Quyến rũ công tước máu lạnh

chương 11

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Nagi

Beta: Sênh

Cre: RainOfSnow

Ngày hôm sau, một cỗ xe của dòng tộc hoàng gia chở Riv tiến đến chỗ Công tước Sentoren.

Xe ngựa hướng tới con đường sang trọng chạy tầm 40 phút thì tiến vào dinh thự nằm ở cuối con phố.

Khi dinh thự ngày một gần hơn, tim của Riv bắt đầu đập dữ dội.

'Công tước Sentoren.'

Cô hối hận vì đã cố gắng trao một nụ hôn vụng về đầy trêu chọc kiểu đó cho Công tước Sentoren.

'Chắc hẳn anh ta đã cảm thấy rất khó hiểu.'

Riv mân mê chiếc mũ bonnet ôm chặt lấy khuôn mặt cô. Cô cảm thấy hơi ngạt thở.

'Mình lại còn nói cho anh ta tên của mình nữa chứ.'

Riv đúng là một kẻ ngu ngốc.

'Nhưng Công tước Sentoren sẽ không thể nào nhớ ra mình là ai được đâu.'

Anh ta đã không có mặt ở dinh thự của mình lúc này.

Điều này cũng không hề sai biệt với trước khi cô trở về quá khứ lẫn thực tại.

Ngay cả khi có những biến đổi thì cuộc sống hàng ngày của Riv vẫn chưa thay đổi gì nhiều.

'Vậy nên mình không cần thiết gặp lại Công tước Sentoren.'

Riv vô cùng quả quyết.

Chiếc xe ngựa chở cô giảm tốc và đi qua cổng chính của dinh thự. Người đánh xe nói vọng vào bên trong.

"Madam Katana, sắp đến nơi rồi." Người cận vệ và hộ tống của Riv cũng thông báo với cô điều tương tự.

"Cô không được ở trong dinh thự quá lâu đâu đấy."

"Được rồi."

Sau khi băng qua khu vườn, xe ngựa dừng lại trước tòa nhà chính.

Người đánh xe ngựa mở cửa xe cho cô.

Riv cố gắng xuống xe cùng với những món quà và lá thư từ Công chúa Marianne trên tay, nhưng cô suýt chút nữa đã ngã nhào vì chân váy quá lớn.

"Madame!"

Cô đã cố gắng giữ bản thân thăng bằng, nhưng điều đó chỉ diễn ra sau một loạt hành động khôi hài xấu xí.

"Madame, cô có sao không?"

Riv từ chối giúp đỡ và từ từ đứng dậy. Những người hầu và canh gác dinh thự, những người ra ngoài để chào đón Riv đang cố gắng nén tiếng cười và trao đổi những biểu cảm trên khuôn mặt với nhau.

"Lối này, quản gia đang đợi cô."

Với chỉ dẫn của những người hầu Công tước, Riv bước vào dinh thự.

Đây là lần thứ hai cô bước vào dinh thự của Công tước.

Nơi này trông đồ sộ và tráng lệ hệt như lần đầu cô nhìn thấy.

'Bởi mình đang ở đây thì liệu mình có nên bỏ lại kho báu của gia đình họ không?'

Riv nhớ lại chiếc nhẫn ruby ma thuật được đeo trên cổ cô.

Nhưng nếu cô trở về quá khứ bằng chiếc nhẫn ruby này, thì chiếc nhẫn ruby của dòng thời gian hiện tại sẽ ở đâu?

Nếu chiếc nhẫn ma thuật bị tháo ra khỏi cô, có khả năng phép thuật ngược dòng quá khứ của Riv sẽ bị phá bỏ.

'Mình không thể bỏ lại chiếc nhẫn này được.'

Trước tiên thì cô nghĩ rằng mình phải hoàn thành công việc được giao một cách nhanh chóng và quay trở về cái đã. Ngay cả giữa ban ngày, trong dinh thự cũng vẫn cứ tối đen.

Dinh thự này trông giống hệt như một viện bảo tàng đồ cổ, sở hữu một đại sảnh lớn mà cô đã có thể nhìn thấy ngay khi bước vào.

Phía trên sảnh là một cầu thang lớn.

Chân dung dòng tộc của Công tước Sentoren được đặt ở cả hai bức tường nơi lối đi của cầu thang.

Ánh mắt của Riv nhận thấy một bức chân dung của cặp vợ chồng vị Công tước tiền nhiệm nằm ở phía dưới.

Một người đàn ông trung niên với mái tóc vàng bạch kim và đôi mắt sắc bén cùng một người phụ nữ trung niên xinh đẹp mang vẻ dịu dàng cùng đôi mắt hổ phách sâu thẳm.

Riv nhìn thấy một chiếc nhẫn ruby thô trên tay trái của người phụ nữ.

Bà ấy là chủ nhân thực sự của chiếc nhẫn ruby ma thuật này.

