Chương 9
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Nagi
Beta: Quy
"R... Rời khỏi cung điện ư?"
Đôi mắt của trưởng hầu gái lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Riv lắc đầu và đưa ra lý do.
"Tôi ra ngoài đi dạo, thưa bà."
"Ngay cả khi cô muốn rời khỏi cung điện thì bây giờ vẫn chưa phải là lúc."
"Ý bà là sao cơ? Vậy khi nào tôi có thể ra khỏi cung điện này?" Riv đã muốn ra ngoài kể từ khi cô chỉ là hầu gái của nữ hoàng.
Thay vì thả Riv đi, nữ hoàng đã cử cô làm người hầu gái của mình.
"Cho đến khi Công chúa Marianne kết hôn, cô phải hoàn thành tốt vai trò hầu gái của Công chúa bằng lòng trung thành của mình. Hãy nhớ kĩ nó."
Cô không thể rời cung điện cho đến khi Marianne kết hôn. Nếu cô vi phạm quy định, có thể cô còn sống nhưng cơ thể, tay chân của cô cũng sẽ chẳng còn nguyên vẹn.
Trưởng hầu nói tiếp, "Nữ hoàng để ý từng cử chỉ của cô, Riv ạ."
Riv nhìn chằm chằm vào người hầu gái trưởng, giả vờ như đang vô cùng sợ hãi.
Bà ấy cũng giống như Riv, là một tay lão luyện và làm việc cho nữ hoàng. Lời nói của bà ấy cũng là ý muốn của Nữ hoàng Selina.
"Riv Katana, không có cách nào để cô có thể rời khỏi cung điện đâu."
"……"
"Tôi nghĩ vẫn chưa đến lúc."
Sau khi bà ấy đi, Riv bị bỏ lại một mình trong phòng khách của Công chúa. Cô cười bất lực trong vô vọng.
"Haha. Hahahaha."
Đôi mắt cô nhìn vào phần bài tập về nhà của Marianne, bài tập này cô còn chưa làm được một nửa. Bàn tay đang nắm chặt cây bút lông của cô run lên bần bật.
Cây bút làm rơi mực đen, nó loang ra giấy.
'Tại sao mình phải sống như thế này nhỉ?'
Riv không muốn chết. Cô chỉ muốn nắm lấy một cơ hội mà thôi. Cô không muốn chết, bị mắc kẹt ở một nơi như thế này cả đời.
Công chúa Marianne thức dậy cùng với sự thúc giục của những người hầu gái vì chẳng còn nhiều thời gian. Mới sáng sớm nên cô ta vẫn đang chìm vào giấc ngủ. Marianne đang nằm trên giường thì bị lay dậy.
"Công chúa, người phải thức dậy thôi."
"Sao cơ? Ta đang ngủ cơ mà."
Khi Marianne rên rỉ, người hầu gái nói với giọng bồn chồn, "Nữ hoàng Selina đã cử giáo viên tới rồi ạ."
"Mẹ ta đã cử giáo viên tới cơ á?" Marianne cho rằng tai mình nghe nhầm.
"G... giáo viên gì cơ?"
Người hầu gái lên tiếng, "Nữ hoàng Selina đã cử những người này đến nhằm dạy dỗ người trước khi người kết hôn với Công tước Sentoren. Họ đang đợi người đấy ạ."
"Sao tự nhiên các giáo viên lại ở đây vậy hả? Tại sao mẹ lại gửi họ đến đây?"
Marianne cay cú.
"Có phải vì những gì ta đã nói với Lionel trong bữa tiệc không?"
Giấc ngủ của Marianne đã bay biến, nhưng cô ta không định rời khỏi giường.
"Chậc, anh ta đã xin lỗi ta và gửi cho ta một món quà cơ mà."
"Đúng vậy ạ."
"Điều tốt đẹp nhất là ta vẫn chưa vứt nó đi đấy."
"Vâng, thưa công chúa. Dậy thôi ạ."
"Ta không thể nghỉ ngơi được nữa sao?"
"Không, xin hãy thức dậy. Nữ hoàng sẽ tức giận đấy ạ."
Cô ấy bắt Marianne mặc quần áo và chải chuốt cho cô ta. Sau một lúc, Marianne, ngồi vào bàn trong phòng vẽ, bắt đầu hờn dỗi.
Trước mặt cô ta là một đống sách nhàm chán.
"Tại sao ta phải học cái đống này cơ chứ?"
Các giáo viên hoàn toàn thờ ơ với lời than vãn của Marianne. Vài giờ sau khi lớp học bắt đầu, Marianne đã kiệt sức.
