“Con nhỏ xúi quẩy” Count Katana cha nuôi của Riv đay nghiến.
Mẹ Riv đã chết vì khó sinh. Không được thừa hưởng nhan sắc xinh đẹp như mẹ, Cô xấu xí, ngớ ngẩn, mái tóc đen, làn da trắng bệch như người chết và gầy trơ xương tới nỗi không thể thấy được đường cong. Nhìn cô bé chẳng ai có thể thốt lên nổi từ đáng yêu cả.
Khi Riv lên 14 tuổi, cha nuôi sẵn lòng bán cô cho hoàng tộc làm hầu gái. Một đứa trẻ như Riv đâu thể tự định đoạt cuộc sống của mình. Thời gian cứ thế trôi qua. 7 năm sau, khi cô được 21 tuổi, thần chết như chờ để bắt cô đi. Nhìn quanh căn hầm tồi tàn, cũ kĩ nơi cô bị nhốt . Dường như sẽ chẳng một ai quan tâm nếu cô chết mòn ở đây.
‘Chuyện gì đang diễn ra vậy, cuộc sống mình làm sao thế này?’ Riv thở một cách nặng nhọc, cổ họng khô khốc khó mà cất nổi một tiếng trọn vẹn.
Cô đã bị nhốt ở đây bao lâu rồi?
Thời tiết giữa đông, cái rét khắc nghiệt thấm sâu vào lòng đất, nơi đâu cũng trắng xoá. Tay và chân cô đã mất cảm giác. Chúng lạnh như băng. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cô còn cảm thấy đói. Nhưng ý chí cô còn sót lại : “Mình không muốn chết…”
Riv sống một cách khốn khổ, cô ước được giải thoát khỏi nơi này. Trong suốt những năm qua, cô luôn phải giả vờ như không biết tất cả bí mật của gia đình hoàng gia. Thậm chí, để có thể sống lâu hơn, cô luôn giấu đi nhan sắc thật sự của mình sau lớp ngụy trang xấu xí.
“Marianne… Marianne.” Lặp đi, lặp lại cái tên của kẻ cô căm ghét hơn ai hết.
Cô bị bắt, nhốt ở nơi này là bởi cô đã biết được bí mật của cô công chúa Marianne
“Chẳng lẽ mình thực sự phải chết ở đây…”
Marianne.
Công nương của Sentoren, nữ công tước Marianne, đã đính hôn với công tước của Sentore. Ả là nàng công chúa duy nhất trong hoàng tộc có được người chồng tuyệt vời. nhưng không một ai trong cung điện có thể thấy được bộ mặt thật giấu đằng sau vẻ ngoài như thiên thần của người thực chất là một kẻ lăng nhăng và tiêu xài hoang phí đến nhường nào.
“Tại sao mình lại bị nhốt ở nơi này? Tại sao vậy?!” Cố giật mạnh những sợi tóc đến nỗi mắt hằn lên những tia máu, cô phải giữ được tỉnh táo. Ngước nhìn lên những bức tường, bây giờ Riv chỉ còn cảm nhận được độ sâu của hầm ngục.
“Cô ta đến rồi...” Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần.
Một lúc sau, người hầu, Elle, xuất hiện trên tay cầm ngọn đuốc, ngay sau cô ta, người trong bộ lông thú trắng là Công chúa Marianne
Từng biểu cảm của công nương Marianne dần trở nên rõ ràng khi mắt cô quen dần với ánh sáng của ngọn đuốc. Ả cau mày, khó chịu, chiếc áo của ả có thể dính sự bẩn thỉu của căn ngục. Nhìn Riv, ả cất giọng “ Mày đã tự nhìn lại bản thân khi bị nhốt tại nơi bẩn thỉu này không?”
“…Công chúa.”
“Van xin ta như mọi khi đi.” Riv nghẹn lại
“Nếu tôi làm vậy, người sẽ thả tôi ra sao?”
“Ta sẽ suy nghĩ” Đôi môi Marianne vẽ lên nụ cười như thiên thần, nhưng Riv đã quá quen với nó.
“Tôi đã sai ở đâu thưa công chúa?”
“Tôi đã không biết người mang thai”
Chiếc áo choàng trắng của Marianne đã che hết những đường cong của ả. Nếu nghĩ kĩ hơn thì gần đây ả thường mặc những bộ váy có thắt lưng cao không chiết eo và cũng không đeo nịt bụng.
‘Công chúa đã mang thai được một thời gian rồi sao.’
“Đúng, con nhỏ Katana xấu xí này là đứa duy nhất không biết về điều đó .”
“Con ngu.” Marianne đưa mặt lại gần những song sắt của nhà ngục. Đôi môi chuyển động theo từng chữ
“Riv. Ngay cả khi tất cả người trên thế giới này đều biết bí mật của ta, thì mày cũng không nên biết. Ta không thể chấp nhận được điều đó.”