'Tôi xin lỗi. Tôi sẽ phải dùng đến chiếc nhẫn này thêm một thời gian nữa.'

Đó là điều ích kỷ, nhưng không thể tránh khỏi. Nếu cô từ bỏ chiếc nhẫn, cô có thể sớm chết thôi. Nếu cô chết đi thì tất cả những nỗ lực mà cô đã thực hiện sau khi trở về quá khứ sẽ bị hủy hoại. Cô không muốn chết một lần nữa.

"Madame Katana."

Một người đàn ông tóc trắng mặc vest đen chào đón Riv. Ông ấy là một quản gia già của Công tước.

“Tôi là quản gia Carl. Tôi nhận được thông báo rằng Madame Katana, người hầu gái của Công chúa mang theo quà và thư của cô ấy đến."

“Đây là Madame Katana."

"Cám ơn lòng hiếu khách của ngài."

Riv rất vui vì họ không chỉ tay về phía cô hay cười nhạo cô.

"Nhưng cô đang nhìn cái gì vậy, thưa Madame Katana?"

Riv chú ý đến bức chân dung phía trên cầu thang.

“Tôi rất ngạc nhiên khi thấy những bức chân dung của các Công tước phu nhân trước đây, nó quả thật quá tuyệt vời.”

"Ồ, cảm ơn."

Người quản gia già đáp lại với một nụ cười dịu dàng, và Riv chợt nhớ lại mục đích đến đây của mình.

Riv lấy ra những bức thư và quà tặng từ Công chúa Marianne, người mà anh đã yêu thương.

Cô lịch sự giao nó cho quản gia với sự hết sức nhã nhặn.

“Tôi mang tới một bức thư và một món quà từ Công chúa Marianne de Prayte cho Công tước Lionel de Sentorren.”

“Carl Ahadhorn, quản gia của ngài Công tước sẽ tiếp nhận thư và quà từ Công chúa Marieanne.”

Một chiếc hộp xinh đẹp chứa những bức thư và quà tặng của công chúa được đón nhận trên một chiếc khay bạc do người hầu gái và những người đầy tớ đứng sau người quản gia già chuẩn bị.

Sau khi họ lui xuống, người quản gia vẫn không nhường đường.

"Madame, cô vui lòng đợi ở đây một chút."

“……?”

Riv trở nên lo lắng.

Đây là một kết cục mới so với những gì đã xảy ra ở tiền kiếp của cô.

Như thể thấy sự bồn chồn của cô, người quản gia già nói, “Chúng tôi đang chuẩn bị một số món tráng miệng tinh tế cho Công chúa Marianne. Xin hãy đợi thêm một thời gian nữa.”

Trước khi Riv trở về quá khứ, tiền kiếp của cô chỉ nán lại đây có mười phút mà thôi.

Ngoài ra, năm trong số mười phút được dành để trao quà và thư của Công chúa Marianne cho người quản gia. Năm phút còn lại là thời gian để gói đồ ăn nhẹ chuẩn bị cho Công chúa Marianne.

Có gì đó thực sự rất khác!

Một hoàn cảnh rất khác so với trước đây khiến cô khó chịu.

"Tôi không biết khi nào Công chúa Marianne sẽ cần tôi, vậy nên tôi phải quay lại sớm."

Khi Riv đề cập đến điều này với hy vọng họ sẽ hiểu cho, người quản gia chỉ mỉm cười và nói: “Một người thợ làm bánh mới đang chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho Công chúa Marianne. Có vài rắc rối với với lò nướng nên mọi thứ đã bị trì hoãn ấy mà.”

Marianne thích các món tráng miệng và đồ ăn vặt ngọt ngào.

Đặc biệt, cô ấy rất thích đồ ăn vặt của Công tước Sentoren vậy nên cô sẽ vướng vào rắc rối nếu như không lấy chúng.

"Vậy thì tôi sẽ đợi ở đây."

“Vui lòng đợi ở phòng khách bên cạnh.”

Theo yêu cầu thúc giục của người quản gia, Riv miễn cưỡng đi đến phòng tiếp khách nhỏ.

'Đây là lần đầu tiên mình đến đây.'

Riv nhìn vào một căn phòng tiếp khách nữ tính tọa lạc ở tầng một.

Căn phòng nhỏ mang một bầu không khí hoàn toàn khác với vẻ tráng lệ bên ngoài.

Nơi đây được trang trí bằng những chiếc ghế sofa mang tông màu pastel ngọt ngào, đồ nội thất cùng họa tiết hoa văn cùng những bông hoa, trông như một không gian dành cho nữ chủ nhân của ngôi biệt thự.

Riv giả vờ ngồi trên ghế cạnh lối vào một lúc.

Đúng lúc đó, người hầu gái đến gần và hỏi Riv, “Tôi nghĩ mình cần đi pha trà. Madame, cô có ổn không nếu chờ tôi một chút?”

