Chát!
Một tiếng kêu vang dội làm tất cả mọi người đang có mặt trong bữa tiệc không kìm được phải ngoái đầu lại nhìn, tụm năm tụm ba xì xào bàn tán.
Tinh Lạc ôm một bên má sưng tấy, làn da trắng nõn non mịn giờ đây in dấu tay đỏ chót chói mắt.
Cô ngẩng đầu nhìn vị phu nhân đối diện, đầu lưỡi nếm được vị máu tanh ngọt trong khoang miệng, cô không những không tức giận mà còn cười run người.
Ha!
Bốn năm không gặp, người phụ nữ này ngược lại đã biết cách xuống tay mạnh hơn.
Không phải như thế mới càng thêm thú vị sao?
Ngón tay Tinh Lạc xẹt qua khóe môi, yên lặng không một tiếng động lau đi vết máu.
Cô thong thả điều chỉnh mái tóc được làm cầu kỳ cả một buổi chiều, khuôn mặt xinh đẹp gợi đòn cố ý hất lên, vênh váo.
“Du phu nhân, bà đúng là không thay đổi gì cả, vẫn thích đánh người như vậy? Chậc chậc, nhìn lòng bàn tay xem, đỏ hết cả lên rồi.”
Du phu phân nghiến răng, vốn định chửi đổng thì bị người bên cạnh nhẹ nhàng kéo một cái, bà ta lúc này mới ý thức được bản thân đang ở chốn đông người, không thể làm bừa.
Du phu nhân miễn cưỡng kìm lại sự nóng nảy, cao cao tại thượng nói.
“Du Tinh Lạc, mày không ở Mỹ quay về đây làm gì? Ai cho phép mày đến tiệc đính hôn của Điềm Điềm?! Còn định làm mất mặt nhà họ Du đến bao giờ nữa?”
Tinh Lạc bĩu môi, không cho là đúng cất giọng.
“Hạ Mai, tôi gọi bà một tiếng Du phu nhân là do tôi tôn trọng ba tôi.
Bà nghĩ bà có tư cách gì quản tôi? Tinh Lạc tôi muốn đi thì đi, muốn về thì về, sợ tôi ăn thịt mấy người à?”
Tinh Lạc nói không sai, một người mẹ kế như Hạ Mai hoàn toàn không điều khiển được cô.
Huống chi… Tinh Lạc bây giờ không còn là Tinh Lạc của ngày xưa nữa.
Ngày cô về nước, chính là ngày cô bắt đầu lấy lại hết những gì vốn có của mình.
Không! Thiếu! Một! Thứ!
Hạ Mai không ngờ sau mấy năm đi Mỹ, Tinh Lạc lại biến thành nhanh mồm nhanh miệng như vậy.
Qua sự kiện đó, bà ta đã mất chín trâu hai hổ mới tống khứ được cái của nợ ngáng đường này đi.
Những tưởng cuộc sống của bà ta sẽ nở hoa, rất nhanh thôi bà ta sẽ đạt được mục đích, vậy mà… cô về!
Tại sao Du Tinh Lạc lại về lúc này?!
Cô định một lần nữa cản trở kế hoạch của bà ta? Rốt cuộc cô muốn gì?
Không! Không thể! Bà ta không thể để cô làm vậy! Bà ta kéo được cô xuống bùn lần một thì cũng kéo được cô xuống bùn lần hai, lần ba!
Hạ Mai cười khẩy, từng là một minh tinh màn bạc nổi tiếng, thứ bà ta am hiểu nhất chính là diễn.
Thần sắc trên khuôn mặt Hạ Mai thoắt cái thay đổi, từ oán hận cau có thành vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.
Cả người bà ta run rẩy, đôi mắt đỏ đỏ dường như có thể rơi nước mắt bất cứ lúc nào.
“Mày… mày… tại sao mày lại ương ngạnh đến thế?! Khi mày với ba mày đoạn tuyệt quan hệ, là tao… chính là tao đã bỏ tiền ra cho mày đi du học ở Mỹ.
Tiền ăn ở, đi lại, thậm chí là tiền mày chơi bời hoang phí đều là do tao chi trả.
Mày không gọi tao là mẹ cũng không sao, mày hận tao cũng không sao, nhưng mày không thể phá hoại hạnh phúc của em gái mày!”
Phải nói là Hạ Mai vô cùng có thực lực, nếu Tinh Lạc không phải đã biết trước bộ mặt thật của bà ta thì có thể cô cũng bị bà ta dắt mũi.
Không biết là hữu ý hay vô tình mà những lời mỉa mai, khinh thường của mọi người lọt vào tai Tinh Lạc không sót một từ.
“Đây chính là thiên kim nhà họ Du đây mà, tôi nghe nhiều tin đồn về cô ta.”
“Thiên kim nhà họ Du? Tôi tưởng chỉ có Du Điềm Điềm mới là con gái nhà họ chứ?”
“Bà không biết rồi, Du Điềm Điềm họ Du nhưng không phải là máu mủ của Du tiên sinh đâu.
Cô gái Du Tinh Lạc này mới đích xác là con gái của ông ấy với người vợ đầu đã mất.
Đáng tiếc… có một gia thế tốt như vậy mà nhân cách của Du Tinh Lạc này cực kỳ thối nát, làm cho giới thượng lưu không ai không biết tin xấu về cô ta.”
“Du Tinh Lạc thực sự xấu xa như vậy?”
“Ôi trời! Cô ta không những ăn chơi đàn đúm, vô lý vô thiên, bất hiếu mà còn khinh người quá đáng.