“ Tại sao?”
Ả ko hề có ý định trả lời. Riv lại hỏi một câu khác.
“Đó là bởi cha đứa trẻ không phải công tước của Sentoren sao?”
Khuôn mặt của Marianne vặn vẹo ngay khi nghe thấy tên của người đó
“Mày đã biết rồi đấy, Riv.”
Công chúa Marianne, kẻ đang đứng trước mặt Riv, là công nương của Sentoren. Nhưng ả căm ghét chồng mình và thậm chí còn không ngủ với anh ta . Ả đã nuôi vô số tình nhân bên ngoài.
“Riv, nếu mày đã biết thì mày không được phép sống nữa. Mày hiểu điều này có nghĩa gì mà?”
Trước đây, đã có vô số người hầu bị giết bởi hai mẹ con ả: Nữ hoàng Selina và công chúa Marianne. Và giờ đây, đến lượt Riv.
“Riv. Dù mày có tiếp tục sống đi nữa thì mày vẫn sẽ sống trong khốn khổ, không một ai yêu thương. Vì thế, sẽ không quá tệ nếu bây giờ mày chết đi.”
“Ngài ấy có biết cái thai của công chúa không?”
“Có thể” Riv nhìn vào ngọn đuốc đang cháy sáng sau lưng Marianne. và dường như cô có thể thấy, người hầu Elle đang xách một can dầu hoả..
“Cô ấy sẽ thiêu sống tôi sao? Làm ơn, nếu phải chết, tôi không muốn chết bằng cách này.”
Khi hai người họ quay lưng đi, Riv đã hỏi Marianne, “Công chúa, người biết danh tính cha của đứa bé không? Người biết đó là ai, phải chứ?” Mariann, bị bẽ mặt, quay lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy tức giận. Riv nhận ra cô đã nói một điều đúng đắn
“Công tước của Sentoren biết công chúa mang thai phải không?”
“Sao mày lại hỏi vậy?” Marianne nhanh chóng thấy hứng thú.
“Tất cả là tại mày! Vì mày mà tao phải cưới người công tước tồi tệ của Sentoren, chia tay với người tao yêu, lại còn mang thai!”
Đôi mắt ngập nước của Marianne tràn đầy sự điên loạn.
“Nếu không có mày thì tao đã hạnh phúc rồi”
Marianne lấy một chiếc nhẫn ra khỏi túi và vứt về phía Riv. Chiếc nhẫn bay qua chấn song cửa ngục rơi vào váy của Riv.
“…?”
Cô nhặt nó lên, Một chiếc nhẫn dày, sần sùi và hoen gỉ gần hết. Viên đá quý gắn ở chính giữa đã bị lấy mất, nó như một món trang sức vô giá trị.
“Đây là cái gì?”
“ Nó là vật gia truyền của công tước của Sentoren, chiếc nhẫn của nữ công tước.”
Marianne như thể vô cùng ghê tởm chiếc nhẫn. Riv cầm chiếc nhẫn và không hiểu gì. Marianne tuyên bố, “Riv, hãy mang chiếc nhẫn xấu xí này theo mày tới cõi chết. Tao sẽ giết mày và được giải thoát khỏi công tước của Sentoren.”
“Công chúa!” Riv liều mình gọi tên Marianne, nhưng ả đã quay lưng đi mất.
“Mình sẽ chết ở đây.” Cô nhận ra rằng cô thực sự sẽ phải chết . Đây chính là kết thúc của cuộc đời cô. Đó mới là ý định thực sự của Marianne để giết cô. Ả đang làm điều ả đã muốn từ rất lâu. Bản thân cô đã biết nhiều điều của ả, nên ả muốn cô hoàn toàn biến mất cùng với bí mật.
“Công chúa, cứ…cứu tôi! Tại sao?!”
“Nếu người cứu tôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì”
“Cứ cắt lưỡi tôi đi nếu người sợ tôi sẽ đồn ra ngoài. Nếu tôi không nói được, tôi sẽ không thể lan truyền đi những lời đồn”
“Mày có thể viết.”
“Vậy thì cứ chặt tay tôi đi.”
“Thật khó chịu. Sẽ thoải mái và an tâm hơn nhiều nếu mày chết đi.”
“Công chúa!!” Riv cầu xin, cô không muốn phải chết,nhưng dường như Marianne đã mệt mỏi với việc phải nói chuyện với một kẻ sắp chết như cô. Ả quay lưng đi, tay giữ tấm áo choàng lông thú, “Chết đi, Riv.”
“Công chúa!” Ngay khi Marianne quay đi, người hầu của ả, Elle, đổ dầu khắp trong và ngoài căn ngục của Riv. Những đống cỏ khô, dễ cháy chất đống trong ngục , dầu thấm cả vào váy của Riv. Cô cố tránh cho cơ thể lạnh giá, tay và chân bằng cách bò một cách liều mạng khỏi những chỗ dính dầu.
