Editor: Hà Vĩ
Beta: Mạc Y Phi
Thời gian nhoáng cái đã đến buổi tối, người giữa trưa mới gặp đã ngồi lại cùng nhau.
Lúc gọi món, Tống Nhất Viện hỏi: “Bây giờ không vội chứ?”
Vũ Nghị lắc đầu.
Tống Nhất Viện chọn trứng muối gừng, trứng chiên năm vị, vịt nấu bí đao hạt ý dĩ và một suất phật nhảy tường. ()
() Phật nhảy tường hay Phật khiêu tường, là một loại xúp vi cá mập trong ẩm thực Phúc Kiến. Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương.
Chọn đồ ăn xong, hai người ngồi đối diện nhau không nói gì.
Tống Nhất Viện bật cười, hỏi: “Với ai anh Vũ cũng không nói gì như vậy à?”
“Không phải.”
Tống Nhất Viện nghẹn lại, nhìn anh chờ lời giải thích.
Đợt nửa phút mà anh vẫn không hề giải thích.
Tống Nhất Viện có phần không dám tin: “Chỉ với tôi thôi?”
“Không phải.” Vũ Nghị nhíu mày lại, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đừng nói chuyện này.”
Tống Nhất Viện bối rối.
“Xin lỗi, mạo phạm rồi.”
Cô chấp nhận số phận rồi, có lẽ cô và người có cá tính như thế không thể chung đụng được.
Hai người im lặng, Tống Nhất Viện hơi nghiêng đầu ngắm cảnh đêm bên ngoài.
Cũng không biết sự im lặng này trôi qua bao lâu, người đối diện mở miệng: “Cô Tống vẫn đi xem mắt sao?”
“Vâng.”
“Có người thích hợp chưa?”
Tống Nhất Viện rất phản cảm với đề tài này, cất giọng uể oải: “Chưa.”
Đối phương lại im lặng, một lúc lâu sau mới hỏi, “Chúng ta tiếp tục qua lại nhé, có thể chứ?”
Tống Nhất Viện kinh ngạc quay đầu lại, Vũ Nghị vẫn bày ra gương mặt lạnh lùng khiến ta e ngại. Ảo giác à?
“Anh vừa nói gì?”
“Không phải chúng ta là đối tượng xem mắt sao?” Vũ Nghị nhìn cô chằm chằm, “Có thể tiếp tục qua lại không?”
“Anh biết đối tượng xem mặt tiếp tục qua lại có ý nghĩa gì không?”
“Có.”
“Lấy kết hôn làm mục đích?” Tống Nhất Viện có phần không chắc chắn.
Anh lại im lặng, tiếp tục đáp: “Ừ.”
Tống Nhất Viện không hiểu lắm, lần đầu gặp mặt người này không có hứng thú với cô, hủy kết bạn WeChat nửa tháng mà anh không nói lời nào càng cho thấy thái độ rõ hơn, mỗi lần gặp nhau đều có biểu cảm lạnh lùng, nói chuyện cũng khiến người ta không biết đáp lại kiểu gì. Bây giờ lại muốn tiếp tục?
Tống Nhất Viện nhìn anh, vẻ mặt người đối diện vẫn như thế. Hai người nhìn nhau một lúc, Tống Nhất Viện phát hiện tai Vũ Nghị đỏ bừng, ánh mắt cũng đảo qua đảo lại, môi không thể khống chế được mà hơi mím, còn khẽ nuốt nước bọt.
Anh đang khẩn trương.
Anh đang xấu hổ.
Tống Nhất Viện có phần không chắc chắn, cô nghĩ thầm: có lẽ anh thật sự là kiểu người bên ngoài lạnh lùng bên trong ấm áp và gặp trở ngại trong việc khống chế biểu cảm? Lại nghĩ đến ngày tháng vừa nhàm chán vừa buồn phiền không chịu nổi của mình, nếu có một đối tượng xem mắt ổn định thì cuộc sống sẽ yên bình hơn nhiều.
Vũ Nghị thấy cô mãi không đáp lại, anh mất tự nhiên mở lời: “Chỉ thử thôi, không nhất định phải kết hôn.”
“Tôi không muốn xem mắt nữa.”
Vì thế Tống Nhất Viện càng hiểu rõ hơn, có lẽ anh cũng muốn được bình yên. Trong lòng cô thoáng thả lỏng.
“Thật trùng hợp, tôi cũng không muốn xem mắt.” Cô cười, “Có thể.”