Đến vị hôn phu của Du Điềm Điềm cô ta cũng muốn cướp, tự động leo lên giường nhà người ta, đúng là không biết xấu hổ! May mắn, không những vị hôn phu kia không thèm cô ta mà em gái Điềm Điềm của cô ta cũng là người đẹp người đẹp nết, không so đo tính toán, lại còn tha thứ cho cô ta.
Là tôi, tôi thà không có người chị như vậy!”
“Tôi cũng thế.”
Tinh Lạc có vẻ như đã quá quen với những lời mỉa mai như thế này, thần sắc cô không một chút thay đổi, lục tìm trong túi xách một thỏi son ra tô, cho đến khi đôi môi trong gương đỏ mọng không một chút tỳ vết cô mới hài lòng cất đi.
Tinh Lạc ngước mắt, ngó qua vị hôn phu của Du Điềm Điềm đang an tĩnh đứng phía sau Hạ Mai, ý vị thâm thường mở miệng.
“Thật sao? Nếu Du phu nhân đây đã đội cho tôi một cái mũ lớn như thế, tôi đây không đội thật chặt thì là lỗi của tôi rồi…”
Vừa nói, cô vừa nện đôi giày cao gót, uyển chuyển lướt qua Hạ Mai.
Thân hình nóng bỏng cộng thêm bộ váy bó sát người càng khiến cô giống một yêu tinh câu hồn đoạt phách.
Tinh Lạc đi đến trước mặt vị hôn phu họ Kiều nào đó của Du Điềm Điềm, bàn tay trắng muốt đặt lên vai anh ta, bộ ngực no đủ kề sát.
Cô kiễng chân, hơi thở nóng bỏng phả vào tai Kiều Chí Tâm, kiều mị hỏi.
“Theo anh, tôi có đẹp không?”
Theo góc độ của Kiều Chí Tâm, đôi mắt anh ta dán chặt vào cái rãnh sâu hun hút của Tinh Lạc, cơ bắp toàn thân căng cứng, không tự chủ bật thốt lên.
“Quá đẹp!”
“Vậy tôi và Điềm Điềm của anh, ai đẹp hơn?”
“Đương nhiên là cô rồi.”
Cơ hồ không hề do dự.
Nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, Kiều Chí Tâm liền hối hận.
Bởi vì Du Điềm Điềm đang véo mạnh eo anh ta, điều đó làm Kiều Chí Tâm thoát ra khỏi sự mê muội nhất thời.
Cơ mà không đợi anh ta có phản ứng lại thì Tinh Lạc đã nhanh chóng rời xa anh ta năm bước, cười quyến rũ.
“Thấy chưa em gái Điềm Điềm? Em nên quản vị hôn phu của em cho cẩn thận vào, đừng để anh ta hở tí là động dục nơi công cộng.”
Nhìn xuống phía dưới của Kiều Chí Tâm, nơi ấy đã hơi có xu hướng nổi cộm.
Kiều Chí Tâm nhanh chóng dùng tay che lại, ở lại không được mà rời đi cũng không xong, tình huống vô cùng gượng gạo.
Khuôn mặt dịu dàng của Du Điềm Điềm tái màu gan heo, bàn tay nắm thật chặt, cố gắng lắm mới nhịn được xúc động muốn tiến lên đánh Tinh Lạc.
Trong lòng niệm ngàn từ: Hồ ly tinh!
Từ hành động và biểu cảm của Kiều Chí Tâm như thể đang nói lời đồn kia không có khả năng là sự thật.
Du Tinh Lạc cần phải trèo lên giường để dụ dỗ Kiều Chí Tâm ư? Người ta căn bản không cần!
“Mày…”
Hạ Mai xông lên, vung tay có ý định tát Tinh Lạc một lần nữa nhưng đã bị cô xảo diệu tránh thoát.
Hạ Mai lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp mặt.
Hai lần cùng đạp phải một đống phân, một ngày bị tát hai cái, cô không ngu!
“Mày… đúng là có mẹ sinh, không có mẹ dạy.”
Hạ Mai nói điều gì không nói, hết lần này đến lần khác chạm phải vảy ngược của Du Tinh Lạc.
Tinh Lạc trầm mặt, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm khiến Hạ Mai sởn cả tóc gáy.
“Đừng có động vào mẹ tôi, bà không xứng!”
Chỉ một khoảnh khắc đó, Hạ Mai thậm chí đã nảy sinh ảo giác rằng Tinh Lạc sẽ giết chết bà ta.
Nhưng Tinh Lạc không hề làm như vậy, một giây sau cô đã trở lại bình thường.
“Vậy thôi, tôi chỉ đến đây góp một phần vui cho mẹ con nhà Du phu nhân.
Ở lại dùng bữa thì thôi không cần mời, tôi về.”
Đoạn, Tinh Lạc không thèm lưu lại nữa, xoay người đi thẳng.
Mục đích của cô là đến để thông báo việc cô đã về nước, không hơn.
Những phần hạ lễ cô chuẩn bị còn ở phía sau kìa.
Hạ Mai còn muốn tiếp tục đôi co nhưng Du Điềm Điềm đã ngăn bà ta lại, khẽ lắc đầu.
Bây giờ việc quan trọng nhất là hoàn thành buổi lễ đính hôn, không thể để Du Tinh Lạc làm hỏng được.
Mặc dù tỏ ra thông minh hơn Hạ Mai nhiều nhưng sâu trong mắt Du Điềm Điềm vẫn không giấu được vẻ cay nghiệt, oán hận cùng ghen tị.
Ở trong một góc vắng vẻ của hội trường, một người đàn ông cao lớn nhìn theo bóng lưng Tinh Lạc mất hút, anh do dự một chút, rốt cuộc đi theo cô ra ngoài.