"Được thôi." Riv gắng sức, trả lời một cách buồn tẻ.

'Tại sao mình lại phải ở trong căn phòng khách này cơ chứ?'

Ngay cả sự thay đổi nhỏ này cũng đã được Riv dự tính.

'Có phải bởi vì vào cái hôm diễn ra cuộc thi săn bắn mình đã tiếp xúc với Công tước Sentoren không?'

Sự biến đổi này đến từ đâu cơ chứ? Cô không thể rời khỏi chỗ ngồi ngay tức thì bởi cô không có lý do bào chữa nào cả. Ngay khi sự lo lắng của Riv tăng cao, một người đàn ông cao lớn xuất hiện ở lối vào nhỏ của phòng tiếp khách.

"Chuyện gì thế?"

Người quản gia già và người giúp việc đứng ở cửa cúi đầu.

"Chủ nhân, ngài đã đến?"

Lionel de Sentoren đã xuất hiện.

"Ah!"

Riv quên mất mình đang làm gì trong giây lát và sững người.

Công tước Sentoren mặc áo sơ mi và quần dài. Dáng người cao và bờ vai rộng của anh trông càng nổi bật hơn nhờ trang phục của anh. Anh thong thả bước vào phòng khách và yên vị trên ghế sô pha.

"Chúng ta có một vị khách."

"Đúng vậy. Madame Katana đang ở đây. ”

"Hừm."

Công tước Sentoren hờ hững ra hiệu cho người quản gia và người hầu gái.

"Lui đi. “

Người hầu gái đặt tách trà xuống và rời đi.

Người quản gia già đặt lá thư và quà của Marianne xuống trước mặt Công tước.

“Chủ nhân, Công chúa Marianne đã cử người hầu gái của cô ấy, Madame Katana. Cô ấy sẽ đến gặp ngài sớm thôi. "

"Được rồi."

Riv dường như quên cả việc thở và chớp mắt. Nếu có một cái lỗ thì cô sẽ không ngần ngại mà chui xuống ngay lập tức. Cô muốn từ từ tan biến và rồi hoàn toàn biến mất.

'Điều này khiến mình điên mất.'

Tại sao Công tước Sentoren có mặt ở đây cơ chứ?

Người đàn ông này lẽ ra không nên ở đây. Họ chắc chắn không hề gặp nhau ở tiền kiếp của cô! Những suy nghĩ mâu thuẫn quay cuồng trong đầu Riv.

Vào đêm lễ hội săn bắn, thật sai lầm khi giới thiệu bản thân mình là Madame Katana với Công tước Sentoren. Và cô thậm chí còn không biết anh sẽ tự mình xuống đây.

'Anh ta đang nghĩ gì vậy?'

Tại sao anh ta lại tự mình đến đây? Tại sao?

Riv cảm thấy chóng mặt, đầu óc hỗn loạn.

Cô không chắc liệu anh ta có nhận ra được lốt ngụy trang của cô ngay lập tức hay nghĩ rằng đó là một người khác giống thế thôi.

'Anh ta không phải là một kẻ ngốc.'

Cô không thể nhìn vào mắt anh ta, vậy nên cô chỉ biết cúi đầu. Công tước Sentoren mở miệng.

"Có phải vì ta ăn mặc thoải mái không?"

"K-Không đâu ạ."

Đây là dinh thự của Công tước Sentoren.

Ngay cả khi anh mặc bất cứ cái gì thì cô không thể làm gì được.

“Nhưng cô đã không hề giới thiệu về bản thân mình mà. Cô và ta đang gặp nhau lần đầu mà, phải không?”

Cổ họng Riv nghẹn lại.

"Tôi là Madame Katana, một hầu gái dưới quyền của Công chúa Marieanne."

Riv quyết định cùng anh ta kẻ tung người hứng, như thể cô mới chỉ gặp anh lần đầu tiên. Cô rất căng thẳng.

“Tôi đã nghe nói về cô, Madame Katana. Ngẩng đầu lên."

Ngay sau khi Riv ngẩng mặt lên nhìn lionel... Lionel lộ rõ vẻ lười nhác vì anh chỉ muốn hành xử thoải mái chứ không quá lịch trang trọng như này...

Mái tóc ngắn màu vàng bạch kim của Công tước Sentoren rối bù và trông anh hơi buồn ngủ. Chiếc áo sơ mi của anh cũng mở toang, để lộ cơ ngực rắn chắc.

Cơ thể anh cũng nồng nặc mùi rượu.

Chiếc ghế sô pha hoa văn bị người đàn ông cao lớn vạm vỡ cùng thân hình to lớn, bờ vai rộng thêm đôi chân dài chiếm giữ, trông nhỏ bé đến đáng thương.

“Như cô đã biết, tôi là Công tước Sentoren.”

Cre: RainOfSnow

Truyện Chữ Hay