“Ừ.”
Câu chuyện dừng lại.
Tống Nhất Viện thở dài. Sau này cứ thế này mà ở bên nhau à?
“Anh Vũ có thể nói cho tôi biết vì sao khi đối mặt với tôi thì ít nói vậy không?” Tống Nhất Viện quyết định nhắc đến chuyện này, đây là vấn đề không thể không giải quyết.
Vũ Nghị nhíu mày, “Không có gì để nói cả.”
Một đòn trúng tim. Cũng quá thẳng thắn rồi.
“Vậy à?” Tống Nhất Viện vẫn giữ nụ cười trên môi, “Vậy tại sao anh Vũ lại muốn qua lại với tôi?”
Đối phương không trả lời.
Đúng rồi, không muốn xem mắt nữa.
Thôi vậy.
Hai người dùng bữa xong đi ra ngoài, Vũ Nghị lên tiếng: “Tôi đưa cô về.”
“Được.” Dứt khoát quyết đoán.
Người đàn ông sửng sốt.
Tống Nhất Viện hơi nghiêng đầu, “Sao thế?”
Anh sải bước đi lấy xe.
Một chiếc xe việt dã màu nâu bình thường rất phổ biến dừng trước mặt Tống Nhất Viện, cô mở cửa ghế lái phụ ngồi vào.
Trên đường đèn đuốc sáng trưng, đông nghịt người qua lại. Qua cánh cửa trong suốt có thể thấy cảnh tượng náo nhiệt trong nhà hàng, đèn nê ông rực rỡ lấp lánh chiếu lên mỗi gương mặt mang cảm xúc vui vẻ, âu phục giày da, đôi môi đỏ mọng và giày cao gót, trong miệng mỗi người đều có một “X tổng”, mở đầu đều bằng “Nói thật lòng…”, kết thúc đều là “Thật mà, thật mà, cảm ơn cảm ơn.”... Cơn gió lạnh thổi qua mang theo mùi hương béo ngậy của các loại đồ ăn, cô bé cởi áo đồng phục sau tiết tự học buổi tối, thở phì phò nói với đầu bên kia điện thoại: “Thật đấy ạ, cô ấy làm rất tốt…” Ánh đèn nê ông cũng chiếu lên gương mặt cô bé, mái tóc bồng bềnh phủ xuống gương mặt non nớt.
Đây là khung cảnh chín giờ tối ở thành phố này.
Mỗi người đều trải qua cảnh tượng như vây, từ thân phận này đến thân phận khác, từ người trẻ tuổi đến người đã già.
Trán Tống Nhất Viện tì vào cửa sổ xe, vẻ mặt hơi cô đơn.
Trên phố buôn bán khắp nơi đều là người đi đường, xe chạy thong thả, có một nhóm các cô gái mười bảy mười tám tuổi đang gào to với các chàng trai đi ngang qua trước mặt bọn họ, trong đó có một cô bé có tiếng cười lanh lảnh, từ khóe mắt đến lông mày đều chất chứa tinh thần phấn chấn.
Cả hai người đều chú ý tới cô ấy.
“Anh cảm thế cô ấy có đẹp không?” Tống Nhất Viện chợt hỏi.
“Đẹp.” Anh ăn ngay nói thật, “Rất trẻ.”
“Có phải các anh đều thích mấy cô gái trẻ không?”
“Tôi không thích.”
Tống Nhất Viện thuận miệng hỏi: “Chẳng lẽ anh thích già?"
Vũ Nghị khựng lại: “Không liên quan đến tuổi tác.”
Tống Nhất Viện thở dài, xem ra không chừng trong lòng người đàn ông này cũng có người để thương nhớ.
Âu cũng là chuyện rất bình thường. Một người đàn ông đã đến hai bảy hai tám tuổi, nếu nửa trước cuộc đời còn chưa từng thích cô gái nào thì tâm lý hoặc sinh lý ít nhiều cũng có vấn đề.
“Mỗi người đều sẽ già.” Dường như Vũ Nghị cảm nhận được tâm trạng sa sút của Tống Nhất Viện, “Đến một ngày nào đó cô ấy cũng sẽ giống như cô.”
Tống Nhất Viện nghẹn lời.
Cái gì gọi là “giống như cô”? Cô già lắm hả?