Mỗi khi cô ta làm sai điều gì đó, bốn người hầu gái đều bị trừng phạt thể xác cho đến khi họ ngã quỵ. Marianne giả vờ không quan tâm đến việc những người hầu gái khóc hay thét lên vì đau.
"Tại sao ta phải học cái đống này cơ chứ!"
Điều tốt nhất là nếu cô ta định trở thành nữ công tước thì cô không cần phải học ngoại ngữ. Sau lớp học ngoại ngữ, Quý bà Hatasha phụ trách lớp học nghi thức hoàng gia. Tính trẻ con của Marianne không có ích gì với bà ấy.
"Người không được sử dụng ngôn ngữ thô tục như vậy."
"Hự!"
Sau khi trải qua lớp học của Quý bà Hatasha, lớp học cách cư xử và thêu thùa đã chờ sẵn cô ta ở đó. Một bữa trưa nhẹ diễn ra sau đó và rồi lớp học âm nhạc nối tiếp nhau không nghỉ.
Marianne đi đến phòng học nhạc.
Trong phòng học nhạc, có một giáo viên; một nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi, Trojan đang đợi Marianne.
"……!"
Marianne nhìn nghiêng về phía anh và ý thức được ánh mắt đang hướng về mình.
“Công chúa Marianne, tôi là Trojan, phụ trách lớp âm nhạc. Hôm nay, tôi sẽ nói về cách cư xử và cách đánh giá âm nhạc tại các buổi hòa nhạc."
Marianne hiếm khi im lặng như thế này. Trojan là một chàng trai đẹp trai với mái tóc vàng và dáng người mảnh khảnh, anh ta nổi tiếng với các quý cô.
Cô ngồi bên cây đàn nhìn anh. Trojan cũng an vị bên cạnh cô. Anh nở một nụ cười vui vẻ.
"Một công chúa xinh đẹp sẽ không mệt mỏi như cô đâu."
"À, thế sao."
"Cô chỉ nghe màn trình diễn của tôi thay vì luyện tập hôm nay được không?"
"Ổn thôi."
"Tôi đã được truyền cảm hứng từ một nàng công chúa xinh đẹp và liền viết bài Ode to the Angel (Khúc hát dành cho Thiên thần)."
Chỉ khi đó, Marianne mới lấy lại được sức sống của mình. Cô ra hiệu cho những người hầu gái ở lối vào phòng âm nhạc rời đi.
Họ là những người duy nhất còn lại trong phòng âm nhạc.
"Ta cần Trojan để chơi thứ gì đó vui hơn cả piano. Chơi ta thì sao nào?"
Khi Marianne cười toe toét, đôi mi dài rung lên, Trojan hưởng ứng.
Riv tình cờ đến gần phòng nhạc. Cô dừng lại khi nghe thấy một vài âm thanh lạ.
"…!"
Trong phòng âm nhạc, chỉ có tiếng rên rỉ của một người phụ nữ, thay vì những nốt nhạc piano.
Những người hầu gái đã vội vàng đuổi cô ra ngoài và bối rối giậm mạnh chân xuống đất.
"……!"
Riv vô tình đến gần cầu thang để vào phòng âm nhạc và trốn đi khi những tiếng động này lọt vào tai cô.
"Haaa."
Cô xoay nhanh mặt chiếc vòng cổ có chân dung của mẹ mình trong bàn tay.
"Đúng vậy, Marianne đã ngoại tình với một nghệ sĩ dương cầm."
Ngay cả nghệ sĩ dương cầm tuyệt đẹp cũng chỉ là một trong những người tình của Marianne.
Cảnh tượng này cô đã từng nhìn thấy trong quá khứ.
Riv chạy khỏi phòng nhạc.
***
Trước mặt Lionel đặt một danh sách những người bị nghi ngờ là thân cận với Marianne trong số các quý tộc nam thường xuyên vào cung.
"Đây có phải là tất cả những người tình của Marianne không?"
"Chắc là đúng ạ." Quản gia Carl gật đầu.
"Hmm, Công chúa Marianne rất có khiếu thẩm mỹ. Những người đàn ông trẻ, mảnh mai, tóc vàng." Lionel lầm bầm trong suy nghĩ sâu sắc. "Có bằng chứng rõ ràng nào cho thấy Marianne và những người đàn ông đó có quen biết không?"
"Không, những người hầu gái của Công chúa Marianne và Nữ hoàng Selina sẽ không nói ra với ai đâu, vì họ sợ hậu quả xảy ra."
"Chà, bằng chứng cho thấy họ có liên quan đến Marianne là gì?"
"Những cái tên này được chọn từ danh sách những người đã đến thăm cung điện. Nó được viết bởi chính những người lính canh."
"Vậy là, các lính canh có lẽ biết về đời sống riêng tư của công chúa à."
