Bạch Kỳ lấy khăn lau đầu, những giọt nước trong suốt chảy dọc yết hầu, xuống xương quai xanh rồi biến mất đằng sau lớp áo phông trắng.
Mái tóc ẩm ướt cản trở Bạch Kỳ tiếp tục đi ngủ, anh hôn lên trán Tinh Lạc rồi mở cửa ra ngoài ban công hứng gió, tiện thể cầm luôn cái máy tính bảng mà Kỳ Kỳ hay chơi game.
Kỳ Kỳ đã chìm vào giấc ngủ sâu trong tâm thần, như mọi lần trước, anh không dễ dàng tỉnh lại quậy phá.
Bạch Kỳ và Kỳ Kỳ chung sống hòa thuận với nhau qua từng ấy năm, hai nhân cách không kháng cự, chấp nhận đối phương, giúp đỡ đối phương.
Nhưng Bạch Kỳ chưa từng mong muốn được tồn tại dài hơn như lúc này, nguyên nhân là vì Tinh Lạc.
Nói anh ích kỷ? Đúng vậy, anh thừa nhận anh ích kỷ hơn Kỳ Kỳ.
Bởi vì Kỳ Kỳ đơn thuần đứng ngoài sáng, còn Bạch Kỳ vô cảm đứng trong bóng tối không ai biết đến, không ai thừa nhận.
Bạch Kỳ ô uế hơn Kỳ Kỳ nhiều lắm…
Bạch Kỳ không biết lôi từ đâu bao thuốc lá, anh rút một điếu chuẩn bị châm hút, những nghĩ lại… mùi thuốc lá quá nồng, Tinh Lạc sẽ nghi ngờ nên lại cất đi.
Anh lục lọi túi áo khoác, lấy trộm của Kỳ Kỳ vài cái kẹo mút, chọn vị dâu bỏ vào miệng nhai rồm rộp.
Ý? Không phải!
Hình như kẹo mút không phải ăn thế này.
Ăn lại cái khác cho đúng cách.
Bạch Kỳ lại lựa một cái kẹo mút khác vị sữa ngậm trong miệng.
Nghe nói ăn kẹo mút có thể cai thuốc? Cai thuốc được hay không thì không biết, nhưng mùi vị ngon.
Bạch Kỳ ngồi vắt chân chữ ngũ mở máy tính bảng làm việc, anh bấm vào một thư mục ẩn có cài mật khẩu truy cập, nhập mật khẩu dài mười ba ký tự, những tệp tài liệu nối đuôi nhau xuất hiện.
Cá chắc Bạch Lạc Quân và Bạch Tỉnh Nhiên bọn hắn không người nào tưởng tượng ra được tất cả các tài liệu tuyệt mật của Bạch thị mà bọn hắn hằng mơ ước lại nằm trong máy tính bảng nhỏ bé chuyên dụng chơi game của bạn nhỏ Kỳ Kỳ.
Không ngờ đúng không?
Không ngờ mới thú vị!
Như kiểu có đánh chết bọn hắn, bọn hắn cũng không nghĩ Bạch Kỳ có hai nhân cách.
Người bọn hắn coi thường như thằng ngốc lại thâm tàng bất lộ nhất Bạch thị.
Bạch Kỳ nhân cách hai mỗi lần xuất hiện đều sẽ vùi đầu vào công việc tồn kho, lần này không khác.
Anh chỉnh lý lại một số tài liệu có lỗ hổng và sai sót, sau đó nhấn gửi qua email cho Bạch Cố.
Bên nước ngoài đang là chiều tối, Bạch Cố nhận được email của Bạch Kỳ thì sửng sốt hồi lâu, ông không nhịn được gọi một cuộc video xác nhận.
“Suỵt! Ông nội… Tiểu Lạc đang ngủ.”
Bạch Kỳ nhìn ông lão hồng hào, khỏe khoắn trên màn hình, câu đầu tiên không phải là chào hỏi mà là nhắc nhở ông nhỏ tiếng, Bạch Cố không biết nên vui hay nên buồn.
Bạch Cố nghi hoặc nhìn trái ngó phải Bạch Kỳ, chiếc kẹo mút ăn dở đập vào mắt ông làm ông càng thêm rối rắm, ông dò hỏi.
“Kỳ Kỳ?”
Bạch Kỳ lắc lắc ngón tay, báo danh.
“Là Bạch Kỳ của ông.”
Bạch Cố thở ra một hơi, cười cười.
“Nhãi ranh trộm kẹo của Kỳ Kỳ, cẩn thận thằng bé ăn vạ.”
Bạch Kỳ không cho là đúng mở miệng, khi nói chuyện cùng Bạch Cố anh cố thu lại dáng vẻ lạnh lẽo, âm trầm.
“Kỳ Kỳ là cháu ông, còn cháu thì không phải à? Không chào đón thì cháu đổi lại chỗ cho Kỳ Kỳ?”
Bạch Cố khịt mũi coi thường, vểnh râu nói.
“Mấy tháng mới ló đầu ra một lần, công việc đầy rẫy mà đòi trốn? Mơ đi thôi! Ông để dành rất nhiều thứ hay ho cho cháu đấy…”
Thứ hay ho của Bạch Cố không có thứ nào là tốt đẹp.
“Thiên vị.”
Bạch Cố cười ha hả, xong ông như sực nhớ ra cái gì, hạ giọng thầm thì.
“Cái kia… Tinh Lạc biết cháu...có hai nhân cách rồi hả? Con bé có phân biệt được cháu và Kỳ Kỳ không?”
Bạch Kỳ sờ sờ mũi, ăn ngay nói thật.