Nhờ phúc của Vũ Nghị, cảm xúc buồn bã của Tống Nhất Viện đã bay sạch, chỉ còn một hơi thở nghẹn trong lồng ngực, không thể bùng nổ cũng không thể nuốt xuống, chỉ có thể lườm anh một cái.
Một lúc lâu sau.
Tống Nhất Viện quay đầu lại, hung dữ nói: “Sau này không được nói tôi già!”
Người đàn ông không hiểu gì, lạnh lùng đáp: “Tôi chưa nói cô già.”
Tống Nhất Viện không muốn tranh cãi với anh, sự tức giận dồn nén mấy ngày hôm nay thừa dịp này bùng nổ hết: “Dù sao cũng không được nói tôi già! Cũng đừng so sánh tôi với mấy cô bé khác! Tôi vẫn còn rất trẻ!”
Sự lạnh lùng trên mặt Vũ Nghị tiêu tan đi vài phần, nhìn qua hơi ngốc, “À, tôi biết rồi.”
Tống Nhất Viện hừ một tiếng, chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần thoải mái. Cô lén lút nhìn người lái xe, vẫn là dáng vẻ đấy, không có vẻ gì là không vui cả. Ồ, thì ra chỉ nhìn có vẻ tình tính không tốt mà thôi.
Đến dưới khu nhà, Vũ Nghị lấy một túi quà từ trong hộc để đồ ra, mím môi nói, “Tặng cô.” Cả hộp quà và túi quà đều là màu đỏ rực, ở giữa có ba chữ to được mạ vàng: Lao Feng Xiang. ()
() Lao Feng Xiang là một thương hiệu trang sức nổi tiếng, tồn tại lâu đời của Trung Quốc.
Vẻ mặt Tống Nhất Viện đúng kiểu một lời khó nói hết, cảm xúc lại càng phức tạp.
“Cảm ơn anh.” Tống Nhất Viện không nhận, “Quà rất quý, tôi xin nhận tấm lòng.”
Vũ Nghị không ngờ sẽ bị từ chối nên ngẩn ra, có phần lúng túng.
Tống Nhất Viện thấy sắc mặt anh không tốt thì giải thích: “Thật sự quá quý, tôi không thể nhận được. Bây giờ chúng ta mới gặp nhau lần thứ tư, anh không cần phải tặng tôi món quà đắt như vậy.”
“Không đắt.” Vũ Nghị nhíu mày, “… Vì không đắt nên mới tặng cho cô.”
Tống Nhất Viện: “…” Có lẽ không nên qua lại nữa nhỉ?
“Không đắt tôi cũng không nhận.” Tống Nhất Viện mỉm cười, “Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi về, có gì liên lạc qua điện thoại nhé.”
“Cô không vui sao?” Lần đầu tiên trong đời Vũ Nghị tặng quà cho con gái mà lại bị từ chối thảm thương.
“Cô thích gì, lần sau tôi mua nhé.”
Trong lòng Tống Nhất Viện đầy mệt mỏi, nhẫn nại đáp: “Anh Vũ, đây không phải vấn đề thích hay không, có lẽ đối với anh món quà này không tính là gì nhưng với tôi thì nó rất quý giá, tôi không thể vô duyên vô cớ nhận món quà đắt tiền như vậy được.”
“Vậy sao?” Vũ Nghị nghiêm túc nhìn cô, “Do tôi cảm thấy vì để tặng cho cô thế nên nó mới không đắt.”
Tống Nhất Viện sửng sốt.
Đối phương mấp máy môi, bàn tay to siết lấy cái túi, tay dài chân dài ngồi ở ghế điều khiển, “Bạn tôi bảo tôi nên tặng quà gặp mặt, không cần quá đắt…”
Suy nghĩ của Tống Nhất Viện rất tinh tế, cô lập tức hiểu rõ vấn đề.
Đại khái có người nói với anh rằng gặp con gái phải tặng chút quà nhỏ, người này đi trung tâm thương mại chọn quà, chọn tới chọn lui đều sợ quà không tốt, mà mua cái này vừa đạt yêu cầu “nhỏ” trong “tặng Tống Nhất Viện một món quà nhỏ” theo ý nghĩ của anh, vậy nên anh mua nó.
Nói cách khác: Tống Nhất Viện rất quý.
Tống Nhất Viện không ngờ trong lòng anh lại nghĩ như thế.
Người luôn im lặng bất ngờ nói một câu ngọt ngào lại khiến Tống Nhất Viện cảm động muốn rơi nước mắt.
