lời thì cô đã đồng ý ngay.
Có chắc chắn trong tay hai vai diễn, Trịnh Tiểu Điệp vui vẻ ra về, trong đầu nghĩ Du Tinh Lạc hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi, không phải là cô ta tưởng sẽ trèo lên được giường của Bạch tổng đấy chứ? Có trèo lên được thì tầm cỡ như Du Tinh Lạc, Bạch tổng cũng nhanh chán…
“Tinh Lạc, cô thực sự sẽ đi gặp cái người tên Bạch Tỉnh Nhiên kia? Sao cô bảo hắn ta khó ưa?”
Du Tinh Lạc hiện tại đang nói chuyện điện thoại với Ngô Vũ Hằng.
Buổi đóng phim ngày hôm nay thành công mỹ mãn nên tâm trạng của cô rất tốt, cười khanh khách.
“Vũ Hằng đẹp trai của tôi, đầu anh to nhưng óc anh bằng quả nho thật à? Anh ghét người ta thì anh mãi không lập quan hệ với người ta sao? Thế này thì làm sao anh vượt mặt tôi trong bảng xếp hạng thành tích tháng này được đây?”
Ngô Vũ Hằng nghe cái cách mỉa mai gợi đòn của Tinh Lạc chỉ muốn đấm cô một cái, anh hậm hực.
“Tôi biết cô giỏi, cô luôn dẫn đầu bảng thành tích, được chưa?”
Tinh Lạc nháy mắt, cảm thấy trêu chọc người bạn tốt này khá thú vị.
“ y da, người luôn xếp thứ hai thì làm sao hiểu người đứng thứ nhất có bao nhiêu phiền não.
Lúc nào cũng phải cúi xuống nhìn, anh biết tôi mỏi cổ lắm không?”
“Du.
Tinh.
Lạc!!”
Tiếng rống giận của Ngô Vũ Hằng khiến Tinh Lạc suýt chút nữa thủng cả màng nhĩ, cô cố nén cười, nhìn lại địa chỉ được ghi, nói nhanh.
“Thôi được, không nói chuyện với anh nữa, tôi đến nơi rồi.”
“Phắn!”
“Bye, bảo bối~”
Vừa cúp máy, Tinh Lạc liền bị chính giọng điệu ẽo ẹt chảy nước của mình làm cho nổi da gà.
Cô ngẩng đầu, nhìn biển hiệu sang chảnh lấp lánh ánh kim của nhà hàng Pháp nào đó, khóe mắt giật giật.
Bạch Tỉnh Nhiên này quá tục khí!
Tinh Lạc vừa bước chân vào nhà hàng thì có người lập tức dẫn cô đến phòng VIP, Bạch Tỉnh Nhiên đã ngồi đó chờ sẵn, niềm nở đứng dậy kéo ghế cho cô.
“Du tiểu thư, mời ngồi.”
Du Tinh Lạc tại sao lại đồng ý gặp Bạch Tỉnh Nhiên? Vì muốn bàn chuyện làm ăn chứ sao! Trong danh sách các tập đoàn có triển vọng trong nước thì tập đoàn Bạch thị ngồi chễm trệ ở vị trí đầu tiên.
Dự án cô đang phụ trách chú trọng thị trường nước X, không sớm thì muộn cũng phải chủ động liên hệ Bạch gia thôi, chi bằng nhân cơ hội này.
“Bạch tiên sinh khách khí rồi.”
Tinh Lạc một khi đã liên quan đến chuyện công việc làm ăn là y như rằng sẽ để lộ bộ mặt giả trân không thể giả trân hơn, luôn nở nụ cười tươi giống đóa hoa cúc.
Bạch Tỉnh Nhiên bất ngờ, thầm nhủ tại sao thái độ hai lần gặp gỡ của cô khác nhau một trời một vực thế? Hay là cô đã thấy được anh ta tốt nhường nào, muốn bật đèn xanh với anh ra rồi?
Không thể trách Bạch Tỉnh Nhiên nghĩ như vậy, anh ta được phụ nữ xúm lại quen rồi đâm ra đầu óc tự huyễn hoặc bản thân rất có mị lực, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
“Du tiểu thư, tôi không ngờ sẽ gặp lại cô, Trái Đất thật tròn.”
Không phải là anh cho người mời tôi tới sao?
Trái Đất tròn cái đầu anh! Câu tán gái này cũ rích rồi!
Tinh Lạc đảo mắt không muốn đáp lại câu nói thiếu muối kia, cô rất nghiêm túc mở lời định vào chủ đề chính luôn.
“Là thế này Bạch tiên sinh, tôi biết tập đoàn Bạch thị là tập đoàn lớn nhất nhì trong nước.
Tôi sở dĩ đến đây là bàn chuyện hợp tác với tập đoàn các anh, không biết anh có hứng thú không?”
Làm công việc khó tránh khỏi bại lộ thân phận, nhưng nếu hợp tác thành công thì việc đó không có vấn đề gì, coi như là chút thành ý dành tặng đối phương.
Nào ngờ, Bạch Tỉnh Nhiên điềm đạm trả lời.
“Hợp tác với Bạch thị? Tôi nghĩ công ty nhà họ Du quá bé so với chúng tôi, căn bản không tương xứng.
Du tiểu thư nghĩ quá đơn giản rồi, nếu là bình thường thì chuyện này không thể thành được.”
Du Tinh Lạc: “...”
Anh ta cư nhiên cho rằng cô đại diện nhà họ Du ra mặt!
Anh ta nghĩ cô làm việc cho nhà họ Du? Dùng danh nghĩa nhà họ Du hợp tác Bạch thị?