“Khụ… cháu chưa nói cho cô ấy, cháu đang đóng giả thành Kỳ Kỳ, cô ấy hẳn chưa phát giác.”
Bạch Cố già nhưng không có nghĩa ông không hiểu suy nghĩ tuổi trẻ, ngược lại ông là người từng trải, cũng được coi là tay lão luyện tình trường, đào hoa phong lưu.
Ông ám muội nhếch môi, chậc lưỡi.
“Ai da da, có người ấy à, không từ thủ đoạn theo đuổi con gái nhà người ta, nào là bản hợp đồng hôn nhân, giờ đến đóng kịch lừa người.
Cuối cùng tội vạ đều đổ lên đầu lão già ta đây, đểu cáng quá mức!”
Trên trán Bạch Kỳ chảy xuống ba vạch đen, anh ai oán.
“Ông nội, nhớ giữ bí mật cho cháu.”
Bạch Cố giả vờ lãng tai.
“Cái gì cơ? Ông không nghe rõ.”
Bạch Kỳ rít qua kẽ răng.
“Nhớ giữ bí mật cho cháu, nếu không…”
“Giữ bí mật cái gì?”
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên bên tai Bạch Kỳ, nhưng không phải là của Bạch Cố.
Giọng nữ!
Bạch Cố đầu dây phía kia im lặng là vàng, Bạch Kỳ thì cứng đờ thân hình, ngón tay có tật giật mình bấm kết thúc cuộc gọi.
Bạch Cố chưa kịp ho he gì đã bị cháu trai yêu dấu cho ra đảo.
Du Tinh Lạc không biết tỉnh ngủ đứng ở cửa ban công từ lúc nào, hai tay chống nạnh, mắt đẹp mở to.
“Bạch Kỳ, người vừa rồi là ông nội phải không?”
Bạch Kỳ chậm rì rì quay đầu, giấu máy tính bảng ra đằng sau lưng tắt nguồn, anh ngập ngừng.
“Là… là ông nội.”
Nguy hiểm đạt mức báo động!
Tại sao Tiểu Lạc đứng ngay gần mà anh không hề hay biết? Do cô đi lại không phát ra tiếng động hay là do anh chú tâm nói chuyện không để ý?
Cô đứng đó bao lâu rồi? Cô nghe được bao nhiêu rồi?
Cô… biết sự thật chưa?
Bạch Kỳ dè dặt quan sát mỗi cử chỉ, mỗi động thái, mỗi thay đổi nhỏ nhặt trên khuôn mặt Tinh Lạc, cô nhíu mày một cái cũng đủ làm tim anh nhảy lên tận cổ họng.
Vâng, Tinh Lạc đang nhíu chặt chân mày, cô trầm trầm cất lời.
“Bạch Kỳ, anh muốn chết đúng chứ? Tôi dặn anh như thế nào? Đêm hôm không ngủ gọi video cho ông nội, làm phiền ông nội nghỉ ngơi.
Lại còn kêu ông nội giữ bí mật giúp, thông minh lên rồi nhỉ?!”
Ha!
Bạch Kỳ nghe xong Tinh Lạc nói thì bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng, bàn tay nắm chặt máy tính bảng thoáng nới lỏng.
Như vậy là cô không biết, cô nghe được câu cuối thôi, bí mật thật vẫn được bảo toàn.
Thần linh phù hộ để anh không bị vạch trần nhanh đến thế!
Biểu cảm Bạch Kỳ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bẹp miệng, ủy khuất lên tiếng.
“Kỳ Kỳ biết lỗi rồi, Kỳ Kỳ đi ngủ ngay, Tiểu Lạc đừng giận.
Tại vì kỳ Kỳ nhớ ông nội quá nên...”
Tinh Lạc day day thái dương, cô lườm nguýt bạch Kỳ, không chấp nhặt anh.
Tỉnh giấc không thấy người đâu cô còn tưởng anh lại chui vào trong tủ quần áo, mở tủ quần áo ra tìm thì trống không.
Lo lắng lật tung cả phòng lên, cuối cùng ngoài ban công nhìn thấy anh vui vẻ gọi điện cho Bạch Cố.
Bảo sao cô không tức giận?
“Hừ, vào trong phòng! Tôi sẽ canh chừng anh gắt gao hơn!”
Tinh Lạc bất lực phẩy tay, cô xoay người bước đi được vài bước thì đột ngột dừng gấp lại, làm Bạch Kỳ đi sát sau thiếu chút nữa đâm sầm vào lưng cô.
“À quên!”
Tinh Lạc ngoái đầu, vươn tay giật chiếc kẹo mút trong miệng Bạch Kỳ vứt vào sọt rác.
Cô véo mạnh tai anh giáo huấn.
“Buổi tối và ban đêm không được ăn đồ ngọt, sẽ sâu răng.
Rõ chưa?”
Bạch Kỳ: “............”
Anh bị véo tai.
Từ thời cha sinh mẹ đẻ tới giờ, anh bị véo tai.
Anh bị người vợ mới cưới véo tai giảng giải về tác hại của việc ăn đồ ngọt vào đêm tối.
Anh… cư nhiên bị véo tai như một thằng nhóc phạm lỗi.
Cái quái gì đang diễn ra?!
Tinh Lạc không thấy Bạch Kỳ phản ứng, cô hằm hằm nhắc lại.
“Trả lời! Rõ hay chưa?”
Bạch Kỳ run run cặp lông mày rậm, vành tai đau nhức, bỏng rát.
Anh mím môi, mãi mới khó nhọc hộc ra hai từ.
“Đã… rõ.”