Mị phi thức đợi hoàng thượng tới nửa đêm.
Nhũ má má xem chủ tử nhà mình sắc mặt âm trầm, hai đầu lông mày nhăn lại mệt mỏi, khuyên nhủ : « Nương nương, người nên nghỉ ngơi thôi, lão nô sẽ trông chừng bên ngoài, khi hoàng thượng trở lại, sẽ cho người bẩm báo nương nương. »
« không cần, hầu hạ ta đi ngủ thôi. » Mị phi ỉu xìu, khoát tay, bước lên giường.
Nhũ má má nhìn nương nương đau lòng, thấp giọng nói : « Nương nương không đợi hoàng thượng nữa sao ? Có thể bị trì hoãn một lát thôi, người sẽ trở lại sớm. »
« Hoàng thượng sẽ không về đây nữa, hai canh giờ nữa là đến giờ lâm triều rồi. » Mị phi tự giễu cười một tiếng, không ngờ rằng ngày tiến cung đầu tiên lại bị Liên quý nhân tầm thường kia giở trò.
Nàng nắm chặt tay, ngay cả khi móng tay bấm sưng đỏ lòng bàn tay cũng không hay biết.
Nhũ má má nghiến răng nghiến lợi nói : « Ả kia rõ ràng là hồ ly tinh, nương nương cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần, chúng ta ở trong cung còn ngày rộng tháng dài. »
« Má má nói rất đúng, ta nên nghỉ ngơi để giữ tinh thần, ngày mai còn đối phó với ả hồ ly tinh kia. » Mị phi cười lạnh, mang theo một bụng đầy oán khi lên giường ngủ, nhưng mà lần đầu tiên trong đời nàng có một đêm thức trắng nặng nề đến thế.
Rốt cuộc, với một tiểu thư được chiều chuộng, mọi thứ đều có trong tay, lại có sẵn tính háo thắng của kẻ ít tuổi, làm sao có thể chịu nổi việc bị chơi một vố như thế ?
Mị phi lăn lộn khó ngủ, đến khi trời gần sáng đang chìm dần thì bị Nhũ má má đánh thức dậy.
« Nương nương, nên thức dậy để đi thỉnh an thái hậu thôi. »
« Ừ, biết rồi. » Mị phi ăn mặc chải chuốt xinh đẹp, một bộ váy hồng phấn, vạt áo khảm những viên chân châu nhỏ. Mái tóc đen cài cây trâm bạch ngọc liền khối tinh xảo.
Mị phi ngắm lại mình trong gương đồng, chân mày lá liễu, mắt xếch, nhìn theo hướng nào cũng thấy mình xuất sắc hơn Tả Bích Liên.
Nàng không tin tối nào Tả Bích Liên cũng dùng trò thân thể khó chịu để lôi kéo hoàng thượng về đó.
một hai lần còn có thể, chứ lần thứ , hoàng thượng có còn tiếp tục dung túng Tả Bích Liên không ?
Khẽ mỉm cười hài lòng với mình trong gương, nàng đứng dậy đi tới Cam Lộ điện.
Tuy rằng thái hậu không bắt nàng phải thỉnh an, nhưng thân là phi tần, lại là con nhà Tư Đồ, được giáo dục lễ nghi phép tắc từ nhỏ, nên không thể qua loa phần chào hỏi thỉnh an được.
Chương má má đang ở Cam Lộ điện đợi để cản đường Mị phi, gặp nàng cúi đầu xuống nói : « Thái hậu nương nương hai ngày nay vẫn còn ốm mệt, đóng cửa không tiếp ai, kính xin Mị phi hiểu cho. »
Mị phi mang theo nụ cười cứng đờ, cũng nhanh phản ứng lại : « đã như vậy thì ta không quấy rầy thái hậu nương nương nghỉ ngơi nữa. »
Nàng xoay người đi nhẹ nhàng, trên môi vẫn là nụ cười phớt nhẹ phải đạo.