"Vâng."
Anh đã nghĩ rằng Carl sẽ làm tốt hơn việc điều tra này.
Trán của Lionel nhăn lại.
"Còn Madame Katana thì sao?"
Quản gia Carl đọc lướt qua bản báo cáo.
"Tên thật của Madame Katana là Orivia de Katana."
“Vậy là Madame Katana thực sự tồn tại. Cô ấy không phải là giả à."
"Vâng, cô ấy khá nổi tiếng trong cung điện."
"Tiếp đi."
"Madame Katana đã vào cung điện bảy năm trước và ngay sau đó, cô ấy trở thành hầu gái của Nữ hoàng Selina. Về phần Công chúa Marianne, cô ấy đã là người giúp việc của công chúa hơn một năm rồi."
"Hmm, cô ấy năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Cô ấy 14 tuổi khi vào cung điện với tư cách là con gái nuôi của Bá tước Katana. Ngay cả khi điều này chưa hẳn chính xác thì cô ấy hẳn cũng tầm trên dưới 20 tuổi."
Lionel biết sự tồn tại của Bá tước Katana. Câu chuyện về bá tước Katana mất cả gia tài vì đánh bạc và phải lòng một người phụ nữ, để cuối cùng được con trai giải thoát đã lan truyền trong tầng lớp thượng lưu.
"Bá tước Katana đã chết cách đây bao nhiêu năm?"
"Có lẽ khoảng ba năm trước. Ông ấy đã vướng phải rất nhiều rắc rối."
Bá tước Katana cũng liên tục dính bê bối liên quan đến phụ nữ. Hai mươi năm trước, một vụ bê bối đã nổ ra sau khi ông ta kết hôn với một người phụ nữ và con gái của người đó được nhận làm con gái nuôi của ông ta.
"Bá tước Katana tái hôn với một người phụ nữ từ điền trang, nhưng cô ấy sinh con rồi chết vài tháng sau đó. Đứa trẻ mà cô ấy sinh ra bây giờ là Madame Katana, không phải con gái ruột của Bá tước."
Câu chuyện sau đó không có gì đặc biệt.
Tai nạn khiến ông ấy không thể sinh con. Kể từ đó, bá tước hoàn toàn sụp đổ, và rồi Bá tước Katana đổ lỗi cho con gái mình, về tất cả những điều bất hạnh của mình và đánh đập cô ấy. Ông đã bán con gái nuôi của mình để làm một hầu gái của gia đình hoàng gia.
Ông ta thậm chí còn phung phí tất cả số tiền cô con gái kiếm được từ cung điện.
"Bá tước Katana đã chết ba năm trước. Madame Katana đã trưởng thành vào thời điểm đó, biệt thự đã bị bán để lo liệu các khoản nợ còn lại."
"Con trai cả của Bá tước Katana đang đâu?"
"Philip Katana đã trở thành một linh mục cách đây hai mươi năm sau khi rời bỏ cha mình. Sẽ rất khó để Madame Katana liên lạc với anh ta vì anh ta hiện đang mất tích."
Lionel đã có một câu hỏi ở đó.
"Cô ấy đã kết hôn rồi à?"
"Cô ấy độc thân."
"Nhưng thế thì tại sao lại gọi là Madame Katana?"
"Đó là biệt danh mà cô ấy bị gọi ở cung điện. Có lẽ đó là biệt danh dành cho ngoại hình xấu xí, nó khiến cô ấy trông già hơn rất nhiều so với tuổi."
"Ngoại hình xấu xí?"
Lionel nhớ lại Madame Katana mà anh đã gặp. Theo báo cáo đó, Madame Katana 21 tuổi và kém anh tận bảy tuổi. Madame Katana mà anh gặp trông trưởng thành, nhưng vẫn trẻ hơn hai mươi.
"Cô ấy có gì xấu cơ chứ? Ta không biết tại sao cô ấy lại bị gọi là Madame Katana cơ đấy."
Quản gia Carl đổ mồ hôi lạnh trước lời nói của anh.
"Madame Katana là một người phụ nữ kỳ lạ với thân hình to lớn và khuôn mặt nhợt nhạt. Cô ấy luôn mặc tang phục trên người."
Quá bối rối, Lionel hỏi, "Vậy thì Madame Katana mà ta đã gặp là ai chứ?"
Lời của Trans: Như đã nói. Mình sẽ dịch mọi "Madame" thành "Quý bà" nhưng xin phép trừ Katana. Vì đây giống như biệt danh mang tính giễu cợt hơn là phép xưng hô cao quý, và cũng không đúng chức vị của Riv nữa (đáng lẽ là Lady Katana – Quý cô Katana).