“Đừng! Làm ơn, đừng!”
Elle vứt thùng sang một bên sau khi đổ hết dầu bên trong, châm một que diêm và ném vào chỗ dầu đang lênh láng trên sàn. Lửa nhanh chóng lan đến chỗ đống cỏ khô, cháy bừng lên và cháy đến xà lim của căn ngục.
“Cứ…Cứu tôi!Làm ơn! Cứu tôi!”
Trước khi cô biết thì Marianne và ả người hầu đã chạy nhanh nhất có thể ra khỏi căn ngục.
“Cứu tôi!Làm ơn!!!”
Riv khóc tới nỗi choáng váng nhưng vẫn không ai tới cứu cô khỏi căn hầm ngục đang cháy bừng bừng. Riv cố gắng rung lắc thanh chấn song với hi vọng tự giải thoát bản thân. Ngọn lửa lan truyền một cách nhanh chóng nhấn chìm Riv và tất cả mọi thứ có trong hầm ngục. Cửa hầm ngục vẫn đóng chặt và không ai tới cứu cô cả. Váy cô cũng đã bắt lửa. Một chiếc váy lớn, cồng kềnh, cháy khiến làn da cô bỏng rát, đau đớn. Riv không thể thở nổi nữa, phổi cô đã tràn ngập bởi khói.
Toàn bộ cơ thể Riv đang bị đốt cháy bởi ngọn lửa đỏ bập bùng. Cơn đau của việc thiêu sống đang bao trùm lấy cô. Riv chết dần trong ngọn lửa ấy. Thời gian trôi chậm dần…
“Tại sao mình phải chịu một cái chết đau đớn tới vậy?” Thể xác cô đã bị đốt cháy hết, thứ cô còn lại là linh hồn nhưng vì điều gì đó Riv vẫn có thể cảm thấy sự tồn tại của chiếc nhẫn cô đang đeo trên tay. Viên đá và bề mặt thô ráp, xù xì của chiếc nhẫn dường như rất chân thật. Riv đang cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều.
“ Tại sao? Tại sao?! Tại sao vậy?! Lí do gì mà mình phải chết? Mình đã làm gì mà phải chịu đựng những điều này?”
“Chuyện gì đã diễn ra với cuộc sống của mình?!”
Dẫu cho cô có khóc mãi thì vẫn chẳng ai có thể nghe thấy tiếng khóc của một linh hồn cả. Cô thậm chí còn không thể xoay chuyển cái chết của chính mình. Một lúc lâu sau, Riv nhận ra có một vị khách không mời đang đứng cạnh cô. Khi quay sang, đó là một người đàn ông mang bộ sương trắng bạch trong chiếc áo choàng màu đen rách rưới. Vị khách không mời đó tỏa ra một xúc cảm mạnh mẽ về cái chết, hắn cầm một lưỡi hái đen khổng lồ cong như hình mặt trăng khuyết.
Đó chính là sứ giả của cái chết, Thần Chết.
“Vậy là mình thực sự đã chết”
Riv đau đớn, nắm chặt lấy chiếc nhẫn trong tay, chịu đựng nỗi đau đớn trong tâm. Cô bi thương khi nhận ra rằng cô không thể cảm nhận được sự lạnh lẽo như vừa nãy được nữa.
Riv chỉ còn chờ đợi thông điệp của thần chết, tuyên bố về cái chết của cô. Thần chết rất hiếm khi nói một điều gì đó. Sau một thời gian dài, ngài mới cất lời “Nếu ngươi được ước một điều, ngươi sẽ ước điều gì?”
Riv vẫn không hiểu Thần chết có ý gì. Ngài lặp lại một lần nữa “ Ngươi muốn sống hay là chết và theo ta lên thiên đường?”
Cô sẽ được trao cho một cơ hội khác sao?
Không.
Đây hẳn là trí tưởng tượng của cô.
Riv nghĩ tới Công chúa Marianne. Thậm chí dù cô được lên thiên đường đi nữa thì dường như nỗi cay đắng của cô vì bị giết bởi một con đ* sẽ vĩnh viễn không thể biến mất.
Cô đã chết và chẳng có gì đảm bảo cô có thể lên thiên đàng. Thậm chí dù cô chết đi, cũng chẳng có gì xảy ra với Marianne. Cho dù Marianne có sinh ra một đứa trẻ không chính đáng và bị chỉ trích thì cũng chẳng ai dám chỉ vào dòng tộc cao quý của ả.
Cô đã chết một cách khốn khổ nhưng tại sao một kẻ như Marianne lại có thể tiếp tục sống?
Riv hận mọi thứ
“Tôi muốn sống.”
Lòng muốn sống của cô đang trỗi dậy một cách điên cuồng!