Dù cho Mị phi biết rõ là Liên quý nhân ngày hôm qua vẫn đến thỉnh an thái hậu, tại sao hôm nay thái hậu lại không chịu gặp ta ?
Cái cảm giác bị phân biệt đối xử này khiến nàng thấy cực kỳ khó chịu.
Nhất định, mối nhục này phải đổ lên người Liên quý nhân mới được.
« Mị phi đã đi rồi sao ? » Liên Mị ở trong điện chờ Chương má má quay về bẩm.
« Đúng vậy, nương nương. » Chương má má thấp giọng đáp.
Liên Mị hiểu rằng cứ trốn tránh giấu giếm thế này không phải là chuyện tốt. Cũng tại do Liên quý nhân phiền toái nữa, không biết ngày nào sẽ bị bại lộ đây.
Nằm ở cái thế bị động thế này, thật là khó chịu.
« Có trẫm ở đây rồi, sao mẫu hậu còn u phiền như thế ? » Cánh tay thon dài trắng nõn của nàng vung rèm lên, ngồi bên trong là Hiên Viên Thần, đang nằm lười biếng, trên người chỉ mặc áo lót, thản nhiên nhìn nàng.
Liên Mị nhíu mày, nam nhân này nửa đêm trở lại đây, cũng không đánh thức nàng dậy mà ngủ luôn bên cạnh, dọa nàng buổi sáng tỉnh dậy giật mình nhảy dựng lên. thật là xấu hổ.
Chương má má bình tâm nhìn hai người, sau đó lặng lẽ lui ra ngoài cửa điện.
Đêm qua khi hoàng thượng đến, má má đang định bị vào báo tin thì bị ánh mắt của hoàng thượng giữ lại ngoài cửa. Chương má má không dám kinh động đến nương nương nữa, chỉ có thể ngây ra đứng ở cửa nhìn hoàng thượng đi vào tẩm điện của thái hậu lúc nửa đêm như vào chỗ không người.
Thậm chí, hắn nhẹ nhàng rón rén cởi dây lưng áo, nhẹ nhàng nằm bên cạnh Liên Mị.
Hai người bọn họ đúng là không phải hoàng thượng và thái hậu, mà là một cặp đế hậu khăng khít thân mật.
Nhận thức được điều này, khiến cho lòng Chương má má khẽ run lên.
Đến sáng Liên Mị tỉnh lại, trên giường đột nhiên thêm một người đang im lặng, cánh tay hắn ôm chặt lấy eo của nàng, chỉ mặc một cái áo lót mỏng manh, hơi thở nóng rực vờn quanh gáy nàng, khiến nàng đưa tay gạt ra cũng khó khăn.
« Hoàng thượng tối hôm qua tới tại sao không đánh thức ta ? »
Liên Mị vuốt vuốt thái dương, càng kháng cự thì Hiên Viên Thần càng làm loạn, đối với hắn chỉ có thể khuyên giải ôn nhu mà thôi.
Hiên Viên Thần khoác thêm áo khoác, cười cười nói nói : « Hôm qua trẫm về trễ, mà mẫu hậu thì đang ngủ say rồi, nên trẫm cần gì phải đánh thức người nữa ? »
Liên Mị thở dài, lại nói : « Dù sao thì hoàng thượng ngủ ở đây là không hợp lý, nếu như ra ngoài mà Mị phi trông thấy, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên thôi. »
Nếu như Tả Bích Liên trông thấy, chắc cũng gây ra không ít chuyện nữa.
« Nàng ta biết thì như thế nào ? Mà không biết thì ra sao ? » Hiên Viên Thần đứng người lên, gạt tay ý bảo Liên Thúy không vào phòng.
Liên Mị bất đắc dĩ phải đứng dậy giúp hắn sửa sang lại quần áo, khuyên nhủ : « Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hoàng thượng nạp phi không phải vì muốn chặn miệng đám văn nhân kia sao ? Nếu nàng ta đem tin tức này truyền ra ngoài cung, thì thật là phiền toái. »
« Mẫu hậu sẽ không để cho Mị phi có cơ hội này, đúng không ? » Liên Mị làm gì, lòng dạ Hiên Viên Thần hẳn nhiên biết rõ.