Nhìn mặt cô ngu si lắm à? Cô dĩ nhiên biết nhà họ Du không có cửa!
À thì… Bạch Tỉnh Nhiên hiểu lầm là chuyện thường tình.
Vốn tiếng tăm của Tinh Lạc trong giới thượng lưu không ra gì, cộng thêm việc cô khiêm nhường, đâu ai nghĩ ở nước ngoài cô còn thân phận to đùng khác, dùng thân phận đó làm việc kiếm ăn.
Khổ lắm, vì kế mưu sinh hết! Cô cũng đâu muốn làm quá nhiều việc.
Cô nghèo mà!!
“Không phải, ý tôi là…”
Ngay khi Tinh Lạc sắp giải thích tường tận thì cô nghe Bạch Tỉnh Nhiên không biết trời cao đất dày nói tiếp.
“Nhưng không sao, nếu Du tiểu thư thật sự muốn hợp tác thì không phải là không có cách.
Chỉ có tôi mới giúp được cô… đi kèm với điều kiện.”
Tinh Lạc chặn ngay những lời vàng ý ngọc định tuôn ra, nghĩ nghĩ một lúc, mở miệng.
“Điều kiện gì?”
Bạch Tỉnh Nhiên tưởng bở Du Tinh Lạc mắc câu, anh ta rướn người, nâng cằm cô lên, cười ám muội.
“Làm người của tôi, tôi sẽ cho cô thứ cô muốn.”
Quả nhiên...
Tinh Lạc nhếch môi đỏ, cười mị.
“Người yêu? Hôn thê? Hay là vợ?”
“Tình nhân.”
………….
Rầm!!
Cảnh cửa phòng ăn VIP bị ai đó tàn nhẫn đá bay, các nhân viên nhà hàng ai nấy giật mình hoảng sợ, không dám đến gần cô gái mặt khó coi như c ngâm.
Du Tinh Lạc hất tóc, trực tiếp sải bước bỏ về không quan tâm Bạch Tỉnh Nhiên đang đuổi theo phía sau.
“Du tiểu thư! Du Tinh Lạc! Cô có ý gì?”
Thần sắc Bạch Tỉnh Nhiên khó coi không kém, anh ta không hiểu vì cớ gì Tinh Lạc lại từ chối anh ta.
Với điều kiện của cô thì cô có thể tìm được gã tình nhân nào tốt hơn anh ta?
Tinh Lạc nhàn nhạt cười, cười nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt.
“Bạch tổng, Bạch tiên sinh, xin lỗi nha! Là do tôi không xứng với anh thôi, tôi không trèo cao nổi, tôi sợ ngã đau lắm.”
Mẹ nó! Không biết xấu hổ!
Bà đây không thèm hợp tác với loại người như anh ta.
Không những vậy, đêm nay bà đây phải cho anh ta một bài học nhớ đời.
Chuẩn xác là nhớ đời!
“Cô…”
Bạch Tỉnh Nhiên chạy nhanh hơn ý đồ bắt lấy tay Tinh Lạc, không ngờ lại bị cô nhẹ nhàng tránh thoát.
Anh ta ra hiệu, đang định cho người của mình xông lên giữ chân cô thì có một giọng nói mừng rỡ chen ngang.
“Tiểu Lạc! Là Tiểu Lạc! Tiểu Lạc đến chơi với Kỳ Kỳ sao?”
“Bạch Kỳ?”
Hai người đồng thời ngoái đầu, nhận thức người đi tới là Bạch Kỳ được vây xung quanh bởi đám bảo vệ toàn thân đồ đen.
Bạch Kỳ cũng mặc âu phục chỉn chu như ai kia, chẳng qua tay anh còn cầm thêm cái yoyo hồng phấn chơi đùa, trông không ăn khớp với nhau tẹo nào.
Bạch Kỳ đến gần Tinh Lạc, thấy sắc mặt cô nhăn nhó và mấy người Bạch Tỉnh Nhiên hùng hùng hổ hổ liền nghĩ Bạch Tỉnh Nhiên bắt nạt cô.
Anh tức giận rồi! Anh mà tức giận thì hậu quả rất khôn lường!
Bạch Kỳ hai tay chống nạnh, đứng chắn trước mặt Tinh Lạc, trách cứ Bạch Tỉnh Nhiên.
“Anh Tỉnh Nhiên, anh mà bắt nạt Tiểu Lạc của Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ về mách ông nội!”
Bạch Tỉnh Nhiên có phát tác cũng không có can đảm phát tác với Bạch Kỳ, anh ta hạ giọng.
“Kỳ Kỳ ngoan, không phải như thế...”
Bạch Kỳ nhất quyết không chịu nghe Bạch Tỉnh Nhiên, chỉ hất mặt nói.
“Anh không được động tới Tiểu Lạc, nếu không… Kỳ Kỳ mách ông nội là anh đánh Kỳ Kỳ.”
Chơi bẩn!
Đây tuyệt đối là chơi bẩn!
Ngậm máu phun người!
Bạch Tỉnh Nhiên phẫn nộ nhưng không làm gì được, bởi vì Bạch Kỳ là hòn ngọc quý trên tay ông nội Bạch Cố.
Có khả năng thật sự ông nội sẽ mắng anh ta.
Đọ mắt với Bạch Kỳ một hồi, Bạch Tỉnh Nhiên cuối cùng bỏ cuộc.
Anh ta nhìn thật sâu Tinh Lạc lần cuối rồi không nói không rằng mang người của mình rời đi, nội tâm hừng hực lửa giận.
Bạch Kỳ… mày đợi đấy.