“Cảm ơn anh.” Tống Nhất Viện vẫn không nhận, “Hôm nay tôi đã nhận được quà của anh rồi.”
“Hử?”
Tống Nhất Viện cũng không giải thích, “Muộn rồi, tôi lên trước đây, chúc ngủ ngon.” Giọng nói mềm mại như gió.
Vũ Nghị về nhà tắm rửa xong thì âm thanh nhắc nhở của WeChat vang lên.
Anh mở ra xem.
Tống Nhất Viện gửi lời mời kết bạn cho bạn.
Nỗi buồn rầu vì bị từ chối món quà nhanh chóng được xua tan, người đàn ông nhấn đồng ý, vui vẻ làm việc đến hai giờ sáng.
Tháng mười một nhanh chóng trôi qua, đối với đại đa số công ty, tháng mười hai là tháng bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, vô số bảng biểu báo cáo tổng kết cuối năm, vô số kế hoạch của năm mới. Tống Nhất Viện là một biên tập viên, ngày tháng không thể nào vui nổi.
Chờ cô tan ca về nhà, cuộc điện thoại mỗi ngày của mẹ Tống đã gọi tới.
“Gần đây bận lắm à con?”
“Vâng.” Tống Nhất Viện lấy nước, cắm ấm điện đun nóng, lại lấy một ít hoa hồng khô ở trong lọ trà ra đặt ở mép bàn, mệt mỏi thở ra một hơi, “Báo cáo cuối năm nhiều lắm ạ.”
“Chú ý sức khỏe nhé.” Bên kia truyền đến âm thanh vở kịch kháng Nhật trên TV, có lẽ mở loa ngoài để cả hai ông bà đều có thể nghe cô nói chuyện, “Nhớ phải ăn sáng. Buổi tối cũng nên ăn chút gì đó, đừng vì giảm cân mà ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Vâng vâng.” Đều là những lời nghe mòn cả tai, Tống Nhất Viện đáp lại, “Buổi sáng con có ăn bánh mỳ…”
“Đừng có ăn mỗi bánh mỳ.” Mẹ Tống nhăn mày, “Uống ít sữa, ăn trứng gà ý.”
“Mẹ à, sao con ăn được nhiều như thế chứ?”
“Nhiều chỗ nào?” Ngay sau đó bên kia điện thoại lại bắt đầu nhắc đến việc bữa sáng uống sữa ăn trứng tốt thế nào, Tống Nhất Viện không tập trung nghe lắm, cô mở tủ lạnh rửa một củ cà rốt để ăn.
“À, đúng rồi, không phải lần trước con và Vũ Nghị định tiếp tục qua lại à?” Đề tài của mẹ Tống bất ngờ xoay chuyển không kịp đề phòng, Tống Nhất Viện cắn miếng cà rốt, đáp lời không rõ ràng lắm: “Vâng.”
“Đến đâu rồi?”
Tống Nhất Viện nhăn mày: “Mẹ, mẹ không cần hỏi mỗi ngày đâu, bọn con có được không thì tự con biết, con không muốn nói.”
“Con nói với mẹ thì làm sao?” Mẹ Tống than thở, “Mẹ chỉ muốn biết hai đứa có thể thành đôi hay không thôi.”
“Có thành đôi hay không là kết quả, mẹ đừng hỏi quá trình nữa.” Tống Nhất Viện rất buồn phiền, “Hôm kia hỏi, hôm qua hỏi, hôm nay cũng hỏi, con gái của mẹ ế chồng đến vậy rồi cơ ạ? Có kết quả thì dù tốt dù xấu con cũng sẽ báo cho hai người.” Dừng lại một lúc, cô nói thêm, “Được rồi, con đi tắm đây.”
Sau đó cúp điện thoại.
Buổi tối cô mất ngủ, nhắm mắt lại vẫn không ngủ được, Tống Nhất Viện đành phải dậy. Ngoài cửa sổ có ánh đèn đường le lói, đồ vật trong phòng có hình dáng mơ hồ, trời tối đen nên cũng không thấy rõ.
Rất yên tĩnh.
Cứ như vậy trợn mắt không biết đến mấy giờ, di động đầu giường đột nhiên vang lên tiếng thông báo của WeChat.
Cô cầm điện thoại, mở ra xem thì là giao diện WeChat của Vũ Nghị.
[Vũ Nghị]: Chúng ta kết hôn đi.