Đưa Tả má má trở thành người hầu thân tín bên Tả Bích Liên, không chỉ là làm cho Liên quý nhân có người tâm phúc mà đây cũng sẽ là người châm ngòi mối quan hệ của hai người đó, khiến cho hậu cung được cân bằng.
Nàng vì để cho hậu cung ổn định, xem ra cũng đã nhọc lòng rồi.
Chỉ là, đối với Hiên Viên Thần mà nói, hai nữ nhân kia cũng chưa đến mức nhức đầu.
Chỉ là, để cho Liên Mị ra tay thì cũng không vấn đề gì.
Hai người bọn họ tranh giành giẫm đạp nhau, thì tất sẽ bỏ qua Liên Mị yên ổn thôi, mà cũng làm cho những kẻ ngoài cung kia ngậm miệng lại.
Đúng là một hòn đá hạ hai con chim.
Hiên Viên Thần cúi đầu ngắm cái bụng đã lộ ra của nàng, tuy rằng quần áo rộng thùng thình nhưng vẫn không che hết được.
« Tạm thời có Mị phi ở đây, Liên quý nhân sẽ không dính vào đâu. Chỉ là không đồng ý gặp Mị phi, thì nhất định sẽ gây ra nghi ngờ. » Sống trong một cung, tuy rằng nơi này rộng lớn không dễ gì gặp nhau, nhưng mà cứ từ chối gặp mặt như vậy, tất sẽ khiến Mị phi nảy sinh suy nghĩ.
Liên Mị không muốn phức tạp, nói cho cùng thì nàng không muốn dính vào chuyện của Hiên Viên Thần, nhưng việc mà nàng đang làm, chính là muốn bảo vệ cho đứa con sắp chào đời của mình mà thôi.
« Hoàng thượng muốn làm gì ta không phản đối, chỉ mong người có thể làm cho đứa nhỏ này được bình an ra đời mà thôi ! »
Nguyện vọng của nàng chỉ có vậy thôi, đó là đứa con này được bình an. Còn về những việc khác, nàng đã mệt mỏi rồi, không muốn nghĩ nhiều hơn nữa.
Đứa bé này về sau sẽ do ai nuôi dưỡng, muốn giáo dục như thế nào, có lẽ nàng không được quyền nghĩ đến.
Nếu như Hiên Viên Thần nói rằng hắn có biện pháp giải quyết, có lẽ tốt nhất nên tin hắn. Nam nhân này không nhắc đến chuyện cho nàng làm hoàng hậu, thật khiến nàng thở phào nhẹ nhõm. hắn là kẻ đã làm gì là làm bằng được, không ai có thể ngăn cản. May mà có đám văn nhân cổ hủ kia khiến hắn phân tâm, nên không để ý nhiều đến chuyện hậu cung nữa.
« Yên tâm, con của chúng ta nhất định sẽ chào đời bình an ! » Hiên Viên Thần khóe miệng cong lên, nhìn xuống cái bụng to tròn của nàng, lộ ra vẻ sung sướng khó kìm nén : « Những người bên con chúng ta, trẫm đã chọn lựa kĩ càng rồi. »
Nghe vậy, Liên Mị không khỏi giật mình, không phải hắn định đem hài tử này cho người khác nuôi dưỡng sao ? Sao lại còn mất công tìm người hầu hạ cho nó ?
« Hoàng thượng, những chuyện nhỏ này để ta làm là được rồi. »
« Mẫu hậu không cần hao tâm tổn sức đâu, hài tử của trẫm không cần mẫu hậu phải bận tâm nhiều. » Hiên Viên Thần dứt lời, đưa tay vuốt ve bụng nàng.
Liên Mị sau khi nghe xong, ánh mắt cúi xuống ảm đạm.
Đứa con của vua, cuộc sống từ nhỏ đến trưởng thành, thì người làm mẹ như nàng không thể can dự vào sao ?
Nghe nói trong hậu cung, những đứa con của phi tần còn được ở với mẹ cho tới khi tuổi cơ mà ? Hiên Viên Thần nói như vậy, tức là nàng cũng không được ở bên con tới khắc sao ?
Liên Mị quay mặt đi, không muốn để Hiên Viên Thần nhận ra thái độ chán nản thất vọng của mình.
« Mẫu hậu sao lại mất hứng thế ? » Hiên Viên Thần bắt lấy tay nàng vuốt vuốt.
Nàng muốn rút tay về, lại bị hắn nắm chặt, thấp giọng giải thích : « Chuyện hoàng tử công chúa, đúng là không thể để mẹ đẻ chúng nhúng tay vào, hoàng hượng cũng là theo quy củ mà làm thôi. »
« Quy củ ? » Hiên Viên Thần cười nhao một tiếng, lắc đầu : « Trẫm xưa nay có bao giờ theo những quy củ khuôn sáo đâu, dù gì đó cũng là do con người định ra mà thôi. Những quy củ từ thời tổ tiên chưa chắc đã là tốt. Nhưng mà những đứa trẻ hoàng gia rời mẹ sớm cũng là điều nên làm, ngày xưa trẫm cũng vậy. »
hắn nghĩ tới hồi tuổi phải rời khỏi Lý hoàng hậu, cũng không nhiều lưu luyến lắm. Bởi vì ngay từ đầu Lý hoàng hậu đã biết phải rời xa con nên cũng không bồi dưỡng tình cảm với hắn nhiều lắm.
Hai người luôn nhàn nhạt với nhau như vậy, Lý hoàng hậu luôn gây bất hòa, làm cho hắn có thể tự lập sớm, tránh khỏi việc rời khỏi mẹ đẻ mà khóc sướt mướt, làm cho tiên đế không thoải mái, sẽ gây ấn tượng không tốt.
Lý hoàng hậu là vì khổ tâm làm như vậy, để mong hắn có thể sớm thành người.
Chỉ là tổ tiên định ra quy củ như vậy, là để phòng ngừa bên họ ngoại có ảnh hưởng đến giang sơn mà thôi.
Liên Mị không cam lòng như vậy ; mặc dù Hiên Viên Thần rời mẹ khi mới tuổi, nhưng đứa con xuất thân không bình thường ấy của nàng cũng phải như vậy sao ?
Nàng hít một hơi sâu, muốn giải thích thêm vài câu, để cho hài tử có thể ở với mình năm, thì nghe thấy Chương má má ở bên ngoài thông báo : « Nương nương, Liên quý nhân tới thỉnh an. »
« không gặp, bảo nàng ta đang nghỉ ngơi. » Liên Mị đang buồn phiền, đâu còn lòng dạ mà gặp Tả Bích Liên nữa.
Nàng chuyển hướng sang nghĩ tới Hiên Viên Thần.
Tối hôm qua rõ ràng hắn tới Phi Yên điện, hết lần này đến lần khác bị Liên quý nhân chặn đường, phải quay ngược lại Trầm Hương điện, nhưng mà không ngủ lại đó mà lén lút quay về đây.
Liên quý nhân tới thỉnh an, rõ ràng là muốn dò xét xem hoàng thượng có ở đây hay không. Đối với thể loại dò xét này thật là nhàm chán, thấy Hiên Viên Thần không có ý kiến gì, liền gọi Chương má má truyền lệnh.
Nàng nghe tiếng bước chân của Chương má má đã xa, không nhịn được hỏi Hiên Viên Thần : « Hoàng thượng, tối hôm qua rõ ràng là ngủ ở Trầm Hương điện, làm cho phủ Nội vụ chuẩn bị kĩ rồi, sao lại bỏ lại Liên quý nhân ở đó làm cho người ta khó xử ? »
« Mẫu hậu muốn trẫm ngủ tại Trầm Hương điện sao ? » Sắc mặt hắn thay đổi, cười lạnh hỏi nàng một câu.